Trong phòng trống rỗng, trừ bỏ chiếc giường lớn ra, cơ hồ không có vật gì khác. Tâm của ta rút lại một chút. Nàng như thế nào sống qua ngày đây! Mà tất cả những điều này đều là do ta đối với nàng không tốt! Mũi ta có chút đau xót, ta thật đáng chết.
Ta ôm nàng đi đến bên giường. Đem nàng đặt lên giường, ta nắm thật chặt cánh tay của nàng, muốn an ủi nàng. Kết quả ta cảm thấy ta nghe được tiếng kẽo kẹt vang ra từ trong xương của nàng. Ta vội vàng thả tay ra, ta sợ nếu cứ như vậy nàng sẽ tan biến trước mặt ta.
Ta nhất định phải nuôi cho nàng mập lên một chút, dưỡng cho bộ xương này thêm chắc chắn một chút, để đến ngày nào đó, nàng còn có thể đủ sức để nhặt xác và mai tang cho ta nữa.
Ta vừa mới buông tay, lập tức nàng liền đi chuyển đến mép giường tránh xa ta, dùng ánh mắt tràn ngập đề phòng nhìn ta.
Đầu tiên ta rất là sửng sốt, tiếp theo ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn luôn tái nhợt của nàng bỗng đỏ bừng lên, thế ta mới biết thì ra là nàng hiểu lầm.
Ta nhìn ra được, nàng không thích ta, không muốn cùng ta trên giường. Ta có một chút thất vọng.
Kỳ thật ta cũng không quá để ý chuyện này, dù sao ta cùng với Phùng Yên Nhi còn cùng với nữ nhân khác, còn sinh hai nữ nhi. Thật ra Phùng Yên Nhi cũng không nói gì, sau đó, ta chỉ là vì muốn làm cho Phùng Yên Nhi cao hứng mới tận lực không đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi.
Thực đáng tiếc, ta nghĩ ta đời này ta sẽ không bao giờ yêu ai nữa, yêu điên cuồng giống như yêu Phùng Yên Nhi nữa.
Như vậy xem ra, ta cùng A Nam suy nghĩ giống nhau.
Ta cố gắng nhớ lại, quan hệ của ta cùng A Nam từ lúc nàng bị thương trở về sau liền trở nên vô cùng căng thẳng, không thể tháo gỡ. Ta làm nàng bị thương, từ đó về sau nàng cũng không để ý ta đến ta nữa. Nhưng, hiện tại, ta phải làm mọi cách để cứu vãn mối quan hệ của chúng ta. Bởi vì nàng là nữ nhân quý giá nhất.
"A Nam", ta ra vẻ thoải mái, "Ta sẽ đổi một cung điện khác cho nàng". Ta nhìn khắp mọi nơi trong phòng, nơi này thật sự không có một cái gì đáng giá.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nơi này rất tốt!", nàng kiên quyết trả lời, lại còn lặng lẽ hướng bên cạnh di chuyển, cách xa ta được chừng nào hay chừng ấy dù chỉ là một bước chân nhỏ.
Ta ngẫm nghĩ. Lúc này đột nhiên đổi chỗ ở cho nàng, tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, gây ảnh hưởng đến nàng. Lại nói, ta vừa mới xây Trích Tinh Các cho Phùng Yên Nhi, nếu hiện tại lại xây dựng thêm một cung điện nữa thì thật sự không thích hợp.
Ta không kiên trì nữa, việc này, ta phải bàn bạc kỹ hơn, phải đi từng bước một.
"Người ở nơi này đâu hết rồi? Như thế nào chỉ có một mình nàng? Làm sao hầu hạ nàng..."
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, là ta để cho bọn họ đi rồi", nàng nói đồng thời lén liếc mắt nhìn ta một cái, cân nhắc vì sao ta lại hỏi điều này, "Ta nơi này điều kiện không tốt, bọn họ ở lại đây cũng không có cái gì tốt". Cặp mắt to tròn kia chợt lóe lên một tia giảo hoạt, ngay sau đó lại buông mắt xuống không có biểu tình. Này vật nhỏ! Nàng cho là ta không biết sao?
Đối với những cung nhân này ta cũng biết, gió chiều nào theo chiều ấy, ta nghĩ nàng cũng không muốn nhìn sắc mặt của những người này. Nhưng là, nàng như vậy cũng không được, đầu tiên, nàng rất gầy, lại nói, nơi này rất lạnh, thiếu hơi người.
"Trẫm sẽ an bài vài người đến đây", ta nói, "Nàng là tu dung, ít nhất cũng phải ra dáng một chút".
Nàng không lên tiếng, ta lại giống như cho mình hai cái tát, "Ta không phải nói bộ dáng của nàng, ta là nói hạ nhân nơi đây...". Tuy rằng ta đối với A Nam không tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy bộ dáng của nàng không đẹp. Ta vẫn biết nàng là mỹ nữ, chính là nàng không cho ta cảm giác của một mỹ nữ mềm mại, uyển chuyển.
"Hoàng Thượng đến nơi này của thiếp, rốt cuộc có chuyện gì?", nàng đánh gãy lời ta, lời nói mang chút bất mãn nhưng vẫn khách khí, lễ độ. Ta cảm thấy thời điểm nàng tự xưng thiếp, tâm không cam tình không nguyện.
"A! Đúng rồi! Phản quân phía Nam bao giờ thì xử trảm?", ta đột nhiên nhớ tới việc này, đây chính là nguyên nhân ta cùng A Nam ầm ỹ, nếu nàng để ý như vậy, ta cần phải để tâm chuyện này một lần nữa. Nhưng thời gian đã lâu như vậy, ta thật sự cũng không nhớ rõ nữa.
Nàng lại cắn môi, một đôi mắt to đánh giá ta. Nàng miên man suy nghĩ, ta như thế nào ngay cả việc này đều phải hỏi nàng?
Ta tận lực cố gắng thả lỏng chính mình, làm cho chính mình không đến mức quá mất tự nhiên ở trong mắt nàng.
Một hồi lâu, phấn môi của nàng phun ra hai chữ: "Sau mùa thu".
Nàng lại không nói gì nữa. Thân thể gầy nhỏ phòng bị nhìn ta.
Như vậy việc này còn kịp, ta nghĩ, chờ một chút ta đi ngự thư phòng xem xét lại việc này một lần nữa. Nếu là ta sai lầm, ta liền sửa.
Hiện tại ta không thể như trước đây được, sự cô độc chờ đợi trong từng cơn gió lạnh rét buốt kia cùng với những hình ảnh đáng sợ ở kiếp trước vẫn còn ám ảnh trong đầu ta. Ta nghĩ, ta phải xem xét, cân nhắc lại từng hành động của chính mình một lần nữa. Ta phải thay đổi chính mình, trở thành một Nguyên Quân Diệu hoàn toàn mới.
Nhưng khi ở trước mặt A Nam muốn nói lời xin lỗi, ta dường như không nói nên lời.
"A Nam", ta thận trọng nói, đi lên từng bước, kéo tay nàng qua, "Ta sẽ thẩm tra án tử này lại một lần nữa. Ta sẽ không giết oan mạng người". Việc này là do Phùng gia bẩm tấu lên, ta xác thực phải nên xem kỹ một lần nữa.
Nàng cũng không tin lời của ta nói, ngay cả tay nàng cũng đều cự tuyệt ta. Nàng nắm thành quyền nho nhỏ đặt trên đầu gối, không cho ta tiếp xúc với lòng bàn tay ấm áp kia. Đôi bàn tay nhỏ bé này đã từng khâu lại thân thể cho ta; cũng chính đôi bàn tay này đã từng vì ta mà đào ra một khối mai cốt trong trời đông buốt giá. Ta nhớ rất rõ hơi ấm của nó, mà hiện tại, chủ nhân của chúng nó không cho ta nắm lấy, ta chỉ có thể sử dụng đôi tay to lớn của ta bao phủ ở bên ngoài nó.
Nàng cúi đầu, không có tỏ vẻ gì. Cũng không có rút tay về.
Ta biết, nàng nơi nơi phòng bị ta, không thích tiếp xúc với ta, ta nhất định phải làm điều gì đó để nàng gỡ bỏ phòng bị đối với ta, làm cho nàng yên tâm. "A Nam, chờ một ta kêu bọn thái giám thỉnh Hoa thái y lại đây, để cho hắn nhìn xem miệng vết thương của nàng. Vết thương này, ta xem như thế nào cũng không ổn lắm!", ta chột dạ nhìn nàng cái trán nàng hồng nộn một mảnh.
Ta không đợi nàng đáp lại, ta cơ hồ là chạy trối chết. Ta trừ bỏ thương tổn nàng, cái gì cũng không làm được cho nàng, ta còn tới đây làm gì!
Khi ra tới cửa ta liền quay đầu lại một chút. Ta nhìn thấy nàng chậm rãi quỳ xuống, miệng không nhanh không chậm nói, "Cung tiễn Hoàng Thượng", nhưng nàng đồng thời còn chưa nhận thức được, hình ảnh ấy ở trong mắt ta hiện lên sự cứng rắn, mạnh mẽ luôn phảng phất sự cô độc. Tâm của ta lập tức nhói lên một cái.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ra tới Vĩnh Hạng cung ta liền trông thấy Như Ý.
Hắn hiển nhiên là đang chờ ta. Nhìn thấy ta, hắn đảo nhanh vài bước hướng ta thi lễ, "Hoàng Thượng, nô tài vừa mới đến tìm ngài...", nghĩ đến hắn ăn xong mai tử, vừa vặn đến tìm ta, đứng ở nơi này chờ.
"Tốt lắm", ta đánh gãy lời hắn, "ngươi tới vừa vặn, đi tìm Hoa thái y lại đây để cho hắn đi xem vết thương của Sở tu dung đi". Ta biết là đã chậm nhưng vẫn muốn làm một cái gì đó, như vậy mang lại cho ta một chút hy vọng.
Như Ý "Dạ" một tiếng, xoay người muốn chạy đi.
"Chờ một chút", ta gọi hắn lại, "Xong việc của Sở tu dung rồi, ngươi đi ngự hoa viên Môi Sơn, đem cây hòe cổ thụ chém đi".
Như Ý hoảng sợ, chần chờ một chút, nhẹ giọng phản ứng lại "Dạ", lại xoay người tính rời đi.
"Chờ một chút!", Ta lại gọi hắn lại. Trong lòng thấy khó chịu, "Quên đi, đem cây kia lưu lại đi, đem cái bàn đu dây kia hủy đi", thanh âm của ta chậm rãi thấp đi, vô hạn buồn bã. Ta biết, ta phải lưu lại cái cây kia, như vậy mới có thể tùy thời nhắc nhở chính mình, nhắc nhở cho ta biết tri nhân tri diện bất tri tâm, đó là nơi bảo tồn tôn nghiêm cuối cùng của ta. Ta muốn nhớ kỹ hết thảy những điều này.
Ta đương nhiên có thể chặt cái cây kia đi, ta thậm chí có thể đi hủy đi thành lâu Lạc Kinh. Nhưng đau thương đầm đìa màu máu tươi kia trong kiếp trước cũng không nên quên đi. Cái kết cục bi thảm đó thời thời khắc khắc nhắc nhở ta, làm cho ta tỉnh táo lại.
Như Ý khó hiểu nhìn ta, nhưng hắn vẫn lên tiếng "Dạ", lúc này mới chạy nhanh đi.
Ta nhớ rõ đứa nhỏ Như Ý này do chính ta mang về từ phía Nam, năm đó, ta cùng phụ hoàng chinh chiến, ta thu vài đứa nhỏ sắp đói chết vào vương phủ. Như Ý thông minh lại biết quy củ, ta liền đem hắn điều đến bên người. Hắn cũng không làm việc gì quan trọng, chính là trải giường chiếu, bưng trà đổ nước mà thôi. Ta nghĩ, về sau, ta phải cho hắn làm nhiều việc quan trọng hơn.
Ta về tới ngự thư phòng, chuyện đầu tiên chính là tìm lại bản tấu chương về phản lọan ở Giang Nam.
Những việc kia ta biết không nhiều lắm, đều là Phùng Ký bẩm tấu lên. Hắn ở phương Nam bình định phản tặc. Ta ban thưởng cho chiến công của hắn. Những phản tặc này cũng không có áp giải hồi kinh, hắn chỉ gửi tấu chương nói, đám phản tặc bị giết ngay tại chỗ ở Giang Nam, giết một người răn trăm người. Bởi vì điều này, dân chúng phía Nam không còn tin tưởng triều đình, nảy sinh xung đột.
Ta không thẩm tra lại mà chấp thuận. Lúc ấy chuẩn tấu cho hắn.
Nhưng A Nam lại tới tìm ta, nói là việc này không đúng, muốn ta điều tra lại. Ta nhớ rõ bộ dáng sốt ruột của nàng, ánh mắt đều có chút đỏ, "Hoàng Thượng có hiểu rõ những người được gọi là phản tặc là những người nào sao?".
"Người nào? Ta Nguyên Quân Diệu không biết, chẳng lẽ ngươi Sở tu dung một kẻ ở chốn thâm cung lại biết? Nói, có phải ngươi cùng người bên ngoài cấu kết với nhau hay không?".
Ta kỳ thật đối với nữ nhân hậu cung cũng không nghiêm khắc. Ngày thường cũng cho phép các nàng thỉnh thoảng gặp những người thân trong nhà. Chính là, ta đối Sở Tư Nam thì đặc biệt hơn, không muốn nàng cùng ngoại giới giao tiếp. Trong cung đều đồn thổi nàng biết yêu pháp, không chỉ có riêng khả năng dịch dung hạng nhất, thậm chí có khi nàng có thể chuẩn xác mà nói ra khi nào trời mưa, khi nào có gió. Chân chính yêu dị phi thường.
Nhưng đối với án phản loạn ở Giang Nam này, ta hiện tại cũng bắt đầu cảm thấy có chỗ không đúng. Chỉ luận việc Phùng Ký giết người liền cảm thấy có chút kỳ quái. Khẩu cung của những người đó đâu? Nhân chứng vật chứng đâu? Cho dù không có, vì sao không để cho ta nhìn thấy đám phản tặc? Chỉ nói muốn ở Giang Nam giết ngay tai chỗ, còn nói cái gì là bị uy hiếp! Đây là muốn dùng đầu người đến hù dọa dân chúng sao?
Mắt của ta đã không còn như trước nữa, nó đã trải qua huyết lệ cùng lễ rửa tội, có thể nhìn đến góc sáng sủa cùng dơ bẩn âm u. Tâm của ta cũng đã không còn như trước nữa, đã có ánh sáng chiếu vào nó.
Ta ngồi yên ở phía sau ngự án, Phùng Ký rốt cuộc muốn làm gì?
"Hoàng Thượng", Như Ý đã trở lại.
"Sự việc như thế nào rồi?", ta hỏi.
"Hoa thái y nói vết thương của Sở tu dung nhìn xem đã hơi chậm trễ, vẫn là lưu lại sẹo, hắn chỉ có thể tận lực trị liệu. Bàn đu dây ở Môi Sơn đã được hủy đi", Như Ý nói chuyện rất đơn giản. Hắn nói chuyện đã không còn khẩu âm của phương Nam, có lẽ là bởi vì theo ta thời gian lâu.
Mắt của ta tà nghễ nhìn hắn. Quả nhiên, hắn lại nói tiếp, "Hai sự kiện kia Thục phi nương nương đều đã biết. Nhưng nàng không nói gì cả". Quả nhiên đứa nhỏ thông minh.
Ta lấy tay chà xát mặt, Phùng Yên Nhi sẽ không nói gì. Nàng luôn luôn biểu hiện sự nhu thuận, biết thời thế, chưa bao giờ cùng ta xung đột chính diện. Nhưng việc này tuyệt không chấm dứt dễ dàng như vậy, còn không biết khi nào thì lại quấy nhiễu ta.
Ta nghĩ, hạ lệnh cho Như Ý: "Đi truyền thừa tướng cùng Hộ bộ thượng thư tiến vào".
Thừa tướng Lý Tể cùng Hộ bộ thượng thư Tương Tiệp đều là lão thần. Nguyên bản nhiều năm sau ta sẽ cho bọn họ cáo lão hồi hương. Thừa tướng Lý Tể tính tình luôn luôn thẳng thắn chính trực, cùng Phùng Ký không hợp, trong triều đình hai người nhiều lần đối diện khắc khẩu. Tương tiệp thật ra không ầm ỹ, ta hỏi cái gì hắn đều pha trò. Nhưng hắn không phục Phùng Ký, phàm là chuyện hắn không muốn làm, hắn sẽ tìm cớ này cớ khác, xem như là một kẻ gian trá.
Như Ý lĩnh mệnh mà đi.
Ta có chút đau đầu, ta đi nhìn A Nam, lại hủy đi bàn đu dây, hai việc này nhìn như không có gì, nhưng nếu là người có tâm thì lại là chuyện khác.
Ta đương nhiên không sợ bọn họ đa tâm, ta lo lắng mẫu hậu bên kia. Mẫu hậu ở Khôn Trữ cung, lúc này thân thể của người còn sức khoẻ dồi dào. Ngày thường không có chuyện gì lớn mẫu hậu sẽ không quản, nhưng người mới là người làm chủ hậu cung.
Giờ này, chắc hẳn mẫu hậu vẫn còn tại tiểu khế (ta kh biết nó là chỗ nào, nàng nào hiểu thì nói ta nhé), người luôn ở đó cho đến chạng vạng. Những chuyện phát sinh hôm nay có lẽ sáng mai người mới biết, đến lúc đó ta mới có thể biết phản ứng của mẫu hậu.
Ta vừa mới nghĩ tới mẫu hậu thì đã nghe thấy ngoài cửa bẩm báo: Khôn Trữ cung nội sử đến.
Ta thở dài một hơi, mẫu hậu đã phái người đến đây. Hôm nay tới thực nhanh!