Ở dưới cửa thành, một bóng dáng nho nhỏ đang đứng đó, trên người mặc một cái áo bông quá khổ, dơ bẩn và nhiều mảnh vá như của ăn mày. Một thanh gỗ bình thường chặn ngang ngực, như xuyên thủng qua bộ y phục rách rưới.
Lúc này nàng vừa vặn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta một cái, ta nhận ra nàng.
Gương mặt vàng vọt, xanh xao hé ra, trên đó còn có một vết sẹo thật dài.
Sở Tư Nam!
Ta đương nhiên nhận ra nàng! Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền bị nàng dùng gương mặt này lừa gạt, chuyện này ta vẫn nhớ kỹ, ta làm sao có thể không nhận ra nàng! Huống chi, vết sẹo trên mặt nàng vẫn là tự tay ta lưu lại.
Ta đã thật lâu không nhìn thấy người quen, lúc này nhìn thấy nàng, tâm của ta co rút một chút, đúng vậy, là tâm của ta, nó giống như đã trở lại.
Những thủ vệ kia vừa nghe có rượu thì tất cả đều nhảy khỏi tấm ván gỗ trong phòng đi ra.
"Ngươi là người phương nào?" Bọn họ đánh giá nữ nhân nho nhỏ trước mắt này.
Nàng không trả lời, chỉ lấy từ trong chiếc áo bông ra một khối bạch bố (ta hk hiểu từ này lắm nên để nguyên cv, nàng nào biết thì chỉ ta nha), mặt trên có ghi một chữ "Nghĩa" thật to.
"Ngươi đến từ nghĩa trang?" Thủ vệ hỏi nàng.
Nàng gật gật đầu, "Đến nhặt xác." Thuận tiện chỉ chỉ xe đẩy tay phía sau nàng. Nàng kéo đến đây một chiếc xe đẩy tay, bên dưới chiếc chiếu hẳn là thi thể của ta. Khó trách tâm ta lại bắt đầu đau.
Ta đã cho rằng thi thể ta đã sớm bị dã cẩu ăn, không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ của nàng. Nhưng là nàng...
"Được, chúng ta đây cũng có thể trở về rồi." Thủ vệ thập phần cao hứng, tin lời của nàng. Bọn họ cư nhiên không ai hoài nghi một chút nào, thanh âm miền nam Nhã Ngôn của nàng, làm sao có thể đến từ nghĩa trang Nghĩa Công chứ.
Có người đi lên đầu tường, cởi đầu ta xuống, để vào trên xe đẩy tay của nàng nói "Đi nhanh đi". Bọn họ đều vội vã chui vào phòng lát gỗ sưởi ấm uống rượu, không ai để ý nàng đem ta đưa đi đâu, làm gì.
Mà ta chính mình cũng đã không cần, không băn khoăn chuyện gì nữa. Chính là nàng...
Xe đẩy tay kẽo kẹt vang lên, hướng phương hướng ngoài thành mà đi. Tuyết rơi nhiều, dường như che đi hết thảy dơ bẩn cùng xấu xí của thiên địa. Gió tuyết gào thét trên đỉnh đầu, lưng nàng cong xuống, gian nan lôi kéo xe đẩy tay. Nhìn bóng dáng của nàng, trong cái áo rộng thùng thình kia càng làm nổi bật lên thân thể gầy gò ốm yếu của nàng. Nàng ho khan liên tục. Mỗi bước chân đều trở nên hỗn loạn, thở dốc trầm trọng.
Ta nhớ ra rồi, nàng bị ta nhốt tại lãnh cung hơn mười năm, thân thể càng ngày càng tệ, vài năm gần đây, mỗi lần thấy nàng, nàng đều ho lợi hại. Chính là ta cho tới bây giờ không có hỏi qua nàng bị bệnh gì. Chỉ kỳ quái là nàng bị bệnh lâu như vậy, cư nhiên không chết.
Ngày ta chết, ta đã mở cửa cung, để cho nhóm tần phi của ta thoát đi. Đương nhiên, ta biết, các nàng rất nhiều người nếu không phụ thuộc vào Phùng gia, kỳ thật không có chỗ nào để chạy trốn, đi đến đâu thì cũng chỉ có con đường chết. Lúc đó, khi biết số phận ta phải chết, ta đồng thời cũng muốn xử tử Sở Tư Nam. Ta nhớ rõ, ngay tại lúc ta uống xong ly rượu độc của Phùng Yên Nhi, ta còn muốn tự mình giết chết yêu nữ này cho hả giận. Bởi vì ta nghĩ đến trước kia dân chúng phía Nam không chịu quy phục, khởi binh tạo phản.
Mà Sở Tư Nam, là công chúa duy nhất của Nam Sở, nữ nhi của Sở Liệt Đế, chất nữ của Sở Hiến Đế. Phụ hoàng phong nàng là Nam Hương công chúa.
Nàng là tu dung của ta. Một phong hào có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Đường đi ngày càng hoang vắng, ta không biết nàng muốn kéo ta đi đâu. Tuyết rơi dày đặc, đường không dễ đi, nàng gầy đến đáng thương, giãy dụa thật lâu mới đi được một bước về phía trước. Lần đầu tiên, ta thấy hận chính mình, bộ dạng cao lớn như thế để làm gì, làm cho nàng thêm vất vả.
Ta ngơ ngác nhìn bóng dáng của nàng. Cảm thấy cho tới bây giờ ta đều không biết nàng.
Ta là vì cưới nàng mới có được đế vị.
Ta không biết đó là một thử nghiệm của phụ hoàng.
Hôm đó là gia yến đêm Trung thu, phụ hoàng cư nhiên mời Sở Hiến Đế mang theo người nhà cùng tham gia. Đương nhiên, khi đó Sở Hiến Đế đã là Quy Mệnh hầu, sớm hướng Đại Triệu ta đầu hàng. Người một nhà bọn họ ở trước mặt phụ hoàng ta hành lễ, khẩn trương, ngay cả đầu cũng không dám nâng.
Ta đối với một nhà Sở Hiến Đế không có hứng thú, ta mới cưới Phùng Yên Nhi, một lòng chỉ ngóng trông yến hội sớm chấm dứt, để cùng Phùng Yên Nhi cộng phó vu sơn.
Lúc này, phụ hoàng nói, hắn nên vì Sở Tư Nam tuyển một vị hôn phu, mà vị hôn phu này nên tuyển chọn từ trong những huynh đệ chúng ta.
Ta lúc này mới nhìn thoáng qua Sở Tư Nam, nàng ngày đó với ngày hôm nay giống nhau, gương mặt thũng trướng, da mặt vàng vọt khó coi, một đôi mắt đen to tròn tò mò, lặng lẽ đem chúng ta các hoàng tử tất cả đều đánh giá một lần.
Ta vốn cảm thấy chuyện này không liên quan đến ta, nhưng không một huynh đệ nào lên tiếng, ta vì muốn sớm chấm dứt yến hội này, ma xui quỷ khiến như thế nào nói ta sẽ cưới nàng.
Ta thật sự cưới Nam Hương công chúa, kết quả phụ hoàng đem đế vị cho ta. Hắn nói bởi vì ta nhìn xa trông rộng! Muốn thống nhất vương triều cần một đế vương như vậy. Ta cùng với nhị ca so chiến công anh dũng giết địch, cùng cửu đệ so cơ trí thông tuệ, cuối cùng tất cả đều so ra kém với cưới một Sở Tư Nam mới gặp mặt một lần.
Xe đẩy tay ngừng lại ở một chân núi, nơi này hoang tàn vắng vẻ, chỉ có gió núi gào thét thổi qua, cuồn cuộn nổi lên bông tuyết, lộ ra vùng đất đai cứng rắn lạnh buốt.
Ta nhìn thấy trên vùng đất lạnh lẽo đó không biết tự bao giờ đã có một cái hố sâu. Hố cũng đủ lớn, hẳn là có thể hạ táng thân hình cao lớn này của ta. Chính là đất đai nơi này cứng rắn như thế, nàng lại gầy như thế, không biết đào bao lâu mới đào được cái hố to như này.
Sở Tư Nam ho khan, thở dốc trong chốc lát, rồi quay đầu lại nhìn ta.
Ánh mắt của nàng vẫn trong sáng như vậy, cùng gương mặt hiện tại không hề cân xứng. Đây không phải là diện mạo vốn có của nàng, nàng vốn xinh đẹp phấn nộn, còn vương chút nét trẻ con. Sau khi gả cho ta vài ngày, gương mặt thũng trướng biến mất, lộ ra dung nhan vốn có của nàng. Ta mới phát hiện, nàng là cố ý đem chính mình biến thành bộ dạng xấu xí kía, muốn tránh sự tranh giành đấu đá của huynh đệ chúng ta.
Ta rất tức giận.
Khi đó ta đã nghe rất nhiều người nói người phía Nam giảo hoạt gian trá. Quả nhiên, tuy rằng nàng đã giải thích đây là nàng dùng dược thủy để thay đổi dung mạo, là một loại vui đùa nho nhỏ, nhưng ta quyết định không bao giờ muốn nhìn mặt nàng nữa.
Đương nhiên, khi đó, ta đã có Phùng Yên Nhi, ta cảm thấy hết sức thỏa mãn.
Ta chưa từng thích nàng. Lấy cớ nàng lừa gạt ta, ta đem nàng ném tới một bên, đầu tiên là phòng ốc cũ kĩ ở vương phủ, sau lại là lãnh cung rách nát trong hoàng cung.
Vì để không có ai dị nghị, ta cho nàng một cái phong hào, nhưng ta vẫn không để nàng vào trong mắt. Ta chỉ hy vọng, không cần ta xuống tay, chính nàng tự vẫn là tốt nhất.
Nàng hướng ta đi tới. Tay để ở bên miệng hà khí, bởi vì lạnh, tóc của nàng đã kết một tầng sương mỏng, ngay cả lông mi cũng biến thành màu trắng.
Sau đó, nàng nâng đầu ta lên. Tiếp xúc với bàn tay của nàng làm tâm ta ấm áp lên một chút. Nàng dùng ngón tay thon dài xanh xao chỉnh lại mái tóc dài tán loạn của ta, đầu ta đã bị rất nhiều người chà đạp, lại đã ở đầu tường đông lạnh mười ngày, ta không biết nàng còn có thể hay không nhận ra ta.
Nàng kinh ngạc nhìn ta, "Ngươi vốn kiêu ngạo như vậy". Nàng nói rồi thở dài một hơi.
Vết sẹo thật dài trên mặt nàng co rúm lại, thật lâu mới bình tĩnh xuống dưới.
Tâm của ta cũng co rúm lên, vết sẹo này, là ta lưu cho của nàng. Chỉ là vì nàng không chịu giải thích cho ta khối ngọc bội kia là ở đâu mà nàng có, nó thật quá mức thần bí, làm cho ta không thể không đối với nàng sinh ra nghi ngờ.
Cả đời này của ta, chưa cùng nàng nói qua mấy câu, cho tới bây giờ cũng không hiểu được tâm tư của nàng. Nàng đối ta cũng như vậy.
Nàng dùng một cái khăn, dính chút tuyết cẩn thận lau hai gò má cảu ta. Ta nhìn nàng, trong lòng có một chút khát vọng.
Chúng ta ở cùng với nhau cũng không nhiều lắm, mà tất cả đều là ở trong tình huống xảy ra xung đột. Vô luận nàng làm cái gì, ta đều cho rằng nàng sai, có khi khó chịu, ta liền không kiềm chế được chính mình.
Không biết nàng còn có nhớ hay không, ta thực xin lỗi những chuyện ta đã làm với nàng.
Nàng đem đầu ta lô cùng thân thể lên. Sau đó, từ trong lòng nàng lấy ra châm tuyến. Những ngón tay mảnh khảnh của nàng bắt đầu may, động tác linh hoạt, may vá thành thạo. Trên gáy của ta cảm giác được một trận đau đớn.
Ta đều không nhớ nổi có bao nhiêu lần ta muốn dồn nàng vào chỗ chết, nếu không phải phụ hoàng của ta, sinh tiền lần nữa nói với ta, vị Nam Hương công chúa này ở Nam Sở danh vọng rất cao, thậm chí còn vượt qua thúc phụ của nàng, ta khẳng định đã sớm xuống tay đối với nàng. Cho dù như vậy, ta vẫn nhiều lần làm tổn thương nàng.
Cho tới bây giờ ta đối với Phùng Yên Nhi cũng là thương tiếc không dám đụng đến một đầu ngón tay của nàng.
Tiếng gió lạnh lẽo kêu gào ở ta bên tai, ta nghe được âm thanh của nàng: "Có điểm đau, ngươi nhịn một chút, rất nhanh thì tốt rồi". Ta cảm thấy trái tim của ta đột nhiên bị một đôi tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy.
Ở trong trí nhớ của ta, ta tuyệt đối không đối xử tốt với nàng, lại còn tự mình động thủ đánh nàng mấy lần. Nàng nhất định nhớ rõ nỗi đau thể xác đó.
"Ta không đành lòng nhìn ngươi thân thủ mỗi thứ một nơi" nàng nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, "Làm như vậy, cũng là bởi vì ta còn thiếu ngươi một ân tình, cám ơn ngươi đã không giết tiểu đệ đệ của ta".
Ta nghĩ tới, nàng có một tiểu đệ đệ, trước khi phụ thân nàng chết, vẫn còn quấn tá lót, là nàng một người nuôi nấng lớn lên. Thúc phụ của nàng đăng cơ, lại đầu hàng Đại Triệu, nàng cũng liền mang theo đệ đệ của nàng đến Đại Triệu. Khi nàng gả cho ta, đệ đệ của nàng đã tám tuổi. Ta vốn nghĩ đem đứa nhỏ kia cùng con của Quy Mệnh hầu cùng nhau, sau này tìm cớ giết chết. Nhưng sau lại mềm lòng, ta lại đưa hắn sung quân phương Bắc lạnh khủng khiếp cho xong việc. Tính ta cả đời có lẽ ta cũng không làm được bao nhiêu việc tốt, không nghĩ tới vào lúc này chiếm được hồi báo.
Rốt cục, nàng đem đầu ta cùng thân thể khâu xong. Nàng duỗi thẳng thắt lưng, nhìn ta, thản nhiên tươi cười hóa thành thương xót "Ngươi xứng đáng!" nàng nói "Ta an táng hài cốt của ngươi, coi như ta trả xong ân tình cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không ai thiếu nợ nhau. Ngươi và ta vô duyên, kiếp sau ngươi nếu có chút phúc, hy vọng ngươi không cần làm hoàng đế, cũng hy vọng ngươi và ta từ nay về sau là hai người xa lạ, ta cùng với ngươi đời đời kiếp kiếp vĩnh biệt, không bao giờ gặp lại". Một giọt lệ rơi xuống trong mắt của ta.
Thân ảnh của nàng trở nên mơ hồ, thanh âm của nàng hòa tan trong cơn gió rét lạnh. Ánh mắt của ta đau, một đường đau đi xuống, mãi cho đến tâm, tâm của ta run rẩy, đau thấu xương tủy. Ta sai lầm rồi, ta biết chính mình sai lầm rồi, sai thái quá, sai không thể tha thứ.
A Nam! Ta đột nhiên nhớ tới nhũ danh của nàng, nàng từng cho rằng ở thời điểm ta không chú ý, nhỏ giọng nói với chính mình: A Nam không sợ hãi, A Nam muốn kiên trì.
Ta nhớ rõ, đó là lúc ta dùng cái chặn giấy bằng ngọc đánh vỡ cái trán của nàng. Khi đó nàng không khóc.
A Nam! A Nam! A Nam!
Tại đây mùa đông rét lạnh, đột nhiên có một luồng ánh sang mặt trời thẳng tắp đánh vào trên người của ta, cơ thể của ta trở nên nhẹ nhàng, không khí ấm áp vây quanh ta, thân thể ta cứng ngắc bắt đầu hòa tan từng chút một, mang đến cảm giác đau đớn. Giống như khi nàng dùng kim khâu thân thể cho ta. Ta nghĩ ta sẽ thật sự chết đi, an tường chết đi mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nghiêm túc nhận thức nữ nhân bên người.