Lục mỹ nam đi rồi, lòng ta cũng theo mấy bức họa mỹ nam đi luôn. Hậm hực lật xem tư liệu, ta mới phát hiện, ách…đọc không hiểu =. =
Tiểu Lôi, đọc giúp ta đi! Ta đưa tờ bản thảo cho Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi gật đầu, bắt đầu đọc.
“Mọi việc trong Linh Sơn chủ yếu do bốn đường chủ trưởng lão cai quản. Các trưởng lão khác phần lớn thời gian là bồi dưỡng đệ tử, khi cần sẽ chấp hành các nhiệm vụ quan trọng.
Có bốn đường môn là:
Bạch Hổ đường: do Cố trưởng lão quản lý. Phụ trách tình báo, đệ tử thủ hạ rất đông, có mặt ở khắp nơi…”
Ta bắt đầu chán, ngáp một cái.
“Thanh Long đường (Hiện là Bạo Cúc đường), trước kia do Kiền trưởng lão quản lý (hiện thay bằng Trầm Dược) phụ trách tài chính, thủ hạ đệ tử…”
Ách…Càng mệt nhọc.
“Chu Tước đường, Như trưởng lão quản lý, phụ trách đối địch, thủ hạ đệ tử đa số võ công cao cường…”
“Huyền Vũ đường, trước do Kim trưởng lão quản lý (Hiện bỏ trống), phụ trách ám sát, bồi dưỡng thủ hạ thành một nhóm sát thủ bậc nhất…”
Ửm? ! Mắt ta sạch bóng mệt mỏi, lóe sáng! Kim trưởng lão, chính là người hôm đó bị Kiền trưởng lão chỉ điểm phanh phui chuyện…kia? ! Vị trí trưởng lão của hắn cũng bị ta phế bỏ, nhưng trước đây ta chỉ một mực tiếp nhận bên Kiền trưởng lão, bên hắn ta còn chưa xử lý. Không ngờ nha, hắn đương nhiên lại là đường chủ sát thủ đường-! Sát thủ, một nghề hoa lệ cỡ nào a. Mặc kệ là trong cổ ngữ hay trong ngôn ngữ hiện đại đều là một kho tàng mỹ nam lạnh lùng! Nam chính nam phụ đều là đệ nhất tuyển thủ!
“Đi, Tiểu Lôi, chúng ta đến Huyền Vũ đường dạo chơi một chút!”Tinh thần ta lập tức tỉnh táo.
Trong Huyền Vũ đường.
“Đây…đây là sát thủ!” Ta thiếu chút nữa nôn mửa nhìn tên sát thủ trước mắt ‘Như Hoa’.
“Tại sao ta không thể là sát thủ, tại sao tại sao tại sao, đây là vì sao? Ta mặc kệ, ngươi nói cho ta nghe rõ ràng, nói rõ ràng đi ~!” ‘Như Hoa’ vừa phóng mị nhãn vừa nhăn nhó lôi kéo quần áo ta, nạt nộ nói.
“Ngươi buông tay…Ngươi buông tay! ! ! ! !” Ta hung hăng đẩy người, liền sau đó lại muốn nôn ra cả người ‘Như Hoa’ đang bám vúi trên người ta…, “Ta hiểu tại sao ngươi là sát thủ, ta hoàn toàn hiểu! ! ! ! ! !” Dạ dày ta lại bị khuấy đảo một trận, cảm giác gấp gáp muốn nghẹt thở.
“Hừ, sớm nói một chút có phải tốt không ~, làm hại người ta thương tâm.” ‘Như Hoa’ lau nước mắt, cuối cùng cũng buông tha ta.
“Thánh Nữ đến Huyền Vũ đường chúng ta có chuyện gì ~! Ngươi thả Kim trưởng lão của chúng ta ra đi, chỉ có Kim trưởng lão…’thương yêu’ Tiểu Như nhất.”
Dạ dày ta vừa mới yên ổn lại lần nữa quay cuồng trở lại. Cái …tên Kim trưởng lão này, người như thế mà cũng thương yêu sao? Tuyệt đối! Không tha! ! ! !
“Ngươi…những người khác đâu, đừng nói với ta đường môn các ngươi chỉ có mình ngươi nha? !” Ta kinh, ta nên trở về mau thôi. Rốt cuộc đã được biết ‘ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạo’ có mùi vị như thế nào rồi.
“Đáng ghét, Thánh Nữ ngươi nhìn Tiểu Như không vừa mắt sao, có nhiệm vụ gì ngươi cứ phân phó Tiểu Như làm tốt lắm mà ~”
“…Thôi đi, ta nên đi thì hơn!” Phái ngươi làm, thật sự sẽ mất mạng.
“Tiểu Như, đừng làm rộn!” ‘Như Hoa’ đột nhiên bị người quát mắng.
“Không biết Thánh Nữ đến đường môn là có gì sai bảo?” Một giọng nam tràn ngập từ tính.
Ta quay đầu, người trước mắt hoàn toàn tương phản, khiến ta có một loại khoái cảm mãnh liệt, giống như đang ngồi mây – lướt gió – đạp núi.
Mỹ nam này, trông rất quen … “Dương Chi Hách! ! !” Ta đang lúc nói thầm bỗng lỡ miệng kêu lên.
Không phải là? Đang ở trong kinh thành làm tiểu hồng áp sao?
“Thì ra Thánh Nữ biết nghệ danh ở kinh thành của Dương Mỗ.” Tiểu Áp sát thủ như cười như không nhướng mi.
“Biết biết, đương nhiên biết!” Ta gật đầu trả lời. Sau đó hưng phấn hỏi: “Ngươi ở đây…có tiếp khách không? ! ! ! Bao nhiêu tiền?” Vừa nói vừa phóng tới nắm chặt lấy đôi bàn tay mềm của Tiểu Áp sát thủ.
Dương Chi Hách lẳng lặng rút tay về, trong ánh mắt lóe lên một tia giết người, nói: “Thánh Nữ, nơi này là Huyền Vũ đường, không phải là Đan Mai Lâu, hơn nữa, cho dù là tiếp khách.” Dương Chi Hách mỉm cười, sau đó chậm rãi nói tiếp: “cũng sẽ không tiếp đãi ngươi.”
“Tại sao? ! Lại không cho ta chơi, ta trả tiền-!” Này tiểu áp, đây là thái độ gì? ! Thật là khó chịu.
“Bởi vì…Ta cảm giác được, ngươi không xứng!” Dương Chi Hách từ từ gằn từng tiếng.
Nghe được câu này, ta…ngạo mạo nhếch cười.
Lúc ngạo mạn nhếch cười thông thường là lúc ta tức giận. Lúc ta tức giận, nhất định là phải làm cái gì đó để giải tỏa. Sư phụ dạy ta ‘Thượng kế’ mặc dù vẫn chưa luyện thuần thục, nhưng cũng coi như đã học xong. Hơn nữa, ta cũng đang cần một người để thực nghiệm… Được rồi, để ta xem, bản lãnh sư phụ dạy, ta đã luyện được đến đâu rồi…
Ta đang tính hạ dược, lại bị Dương Chi Hách đột nhiên nắm tay. “Thật ra chiêu này của ngươi, cũng không nên tại Huyền Vũ đường xuất ra trước mặt đệ nhất sát thủ.” Dương Chi Hách khống chế tay ta lắc mạnh, muốn kheo khoang bản lĩnh, mỉm cười rồi ngạo mạn lẫn khinh thường, nói.
“Thật không?” Ta bình tĩnh mỉm cười. “Vậy, Ngươi có cảm thấy toàn thân dần dần mềm nhũn không. Ửm ~” Ta nhướng mày.
“Ngươi? ! Từ khi nào? !” Dương Chi Hách sau khi vận khí không xong, biến sắc hỏi ta.
“Trong lúc ngươi dương dương tự đắc nắm tay ta.” Ta cười gian tà, thổi một hơi lên mặt Dương Chi Hách.
“Tiểu Lôi, trói hắn lại cho ta…”Ta còn chưa nói xong, Dương Chi Hách đột nhiên mặt mày trắng bệch, ôm bụng lảo đảo xông ra ngoài.
⊙︿⊙? Chuyện gì xảy ra? Không phải sư phụ nói người trúng thuốc này sẽ hoàn toàn xụi lơ sao?
Ta ngơ ngác đứng trong Huyền Vũ đường. Tiểu Như phẫn nộ chỉ vào mặt ta: “Ngươi…Ngươi đã làm gì môn gia hiển hách của ta? !”
Ngươi hỏi ta? Ta còn kỳ quái hơn nè. Lười đáp lại ‘Như Hoa’ kia, ta trực tiếp ban cho hắn một cái liếc mắt sắc lạnh.
Một lát sau, Dương Chi Hách lúc nãy nổi giận đùng đùng đã quay trở lại. Vọt tới trước mặt ta chỉ trỏ: “Yêu nữ nhà ngươi, nghĩ “chơi” ta không được liền hạ thuốc xổ!”
Thuốc xổ? ! Ta choáng! Thì ra là như vậy, hèn chi lại nói làm cho người ta mất lực nhưng lại không hoàn toàn mất đi phản ứng? !
“Ngươi thật là vô đạo đức-, sao không đi soi gương nhìn lại! Linh Sơn để người như ngươi làm Thánh Nữ thật sự là một sự sỉ nhục.” Trong khi ta còn đang tự hỏi thì Dương Chi Hách đã cả giận mắng.
“Ngực phẳng!” Dương Chi Hách thấy ta ngẩn người ra, lại nổi giận bừng bừng!
Cái gì? ! ! ! ! ! Trán ta bắt đầu nổi nên một sợi gân xanh to đùng. Ngực Thần Vũ mặc dù không phải rất bự, nhưng nếu ở thời hiện đại cũng thuộc cúp B nha!
“Lùn tịt!” Dương Chi Hách tiếp tục.
Trán ta nổ lên sợi gân xanh thứ hai. Dương Chi Hách, ta thề, ngươi nhất định sẽ trả giá vì những lời ngươi nói hôm nay.
“Xấu nữ!” Dương Chi Hách dùng khẩu khí gai góc tiếp tục phun từ.
Trán ta nổ lên sợi gân xanh thứ ba, con vịt Tiểu Dương, ha ha a…mặc dù ta luôn luôn đối với mỹ nam khá độ lượng, nhưng như thế không có nghĩa là sẽ không động thủ với mỹ nam! Đặc biệt là mỹ nam ác liệt như vậy!
Ta ngẩng đầu, mắt long lên xòng xọc theo dõi hắn. Dương Chi Hách thấy ta không nói lời nào cũng ngừng nói, trợn mắt nhìn ta.
Trong lúc hai mắt nhìn nhau tóe lửa, ta phát hiện, mặt Dương Chi Hách lại dần dần trắng bệch, tay lại bắt đầu ôm bụng.
Vì vậy, ta chỉ cần cười lạnh.
Sau đó…Đột nhiên kinh ngạc nhìn phía trước, vội vội vàng vàng quỳ xuống: “Sư phụ, người sao lại tới đây!”
Dương Chi Hách cả kinh, cũng vội vàng xoay người quỳ xuống: “Cung nghênh tôn giả.”
Lúc này, ta đang quỳ phía sau Dương Chi Hách…
Mỹ mông của Dương Chi Hách, xúc tua của ta có thể dễ dàng chạm tới…
Vì vậy ta…
Hai tay thống nhất nắm thành quyền, sau đó vươn ra hai ngón trỏ cùng ngón giữa tạo dáng thành khẩu súng, dồn hết sức lực toàn thân, thục mạnh vào tiểu cúc của Dương Chi Hách…A ~ nha nha nha nha nha nha… Hãy xem -! Thiên! ! ! ! Niên! ! ! ! ! Sát! ! ! ! ! ! ! ! !
“Phốc…” Một tiếng vang nhỏ
Cả Huyền Vũ đường an tĩnh…
Thời gian tạm dừng vài giây, chợt một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên, tiếp theo là một thân người ngã gục xuống đất.
Tiểu Lôi há hốc miệng, mắt trợn trừng! ‘Như Hoa’ ngây ngốc chết lặng, còn sư phụ…Hắc hắc hắc…Đương nhiên là ta chỉ lừa Dương Chi Hách thôi-!
Sau đó…người nào đó đang quỳ rạp trên đất…bưng cái mông nhanh như chớp biến mất khỏi Huyền Vũ đường.
A ~ Sướng quá!
Bất quá, nếu ai cho rằng như vậy là ta đã hả giận, vậy thì hoàn toàn sai rồi! Nếu như ta chỉ nổ lên một sợi gân xanh, có khả năng ta sẽ hả lòng mà buông tha cho hắn. Nhưng! Khiến ta tuôn ra ba sợi gân xanh – hậu quả đó là…
Một khắc sau, Dương Chi Hách xiêu xiêu vẹo vẹo bước khỏi nhà xí, hoàn toàn không đề phòng tới có một nữ nhân trốn phía sau nhà xí chờ sẵn từ lâu.
“Thiên ~ Niên ~ Sát! ! !”
“Phốc…”
“A…”
Nửa canh giờ sau, Dương Chi Hách leo tường ra khỏi nhà xí, tay chân run rẩy bước về phía cửa phòng mình. Hắn lúc này đang chìm ngập trong thống khổ, không thể chú ý thấy được một nữ nhân đang trốn phía sau cửa phòng.
“Thiên ~ Niên ~ Sát! ! !”
“Phốc…”
“A…”
Một lúc lâu sau, cố ý vòng qua cửa chính, Dương Chi Hách tay chân mền nhũn chuẩn bị leo cửa sổ vào phòng. Vào lúc cái mông nhổng ra ngoài đang muốn trèo qua bậu cửa, một thân ảnh đột nhiên lao ra.
“Thiên ~ Niên ~ Sát! ! !”
“Phốc…”
“A…”
Hai giờ sau, trong phòng ăn…
“Thiên ~ Niên ~ Sát! ! !”
“Phốc…”
“A…”
Ba giờ sau…
Bốn giờ sau…
Sáng sớm ngày thứ hai, tại phòng Dương Chi Hách. Đầu tiên, cửa phòng khe khẽ mở ra một khe hở. Sau đó, một cái đầu người vươn ra, nhìn trái ngó phải, sau khi xác định không có ai mới run run rẩu rẩy lê người bước ra nhà vệ sinh.
Một nữ nhân trốn sau bờ tường, trên mặt chằng chịt những vạch đen tà ác, hai tay thống nhất hơi để chếch xuống dưới, nhếch mép cười gian, chậm rãi từ sau tường đi ra. Lúc đi đến sau lưng Dương Chi Hách, nữ nhân…buông thả nắm tay, vỗ nhẹ bả vai Dương Chi Hách.
Dương Chi Hách toàn thân cứng đờ, quay đầu lại, nữ nhân cười gian một tiếng, hai tay lại lần nữa thống nhất tạo hình.
“Thiên… Niên… Sát… !”
“Phốc…”
“Ách a… !”
Nữ nhân thu hồi tay, bắt chước bộ dáng của cao bồi thổi súng sau khi bắn hạ, rồi xoay người bỏ đi…
Hành trình truy giết tận gốc, giằng co hết ba ngày…
Đồng chí Dương Chi Hách hoàn toàn bất lực, đổ nhào xuống đất, cũng không còn gượng dậy nổi nữa. Nữ nhân đứng bên cạnh, chân giẫm đạp lên bàn tay mượt mà của đồng chí Dương Chi Hách, day day, hai tay khoanh trước ngực, đầu ngẩng cao, tuyên bố với Dương Chi Hách: “Tốt nhất ngươi từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không, thấy một lần, giết một lần = =!”
Sau khi hả giận, ta lại nhớ đến, là thuốc kia có vấn đề, liền gấp rút chạy đi tìm sư phụ. “Sư phụ, ngươi cứ nói cái gì thuốc tốt, chẳng lẽ là nói đến thuốc xổ mạnh nhất sao!” ta đặt mạnh bình thuốc lên bàn. Ngươi nói xem, cái này làm sao gọi là ‘Thượng kế’ của ta đây? ‘Kế nhổ rễ’ thì có!
Sư phụ cầm bình thuốc tỉ mỉ xem xét, nói: “Sao lại thế được, không thể là thuốc xổ được. Ta rõ ràng nhớ kỹ là bình này mà-, chẳng lẽ là … cất trữ quá lâu, nên hư rồi?”
Đầu ta đầy vạch đen, “Sư phụ, Thuốc này…người cất bao lâu rồi…”
Sư phụ nhìn xa xăm suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ….hơi hơi hé miệng. “A…chắc khoảng ba trăm năm thôi.”
Orz! ! ! ! ! ! ! ! !
“Không sao đâu mà, sư phụ làm lại cho ngươi lọ khác, chỉ mấy ngày là xong ngay.” Sư phụ nói với ta. Sau đó vuốt râu mép, lầm bầm lầu bầu: “Ừm ~ nhân tiện cải biến một chút.”
Ta yên lòng, xem ra ‘Thượng kế’ vẫn còn hy vọng-!
Báo thù xong, tâm tình sảng khoái vô cùng, càng khiến ta tăng thêm hăng hái xúc tiến công cuộc luyện tập, quyết tâm gia tăng tốc độ luyện thành song kế hợp bích ‘Thượng kế’ và ‘Mạc kế’. Điều không ngờ là, lúc ta đang tăng ca thêm giờ luyện tập ‘Thượng kế’ cùng ‘Mạc kế’, tin tức từ kinh thành truyền đến:
Đương kim thánh thượng biết Thánh Nữ Linh Sơn xuất hiện, hạ chỉ mệnh Thánh Nữ đến kinh thành đăng đàn hiến tế, cầu phúc cho dân chúng quốc gia.
Hừ!Tin tức ta xuất hiện cũng không phải chỉ mới một hai ngày, tại sao sớm không hạ chỉ, muộn không hạ chỉ, hết lần này đến lần khác đúng lúc ta thanh trừ Kiền trưởng lão lại bưng tin tức tới. Yến Vương, dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng biết là do ngươi giở trò quỷ rồi.
Nhưng cũng vừa lúc, ta đã ở trên núi đến phát chán rồi, ra ngoài dạo chới cũng tốt, lại được tận mắt trông thấy BOSS lớn nhất thế giới là như thế nào, sao lại không đi? Bất quá, ta lại lo lắng trong lúc ta không ở đây, các trưởng lão Linh Sơn …lại được dịp nắm quyền lộng hành. Không phải ta không tín nhiệm năng lực của Đại Biến Thái, chỉ là, người ta có thể dùng thật sự quá ít.
Vì vậy…Ta nhớ tới Dương Chi Hách. Lúc ta một lần nữa xuất hiện trước mặt Dương Chi Hách, đồng chí … tự xưng là đệ nhất sát thủ Huyền Vũ đường này đã vội vàng bưng mông, quay đầu bỏ chạy.
“Ha ha, người trốn? Ngươ dám trốn, ta sẽ truy cùng giết tận ngươi!”
Nghe nói thế, Dương Chi Hách đột nhiên dừng lại, vẫn bưng bít mông, quay về phía ta hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào? !”
“Ta muốn làm một giao dịch.” Ta từ từ đ về phía hắn.
“Giao dịch cái gì?”Dương Chi Hách bưng mông từ từ lui về phái sau, trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định với ta.
“Ngươi giúp ta một việc, sau này ta sẽ không…dùng chiêu Thiên Niên Sát với ngươi nữa ~” Ta vừa nói, vừa giơ lên ngón trỏ cùng ngón giữa tạo thành súng, lắc lắc trước mặt hắn.
“Chuyện gì?” Dương Chi Hách nhìn thấy súng tay đang lắc lắc, sắc mặt liền trắng bệch.
“Ngươi giúp ta quản lý Huyền Vũ đường, thuận tiện trông nom luôn Thanh Long đường. Tìm ra nhược điểm của trưởng lão hai đường còn lại, giúp ta đoạt lại Linh Sơn, thuyết phục mọi người quy phục ta.”
“Này…” Dương Chi Hách hơi do dự. Thấy vậy, ta liền dứ dứ súng tay nhắc nhở hắn.
“Được! Ta đồng ý!” Không chút do dự.
“Ha ha ~, vậy mới ngoan. Yên tâm đi, xong việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi-.” Ta thu hồi súng tay, Dương Chi Hách mới thả lỏng, sắc mặt khôi phục một chút.
“Ngươi cũng có thể tìm thêm vài người đáng tin cậy đến phụ giúp. Dù sao sau khi đoạt lại quyền lực cũng cần có người đáng tin đến quản lý.”
“Chuyện này ta tự biết chừng mực. Ngươi yên tâm, Dương Chi Hách chưa bao giờ dễ dàng đồng ý, nhưng một khi đã hứa, nhất định sẽ làm.”
“Tốt! Rất sảng khoái, ta tin ngươi. Nhưng nếu ngươi dám phản bội ta…”
“Nếu ta đã đồng ý với ngươi, tất sẽ không thay đổi.” Dương Chi Hách trực tiếp cho ta đáp án, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, ta cực lực áp chế dục vọng. Ai ~ tiểu cúc ơi tiểu cúc, cùng ngươi thân mật lâu như vậy, ngón tay ta có chút nhớ nhung không nỡ nha. Nhưng nếu đã cùng Dương Chi Hách làm giao dịch, đành phải nhịn thôi.
Sau khi an bài mọi chuyện xong xuôi, ta cũng yên tâm xuống núi. Trước khi xuống núi, sư phụ thần bí hỉ hả kéo ta đến một bên, dúi cho ta một lọ thuốc. Rỉ tai nói với ta: “Cái này … đã được cải tiến-, không chỉ bảo lưu hiệu quả ban đầu, còn bỏ thêm một chút mị dược. Nhất định dùng rất tốt.” Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của sư phụ, thật sự không hiểu, vì sao hắn có thể sử dụng vẻ mặt đứng đắn như vậy để nói về một điều đê tiện như thế chứ! Thật sự là …Đê tiện cảnh giới tối cao a!
‘Mạc kế’ cùng ‘Thượng kế’ ta đã thuộc nằm lòng, còn lại phải nhờ vào luyện tập nhiều hơn, hơn nữa Tiểu Chu Tước cũng kêu la đòi đi theo ta, nên về phương diện an toàn cũng không có vấn đề gì-.Trên đường lên kinh thành, hoàng đế có phái người chuyên trách đến đưa đón, ta cũng không phiền. Chỉ là, ai cũng không nói cho ta biết, chuyên gia tiếp tống lần này chính là Thừa tướng đại nhân…