Trước đây, thời gian Vân Hoan hoang đường nhất đã từng nữ giả nam trang, cầm họa phiến (quạt có tranh vẽ) mạ vàng, học diễn xuất ăn chơi trác táng, thoải mái ra vào Túy Nhan lâu. Từng uống hoa tửu, sờ qua tay cô nương, dù là điệu hát ‘mười tám điệu sờ’ nổi tiếng nhất nàng cũng đã nghe nhiều, còn có thể hát hai câu.
(*) Mười tám điệu sờ này bạn nào tò mò muốn biết thì có thể lên gu gồ ca ca tìm kiếm.
Sau này bị đuổi ra khỏi phủ lưu lạc, một đoạn thời gian nàng vô cùng thuần thục giả nam trang, pha trộn nơi phố phường. Khuân vác đầu đường, bán hàng rong, đổ dạ hương (đổ nước tiểu ấy), người người đều đã ăn một chén mì sợi nàng làm.
Nàng ở đầu đường một thời gian dài, nam nhân nói thô tục nàng cũng nghe mấy lần. Lại càng về sau, những nam nhân đó cũng coi nàng như nam nhân, lúc xưng huynh gọi đệ, cái gì là ‘tố nữ kinh’, ‘bí diễm đồ’*, còn có người trực tiếp đưa đến trước mặt nàng.
(*) Ai tò mò mời lên gu gồ kiếm.
Trước đây, nàng còn không phải mặt không đỏ tim không đập xem xong rồi sao.
Nhưng bây giờ, Dương di nương thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng nói với nàng chuyện khuê phòng, nàng ngược lại lại ngượng ngùng.
Làm hiền thê chuyện gánh nặng đường xa như vậy, với Vân Hoan mà nói, cũng là lần đầu gặp trong hai đời. Còn có chuyện khuê phòng này, nghe náo nhiệt và tự mình lên sâu khấu, đây cũng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vân Hoan nghe, rồi một mình xuất thần. Dương di nương thấy bộ dáng của nàng, lại là vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng bảo bà nói rõ ràng tỉ mỉ, bà cũng không thể nói nên lời, dứt khoát đưa sách cho Vân Hoan, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư rảnh rỗi liền xem cái này. Xem xong nên cất kĩ, đừng để người khác nhìn thấy!”
Vân Hoan nhận lấy nhìn, đây chính là danh tác ‘phong lưu tuyệt sướng đồ’ bản đơn lẻ! Đời trước nàng từng nghe người ta nói qua, ‘phong lưu tuyệt sướng đồ’ tổng cộng 24 bức tranh, cho dù là bóc ra bán, một bộ cũng có thể bán được ngàn vàng. Sao bây giờ lại có ở Hướng gia?
Nàng vội vàng hỏi Dương di nương lai lịch của quyển này. Dương di nương vội đi, ấp úng nói đây là vật năm đó Tô thị áp đáy hòm.
Vân Hoan lập tức vui vẻ. Tô thị? Vậy nàng nên mang đi thôi! Vật này sau này chính là vật báu vô giá đấy! Nàng cũng không tin, Tô thị không thấy vật này còn có thể mặt dày đến trước mặt nàng nói muốn.
“Chuyện đó, bản đông cung đồ của ta... ngươi nhìn thấy không?”
Hỏi như vậy? Bà ta cũng không biết xấu hổ?
Vân Hoan rất nhanh quyết định, bản sách này thuộc về nàng.
Đợi Dương thị đi rồi, nàng một mình lật xem mấy bức tranh trong quyển sách đó. Vừa nhìn liền kinh ngạc, người thật sự có thể bày ra bộ dáng giống như trong tranh kia?
Đến khi lật xem xong rồi, nàng cũng mặt đỏ tai hồng, vội vàng đứng dậy rót trà uống. Uống hết một chén nước, nàng lại buồn rầu: nghe nói Tống Trường Bình thân thể không tốt, đêm động phòng hoa chúc, thế nào cũng không thể để nàng ở trên chứ?
Bận rộn như vậy mấy ngày, lúc Vân Hoan giật mình thời gian trôi qua thật nhanh, ngày hôm sau đã là ngày thành thân rồi. Đêm đó, lúc nàng sắp đi ngủ, nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói là Tam tiểu thư đến đây, Vân Hoan vội bảo nha hoàn dẫn nàng vào.
Vân Yến vào cửa, bộ dáng buồn bực không vui, Vân Hoan thấy ánh mắt nàng như một con thỏ bị vứt bỏ. Vân Hoan vẫy vẫy tay bảo nàng đi lại, nắm chặt tay nàng, cảm thấy rất lạnh, dứt khoát bảo nàng thoát giày chui vào trong chăn.
Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng mở miệng, cô đơn nói: “Nhị tỷ, sau khi tỷ gả rời khỏi đây, còn có thể trở về xem Yến nhi sao?”
Vân Hoan phì một tiếng nở nụ cười, sờ sờ đầu nàng nói: “Từ xưa đến nay chỉ có của hồi môn nha hoàn, cũng không có của hồi môn muội muội. Nếu có thể bồi, ta đảm bảo sẽ dẫn muội theo, chỉ sợ muội không đồng ý!”
“Ta nguyện ý, nguyện ý!” Vân Yến vội vàng nói, lập tức cảm thấy lời này có chút không đúng, lại vội vàng lắc đầu nói: “Không đồng ý, không đồng ý!”
Vân Hoan lại cười ha ha, kéo vai nàng qua, nghiêm cẩn nói: “Yến nhi, mấy ngày nữa phụ thân còn muốn rời khỏi Ung Châu, để muội ở trong phủ ta cũng không yên tâm. Vừa vặn Đại bá phụ và Đại bá mẫu cũng thích muội, ta liền thay muội cầu phụ thân, để muội hầu hạ ở bên cạnh Đại bá phụ và Đại bá mẫu, phụ thân cũng đã đồng ý rồi. Bây giờ chỉ xem muội, nguyện ý ở lại đây, hay là đến nhà Đại bá phụ...”
Vân Yến suy nghĩ một lát, nâng mắt nói: “Ta muốn đến nhà Đại bá phụ.”
Đứa nhỏ này lòng cũng sáng như gương, ai đối nàng tốt, ai đối nàng không tốt, nàng đều rõ ràng hơn bất kỳ ai. Hướng phủ tuy là nhà mình, nhưng bên trong ai cũng chưa từng nghiêm túc xem qua nàng. Nhưng phu thê Hướng Hằng Thái thật tình coi nàng là người nhà, thậm chí nàng còn cảm nhận được tình thương của cha mẹ mà nàng chưa từng nhận được nàng ở trên người bọn họ
Có điều, đến cùng nàng cũng vẫn luyến tiếc Hướng Vân Hoan. Người khác nói đến cô nương xuất giá đều giống như sinh ly từ biệt, ngay cả Vân Yến cũng cho là như vậy.
Nàng cầm tay áo Vân Hoan, đáng thương tội nghiệp nói: “Sau khi Nhị tỷ xuất giá, phải tới xem Yến nhi.”
“Từ Tống phủ đến nhà Đại bá cũng vài bước đường. Nhị tỷ nhất định sẽ thường xuyên đến xem Yến nhi!” Vân Hoan mỉm cười cùng Vân Yến ngoắc tay, hai người sóng vai nằm chung một chỗ, nói chuyện riêng tư một hồi, thẳng đến nửa đêm mới song song ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Vân Hoan liền bị Dương di nương gọi dậy, mặc quần áo trang điểm, rối ren một trận. Dương di nương mọi chuyện đều rất khẩn trương, ngược lại chính nàng giống như người ngoài cuộc, nhìn mọi người chạy lên chạy xuống. Thẳng đến khi chân chính muốn bái biệt cha mẹ, Vân Hoan mới thật sự sinh ra ưu thương. Nghĩ sau này chính là Tống gia phụ, mà không phải Hướng gia nữ, con mắt liền ẩm.
Chính là trong lúc này lại xảy ra chút đường rẽ, khi tìm Tô thị, hạ nhân liên tục nói Tô thị bệnh nặng, không dậy nổi. Bên cạnh lại có người săn sóc dâu thúc giục nói canh giờ sắp đến, lại không bái biệt cha mẹ sẽ lỡ giờ lành.
Vân Hoan nghĩ lúc này Tô thị còn muốn ngột ngạt một phen, cũng chỉ là muốn nàng chuyển bước chân tự mình đến trước giường bà ta quỳ một quỳ mà thôi. Nhưng là bảo nàng quỳ? Nàng tình nguyện không gả, cũng sẽ không cho bà ta mặt mũi này!
Vân Hoan dứt khoát đứng yên tại chỗ không động, vẫn là Hướng Hằng Ninh vung tay lên, “Đã không dậy nổi thì cũng đừng dậy nữa.”
Ngày Vân Hoan thành thân, bài vị của Vương thị đặc biệt xuất hiện đặt tại trên bàn ở nhà chính. Vân Hoan đầu tiên là đối Hướng Hằng Ninh quỳ một quỳ thật sâu, lúc chuẩn bị quỳ xuống trước bài vị Vương thị, Tô thị tiều tụy vì bệnh liền xuất hiện. Hướng Hằng Ninh cũng chỉ nhìn bà ta một cái, vẫn là người săn sóc dâu cơ trí, thúc giục Vân Hoan nhanh nhanh bái biệt mẫu thân.
Vân Hoan lại nghiêng chân, hướng quỳ xuống, cuối cùng vẫn là quỳ xuống trước mặt bài vị.
Ở trước mặt mọi người Tô thị cũng không tốt phát tác. Đợi Vân Hoan đi rồi, bà ta trở về phòng, hoàn toàn không còn bộ dáng hư phù, trong mắt chỉ còn phẫn hận và lạnh lẽo.
Mấy ngày trước Tống phủ lặng lẽ đưa tin đến, thân mình Tống Trường Bình không quá lanh lẹ, sợ là không thể tới đón dâu. Cho nên Vân Hoan biết được đến đón dâu chính là Tống Trường Hành – đường huynh của Tống Trường Bình, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Dọc đường đi chiêng trống vang trời, Vân Hoan ngồi yên trong kiệu tám người khiêng, trong đầu lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ: sẽ không... hôm nay nàng sẽ không phải cùng một con gà trống bái đường đấy chứ?
Nghe nói bản triều có vị Tiếu Dương Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, năm đó khi cưới vợ bị thương không thể đứng dậy, nương tử hắn thật sự cùng một con gà bái đường. Cũng may sau này hai người hòa thuận êm ấm, rất ân ái, cũng vẫn có thể coi là một việc kì diệu. Sau này, Tiếu Dương được phong làm Nhất phẩm Đại tướng quân, Thôi thị thê tử của hắn cũng được Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, có người còn nói đùa đây là có con gà kia bảo vệ.
Hẳn là không thể, hôm nay Tống Trường Bình cũng bệnh không dậy nổi, dùng con gà trống làm thế thân đấy chứ?
Vân Hoan nghĩ tới hình ảnh mình cùng một con gà bái đường, tình huống đó muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu, lại còn mang theo vui mừng không hiểu.
Vân Hoan không khỏi cười một tiếng, không yên và bất an khi xuất giá, nháy mắt bị một
C
Con gà xung hỉ làm biến mất.
Đến khi hạ kiệu, tập tục đều làm một lần, Vân Hoan vụng trộm nhìn tân lang bên cạnh, trong lòng cuối cùng cũng yên: mặc hỉ phục màu đỏ, không phải Tống Trường Bình thì là ai?
Lúc bái thiên địa, người người đều tràn ngập phán khởi, Vân Hoan còn có thể mơ hồ nghe thấy hai người Triệu Du Hoán và Vương Sở Giang ở bên cạnh thét to ‘tốt’. Lúc xoay người nàng trộm liếc một cái, Lâm Khinh Nam cơ bản là ghét bỏ hai người bọn họ doạ người, chau mày, mỗi tay một người, bịt miệng bọn họ kéo đi.
Thừa dịp người khác không chú ý, nàng thấp giọng hỏi Tống Trường Bình, “không phải nói chàng bị bệnh không tới được sao?”
“Cưới vợ, ta vẫn còn chưa cần người khác giúp!” Tống Trường Bình thấp giọng đáp.
Vân Hoan thấy thằng nhãi này mới vừa rồi vẫn còn là bộ dáng nửa sống nửa chết, lúc này mặt mày tất cả đều là ý cười. Trong lòng đang nghĩ có phải thằng nhãi này đang giả bệnh hay không, đến khi hoàn thành tất cả lễ nghi, thân mình Tống Trường Bình lung lay hai lần. Gã sai vặt bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ hắn, hắn còn mơ hồ nói câu, “Không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng.”
Vân Hoan đầy bụng nghi vấn được đưa vào động phòng, một mình ngồi trên giường cưới, cũng là hơi có chút căng thẳng, không biết đêm nay cuối cùng sẽ là quang cảnh gì.
Ngồi gần một canh giờ, lúc nàng sắp đi vào giấc mộng, cửa lại ‘két’ một tiếng... Nàng lập tức cả người căng thẳng, người vào cửa cũng cười nói: “Tẩu tử đừng sợ, là ta!”
Tống Tử Nhan lén lút tiến vào, giống kẻ trộm từ sau lưng lấy ra một cái đĩa, aii oán nói: “Vừa rồi ta đã muốn tới rồi, lại sợ bị Lão thái thái bắt đươc mắng cho một trận. Xem xét cơ hội, ta liền qua đây. À, tẩu tử hôm nay thật xinh đẹp!”
Vân Hoan thấy trên đĩa đựng điểm tâm mới cảm thấy bụng mình đang réo. Tống Tử Nhan cười nói: “ăn đi, không ai biết đâu. Triệu Nhị ca, Vương Tam ca, còn có Lâm Khinh Nam ba người này không có tâm nhãn, chết sống lôi kéo Đại ca uống rượu kìa! Không chừng lát nữa còn muốn đến nháo động phòng, nếu Tẩu tử không ăn no, sợ là tí nữa không có khí lực ứng phó!”
Vân Hoan vội vàng ‘án’ một khối, trong đầu cũng nghi hoặc: “Không phải là Đại ca muội thân mình không khoẻ sao? Còn có thể uống rươu?”
“Triệu Nhị ca nói, bình thường đã buông tha đại ca rồi, nhưng hôm nay là ngày Đại hỉ, nhất định không thể tha! Ngay cả Lão thái thái cũng ngăn không được. Tẩu tử đừng lo, hôm nay Đại ca uống tất cả đều là rượu vang nhẹ, vốn còn có thể làm thuốc, Đại ca uống nhiều mấy chén cũng không sao.”
“Ta không lo lắng...” Vân Hoan nói dối.
Tống Tử Nhan không có ý tốt nhìn nàng, đang muốn nói gì đó, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Triệu Du Hoán. Tống Tử Nhan sắc mặt khẽ biến, nói: “Không tốt, Đại ca sợ là sắp vào đến đây. Nếu để mẫu thân ta biết ta đến đây, nhất định sẽ bị đánh!”
Nàng vội vàng thu đĩa lại, rón ra rón rén mở cửa bước ra ngoài, Vân Hoan luống cuống tay chân đội khăn voan lên. Không lâu sau, hai gã sai vặt đỡ Tống Trường Bình vào phòng. Vân Hoan chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cúi đầu liền thấy Tống Trường Bình môi hồng răng trắng, hai mắt nhắm nghiền, tóc hơi có chút hỗn, không phải say còn như thế nào?
Vân Hoan hơi oán thầm Tống Tử Nhan có chút lỗ mãng, nhìn bộ dáng này của Tống Trường Bình, đâu ra bộ dáng chỉ uống mấy chén không có gì đáng ngại.
Đợi hai gã sai vặt lui ra, Vân Hoan tự mình vén khăn voan lên, đứng dậy đi giặt khăn ướt, đang muốn giúp hắn lau mặt cho tỉnh rượu, Tống Trường Bình lại nghiêng mình, tay liền khoát lên đùi nàng, mắt nhắm chặt lại vẫn không quên lớn tiếng nói, “Triệu Nhị đồ hỗn đản nhà ngươi, hôm nay lão tử cưới vợ, có gan đừng đi, chúng ta đại chiến 300 hiệp!”
“Chàng cưới là ta lại cùng hắn đại chiến 300 hiệp?”
Vân Hoan nghe thấy liền thuận miệng trả về một câu. Nói xong chính mình lại le lưỡi, lời này nói rất có nội dung, nàng cũng không dám nghĩ lại.
Cúi đầu xem, lại thấy nàng lầm bầm lầu bầu, khoé miệng Tống Trường Bình hiện lên đường cong mơ hồ, làm thế nào cũng không thể che hết ý cười.
Vân Hoan nghi ngờ bản thân nhìn lầm rồi, dùng khăn gấm lau mặt cho hắn, tay dùng sức một chút, miệng nói thầm: “Nói là bệnh nặng không thể đón dâu, bên này khen ngược, ở đây cùng người thoải mái uống rượu!”
Vân Hoan sắp hồi thần, phía sau người nọ lại đột nhiên đứng dậy, chặn ngang liền ôm nàng vào trong ngực.
Vân Hoan bị giật mình, không khỏi ‘a’ một tiếng, người ôm nàng thần thái sáng láng, nào có chút bộ dáng say rượu!