Đặng Vân hiểu ý, cười cười rút ra cây sáo bên hông, hướng ta chắp tay, "Hoàng Thượng chê cười".
Không đợi ta tỏ thái độ, địch (sáo) khúc vang lên, trên thuyền nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Đặng Vân tính tình hoạt bát, tấu khúc cũng thập phần vui tươi thanh thoát. Đem không khí nặng nề trước đó trở thành hư không.
A Nam không nhanh không chậm, tiếng đàn chậm rãi hòa tấu với tiếng tiêu của Đặng Vân.
Ta vốn nên hảo hảo thưởng thức hai người bọn họ hợp tấu. Nếu ta là người ngoài, hoặc là ta rộng lượng một chút, ta còn nên khen hai người một câu: Kim Đồng Ngọc Nữ, lưu thủy tri âm!
Nhưng lúc này, cái gì ta cũng nói không nên lời. Thật giống như có người nắm yết hầu của ta, ngay cả giả mù sa mưa tán thưởng một câu cũng nói không được. Cái cảm giác này cùng với khi bất hòa với A Nam như có cái gì đó đâm mạnh vào tâm của ta. Nàng cùng người khác hòa hợp như vậy, nhưng khi ở cùng ta lại luôn không được tự nhiên. Điều này ta làm sao mà chịu nổi.
Ta lúc này tâm thần không yên, không thể so với lần trước khi nghe cầm ở Trường Tín cung.
Cầm nghệ của A Nam nhất định là có gì đó rất tuyệt diệu, nàng vừa mới đàn, thì trên những thuyền hoa khác đã bắt đầu phái người lại đây nghe ngóng. Tự nhiên sẽ có người nói chuyện cùng bọn họ. Nhưng ước chừng bọn họ không tìm được người muốn gặp, cho nên một mực đều chờ ở ngoài.
Tấu xong một khúc. A Nam liền ngừng lại, nàng cũng không nóng nảy, bắt đầu chậm rãi châm trà.
Đặng Vân thổi thêm mấy khúc nữa, thấy không còn hứng thú nên cũng dừng.
"Sao người nọ không đến?", ta hỏi.
A Nam nghiêng đầu nhìn ta, "Xem ra cầm nghệ của thiếp không tốt", nàng nói.
Ta sửng sốt một chút, "Không, nàng đàn rất khá".
"Vậy vì sao vừa rồi Hoàng Thượng không chú tâm nghe?", nói xong nàng quỷ quyệt cười cười. Trang phục trên người nàng lúc này xinh đẹp không thể tả, lại cười như vậy, khiến cho ta khí huyết dâng trào.
Ta rất kinh ngạc, A Nam cư nhiên còn chú ý vừa rồi ta thất thần, sự chất vấn của nàng làm cho ta cứng họng, không biết nên giải thích như thế nào cho tốt. Ta chỉ cảm thấy chính mình rất ngốc. Cũng may A Nam cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ nở nụ cười một chút cho xong việc.
Đúng vào lúc này, bên ngoài lại có người tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo với A Nam, "Triệu công tử cầu kiến".
Cuối cùng người cũng đến đây.
Ta nhìn thấy có một chiếc thuyền đang tiếp cận thuyền chúng ta, là một con thuyền hoa khá sang trọng, có nhiều người trong đó, vừa nhìn là biết đều là người giàu có. Người nọ tướng mạo bình thường, ánh mắt biểu lộ thập phần khôn khéo. Không chỉ có cảnh giác, còn mang theo chút hung hãn. Nhìn hắn như vậy cũng có thể đoán chủ nhân của hắn là người như thế nào.
Ta sớm biết rằng cầm kỹ của A Nam cao siêu, làm cho người ta hãm sâu vào trong đó. Mà ở phương diện này, kỳ thực ta không am hiểu lắm. Nhưng ta biết, có một người, đối với phương diện này thập phần tinh thông. Nghe xong cầm kỹ của A Nam, rất khó không bị dụ hoặc. Hiện tại hết thảy đều thuận lợi, người nọ thật sự muốn tiếp cận.
A Nam lúc này cũng không nóng nảy, nàng thấp giọng nói: "Vân nhi, quy củ".
Người đang đứng ở trước cửa cạnh khoang thuyền lúc này - Đặng Vân cười một tiếng. Hắn nhìn qua cũng không nóng nảy, không biết từ nơi nào lấy ra một đãi hạt dưa chậm rãi cắn. Hắn thanh thanh cổ họng, dương thanh hỏi người trên thuyền, "Tiểu thư nhà ta xin hỏi, là Triệu công tử nhà ai? Lại dựa vào cái gì cầu kiến tiểu thư nhà ta?".
Người trên thuyền kia vừa nghe xong, cũng không nói chuyện, liền trở vào trong thông báo cho chủ tử nhà mình.
Có lẽ thấy ta có chút đứng ngồi không yên, A Nam an ủi ta, "Cá sẽ cắn câu, Hoàng Thượng đừng lo lắng".
"Ta không lo lắng điều này", ta nói, "A Nam, nếu người nọ thật sự là người mà ta đang nghĩ đến, như vậy chúng ta phải cẩn thận. Bây giờ còn không biết là ai câu ai đâu".
Cuối cùng A Nam cũng ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt có chút tò mò, nhưng nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ nói, "Dù sao lần này thiếp cũng nhất định vì Hoàng Thượng câu được con cá này".
Ta trầm mặc, không biết lời nàng nói làm cho ta xúc động chỗ nào, nhưng lại cảm thấy lời nàng nói rất xa lạ.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, người vừa rồi trở lại, giương lên gương mặt mặt quản gia âm nghiêm nói, "Công tử nhà ta nói, ngài nghe ra được, cây cầm cô nương đàn được làm từ lê mộc ngàn năm".
A Nam nở nụ cười, hướng ta liếc mắt một cái, đắc ý nói, "Cho mời Triệu công tử", nàng giương giọng nói.
Trong thiên hạ, cầm được làm bằng mộc rất ít, ta biết được điều này cũng là do lần trước A Nam nói với ta. Người nọ lại biết, điều này cũng làm cho ta lắp bắp kinh hãi, "A Nam, cẩn thận!". Ta không thể không nhắc nhở A Nam một lần nữa. Hiện tại, ta thật sự rất lo lắng, trong màn diễn này, rốt cuộc là ai câu ai. Người nọ nếu thật sự có tâm tư, vậy sớm nên biết rằng chúng ta là ai. Lần trước hắn không giết được ta, hắn cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Lúc này, Đặng Vân đã trở về, trong tay cầm một cái giỏ chứa đầy Bồ Đào,
"Người trên thuyền kia đưa lễ, nói là mời chúng ta thưởng thức".
Đặng Vân đem kia cái giỏ Bồ Đào kia để lên trên bàn bên cạnh ta, cũng không đi ra ngoài, mắt lạnh nhìn ta.
Trong lúc nhất thời, ba người chúng ta đều nhìn chằm chằm vào giỏ Bồ Đào kia, ngẩn người.
"Có độc?", đây là phản ứng đầu tiên của ta.
A Nam không trả lời, nhìn qua nàng cũng có chút nghi hoặc. Một hồi lâu nàng mới nói: "Đây là trá thuật, có độc hay không có độc cũng không phải mấu chốt. Mấu chốt ở chỗ chúng ta không nên ăn".
Ta còn chưa kịp phản ứng, Đặng Vân lập tức hiểu được, hắn quay người lại ra hiệu cho thủ hạ của Tạ Tử Nam, lập tức có người đi đến, đem cái giỏ Bồ Đào kia thay đổi. Đổi thành một cái giỏ khác, thoạt nhìn không sai biệt lắm với cái giỏ trước, bên trong cũng đầy Bồ Đào.
Ta giật mình nhìn A Nam, không nghĩ tới nàng lại chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Giỏ Bồ Đào mới được đặt trước mặt A Nam, nàng tựa vào cửa sổ, bày ra bộ dạng nhàn nhã, bắt đầu cầm Bồ Đào lên ăn. Tùy tay vẫy vẫy ta cùng Đặng Vân. "Ăn!", nàng nói, khẩu khí ra lệnh. Giống như thật sự quên thân phận của ta.
"Vạn nhất Bồ Đào của hắn thật sự có độc?", ta hỏi.
"Trá!", A Nam nở nụ cười nhạt, "Trá thuật là như vậy, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ hiểu".
Ta không rõ.
A Nam dựa vào cửa sổ ăn Bồ Đào, một bộ dáng xinh đẹp, khóe mắt đuôi lông mày toát ra phong tình vạn chủng, bỏ một tráo Bồ Đào vào miệng, ngón tay thủ thế hoa lan.
Trong lòng ta lại bắt đầu loạn, lấy một trái Bồ Đào quăng vào miệng, một bên trơ mắt nhìn tiểu nha đầu này giở trò, một bên chỉ hận không thể ăn một lúc hết tất cả số Bồ Đào này. Ngày thường, A Nam luôn luôn lấy lệ đối với ta, lúc này quyến rũ người khác sao lại ra sức như thế?
Một con thuyền hoa chậm rãi hướng lại đây, con thuyền cao lớn xa hoa, khí thế áp bách. Trong lòng ta trầm xuống, bởi vì ta hiểu biết người nọ. Người nọ luôn là như thế, khí thế luôn trên người khác một bậc, chiến công của hắn không bằng những huynh đệ khác, hơn nữa cũng không bằng nhị ca, nhưng ở trước mặt phụ hoàng, mỗi lần đại thắng cũng là hắn hăng hái, khí thế nhất cũng giống như là một người giết được nhiều địch nhất. Ta thấy lần này, hắn lại giở trò cũ ra thôi. Ta cùng đợi.
Quả nhiên, theo một tiếng cười nhẹ truyền vào, ta nhìn thấy bóng dáng người kia xuất hiện ở đầu thuyền, bóng dáng ta rất quen thuộc, huynh đệ “tốt” của ta. Tính ra cũng đã ba năm không gặp, hắn cũng không thay đổi gì nhiều. Vẫn là một thân áo bào trắng, phong độ khí phái vẫn như xưa. Vẫn là bộ dáng công tử ăn trắng mặc trơn lừa người. Hắn là Cửu Hiền vương, Cửu đệ của ta, Nguyên Quân Triều!
Cái gì mà Triệu công tử! Tất cả đều là trò gạt người!
Theo lý, Cửu đệ không thể xuất hiện ở đây, vương pháp Đại Triệu, phiên vương nếu không có chiếu chỉ của Hoàng đế, không thể rời khỏi đất phong. Nhưng lúc này, kỷ cương luật pháp hết thảy đều đã rối loạn.
Phụ hoàng rất yêu thương Cửu đệ, người không chỉ môt lần khen ngợi hắn trước mặt chúng ta, cảm thấy Cửu đệ là đứa nhỏ thông tuệ, hiếu nghĩa. Phụ hoàng cũng không nhìn lầm người. Không biết vì sao, Cửu đệ thông minh hơn so với các huynh đệ còn lại. Ít nhất, hắn còn ít hơn ta hai tuổi, nhưng hắn đọc sách, luyện võ hay giải cửu liên hoàn (*), mọi thứ đều học nhanh hơn so với ta.
Điểm này ta cũng phải cam bái hạ phong, thừa nhận Cửu đệ được sủng ái, cũng không chỉ vì mẫu thân hắn được phụ hoàng yêu thích.
Hắn xuất sắc cũng tốt, được sủng ái cũng tốt, nhưng hiện nay ngôi vị hoàng đế vẫn là của ta. Nếu còn tồn tại ảo tưởng kia, thì hắn phải có gan nhận lấy hậu quả.
A Nam cũng đã gặp qua Cửu đệ. Khi nàng nhìn thấy cái bóng dáng màu trắng ở đầu thuyền, một chút cũng không kinh ngạc. Nàng chỉ hỏi ta, "Hoàng Thượng có hài lòng với con cá này không?"
Ta âm thầm cắn răng, Quân Triều cư nhiên công khai hiện thân như vậy, có thể thấy được hắn thực không biết sợ là gì. Ta biết, trước kia hắn luôn phân cao thấp cùng Nhị ca, không bao giờ để ý đến Tứ ca là ta. Sau này, khi phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, hắn từng gào khóc rất lớn, quỳ gối trước mặt phụ hoàng không chịu rời đi. Hắn không hiểu, vì sao ngôi vị hoàng đế lại thuộc về Tứ ca, người mà hắn không bao giờ để vào mắt. Nhưng đến khi chết, phụ hoàng cũng không cho hắn một lời giải thích.
Khi ta hạ chỉ đưa hắn đến đất phong, hắn từng hỏi ta, "Hoàng huynh ban cho đệ nơi giàu có, đông đúc làm đất phong, Tứ ca yên tâm sao? Còn không bằng đưa đệ đến biên quan, ta sẽ vì Tứ ca bảo hộ giang sơn thiên hạ".
Lời nói rất dễ nghe, cư như là huynh đệ tình thâm, nhưng trong đó ẩn sự sắc bén và hận ý. Khi đó ta yên lặng, nhẫn nhịn.
Ta còn bỏ qua cho hắn. Ta nghĩ, dù gì hắn cũng là đệ đệ của ta.
Sự việc lần này có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, ta lại không thể nói rõ. Ta chỉ biết, bề ngoài Cửu đệ ôn nhuận như ngọc, nhưng tâm địa lại quyết tuyệt ngoan độc. Hắn cũng không bao giờ khoan dung đối với huynh đệ của mình. Ngay cả Nhị ca cũng cho rằng, trươc đây, thái tử đại ca chết ở trong tay Cửu đệ.
Lúc này, lão Cửu cứ như vậy mà hiện thân, không phải hắn lại có quỷ kế gì chứ. Điều này làm cho ta rất bất an, còn chưa biết là sẽ có chuyện gì xảy ra, thì đã nghê bên kia thúc giục.
"Chủ nhân nhà ta hỏi, Bồ Đào lúc nãy hợp khẩu vị chứ ạ?", gia đinh bên kia hướng bên này hỏi.
Đặng Vân bất động, vẫn ngồi cắn hạt dưa. Phấn môi A Nam quyệt một cái, một mảnh Bồ Đào bay ra khỏi cửa sổ. Tiếp theo, nàng lại đánh một cái mị nhãn ra ngoài. Nhưng cũng không có tiếng động nào. Đây là câu trả lời của A Nam.
A Nam làm cho ta đột nhiên hiểu được, đây là trá thuật. Ngươi động ta động, ngươi không nói rõ, ta cũng không nói rõ, ngươi để cho ta đoán, ta cũng cho ngươi đoán. Vô số khả năng bao hàm trong đó, xem ai là người mất kiên nhẫn trước.
Dù sao người mất kiên nhẫn trước cũng không phải là A Nam. Điểm này trong lòng ta rất rõ ràng. Dù sao A Nam cũng đã từng nhẫn nhịn mười năm ở trong cung, chờ đến ngày đó thoát thân ra ngoài. Nàng là nữ tử kiên cường nhất trên đời này!