Hôm sau lúc thức dậy, Lâm Lập hạ đã là cả người sảng khoái, sinh lực tràn trề. Đường chân trời núi Thần Quang mơ hồ hiện lên, màu vỏ quýt mỏng manh lộ ra cảm giác ấm áp, nàng ngắm nhìn ngọn núi xa xa, lần đầu tiên cảm giác cuộc sống tràn đầy hi vọng như vậy.
"Cuộc sống mới, " Lâm Lập hạ nhỏ giọng lầm bầm, mở ra hai tay của mình ra, nhìn cổ tay trắng nón không tồn tại vết sẹo nào mà thất thần, "Cuộc sống , mới.”
Bắt đầu từ hôm nay nàng chính là một Lâm Lập Hạ mới, không phải cô gái đô thị hiện đại, cũng không phải là cô gái số khổ cổ đại. Nàng là nàng, một người hoàn toàn mới.
Nàng ngẩng đầu cười cong hai mắt, lộ ra nụ cười dịu dàng hiếm có. Làn gió mềm mại mơn trớn gương mặt mới dịu dàng như thế, cây cối cao ngất sức sống bừng bừng, những đóa hoa nhỏ không biết tên ven đường tỏa hương thơm ngát. Chim chóc ríu rít líu lo bên tai, tất cả tất cả hợp thành một bộ khung cảnh xinh đẹp, thời gian dường như ngừng lại trong nháy mắt đó
Mạch Tuệ và Trọng Lương cách đó không xa lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang cười ngây ngô kia, một chỗ nào đó dưới đáy lòng hình như cũng thoáng chiếu vào một chút ánh sáng.
"Trọng Lương, tại sao đi một ngày rồi mà vẫn không thấy cái thôn trang nhỏ nào?" Lâm Lập hạ có chút kỳ quái, ngày hôm qua sau khi bọn họ ra khỏi cửa thành liền chạy đi một mạch, nhưng đến tối qua vẫn còn phải ngủ ở trong rừng cây nhỏ.
Mạch Tuệ buồn cười lắc đầu một cái, "Tiểu thư, mặc dù ngày hôm qua chúng ta đã chạy một ngày đường, nhưng Trọng Lương đánh xe rất chậm, chưa đến được thành trấn trước mặt cũng là vô cùng bình thường ."
Lâm Lập hạ xấu hổ, đúng vậy, bởi vì xe ngựa chạy nhanh quá mà trong buồng xe cũng xóc không chịu nổi, mà ngày hôm qua nàng không thấy chỗ nào không thoải mái cả, thì ra là bởi vì Trọng Lương cố ý chăm sóc nàng. Nàng quay đầu nhìn về Trọng Lương cười cười cảm kích, không ngờ Trọng Lương dáng người tuy lớn nhưng mà suy nghĩ cũng vô cùng chu đáo.
"Vậy bao giờ chúng ta tới được thôn trang gần đây? Đi Lạc Dương còn phải mất mấy ngày vậy?" Nàng thật không thể chờ đợi muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.
"À. . . . . ." Mạch Tuệ nhíu mày suy nghĩ kỹ một hồi, "Tiểu thư, nô tì không biết mà."
Lâm Lập hạ vỗ vỗ bả vai của nàng, không biết là đang an ủi nàng hay là an ủi chính mình mà nói một câu, "Không sao, không sao, ta đã quen rồi."
Nàng quay đầu nhìn về phía Trọng Lương hỏi, "Trọng Lương, chắc ngươi biết chứ?"
Trọng Lương đang uống nước gật đầu một cái.
"Vậy rốt cuộc là phải mất bao lâu thế, không thể nói rõ ra được sao?” Mạch Tuệ dường như thấy Trọng Lương cứ làm bộ trầm mặc ít nói liền khó chịu, không nhìn được, lại mở miệng khiêu khích.
"Đúng vậy, Trọng Lương, ngươi cũng quá tiếc chữ như vàng rồi." Lâm Lập Hạ cũng lên tiếng nói, aizz, hắn chắc chắn là cái kiểu người nếu có thể nói ít đi một câu liền tuyệt đối không nói nhiều hơn một chữ.
Trọng Lương đối với chất vẫn của hai thiếu nữ trước mắt vẫn không có phản ứng gì lớn, chỉ là nhàn nhạt mở miệng nói, "Theo tốc độ của chúng ta thì tối hôm nay có thể đến được trấn nhỏ, đến Lạc Dương thì còn phải mất ít nhất bảy ngày nữa."
"Vậy sao." Nói cách khác Lạc Dương xa chín tầng mây, đó cũng không phải là rất xa. Lâm Lập hạ vung cánh tay hô lên, "Vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi."
Nói xong lại mang một nụ cười thần bí đi tới bên cạnh Trọng Lương dùng cánh huých huých hắn, nhỏ giọng mà nói,"Ta nói này Trọng Lương, ta bảo ngươi chuẩn bị cái kia ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Trọng Lương nghe vậy dùng khóe mắt liếc nàng một cái, lấy một cái bao bố nhỏ từ trong quần áo ra đưa cho nàng.
"Vạn tuế!" Lâm Lập hạ vui vẻ vỗ vỗ bả vai Trọng Lương, "Ta biết ngay ngươi là thâm tàng bất lộ mà, dẫn ngươi ra ngoài thật là một sự lựa chọn sáng suốt." Nói xong thoái mái chạy về phía xe ngựa.
Sau lưng Trọng Lương nhìn qua bả vai bị nàng vỗ vào, đáy mắt nổi lên một nụ cười thản nhiên.
"Tiểu thư, những thứ này là gì vậy?" Mạch Tuệ nhìn những bình nhỏ trước mắt tò mò hỏi.
Lâm Lập Hạ cười thần bí, "Đồ tốt."
"Đồ tốt là chỉ thứ gì?" Mạch Tuệ kiên nhẫn không buông tha tiếp tục truy vấn.
"Đồ tốt chính là chỉ mấy thứ này." Lâm Lập Hạ tùy tiện chỉ một chiếc bình trong đó nói.
"Vậy rốt cuộc là vật gì thế?" Xem ra Mạch Tuệ vô cùng muốn biết.
Lâm Lập Hạ nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc nói, "Ta cho ngươi biết ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết."
"Vâng!" Mạch Tuệ phối hợp với không khí nghiêm túc của nàng nghiêm cũng mang vẻ mặt chuyên chú, vốn là gương mặt đáng yêu lại mang một cảm xúc không tương xứng trông rất tức cười.
"Ha ha ha ha, " Lâm Lập Hạ bị nét mặt của nàng trêu chọc không nhịn được cười thành tiếng.
Mạch Tuệ tức giận bĩu môi, "Tiểu thư, người lại trêu chọc nô tỳ!"
"Không có không có không có, " Lâm Lập Hạ thật vất vả mới ngừng cười được, lấy lòng cầm lên một cái bình đưa cho Mạch Tuệ, "Ngươi xem, cái này là đồ để dịch dung đấy."
Mạch Tuệ nhận lấy bình xem xét cẩn thận , "Dịch dung? Không thể nào, tiểu thư, người lấy thứ này ở đâu ra?"
"Cái này à, bí mật." Lâm Lập Hạ từ trong bao vải lấy ra một thứ mỏng như cánh ve giống như da mặt, "Mạch Tuệ ngươi đeo giúp ta đi."
Mạch Tuệ nhìn trong đồ trong tay nàng nghi ngờ hỏi một câu, "Tiểu thư, cứ trực tiếp mang lên như vậy sao?"
"À, đúng rồi, " Lâm Lập Hạ gõ một đầu mình một cái, chọn một cái bình màu tím,
"Ngươi giúp ta thoa cái này lên mặt đã."
"Tốt!" Ánh mắt Mạch Tuệ mang theo hưng phấn, cầm cái bình lên nhao nhao muốn thử,
"Tiểu thư, người nhắm mắt lại."
Lâm Lập Hạ nghe lời nhắm nghiền hai mắt lại, đáy lòng lại âm thầm nhớ những lời này của Mạch Tuệ.
"Tiểu thư, được rồi." Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ (15 phút), Mạch Tuệ thở phào một cái, nhìn khuôn mặt trước mắt không phải hoàn toàn xa lạ nhưng cũng đã tháy đổi rất nhiều ngạc nhiên kêu lên một tiếng, "Tiểu thư, người...người thế nào"
"Thế nào thế nào thế nào?" Lâm Lập Hạ kích động sờ mặt mình một cái, vật này đeo lên có chút cảm giác buồn buồn, không phải lài không thoải mái, nhưng chính là có chút kỳ quái. Còn có quan trọng là hiện tại hiện tại biến thành cái hình dáng gì rồi? Có phải đã biến thành người đi qua đường Giáp Ất Bính Đinh rồi không, hơn nữa còn là cái loại nhìn qua liền quên?
"Tiểu thư, vật này thật thần kỳ mà." Giọng nói của Mạch Tuệ vẫn còn ý sợ hãi than.
"Rốt cuộc như thế nào vậy!" Lâm Lập Hạ vội vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhấc làn váy lên chạy nhanh về phía dòng suối nhỏ ngày hôm qua đi qua, nước suối trong suốt nhìn thấy đáy phản chiếu lại dung mạo của nàng.
Đôi mắt hạnh vốn quyến rũ giờ phút này biến thành một đôi mắt anh tuấn hoạt bát. Làn da trắng nõn mềm mại da cũng thành màu rám nắng tầm thường, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được tàn nhang li ti. Mặc dù không biến thành một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng cả người mềm mại đáng yêu biến thành mang chút anh khí. Lâm Lập Hạ
"Chậc chậc chậc" lắc đầu, thứ này làm kiểu gì vậy, nàng đâu chỉ là phục sát đất, đều sắp thành Lục Thể nằm bò xuống đất rồi !
Lâm Lập Hạ nhìn cái bóng trong nước khẽ ngưng ngưng lông mày lại, trên người Trọng Lương thật nhiều bí mật.
Nàng nhớ cái ngày đụng phải Trọng Lương là một ngay hơi oi bức, sấm rền trên bầu trời thỉnh thoảng vang lên, nàng chạy nhanh nghĩ phải nhanh trở về Lâm phủ, chạy đến một đầu ngõ thì dừng bước.
Trong ngõ hẻm hình như là một đám côn đồ đang tìm phiền toái với một nam tử, nam tử đánh ngã một người quăng bay đi đến trên mặt đất, mấy người kia thấy thế hùng hùng hổ hổ đỡ đồng bạn dậy chạy đi. Nam tử cũng không đuổi theo, xoay người ôm lấy một đứa bé núp ở góc tường, chậm rãi đi ra khỏi ngõ hẻm.
Không trung vừa lúc có một tiếng sấm sét, Lâm Lập Hạ thấy rõ nam tử mặc một bộ y phục vô cùng rách rưới, mà đứa bé trong ngực hắn cũng như thế. Đứa bé kia cả người run rẩy, mắt nhắm thật chặt, dáng vẻ hình như rất khổ sở.
Lúc nam tử đi qua bên người nàng tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, cả người tản mát ra một loại cảm giác tang thương. Lâm Lập Hạ liền ngơ ngác đứng ở đó nhìn hắn từ từ biến mất trên con phố không một bóng người.
Lại nhìn thấy hắn một lần nữa đã là vài ngày sau ở Lâm phủ rồi. Nàng nhìn thấy hắn lúc hắn đang mặc ý phục nô tài của Lâm khuân vác đá ở trong hoa viên một cách dễ dàng. Lâm Lập Hạ có chút hiếu kỳ ở phía xa đứng nhìn , hòn đá to như vậy mà hắn vác lên không hề tốn sức một chút nào, hô hấp vẫn vững vàng không đôi. Nàng lại nghĩ đến cái tư thế hắn ném người trong ngõ nhỏ ngày hôm đó ở trong ngõ, chẳng lẽ người này chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết?
Nhưng mà cao thủ võ lâm này hình như rất nghèo túng thì phải.
"Đứa bé kia vẫn khỏe chứ?" Lâm Lập Hạ đi ra, ngồi xuống đối diện với nam tử đang nghỉ ngơi hỏi.
Nam tử nghe vậy trừng mắt lên, trong con mắt lạnh lùng thoáng qua vẻ không kiên nhẫn.
"Cái đó, không phải, ta chỉ là vừa vặn từng gặp ngươi mà thôi." Lâm Lập Hạ tranh thủ thời gian giải thích, "Nngày đó ta thấy ngươi có cùng một đứa bé ở chung một chỗ, đứa bé kia giống như bị bệnh, ngươi dẫn bé đi gặp đại phu chưa?"
Ánh mắt nam tử đột nhiên trở nên bén nhọn, Lâm Lập Hạ cảm thấy nhiệt độ bên cạnh “Vù vù vù" hạ xuống. Nàng hơi ngượng ngùng nghĩ, quả nhiên là nàng xen vào việc của người khác mà. Nhưng không biết vì sao dáng vẻ của đứa bé kia ngày đó ở trong đầu của nàng không xua đi được, nhìn thấy hắn liền không nhịn được hỏi."Là ta quá đường đột."
Lúc Lâm Lập Hạ xoay người nghe được sau lưng truyền đến hai chữ thật thấp.
"Chết rồi."
Cả người nàng cứng đờ, một hồi lâu mới nở nụ cười một lần nữa quay đầu lại nhìn hắn,
"Ha ha, ngươi vừa đùa giỡn ta đúng không. Ta đi trước, ngươi cứ tiếp tục."
"Nó đã chết, lúc đưa đến chỗ đại phu thì đại phu nói đã quá chậm." Giọng nói nam tử vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ, dường như không mang theo một tia tình cảm nào.
"A, a, làm sao lại như vậy được, ngươi ở đây nói đùa sao." Một đứa bé nhỏ như vậy , làm sao có thể chứ, nhất định là hắn đang nói đùa.
Nam tử giương mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu về sau mới lại mở miệng, "Bởi vì ta không có bạc."
Trong lòng Lâm Lập Hạ có chút ê ẩm, hắn là đang tự trách sao? Cho nên bây giờ hắn ra ngoài làm việc kiếm bạc?
"Ta nói, ngươi có nguyện ý làm một việc có thể kiếm được rất nhiều bạc không?" Nàng cố ý đề cao giọng hỏi, không có biểu lộ ra tiếc hận của mình.
Trong mắt của nam tử chợt xẹt qua mấy đạo lệ quang, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
"Đến làm hộ vệ của ta đi." Lâm Lập Hạ lộ ra nụ cười hở tám cái răng hoàn mỹ, cho dù ở trong mắt của hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ này cười thật không văn nhã.
Nam tử vẫn không trả lời, Lâm Lập Hạ lại tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ngươi biết võ công chứ?"
"Ừ." Nam tử lên tiếng.
Trong lòng Lâm Lập Hạ vui như nở hoa, vậy chính là hắn đồng ý rồi."Ngươi tên là gì vậy?"
"Trọng Lương."
"Võ công của ngươi rất cao sao?"
". . . . . ."
Cứ như vậy, biến thành bộ dáng như bây giờ.
Từ sau ngày hôm đó Lâm Lập Hạ không nhắc lại chuyện của đứa bé kia nữa, cũng không hỏi về bất kì chuyện gì của Trọng Lương. Mỗi người đều có quá khứ riêng không muốn nhắc đến, mà không thể nghi ngờ Trọng Lương tuyệt đối là một người có chuyện xưa.
"Tiểu thư, người xem đủ chưa vậy, phải lên đường rồi." Giọng nói của Mạch Tuệ từ phía sau truyền đến.
Lâm Lập Hạ đứng dậy chạy tới bên cạnh nàng, "Được rồi được rồi, ngươi tìm cho ta một bộ nam trang, sau khi ta thay xong liền đi."
Giờ phút này Lâm Lập Hạ một thân nam trang màu đen, tóc dùng sợi dây cùng màu cột lên, nhìn qua tựa như là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi diện mạo tuấn tú.
Nàng đang cầm chén không hề có chút lịch sự nào mà ăn cơm. Thật ra thì tướng ăn này có thể nói như thế nào đây, theo hiện đại mà nói nàng đây là tướng ăn tiêu chuẩn của bé gái rồi, có thể đối với cái nhìn của cổ nhân mà nói chính là quá hào phóng, nhưng mà bây giờ nàng đang giả trang thiếu niên, tướng ăn như vậy cũng không quá kinh hãi.
Mạch Tuệ ngồi phía đối diện trợn tròn hai mắt, trời ạ, tiểu thư chẳng lẽ là đói bụng lắm? Còn lại Trọng Lương vẫn tiếp tục mặt không cảm xúc ăn cơm của mình.
Ngoài nhà trọ hạt mưa bắt đầu rơi xuống, tiếng sấm cũng thỉnh thoảng vang lên.
Lâm Lập Hạ một bên vừa gặm một miếng sườn vừa nghĩ, mưa dông ở cổ đại thật đúng là không ít, từ lúc nàng đến đây đã đụng phải mấy lần rồi.
Lúc cửa nhà trọ bị đẩy ra, có hai người vào. Tầm mắt của Lâm Lập Hạ cứ như vậy ổn định ở trên người trước mặt kia.
Lâm Lập Hạ thề mình tuyệt đối không phải là một hoa si, nhưng nàng lại bị chói lọi của người kia đoạt đi toàn bộ lực chú ý.
Nam tử thon dài mặc một trường sam bằng sợi tơ màu bạc, dưới sắc trời u ám như có thể nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn. Một mái tóc đen dài suôn mượt không kém bất kì cô gái nào, chỉ dùng một ngọc trâm ngọc bích cố định lại, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo một nụ cười nhàn nhạt, bên trong mắt xếch hơi có chút ánh sáng, cả người tràn đầy hơi thở ưu nhã tôn quý.
"Là thần tiên sao?" Người trong nhà trọ không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
***
Đặc biệt: Giới thiệu nhân vật
Giới thiệu sơ lược thân phận của mấy nam chủ thỉnh thoảng xuất hiện,╭(╯3╰)╮. Nếu không thích thì có thể trực tiếp bỏ qua: Trong 450 năm Đại Minh Vương Triều ( Không có trong lịch sử ) đám nam chủ giới thiệu theo thứ tự trước sau xuất hiện, không phân biệt chủ yếu và thứ yếu của nữ chính:
Số tuổi hiện tại của Lâm Lập Hạ: 24 ở hiện đại: 16 tuổi cổ đại.
Tên họ: Lâm Hành Dật, thân phận: Đại thiếu gia của Lâm phủ đệ nhất kinh thành, là kế đệ của Lâm Lập Hạ, số tuổi: 16tuổi, nhỏ hơn Lâm Lập Hạ một tháng tuổi.
Tên họ: Lý triệt, thân phận: Bát Vương gia, số tuổi: 24 tuổi, gặp nữ chính ở Chương 3: “Cứu mạng một soái ca” .
Tên họ: Lý Huyền (Mạc Tử Huyền), thân phận: Tứ hoàng tử, số tuổi: 21 tuổi, trong Chương 11: ‘Khúc nhạc dạo gặp gỡ” có xuất hiện qua nam tử tướng mạo tuấn tú nho nhã, khí chất ôn hòa vô hại, kì thực, phúc hắc là một phúc hắc nam.
Tên họ: Lý Dục, thân phận: Cửu hoàng tử, số tuổi: 19 tuổi, là đối tượng Lâm đại tiểu thư ái mộ, trong chương 19 “Yêu hận điên cuồng” xuất hiện nam tử diện mạo tuyệt mỹ, tính tình tà mị, thuộc loại thích làm gì thì làm.
Tên họ: Tô Luân, thân phận: con của Tô Thượng Thư, là bạn tốtcủa Lý Dục, tuổi: 19 , nam tử này từng có một đoạn tình với Lâm đại tiểu thư , là người hoa tâm phong lưu, trong Chương 21: “Hỗ trợ lẫn nhau” có xuất hiện.