Vô tình mà được, Định hồn châu, Thần bí thạch, Nguyệt quang châu, Quang mang thạch cứ như vậy bị ta thu thập đầy đủ, thật ngoài sức tưởng tượng. Tính toán thời gian, cách rằm tháng tám còn có một tháng nữa.
Phải rời khỏi thế giới này sao? Ta xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, trong lòng buồn bã. Thật kỳ lạ, ta cần phải vui mừng mới đúng chứ. Nơi này nhiều chuyện biến thái như vậy….
Nghĩ đến biến thái, ta nhìn về phía Đại biến thái, đúng lúc Đại biến thái cũng nhìn về phía ta, sau đó…ném cho ta một cái mị nhãn…
Tim…rung động. Trong đầu đột nhiên hiện ra ảo cảnh đó….giống như thảo nguyên và sao trời. Đại biến thái với nụ cười tuyệt đẹp, còn có câu nói kia “Chúng ta bỏ trốn đi.”
Ta lắc đầu. Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật. Yêu nghiệt mau đi, yêu nghiệt mau đi đi…Ta vội vàng…thả màn xe xuống.
“Tỷ tỷ? Ngươi làm sao vậy?” Tiểu Lôi thấy ta đột nhiên vừa vỗ ngực thùm thụp vừa thở phù phù, quan tâm hỏi.
“Không có gì, không có gì. Ta đang lo lắng đến một vấn đền nghiêm túc…” Mắt nhìn xa xăm…
Còn có một tháng, ta đang muốn, có nên…hay không….dứt khoát ăn sạch Đại biến thái, sau đó … phủi mông chạy lấy người?
Vì vậy, ta bắt đầu suy tính kế hoạch, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, ta liền…ngủ thiếp đi = =!
Lúc bị đánh thức, đã tới trước hoàng cung. Tất cả quan viên đồng loạt đều quỳ gối trước đại môn hoàng cung, cung nghênh hoàng thượng hồi cung.
“Tiểu Lôi, chiều nay ngươi về phủ thừa tướng trước. Sáng sớm ngày mai ta sẽ tới đón ngươi.” Ta vội vã phân phó Tiểu Lôi một chút rồi xuống xe.
Sắc trời đã tối, Hoàng thượng hạ lệnh chúng thần hôm nay cứ về trước, có việc gì ngày mai lâm triều sẽ khải tấu.
Ta trở về chỗ ở, suy nghĩ thật lâu rồi vận ‘Mạc kế’ phi thân đến tẩm cung của Tam hoàng tử. Ta nghĩ, đâu có lẽ là cơ hội duy nhất ta có thể nói lời từ biệt với Lục mỹ nam.
“Ai?” Vừa đến cửa phòng Lục mỹ nam. Giọng nữ trầm thấp vang lên, cửa đột nhiên mở ra, liền có một chưởng hướng ta đánh tới.
“Dừng tay!” Giọng nói của Lục mỹ nam.
Chưởng tay dừng lại, chỉ còn cách trán ta chừng một tấc, ta lúc này mới nhìn rõ tướng mạo người tung chưởng. Lại chính là giám khảo trong cuộc thi bái sư tại Linh Sơn – ngự tả trưởng lão.
Bên trong phòng Lục mỹ nam còn đứng lố nhố mấy người nữa. Có vài người ta thấy có chút ấn tượng, một số khác chưa từng gặp qua, nhưng chắc cũng đều là người Linh Sơn.
“Lục sư huynh…Xem ra ta tới không đúng lúc rồi.” Ta thở dài, chuẩn bị xoay người trở về.
“Nhị Nữu, ngươi tìm đến ta có chuyện gì?” Lục mỹ nam nháy mắt ra hiệu cho những người khác trong phòng. Chỉ vài giây sau, trong phòng đã chỉ còn lại mình Lục mỹ nam.
Ta nghĩ nghĩ, cũng bước vào phòng. “Lục sư huynh, ta đến đây là, là tới nói lời từ biệt-.”
“Nói lời từ biệt”
Ta gật đầu. “Ngày mai ta sẽ tấu lên Hoàng thượng, lên đường trở về Linh Sơn.”
Lục mỹ nam gật đầu. “Cũng tốt. Ngươi không có ở đây, ở đây sẽ càng an toàn hơn. Ta rất nhanh sẽ về Linh Sơn gặp ngươi.”
“Lục sư huynh…” Ta có chút ảm đạm, chỉ sợ ngươi sẽ không gặp được ta.
“Sao?” Lục sư huynh tiến đến, ôm ta vào lòng. Ta hơi bất an – muốn né tránh, lại càng nhanh chóng bị ôm lấy.
Ta thở dài, buông xuôi.
“Cám ơn ngươi, cho đến nay vẫn quan tâm chiếu cố đến ta như vậy.” Lúc nói những lời này, ta rất thật lòng. Giờ khắc này, cảm xúc ta rất phức tạp, một chút không nỡ, lại có một chút áy náy. Không biết sau này lúc Lục mỹ nam biết ta cứ như vậy mà ra đi, có thể không hận ta không…
“Nhị Nữu? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lục mỹ nam hình như đã nhận ra điều gì đó không đúng, buông ta ra…,ôn như vén mấy sợi tóc trên trán ta, nhìn ta hỏi.
Ta lắc đầu. Tự nhiên sống mũi cay cay. “Không có, Lục sư huynh, ta chỉ đến nói lời từ biệt-, còn nữa…Chúc ngươi mọi việc đều thuận lợi!”
Lục mỹ nam nhìn ta, nhìn rất lâu. Không biết là mắt ta toát ra bi thương lây qua cả Lục mỹ nam, hay là do bản thân bi thương nên ta nhìn cái gì cũng có cảm giác thương cảm, trong ánh mắt Lục mỹ nam cũng toát ra một tia đau thương. Sau đó, Lục mỹ nam lại lần nữa ôm ta vào lòng. “Sẽ không lâu đâu-, … Nhị Nữu, ngươi về Linh Sơn chờ ta. Có được hay không? Hả?” Lục mỹ nam nói bên tai ta, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“…” Ta bỗng nhiên rất muốn nói hết cho Lục mỹ nam biết sự thật, nhưng lời nói trong miệng cứ nghẹn lại, mãi không nói lên thành lời.
Lục sư huynh, thật xin lỗi, lần này đây, ta thành tâm nói xin lỗi…
Sau khi từ chỗ Lục mỹ nam trở về, ta lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi.
Phải vui vẻ, phải vui vẻ! Còn có một tháng nữa là có thể trở về rồi. Một tháng này, ta sẽ cố gắng hưởng thụ hết mức, phải dạo chơi thật vui trên cái thế giới này!
Chỉ là, nghĩ đến Tiểu Chu Tước, nghĩ đến đồng chí Tiểu Dương, nghĩ đến Lục mỹ nam, nghĩ đến…Đại biến thái, trong lòng hơi đau đớn, quay quắt.
Nếu không, ta đợi thêm một năm nữa rồi hẵng về nhỉ? Cái ý nghĩ này…chợt lóe lên trong đầu ta, lập tức lại bị ta xua đi. Ta nên về nhà thì tốt hơn, nhớ đến những tiểu đệ hiện đại của mình, còn có mấy thúc thúc từ trước tới giờ vẫn hết mực yêu thương ta, nhà của ta, hiện đại ….
Ngày hôm sau lâm triều, ta tiến lên chào từ giã.
“Thánh Nữ, lần này đại lễ cầu phúc thành công, công lao của ngươi không thể không tính. Có muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi không?” Trên đại điện, Hoàng thượng nói.
Ta gật đầu hành lễ. “Vì dân cầu phúc là chức trách và nghĩa vụ của Thánh Nữ Linh Sơn, không dám cầu Hoàng thượng ban thưởng. Chỉ là, Thánh Nữ có việc muốn thỉnh tấu Hoàng thượng.”
Hoàng thượng thoáng sửng sốt.
Ta tiếp tục nói: “Lần này ta xuống núi đến đây, chính là vì …nghi thức cầu phúc này. Nếu nghi thức cầu phúc đã hoàn thành thuận lợi, ta cũng có thể lên đường trở về Linh Sơn.” Thời gian còn lại sống trên thế giới này không còn nhiều lắm, ta nên trở về trước nắm bắt thời gian này chơi đùa thỏa thích.
“Việc này…” Hoàng thượng có chút do dự. “Thánh Nữ có thể ở lại thêm hai ngày không? Trẫm muốn tổ chức cho Thánh Nữ một buổi tiệc mừng công.”
Ta lắc đầu. Chuyện nơi đây thật phiền toái, ta tuyệt đối không muốn ở lại hoàng cung này lãng phí thời gian. “Không cần. Gia sư có đưa thư nhắn ta sớm ngày trở về Linh Sơn, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.” Ta từ chối.
“Nếu đã như thế, vậy chuẩn tấu đi.” Hoàng thượng thở dài trả lời.
“Hoàng thượng, vi thần cũng có việc khởi tấu.” Đại biến thái đột nhiên đứng ra thở dài nói.
“Ta chán rồi ~!” Đại biến thái liếc nhìn về phía Hoàng thượng.
Ba chữ ngắn ngủn, lại nói rất hiểu. Mặc kệ ngươi đồng ý hay không đồng ý, Lão tử cũng không làm, thông báo cho ngươi biết đã là nể mặt ngươi lắm rồi.
Đại biến thái…Ngươi nghỉ! Khi không sao tự nhiên lại từ quan, không phải là…không phải là thật muốn chơi trò bỏ trốn đấy chứ…Trên trán ta chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng nhìn Đại biến thái, Đại biến thái cũng nhìn lại một hồi. Cuối cùng, hoàng thượng khuất phục.
“Trẫm…chuẩn tấu!”
“Khoan đã!”
Mọi người nhao nhao quay đầu, chuyển hướng tầm mắt qua nhìn người đột nhiên lên tiếng – Yến Vương.
“Tư Đồ thừa tướng! Trong triều đình này, không phải là trò đùa, ngươi không thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi! Người đâu, đem tên cuồng đồ to gan lớn mật bắt lại cho ta!” Yến Vương hạ lệnh.
Không ngờ, quả thật có người vọt vào bắt lấy Đại biến thái.
Hoàng thượng ngồi trên kim loan, căm tức nhìn Yến Vương.
Hoàng thượng và Yến Vương đều biết, những người này…căn bản không thể nào ngăn cản được Đại biến thái. Yến Vương lúc này làm như vậy, nói đến cùng cũng là thừa dịp tình hình nguy nan của Đại biến thái mà ra oai trước Hoàng thượng. Muốn cảnh cáo Hoàng thượng, ở đây ai mới là chủ nhân chân chính.
Không ngờ, cái tên Yến Vương này thế lực ở trong triều lại to lớn đến thế, khó trách lại dám ngang nhiên bày gian lận trong lễ hiến tế!
“Chờ một chút!” Ta mở miệng gọi.
Vốn là, ta nghĩ bản thân cũng nhanh chóng phải trở về hiện đại, không còn lòng dạ ở lại nơi này tranh giành đấu đá. Nhưng mà…Yến Vương, ngươi kiêu ngạo như vậy, thật sự khiến ta không vui chút nào…
“Yến Vương điện hạ. Trên triều đình này, nếu nói đến cuồng đồ lớn mật, trước hết phải kể đến ngươi đầu tiên!” Ta lạnh lùng mở miệng.
“Thánh Nữ, Bổn vương chỉ là theo kỷ cương phép tắc xử trí cuồng vọng chi đồ một chút. Xin Thánh Nữ không cần nhúng tay vào thì tốt hơn.” trong giọng điệu Yến Vương tràn ngập uy hiếp.
“Đồ cuồng vọng? Ha ha, tốt lắm. Ở chỗ ta vừa lúc có một món đồ muốn để mọi người xem một chút. Xem xong, chúng ta lại nói, ai mới là người cần phải xử trí theo kỷ cương phép tắc.” Ta khẽ cười.
Lấy dtdd và Thần bí thạch ra, bấm xuống nút phát băng ghi âm, đem hình ảnh chiếu lên tấm bình phong phía sau chỗ ngồi của Hoàng thượng. Xoay người nhìn mọi người.
Ha ha…Hãy cùng nhau thưởng thức một chút ~ Yến Vương biểu diễn xuân cung.
Cũng không ngoài dự liệu của ta, trong triều đình không khí lạnh lẽo không ngừng xôn xao. Ánh mắt mọi người càng xem càng lớn, càng xem càng trợn tròn, nhao nhao há hốc miệng giật mình chỉ vào hình chiếu sau lưng ta.
“Này…này…Quá hoang đường!” Một thần tử đã hơi cao tuổi kêu lên sợ hãi.
Hoang đường? Ha ha, đương nhiên rất hoàng đường rồi!
Ta hài lòng nhìn qua Yến Vương, lại đổi lấy ánh mắt Yến Vương đang khó hiểu nhìn lại ta.
? Yến Vương sao lại nhìn ta như vậy làm gì? Kỳ quái? Sao hình chiếu lại không phát ra âm thanh?
Ta đột nhiên có dự cảm rất không hay.
“Nhị … Nữu… ! ! !” Đại biến thái nổi giận, giọng nói trầm thấp – u oán -cộng thêm vài phần uy hiếp vang lên.
Nguy rồi…Chẳng lẽ…Lòng ta đánh lộp bộp mấy tiếng, cứng người quay đầu nhìn lại hình chiếu…
Chết rồi…Cái này chết chắc rồi…Ta khi không lại phát sai đoạn băng ghi hình, cái chiếu trên đó, rõ ràng bày ra là mấy bức hình lúc Đại biến thái vác bụng làm dựng phu.
Hai đoạn băng ghi hình ta thu một trước một sau-. Cho nên sắp chung vào một chỗ. “Không…thật xin lỗi, ta phát sai rồi. Phát lại, xem lại lần nữa đi!”
Ta vội vàng tắt hình chiếu Đại biến thái xinh đẹp mặc đồ bầu, chỉ chốc lát sau, trong triều đình chợt vang lên những âm thanh …dâm – loạn.
“Ngươi ngang nhiên, dám … bỏ thuốc ta!”
“Ở với Ai gia có gì không tốt, ngươi không phải trước sau vẫn muốn huyện Đông Phương và thành Khải Hề nhập vào phong địa của ngươi hay sao, Ai gia nói Hoàng thượng phong cho ngươi…”
Đoạn đối thoại giữa Yến Vương và thái hậu vang lên.
Cái này càng khiến mọi người giật mình hơn, nhìn hình chiếu xuất hiện một màn dâm loạn.
Yến Vương nhìn hình chiếu, sau đó quay đầu, vẻ mặt khó tin nổi trừng trừng nhìn ta.
“Người đâu a! Bắt Yến Vương lại cho ta, tống vào thiên lao. Từ hôm nay trở đi, giam lỏng thái hậu, không được phép bước ra khỏi tẩm cung nửa bước!” Hoàng thượng khẩn cấp rống giận hạ lệnh.
Ta thu hồi hình chiếu. Không quan tâm đến Hoàng thượng đang tức giận đùng đùng, thở dài khải tấu.
“Hoàng…Hoàng thượng, ta có việc gấp, xin được cáo lui trước!” Nói xong, lập tức vận ‘Mạc kế’ phi thân bỏ chạy.
Trốn… Phải mau mau chạy trốn thôi….bị Đại biến thái bắt được thì chỉ có nước chết thôi. Vừa chạy, ta vừa có cảm giác cái mông đã bắt đầu mơ hồ phát đau.
“Tiểu Lôi!” Ta chạy ào vào phủ Thừa tướng, vội vàng thét gọi.
“Tỷ tỷ? Ta vẫn đang chờ ngươi. Ngươi sao lại vội vã như vậy?” Tiểu Lôi nghe thấy tiếng ta gọi, vội vàng đi ra.
“Đồ thu thập xong chưa? Mau, lấy đồ đi theo ta!”
“Ừm, đều đã thu dọn xong, ta phải đi lấy đã.”
Ta đột nhiên cảm giác bị bức ép mãnh liệt, vội vàng ngăn cản Tiểu Lôi: “Thôi bỏ đi, không cần lấy, chúng ta cứ xuất phát thôi!”
“Tỷ tỷ, ta biết ngươi rất nóng lòng, nhưng phải đến rằm tháng tám mới có thể làm phép trở về, không cần vội vã như vậy a.” Tiểu Lôi khó hiểu, nói với ta
“Không phải…A…!” Ta còn chưa kịp giải thích với Tiểu Lôi. Liền có cảm giác bên hông căng thẳng. Cảnh vật trước mắt chợt biến chuyển. Sau đó loáng thoáng nghe được Tiểu Lôi kêu lên sợ hãi: “Tỷ tỷ!” Liền sau đó, chính là âm thanh đánh cánh cửa đóng dập lại.
“Đông!” một tiếng, ta chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều chấn động, sau đó chính là toàn thân đau nhức.
Đương nhiên, những… cảm nhận này tuy sâu sắc nhưng vẫn không khiến ta kinh hãi mất vía bằng cái người đem ta ném xuống gường, mặt mày tức giận đang nhìn ta chằm chằm kia.
“Đại…Đại biến thái … Ngươi, ngươi bình tĩnh!…Bình tĩnh trước đã…!”
Ta lồm cồm bò sát vào trong giường, kéo chăn lên chui vào, nghĩ rằng làm như vậy sẽ có thể tăng thêm chút cảm giác an toàn.
Chiếc chăn trong nháy mắt bị xốc lên, Đại biến thái đã đứng trước mặt ta. Một luồng cảm giác áp bức mãnh liệt kéo tới đè ép xuống người ta. Ta biết, đây là sát khí…
“Đại…Đại biến thái.” Ta nuốt nước bọt.
“Ngươi…Ngươi nghe ta giải thích ….”
Đại biến thái lạnh lùng nhìn ta.
“Ta…Ta tuyệt đối không phải cố ý-! ! !”Ta giơ ba ngón tay lên trời thề thốt!
Đại biến thái hơi thở càng lúc càng mạnh (tức xịt khói mà) ánh mắt nhìn ta càng lạnh đến thấu xương.
Đại biến thái cũng không thèm cười nữa…Thôi xong, tiêu rồi, lần này thật sự làm hắn xù lông nhím lên rồi …>o
“Đại…Đại biến thái, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự không phải cố ý-…” Ta nhanh chóng khóc lóc ỉ ôi. Trước kia, lúc Đại biến thái tức giận vẫn có thể cười được, bây giờ hắn như vậy, không cười, cũng không nói, chính là một khẩu súng bắn ra sát khí. Ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Đại biến thái vẫn nhìn chằm chằm vào ta, không nói.
“Đại…Đại biến thái, ta biết ngươi rất thương tâm. Cái này…chuyện liên quan đến danh dự, nhưng là ngươi biến thái như thế cũng…cũng sẽ không quá quan tâm đúng không? Dù sao ngươi cũng từ quan rồi mà, chờ qua một thời gian nữa mọi người sẽ quên thôi-!” Ta cố gắng an ủi Đại biến thái.
Vẻ mặt Đại biến thái rốt cuộc có chút biến hóa, nhưng là….là càng hung ác…>o
“Đại biến thái. Vậy…như vậy có được không. Ta, ta có tội, ta có lỗi với ngươi. Ta chủ động đưa mông cho ngươi đánh, có được hay không?” Ta thử thương lượng.
Đại biến thái vẫn bất động.
“Đại biến thái?” Hơi liều mạng, ta chậm rãi đứng lên, giơ tay đưa qua đưa lại trước mắt Đại biến thái. Đại biến thái vẫn chỉ lạnh lùng nhìn ta, không hề phản ứng.
“Đại biến thái? Ngươi không phải là tức quá hóa ngu đấy chứ?” ta tiếp tục thử đưa tay quơ quơ trước mắt Đại biến thái.
Tay liền bị nắm chặt!
“Đau …Đau đau…Đau…”
Tay Đại biến thái nắm rất chặt, rất ra sức, cảm giác giống như muốn bóp nát xương cốt ta không bằng.
“Rằm tháng tám muốn làm phép trở về là có chuyện gì?” Đại biến thái rốt cuộc mở miệng.
Lời Tiểu Lôi nói lúc nãy, đã bị hắn nghe được?
Tim ta lập tức như ngừng đập, há miệng, bất an nhìn Đại biến thái. Không biết phải giải thích với Đại biến thái như thế nào.
“Ngươi đã sớm muốn bỏ đi rồi, có đúng không!” Đại biến thái rống giận, lại lần nữa đẩy ta té vật xuống giường.