Ngày này, Trương Thiến và Trương Tiểu Trữ cùng nhau đến phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn, mấy ngày nữa chị gái Trương Tiểu Trữ sẽ kết hôn, cô muốn xin phép giáo viên hướng dẫn cho nghỉ mấy ngày tham dự hôn lễ, Trương Thiến xung phong nhận việc đi cùng với cô. Bởi vì ghi danh tham gia lớp học, thi lấy bằng, buổi tối Trương Thiến không có thời gian cho lớp tự học buổi tối, cô cũng cần xin phép giáo viên hướng dẫn.
Đến cửa văn phòng giáo viên hướng dẫn, gõ cửa, nghe một tiếng “Vào đi.” hai người Trương Thiến đẩy cửa bước vào.
Ở ngoài cửa chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, đi vào thấy, thì ra là một nam sinh lớp bên, Trương Thiến biết cậu ta, cậu ta gọi là Nhâm An Trọng, ngũ quan lập thể, mặc dù hơi mập, nhưng tính tình hòa đồng, tài ca hát không tệ, lúc quân huấn đã từng nhìn thấy cậu biểu diễn.
Lúc này cậu đang cười đùa nói chuyện với giáo viên.
Sau khi hai người Trương Thiến đi vào, giáo viên hướng dẫn, cũng chính là Đào lão sư trong miệng các cô, nhìn thoáng qua hai cô, đoán chừng cũng không phải là chuyện lớn gì, bèn ý bảo họ chờ một lát, sau đó quay đầu hướng tiếp tục nói với Nhâm An Trọng.
“Kể từ khi tựu trường đến bây giờ, học kỳ này cậu trốn tiết bao nhiêu lần, cha mẹ kiếm tiền cho cậu đến đây là muốn cậu ăn học, không phải để cậu chơi bời. Trước kia mấy lần tôi đã không nói, đến hôm nay, cậu nói xem tại sao lại không đi học?”
Đào lão sư nói xong chăm chú nhìn cậu ta, nếu không cho bà một câu trả lời hợp lý, bà vẫn sẽ nhìn cậu như thế.
Nhâm An Trọng cười hắc hắc, gãi đầu: “Lão sư, hôm nay em nhầm thời khoá biểu rồi.”
Đào lão sư im lặng một lát, vẻ mặt trước sau như một mở miệng: “Là cậu khờ, hay tôi khờ?”
Cũng không biết tìm một cái cớ tốt hơn, cái lý do giẻ rách này có thể gạt được người nào!
“Em khờ.” Nhâm An Trọng nhanh chóng tiếp lời: “Ha ha, lão sư, là em khờ.”
...
Sau khi Nhâm An Trọng đi khỏi, Trương Thiến và Trương Tiểu Trữ chia nhau nói chuyện của mình với Đào lão sư, thật ra Đào lão sư rất quan tâm các sinh viên, chỉ cần có lý do hợp lý, bà sẽ cố gắng chiếu cố.
Xong xuôi Trương Tiểu Trữ viết giấy xin phép nghỉ, Đào lão sư vẫn có phần không yên lòng với Trương Thiến, khuyên nhủ: “Tuy nói học thi lấy bằng là chuyện tốt, nhưng không thể vì thế mà làm giảm thành tích học tập được.”
Trương Thiến cười, bảo đảm sẽ không làm trễ nãi chuyện học tập trên lớp, lúc này mới khiến Đào lão sư đồng ý giúp một tay.
Từ đó về sau, ban ngày Trương Thiến đi học, buổi tối tham gia học bổ túc, thời gian trống dành cho việc đánh máy. Cuộc sống sinh viên bắt đầu trở nên thật bận rộn.
Tiết Thanh minh(*) sắp đến, trường học cho ba ngày nghỉ phép, các bạn cùng phòng rối rít thu thập đồ đạc tính về nhà, Trương Thiến vốn vẫn còn suy tính rốt cuộc có muốn về nhà một chuyến hay không, kết quả, biết tiết Thanh Minh Tôn Đông Mặc sẽ tới, lập tức ném ý tưởng kia ra sau đầu.
Tiết Thanh minh là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Tiết Thanh minh thực tế được tính theo âm dương lịch, thông thường nó bắt đầu vào ngày 4 hoặc 5 tháng 4 dương lịch tùy theo từng năm.
Dù sao ngày mồng một tháng năm còn được nghỉ, thời gian dài hơn lần này, nên cô vẫn có dịp lễ mồng một tháng năm để về nhà.
Trương Thiến nghĩ như vậy, lập tức gọi điện thoại cho mẹ Trương, nói một tiếng với người trong nhà.
Tết Thanh Minh, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ba người Lữ Nhất Y, Minh Dương và Trương Thiến, Lữ Nhất Y có một bạn học muốn tới chơi, Trương Thiến muốn đi chơi với Tôn Đông Mặc, cuối cùng trong phòng ngủ chỉ còn lại một người Minh Dương.
Minh Dương cau mày, trợn mắt nhìn Trương Thiến và Lữ Nhất Y, giọng nói buồn bã nói: “Hai người các cậu nhớ quay về ngủ, buổi tối ngủ một mình, mình rất sợ.”
Trương Thiến im lặng, mình cũng không có lá gan đó, sẽ không qua đêm ở ngoài!
Thanh Minh rất nhanh đã đến, các bạn cùng phòng dần đi hết, khi chuông điện thoại di động vang lên, Trương Thiến vui mừng nhảy dựng lên, chào Lữ Nhất Y một tiếng, mang ba lô đi mất.
Lầu dưới, Tôn Đông Mặc tựa ở cửa xe nhìn cửa lớn ký túc xá nữ, bác gái bên trong giống như đề phòng trộm cướp, nhìn chằm chằm hắn, điều này làm cho Tôn Đông Mặc dở khóc dở cười, cũng may, hắn đã thấy cô gái mình đang đợi ở kia rồi.
Trong ba ngày nghỉ, Trương Thiến và Tôn Đông Mặc cùng đi ra ngoài ăn cơm, xem mấy bộ phim điện ảnh, sờ soạng nắm tay, hôn môi, cuối cùng còn vai kề vai cùng nhau đi trên đường, hai người cả ngày như hình với bóng.
Mấy ngày nay tâm tình Trương Thiến như mây trắng trên bầu trời, xinh đẹp lâng lâng.
Ngày nghỉ kết thúc rồi nhưng Trương Thiến vẫn cảm thấy bay bổng không chân thật, thật sự là mấy ngày nay trôi qua quá vui, khiến hiện tại, bất luận Trương Thiến làm chuyện gì đều mơ tưởng có Tôn Đông Mặc bên cạnh, trong lòng luôn nghĩ tới thời gian tốt đẹp khi ở cùng hắn.
Nhưng dần dần, thời gian Tôn Đông Mặc tới càng ít đi, thời gian hai người gọi điện thoại cũng ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng Trương Thiến gọi điện thoại cho hắn, cũng thấy xung quanh hắn có tiếng người nói chuyện, ý thức được Tôn Đông Mặc đang bận, Trương Thiến đều thức thời cúp điện thoại.
Cô biết ba Tôn Đông Mặc chỉ cho hắn thời gian hai năm, cô biết thời gian rất gấp, không thể trách Tôn Đông Mặc, nhưng, trong lòng vẫn không nhin được mà thương tâm.
Trương Thiến không biết Tôn Đông Mặc có phải chán ghét mình rồi hay không. Nhưng ngày mồng một tháng năm, biểu hiện của hắn vẫn giống như trước đây, vẫn nhớ lái xe tới đưa cô về nhà.
Trong lòng Trương Thiến vẫn có Tôn Đông Mặc, nhưng cho tới bây giờ đều cô không hiểu được tâm tư của hắn, suy nghĩ của hắn. Có lẽ ban đầu khi lựa chọn nghe theo tiếng gọi con tim, trong tiềm thức là cô đã quá hy vọng hiểu rõ nhiều hơn về hắn.
Mặc dù Tôn Đông Mặc cam kết với cô, nhưng sâu trong nội tâm, Trương Thiến rất sợ mình sẽ bị vứt bỏ, dù sao kiếp trước và hiện tại thật sự là quá khác nhau, Tôn Đông Mặc có yêu cô hay không, nếu yêu, vậy tại sao kiếp trước chưa từng đi tìm cô?
Thời gian trôi qua rất nhanh, nghỉ lễ mồng một tháng năm, sau khi trở lại trường, bất tri bất giác nhiệt độ đã tăng lên rất nhiều, cho đến khi Trương Thiến đi ở trên đường, thấy người đi đường ăn mặc mát mẻ mới đột nhiên phát hiện mọi người đã cởi xuống áo khoác dày, đổi lại thành tay ngắn, váy.
Trương Thiến hậu tri hậu giác cảm thán: Mùa hè lại đến.
Thừa dịp ánh mặt trời vừa đúng, Trương Thiến thay ga giường, vỏ chăn rồi bắt lên ban công phơi nắng, buổi chiều có một tiết thể dục, đổi lại quần áo rộng thùng thình, nhìn thời gian. Trương Thiến chào hỏi bạn cùng phòng chuẩn bị ra cửa.
Nội dung của Khóa thể dục chính là đánh bóng chuyền, đơn giản giao bóng, đỡ bóng và chuyền bóng, đây là chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ, không nói nhiều, tất cả mọi người bắt đầu luyện tập.
Nam sinh trong lớp chia thành hai đội, muốn tranh tài bóng chuyền, bất đắc dĩ nhân số nam sinh quá ít, còn có mấy người cũng không muốn chơi, lúc này mới nhớ tới nữ sinh, vì vậy kêu các nữ sinh, xem có ai muốn chơi.
Trong lớp Trương Thiến có một nữ sinh gọi Vương Cẩn, cô là người rất háo thắng, làm cái gì đều muốn làm tốt nhất, thường tranh vị trí thứ nhất trong lớp với Lữ Nhất Y. Nghe thấy câu nói của nam sinh mang theo ý kinh thường nữ sinh, cô cực kỳ bất mãn, Vương Cẩn đánh bóng chuyền rất tốt, cô đồng ý lời mời của các nam sinh, nhưng lại đưa ra một điều kiện, cô muốn một cuộc tranh tài giữa nam sinh và nữ sinh!
Thật ra các nam sinh có điểm khinh thường nữ sinh, nhìn dáng vẻ mềm mại yếu đuối của họ, đến phát bóng còn không làm được, căn bản không trông cậy vào chuyện bọn họ có thể chơi tốt. Để các cô vào chơi, thuần túy chỉ là để cho đủ số.
Vừa nghe lời này của Vương Cẩn, ai u, bà cô này giọng điệu lớn thật.
Dù sao cũng chỉ mấy phút, vậy thì vui đùa một chút thôi.
Bởi vì đã chừng mấy ngày không liên lạc được với Tôn Đông Mặc, lòng Trương Thiến có chút phiền muộn, bóng chuyền đối với cô mà nói cũng không xa lạ, lúc cao trung Trương Thiến còn tham gia thi đấu bóng chuyền giữa các lớp, kĩ năng Trương Thiến cũng không tệ lắm.
Trương Thiến chủ động ghi danh, cô muốn phát tiết một chút.
Lúc mới bắt đầu còn có khuông có chính là, di chuyển, phát bóng, nhưng trừ Vương Cẩn và Trương Thiến, đến phiên người khác phát bóng, luôn là không thể đánh qua lưới, như vậy thua quá dễ dàng, cũng quá lãng phí thời gian.
Cuối cùng ăn vạ với các nam sinh, chỉ để Trương Thiến và Vương Cẩn phát bóng, làm như vậy sau đó cuộc tranh tài mới gọi là đáng để xem.
Có xem náo nhiệt, còn là ban mình, cuối cùng các bạn học cũng không luyện bóng chuyền nữa, cả lớp đều tập trung chú ý đến trận bóng này, cố gắng không ngừng ủng hộ.
Dần dần, nam sinh nữ sinh kẻ tới người đi, tranh tài cũng trở nên hứng thú, mặc dù bên nữ sinh chỉ có hai chủ lực, nhưng cũng đừng xem thường những nữ sinh khác.
Mọi người tốt xấu gì cũng luyện tập một đoạn thời gian, đều có chút căn bản.
Nhất là Lữ Nhất Y, cô cao, sức bật tốt, lực khỏe, huống chi năng lực tiếp thu của cô rất mạnh, rất nhanh đã có thể đánh bóng ra hình ra dáng, đứng trước lưới, nhảy bật cao lên, chắn bóng tốt, ngẫu nhiên cũng có thể khiến nam sinh chật vật thua mất mấy điểm.
Trương Thiến chơi bóng chính là vì phát tiết buồn bực trong lòng, thân thể cô bây giờ rất khỏe mạnh, hơi sức tương đối lớn, cho nên đánh không kiêng kỵ gì, vừa nhanh vừa mạnh. Nhìn tốc độ bóng trên không trung cũng có thể thấy được Trương Thiến dùng bao nhiêu sức, cố tình lại còn đặc biệt đánh bóng vào người.
Các nam sinh hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc nên đỡ, hay không đỡ đây, đây quả thật là một vấn đề.
Mặc dù, cuối cùng các nữ sinh vẫn thua, nhưng các nam sinh cũng không dám khinh thường nữ sinh nữa, nhất là Trương Thiến, cô gái nhỏ này chơi bóng thật là ác, dùng sức như vậy, cô và quả bóng có thù oán sao!
Hết giờ học Trương Thiến và các bạn cùng phòng cùng nhau trở lại ký túc xá, về đến phòng cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi tới ban công, xoa xoa cánh tay, lộ ra hai tay bị áo dài che kín, tay cô hiện tại tê rần, rất ngứa, lại còn hồng một mảng, cổ tay còn có dấu đỏ, mơ hồ còn thấy được mấy vết bầm tím.
Như vậy có thể thấy được, thời điểm đánh bóng Trương Thiến đã dùng bao nhiêu sức lực.
Nhưng cho dù biến thành bộ dáng này, trái lại tâm tình của cô không ngờ lại thoải mái hơn.
Quả nhiên, ‘bạo lực’ là một phương pháp rất tốt để phát tiết, về sau có cơ hội, phải đánh một trận nữa mới được!
Trương Thiến mặt mày cong cong, khóe miệng cong lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xắn, dưới ánh nắng chiều, xinh đẹp vạn phần!