Ta nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lý Uyển Ninh là vào mùa xuân, nàng ta mặc bộ y phục thiển sắc, luôn trốn ở sau lưng mẫu thân, từ đầu tới cuối ta cũng không thể nhìn thấy hình dáng nàng ta. Nhưng ta biết nàng ta nhất định một mỹ nhân. Bởi vì ta còn nhớ, ngày nào đó, khi một thân váy áo nhẹ nhàng phiêu dật, trên tà váy còn dính một vài cánh hoa mỏng manh hiện ra trước mắt làm cho ta cảm thấy một trận mơ màng, nhịn không được muốn đoán vừa rồi nàng ta đã đi nơi nào?
Nàng ta gả thì ta thu, cũng từng cùng nàng ta triền miên mấy ngày, nhưng bởi vì nàng ta cũng không tỏ vẻ quá nhiệt tình với ta, nên qua mấy ngày, ta cũng đã quên trong cung có một người như vậy. Cũng may nàng ta không tranh giành gì, sau khi gả cho ta, cũng chỉ im lặng yên phận làm một cửu tần trong cung.
Một nữ tử vô tranh vô cầu, nhưng hôm nay, đột nhiên treo cổ tự tử thiếu chút nữa đã chết.
Báo với ta việc này là công công trong cung của A Nam.
Hắn thở hổn hển chạy đến bên ngoài ngự thư phòng, hai chân đã mềm nhũn, "Lý Tu nghi... Lý Tu nghi đã xảy ra chuyện rồi".
Ta có chút không yên lòng.
Lúc này, cung điện của Lý Uyển Ninh rất im ắng. Thoạt nhìn không giống như có chuyện gì xảy ra. Trong lúc ta đang nghi hoặc, thì thấy A Nam đi ra. Nàng chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, ta liền biết sự tình thập phần nghiêm trọng.
"Sao lại thế này", ta hỏi.
"Sau khi Lý Tu nghi rời khỏi yến hội ở cung của thiếp, thiếp phát hiện nàng đánh rơi cây trâm, liền tự mình đưa tới đây, không nghĩ người ở đây đã loạn thành một đoàn", A Nam chủ động nắm tay ta, dẫn ta vào trong phòng. "Nhưng cũng may thiếp tới vừa đúng lúc, xử lý mọi việc, hiện tại Hoa thái y đang ở bên trong".
"Nàng có biết sao nàng ta lại làm vậy không?", ta lo lắng.
A Nam không lên tiếng. Vẫn kéo ta vào bên trong, lúc này mới nhìn thoáng qua đám cung nhân đang quỳ trước điện, "Bây giờ các ngươi hãy bẩm với Hoàng Thượng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?".
Bao nhiêu người thế kia nhưng không một ai hé răng.
Suốt một ngày xử lý công vụ, khiến ta cảm thấy rất mệt mỏi, lúc này lại phải đối mặt với chuyện này, lòng ta dâng lên một trận nóng nảy, tức giận. Ta giơ chân đá một cước vào tên thái giám quỳ ở gần ta nhất, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Hoa thái y đang viết đơn thuốc. Nghe thấy ta tiến vào liền đứng dậy.
"Lý Tu nghi sao rồi?", ta vội vàng hỏi.
"Đã không còn gì đáng ngại, may mà cứu đúng lúc, chỉ cần nằm tịnh dưỡng vài ngày", Hoa thái y rất bình tĩnh, giống như việc này không có gì nghiêm trọng.
Điều này làm cho ta yên tâm một chút. Nhìn Lý Uyển Ninh trên giường, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt, thì cũng không nhìn ra điều gì khác thường, nếu nhìn thoáng qua thì chỉ giống như đang ngủ. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trên cổ Lý Uyển Ninh có một vệt dây hồng hồng. Ta rất nhanh quay mặt qua chỗ khác.
"Lý Tu nghi cũng sắp tỉnh", Hoa thái y khẳng định nói.
A Nam nhanh chóng ra hiệu bằng mắt với hắn, ngăn cản hắn nói tiếp. "Để cho tỷ tỷ ngủ một chút nữa đi", A Nam khéo đưa đẩy nói.
Ta bắt đầu chất vấn A Nam, "Nàng ta vì sao phải làm như vậy, nàng đã nói gì với nàng ta ở yến hội?". Có lẽ bởi vì sốt ruột, nên giọng điệu nói chuyện của ta có chút lạnh nhạt, cứng nhắc.
Lúc này A Nam trấn định hơn so với ta, nàng thản nhiên nhìn ta một cái, "Thiếp cũng không nói cái gì, chỉ cùng các tỷ muội thương lượng việc làm quần áo mùa đông cho các tướng sĩ biên quan". Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Hoa thái y một cái.
Hoa thái y hiểu ý, nhẹ nhàng cười, tùy tay đem đơn thuốc đưa cho ta xem. Ta không hiểu, đưa cho A Nam. A Nam cũng không thèm nhìn tới, đã kêu người của Lý Tu nghi lại, cầm đơn thuốc đi thượng dược cục bốc thuốc.
A Nam dường như lơ đãng hỏi Hoa thái y đang muốn lui ra ngoài, "Hoa thái y, vừa rồi lúc người của ta đi tìm ngươi, ngươi đang ở trong cung của Phùng Thục phi?"
"Đúng vậy, lão thần đang bắt mạch cho Phùng Thục phi", Hoa thái y cung kính trả lời.
"Hoa thái y có nhìn thấy Lục Kiều trong cung Phùng Thục phi?". Lục Kiều là cung nữ bên người Phùng Yên Nhi. Ta cũng nhớ rõ nàng ta.
"Nàng ta có vào điện", Hoa thái y thành thành thật thật trả lời, "Chỉ một chút trước khi người của nương nương đến tìm thần".
A Nam mỉm cười, "Hoa thái y, không có việc gì nữa, ngươi lui trước đi".
Lúc này, Hoa thái y mới cung kính lui ra ngoài.
A Nam quay đầu nhìn ta, "Thiếp đã hỏi qua mấy cung nhân ở đây. Vừa rồi Phùng Thục phi phái Lục Kiều tới, tặng lô đồng giữ ấm", khóe miệng A Nam có một tia trào phúng, "Nhưng thiếp lại thấy vật này ở chỗ Lý Tu nghi".
A Nam nói xong, đi đến bên gối của Lý Uyển Ninh, nhấc một góc lên. Ta nhìn thấy một cái vòng tay bằng kim tương ngọc đang lẳng lặng nằm ở đó. Chân mày của ta cau lại, loáng thoáng nhớ rõ, trước kia hình như Lý Uyển Ninh cũng có đeo cái này. Nhưng đã lâu ta không gặp nàng ta nên nhớ không rõ. A Nam lại cười, liếc mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Lý Uyển Ninh. Đem gối đầu buông xuống.
Lý Uyển Ninh giống như hồn nhiên bất giác.
"Thực khéo", A Nam lấy ra một cây trâm phượng điểu từ trong tay áo, "Thiếp cũng đến tặng đồ, Hoàng Thượng nhìn xem, có quen không?".
Ta ngẩn người, có điều gì đó lóe lên, một khi A Nam đã nói ý trong lời, thì đó nhất định mang một ý nghĩa quan trọng. Ta cầm lấy cây trâm trong tay A Nam, cẩn thận quan sát, cuối cùng nhìn thấy một kí hiệu. Đây là vật phẩm của Vạn Phúc lâu ở Lạc Kinh.
Đồ trang sức của Vạn Phúc lâu, luôn luôn là nhất phẩm ở Lạc Kinh. Có thể sử dụng thì có mấy người, Lý gia cũng coi như một trong số đó đi. Nhưng có thể khẳng định, cái này không phải ta ban cho Lý Uyển Ninh.
"Nàng ta cài cây trâm này đến chỗ nàng?", ta có chút nghi ngờ. Lý Uyển Ninh cũng không ngốc như vậy, bình thường tuyệt đối sẽ không mang đồ trang sức quý giá, nổi bật như vậy xuất môn. A Nam lại ở hồ lộng ta.
A Nam cắn môi, lặng lẽ dùng khóe mắt đảo qua ta. Ánh mắt của nàng chợt lóe, dò xét sắc mặt của ta.
Ta trầm mặt, đem cây trâm tùy tay ném lên trên giường của Lý Uyển Ninh, nói với nữ nhân đang nằm kia, "Lý Uyển Ninh, ngươi đừng có giả bộ nữa, đứng lên nói rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!".