Công việc hiện giờ của cô đều là dựa vào Cố Lăng Kiệt mới có được.
Một câu nói của anh chắc chắn sẽ khiến cô mất việc, không đi, sẽ không được thăng chức, là anh đang thăng chức cho cô sao.
Bạch Nguyệt cúi đầu ăn bánh bao.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô buồn bã, bất lực: “Em thật sự không muốn làm việc trong doanh trại sao? Em ở bên cạnh anh, thì anh mới có thể chăm sóc cho em chu đáo hơn, trong doanh trại, không ai dám bắt nạt em, thật ra, công việc của anh rất bận, cơ hội ra ngoài để gặp em rất ít, nếu em ở trong doanh trại rồi thì chúng ta có thể gặp nhau hàng ngày.”
Bạch Nguyệt nghe vậy rất cảm động.
Cô và Tô Khánh Nam kết hôn ba năm, không phải là không có cơ hội gặp mặt, mà là Tô Khánh Nam không muốn gặp cô.
Khoảng thời gian hôn nhân đó, đã lấy đi của cô tất cả tinh thần và tình cảm.
Cố Lăng Kiệt giống như thuốc phiện vậy.
Cô biết, nếu tiếp xúc nhiều sẽ bị nghiện, thậm chí sẽ không cai được.
Nhưng, lý trí vẫn chưa từ chối thì đã hết lần này đến lần khác nhấn chìm trong đó rồi.
Cô quyết định không đấu tranh nữa, thử xem sao.
Bạch Nguyệt chủ động lướt qua môi Cố Lăng Kiệt: “Em xin nghỉ.”
Hành động này của cô chỉ là nụ hôn thoáng qua, hoàn toàn không thỏa mãn được anh.
Lần này, là lần thỏa hiệp có ý nghĩa thật sự đầu tiên của cô.
Cố Lăng Kiệt kích động, nhấn áp gáy cô xuống, hôn đáp trả lại cô.
Lưỡi anh thâm nhập vào trong miệng cô, khơi gợi đầu lưỡi cô, giống như đôi vợ chồng mặn nồng vậy, quấy quýt hôn cô.
Bạch Nguyệt nhắm mắt.
Anh hôn mỗi lúc một thêm sâu.
Sâu đến nỗi hơi ấm xồng vào những tia máu, phần eo bắt đầu co thắt.
Anh không thể tiếp tục như vậy, anh buông cô ra.
Đôi môi của cô đã bị anh hôn đến đỏ ửng, nhuộm sắc đỏ vô cùng quyến rũ.
Cố Lăng Kiệt lấy lại giọng, chuyển chủ để: “Ăn nhiều một chút, em gầy lắm đó. Anh đi tắm đây.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt trả lời. Ngại ngùng cúi mặt, ánh mắt nhìn về phía“cái đó” của anh, càng ngại ngùng hơn mà không dám ngẩng đầu.
Khi anh tắm xong ra ngoài thì cô cũng đã ăn sáng xong: “Em đợi anh ở ngoài.”
“Được.” Cố Lăng Kiệt vui vẻ trả lời.
Trên xe.
Cố Lăng Kiệt chỉ đường cho cô.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Bạch Nguyệt lái xe.
“Nếu em không thích chiếc xe này, anh sẽ đổi cho em cái khác.” Câu nói của Cố Lăng Kiệt là một câu trần thuật.
“Không cần đâu, chỗ em ở cách bệnh viện không xa.” Bạch Nguyệt từ chối.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, ánh mắt thâm tình, có chút giận dữ: “Em vẫn còn ở trong căn nhà của Tô Khánh Nam?”
“Không có, em ở cùng Lưu San, cậu ấy có xe, mỗi ngày em đi làm đều đi bằng xe xe cậu ấy mà.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Căn nhà đó của cô ấy có mấy phòng?” Cố Lăng Kiệt hỏi như có chủ ý vậy.
“Hai phòng, nên hai đứa bọn em ở vẫn rất rộng, rất thoải mái.”
“Chỗ đó cách âm tốt không?” Cố Lăng Kiệt tiếp tục hỏi.
Bạch Nguyệt: “...”
Cô dường như đang nghĩ xiêu vẹo câu nói của anh.
Ý nghĩa câu hỏi này của Cố Lăng Kiệt, không phải là muốn cùng cô làm chuyện đó trong nhà Lưu San ư.
“Em đã ở nhờ nhà cô ấy rồi, chúng ta còn quấy rầy cô ấy thì không hay, anh sẽ mua cho em một căn nhà cạnh bệnh viện, em dọn ra đó ở trước, anh sẽ cho người thay đổi kính pha lê thành cách âm, như vậy cũng sẽ không làm ồn đến hàng xóm, nhưng, tốt nhất vẫn là nên có hai cái xe, cuộc sống của em cũng không chỉ có đi làm, nếu muốn ra ngoài chơi thì lái xe vẫn tiện hơn.”