"Chị dâu, em thật lòng xin lỗi. Em không nên dẫn chị ra ngoài." Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Long Hồ hiện đầy hối hận.
"Không. Tiểu Hồ. Là chị không có khả năng giúp em, nên mới có thể như vậy." Lôi Kỳ Nhi vội vàng ôm lấy cô bé, "Không phải sợ, nhất định Long Tuyền sẽ tới cứu chúng ta!" Cô an ủi cô nhỏ, đồng thời cũng tự nói với chính mình.
Đúng thế. Dây chuyền trên người cô. Có gắn thiết bị định vị toàn cầu mà Long Tuyền làm cho cô, chuyện này chỉ có Long Tuyền biết mà thôi, cho nên, nhất định anh ấy sẽ tìm được hai người bọn cô.
"Chị dâu. . . . . ." Không ngờ người chị dâu nhìn như yếu ớt này lại có kiên cường như thế. Không hề sợ hãi chút nào, làm Long Hồ không thể không nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.
Lôi Kỳ Nhi cầm tay của cô bé. Giờ phút này cô không thể để lộ ra bất cứ nỗi sợ nào, chỉ có như thế, mới có thể không làm cho bọn bắt cóc đạt được ý muốn.
Cô không hề sợ hãi nhìn thẳng về phía người đang chậm rãi đi về phía mình. Một lòng tin tưởng. Nhất định người đàn ông cô yêu sẽ tới cứu cô, dù là chân trời góc biển, núi sâu hay hoang đảo, anh cũng sẽ tìm đến cô.
Thật may là nơi nhốt các cô không phải là một căn nhà giam dơ bẩn và đen tối, không có tra tấn đau đớn đáng sợ. Mặc dù bị trói, nhưng Lôi Kỳ Nhi vẫn có một cảm giác rằng mình thật may mắn.
Ban đầu, cô còn tưởng rằng mình sẽ giống như những nhân vật chính trong phim bị đánh đập tàn bạo, bị tát tai, hoặc là sẽ bị ném vào trong một gian phòng tối mịt, một căn nhà giam có rất nhiều chuột và gián.
Không ngờ đám người kia chỉ tách cô ra khỏi Long Hồ rồi nhốt vào trong một gian phòng, hơn nữa nhân vật chính cũng chỉ canh giữ ở bên ngoài phòng, không hề trừng mắt to mắt nhỏ với cô ở trong phòng.
Cử động cổ tay bị trói chặt đến tê cứng, bởi vì tuần hoàn máu không được lưu thông nên cảm giác tê dại kéo tới, làm cô co người lại thật nhanh.
Nơi duy nhất không ổn chính là cổ tay bị trói rất chặt. Nếu Long Tuyền không nhanh đến đây, thì tay cô đi tong rồi.
Cô thở dài. Cửa sổ bị khóa kín. Cho nên cô không thể nào xác định vị trí của mình từ cảnh vật bên ngoài được. Bây giờ. Thiết bị định vị toàn cầu mà anh cho cô chính là vị cứu tinh duy nhất.
Cô và Long Hồ bị bắt cóc là chuyện đột nhiên xảy ra, cô cũng không chắc đối phương có để tài xế làm người báo tin cho anh không, nếu như không có, qua hệ thống định vị toàn cầu, nhanh nhất thì cũng phải sau ba mươi đến một tiếng Long Tuyền mới có thể xác định vị trí nơi cô và Long Hồ bị bắt.
Cô thật sự nhớ Long Tuyền. Nỗi nhớ đó càng nhiều hơn, nhiều đến mức cô gần như không thể khống chế được nước mắt của mình. Nhưng mà cô không thể khóc, nếu cô khóc, thì sự kiên cường mà cô giả trang lúc trước sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cho nên cô nhịn, chờ Long Tuyền đến, cô muốn nhào vào ngực anh và khóc.
"Đại tiểu thư, lão đại đã phân phó. Tiểu thư không thể vào gian phòng này!"
Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao. Hiển nhiên là có người muốn cứng rắn xông vào gian phòng này, mà người canh cửa lại e dè thân phận của đối phương nên không dám ngăn cản đối phương.
Đại tiểu thư? Lôi Kỳ Nhi cụp đôi mắt ướt át xuống. Âm thầm suy đoán xem có những ai tham gia bắt cóc cô và Long Hồ.
"Cút ngay, có chuyện gì thì tôi gánh." Giọng nữ trầm truyền đến. Kèm theo đó là tiếng vang cơ thể bị đánh trúng.
Sau đó, Lôi Kỳ Nhi không nghe thấy tiếng ngăn cản của người canh cửa nữa.
Cửa phòng từ từ bị đẩy ra, Lôi Kỳ Nhi đề phòng trừng mắt nhìn lối vào. Ngay sau đó một cô gái có vóc dáng thon dài và mái tóc dài đập vào mắt cô.
Bộ đồ màu đen làm cho cô gái càng thêm dịu dàng xinh đẹp, thậm chí ngay cả Lôi Kỳ Nhi là phụ nữ, cũng không thể dời mắt sang chỗ khác trong lúc đó được.
Cô gái này chính là đại tiểu thư trong miệng người canh cửa? Là người bắt cóc cô và Long Hồ ư?
Không thèm để ý sự đề phòng trong mắt cô, cô gái kia tiến từng bước một về phía cô. Đột nhiên, cô ta lấy ra một con dao nhỏ xinh xắn từ phía sau, làm thần kinh toàn thân Lôi Kỳ Nhi kéo căng tới mức căng nhất.
Khi cô cho rằng cô gái đó sẽ nhẫn tâm giết chết cô thì dây thừng trên người cô đã bị đứt ra ngay sau khi cô gái đó đưa vài đường dao.
"Là ba tôi mù quáng, tin lầm gian kế của kẻ tiểu nhân vô sỉ, trói cô và Long tiểu thư lại dùng để ép Long Môn chủ và Long Nhị Thiếu."
Cô gái đứng thẳng người, giọng nói lạnh lùng nói ra nguyên nhân Lôi Kỳ Nhi bị bắt tới đây.
"Cô là ai? Người bắt tôi là ai?" Lôi Kỳ Nhi thả lỏng cổ tay đang đau đớn tê dại một chút, sau đó nhìn về phía cô gái cả người phát ra sự trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Thật kỳ lạ, cô thế mà không hề ghét người con gái đó. Ngược lại cô còn cảm thấy sự lạnh lùng của cô ta rất giống với một người nào đó mà cô biết.
"Tôi là Hàn Bích La, là đại tiểu thư của Viêm Minh. Người bắt cô là ba tôi, Minh Chủ của Viêm Minh." Hàn Bích La thản nhiên giải thích, sau đó đi ra khỏi phòng.
Lôi Kỳ Nhi thông minh đuổi theo, cô nghĩ, hẳn là vị Hàn tiểu thư này không đồng ý với chủ ý bắt cóc cô và Long Hồ của ba mình, cho nên mới lén lút tới nơi này thả cô. Hay là cô ta sợ cái kết cục sẽ tới sau khi chọc giận Long Tuyền?
"Tiểu Hồ đâu?" Thấy Hàn Bích La dẫn cô đi thẳng qua hành lang không người, Lôi Kỳ Nhi không nhịn được hỏi: "Còn nữa, những người khác đâu?"
Đi lâu như vậy, trừ hai người canh cửa phòng cô bị ngã ở kia, thì cô thậm chí không còn thấy ai nữa.
“Thiếu phu nhân không cần lo lắng cho Long tiểu thư, bởi vì cô ấy cũng giống như những người khác, đã sớm đến phòng khách." Hàn Bích La không quay đầu lại, vừa đi vừa giải thích.
Nhưng mà bước đi của cô ta càng lúc càng chậm chạp. Thậm chí còn có chút tập tễnh.
Nghe vậy, Lôi Kỳ Nhi nhíu mày, "Tại sao Tiểu Hồ lại phải tới phòng khách?" Hơn nữa con bé tới phòng khách như thế nào, cũng là do Hàn Bích La mang tới ư? Nhưng tại sao lại là một nơi dễ bị phát hiện như phòng khách chứ? Phải đợi con bé cùng đi. Không phải nên tìm một nơi kín đáo hơn sao?
Hàn Bích La hơi khựng người lại, một lúc lâu sau mới dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Bởi vì, Long Môn chủ tới."
Long Tuyền đến rồi! Hai mắt Lôi Kỳ Nhi sáng lên, nghe tin người đàn ông mình yêu đã tới, mà mình rất nhanh có thể gặp được anh, không khỏi bước nhanh hơn, một lòng chỉ nghĩ nhanh nhào vào lòng anh, tìm kiếm sự an ủi.
Hàn Bích La nhìn nét rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, không kìm được siết chặt nắm tay.
Cô biết. Lôi Kỳ Nhi vô tội, càng hiểu hơn nếu như cô thật sự làm như thế. Cô sẽ có kết quả như thế nào. Nhưng vì ba, vì anh em Viêm Minh, cô không thể không làm như vậy.
Lôi Kỳ Nhi không hề phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của người bên cạnh, khi vừa bước vào phòng khách, Hàn Bích La nhân lúc cô không phòng bị mà tóm lấy cô ép cô đứng ở trước người mình, còn lấy con dao mang theo bên mình gác lên cổ cô.
Xảy ra chuyện gì? Lôi Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm một nhóm người đang ở trong phòng khách, không kịp phản ứng với hành động bất ngờ của Hàn Bích La.
Cần cổ truyền tới một trận lạnh lẽo, làm cô bắt đầu lo lắng.
Cô thật sự chưa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua là từ gian phòng chuyển tới trước mặt Long Tuyền, hơn nữa cho dù là đối với Hàn Bích La hay là ba của cô ta mà nói, cô cũng vẫn chỉ là một con tin dùng để uy hiếp Long Tuyền mà thôi.
"Thật xin lỗi." Lấy giọng nói mà chỉ có Lôi Kỳ Nhi nghe được, Hàn Bích La ngước mắt nhìn về phía mọi người đang ở đây, bao gồm cả người ba đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ với gương mặt tái nhợt, gương mặt của Long Tuyền xanh mét, cùng với gương mặt luôn lạnh lùng của Long Tĩnh.
Dời mắt lên gương mặt của Long Tuyền, cô hít sâu một cái, hướng về phía người đàn ông như muốn chặt cô ra làm trăm mảnh kia, nói "Long Tuyền, tôi dùng một mạng của vợ anh, đổi mạng của ba tôi cùng với tất cả anh em Viêm Minh. Những chuyện đã xảy ra, tất cả sẽ do tôi gánh chịu."
Tất cả sẽ do cô ta gánh chịu? Lại còn một câu xin lỗi khó hiểu vừa nãy nữa? Lôi Kỳ Nhi lại vì những lời này của Hàn Bích La mà cảm thấy kinh ngạc, rất muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của cô ta, đáng tiếc cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm mình bị thương.
Mặc dù là bị cô ta kìm kẹp. Nhưng cô lại không có cách nào ghét Hàn Bích La được, chỉ vì sức lực của Hàn Bích La ở trên cổ cô quá nhẹ. Có vẻ như là không có ý muốn làm hại cô.
Hơn nữa rất rõ ràng rằng, Hàn Bích La làm như vậy, chỉ là muốn cứu mạng của ba mình và anh em. Một cô gái có hiếu có tình nghĩa như thế, rất khó làm cho người ta chán ghét.
Chỉ là Long Tuyền sẽ đáp ứng Hàn Bích La sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn về phía anh. Nín thở chờ đáp án của anh.
Long Tuyền không nhìn về phía Hàn Bích La, một đôi mắt sắc bén quét tới quét lui kiểm tra xem vợ mình có bị thương ở đâu không. Khi ánh mắt của anh rơi đến vết bầm tím trên cổ tay của Lôi Kỳ Nhi, một ngọn lửa ác liệt vô hình phát ra từ người anh.
"Thả cô ấy ra, tôi có thể để cho ba cô được toàn thây."
Anh không đồng ý! Lôi Kỳ Nhi cảm thấy dao găm trên cổ càng ép sâu hơn, nhưng cũng có thể cảm thấy người phía sau đang run một trận nho nhỏ.
"Long Môn chủ! Xin ngài nể tình con gái của tôi đã từng là vợ chưa cưới của ngài, lưu lại cái mạng hèn này của tôi! Tôi bảo đảm, vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt của ngài nữa!" Hàn Viêm không có khí tiết dập đầu cầu xin tha thứ. Sau đó lại kéo súng bên Long Tĩnh chỉ vào đầu của mình, "Nhị thiếu, xin ngài tha cho tôi. Tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi!"
Hàn Bích La và Long Tĩnh. . . . . . Từng là vợ chồng chưa cưới!
Lôi Kỳ Nhi trợn to mắt, thảo nào cô cảm giác sự lành lùng trên người Hàn Bích La rất giống Long Tĩnh. Chuyện này. . . . . . Coi như là vật họp theo loài sao?
Vậy mà, tất cả sự kinh ngạc của cô lại lập tức rời đi khi Hàn Bích La yếu đuối dựa vào người cô.
Cô hơi nhếch cái miệng nhỏ của mình lên, lại bị Hàn Bích La nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng mở miệng. Để tôi dựa chút là được rồi."
Vì sao mà ngay cả đứng cô ta cũng không vứng vậy? Sau lưng truyền đến một vùng ẩm ướt, kéo sự khủng hoảng của Lôi Kỳ Nhi lên mức cao nhất.
"Long Môn chủ, nếu như tôi lại lấy Trần Hoàng đổi lấy mạng của ba tôi, anh đồng ý hay không đồng ý?" Hàn Bích La mở miệng lần nữa, cũng không khó nghe ra cô ta đang cố nén một điều gì đó.
"Cô làm cái gì?" Lúc này, người mở miệng không phải là Long Tuyền, mà là Long Tĩnh chưa từng mở miệng lần nào.
Vậy mà, ánh mắt của Hàn Bích La không dừng ở trên người anh, càng không trả lời vấn đề của anh, chỉ nhìn Long Tuyền chằm chằm, "Anh đồng ý hay không đồng ý?"
Cô hỏi lại lần nữa, lại không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa để đợi Long Tuyền đồng ý.
Long Tuyền nhìn Long Tĩnh một cái. Lại nhìn về phía Hàn Bích La vẫn luôn không hề sợ hãi, "Nếu như cô thật sự có thể giao Trần Hoàng ra, tôi đồng ý với cô, tha mạng cho Hàn Viêm cùng với anh em bang Viêm Minh."
Vừa nghe thấy mình có thể bảo toàn được mạng sống. Hàn Viêm mừng rỡ như điên. Vội vàng chạy thẳng về phía cửa. Trước khi đi, ông ta còn không quên quay đầu lại nhìn đứa con gái vì muốn cứu mình mà không tiếc mạng sống, "Bích La, không uổng công tao nuôi mày nhiều năm như thế. Cuối cùng mày cũng có chút tác dụng!"
Đây là loại cha gì thế? Lôi Kỳ Nhi nhìn chằm chằm bóng lưng nghênh ngang rời đi kia, ông ta cứ thế mà vứt bỏ anh em trong bang vào sinh ra tử cùng ông ta, cùng với cô con gái không tiếc lấy mạng đền mạng.
Sau khi Hàn Bích La cứu Hàn Viêm xong, Hàn Viêm lại có thể để cô một mình đối mặt với cơn giận dữ của Long Tuyền, như vậy trong ngày thường Hàn Viêm đối với cô ấy, hẳn là không coi cô ấy như con gái ruột thì phải? Lôi Kỳ Nhi không khỏi cảm thấy đau lòng cho Hàn Bích La.
Cho đến khi bóng lưng của ba hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Bích La thở hắt ra. Chậm rãi thả lỏng sự kiềm chế với Lôi Kỳ Nhi, mất đi chống đỡ. Cô giống như một con rối mất dây mà ngã về phía sau.
Lôi Kỳ Nhi kinh ngạc kêu lên thành tiếng, xoay người muốn đỡ lấy Hàn Bích La. Không ngờ một bóng người khác lại nhanh hơn, ôm người sắp ngã xuống dưới đất vào trong lòng.
Lôi Kỳ Nhi có chút kinh ngạc nhìn Long Tĩnh. Chỉ thấy một người luôn luôn không gần gũi với nữ sắc như chú hai, lại chủ động bế ngang Hàn Bích La lên, trên gương mặt điển trai lạnh lùng xuất hiện sự nóng nảy hiếm có.
Cô chậm rãi nhìn về phía Hàn Bích La. Dưới chân của cô ấy, có một vũng máu nhỏ đỏ tươi.
"Trần Hoàng. . . . . . Ở đây. . . . . . Ở trong nhà giam, anh có thể phái người đi. . . . " Một câu ngắn ngủn. Nhưng lại gần như lấy hết hơi sức của Hàn Bích La.
"Đừng nói chuyện." Long Tỉnh ra lệnh cho cô gái trong ngực, thấy cô cố nén đau, không muốn cứ như vậy mà bất tỉnh. Một cơn tức giận xông lên đầu.
Bàn tay to vén áo đen của cô lên, một vết dao dữ tợn đang rỉ máu chiếm cứ trên cái bụng trắng, cái tình huống máu me này làm cho Lôi Kỳ Nhi buồn nôn một trận.
Một bàn tay kéo cô qua, ấn cô vào trước một lồng ngực, không để cô lại nhìn vết thương đáng sợ như vậy.
"Mau đưa cô ta đi bệnh viện, Uyên đã chuẩn bị xong rồi." Long Tuyền nhắc nhở người em trai đã mất đi lý trí.
Long Tĩnh ngước mắt, sau khi cảm kích nhìn anh trai thì lập tức ôm Hàn Bích La chạy ra bên ngoài.
"Cô ấy. . . . . . Không có việc gì, đúng không?" Lôi Kỳ Nhi vùi mặt ở trong ngực Long Tuyền, run giọng hỏi.
Bởi vì quần áo màu đen trên người Hàn Bích La, làm cho cô hoàn toàn không thể phát hiện ra cô ấy bị thương nặng, còn phải ép cô ấy chống đỡ lâu như vậy.
"Cô ta không có việc gì, Long Tĩnh sẽ không để cho cô ta xảy ra chuyện gì." Nhỏ giọng an ủi cô, Long Tuyền thêm lực ở hai tay. Làm lòng cô đang trôi lơ lửng ở giữa không trung dần dần hạ xuống.
Anh vĩnh viễn không thể nào quên, khi nhận được tin cô và Long Hồ bị bắt thì anh sốt ruột tới mức nào, tức giận tới mức nào, anh thề, nếu những kẻ đó không đối xử tử tế với họ, anh nhất định sẽ chặt bọn chúng ra làm trăm mảnh. Muốn chết cũng không xong.
Thật may là họ đều bình an.
Lời của anh làm cô yên lòng, cũng làm cô sợ hãi, cô đưa hai tay ra, ôm anh thật chặt.
Tất cả những ý nghĩ tự an ủi mình, tất cả những lời an ủi. Đơn giản là muốn làm mình quên đi nỗi sợ hãi.
Gặp được anh, cô không thể đè nén tất cả tình cảm được nữa, cô thật sự sợ hãi, thật sự sợ không thể được gặp anh nữa.
Cả người cô run rẩy làm Long Tuyền đau lòng không thôi, anh cam đoan, anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa, để cho cô không phải chịu bất kỳ sự tổn thương hay sợ sệt gì nữa.
Nán ở trong ngực anh một lúc lâu, để cho tâm trạng vô cùng kích động của mình dần dần bình phục lại, Lôi Kỳ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn lên người đàn ông đang ôm mình quá chặt kia.
Vào lúc này, cô mới có thể cảm nhận được, người đàn ông này đã phải chịu một cú sốc và nỗi lo lắng không thua gì cô, thậm chí còn hơn chứ không kém.
"Long Tuyền, em không sao." Không so đo việc anh ôm cô chặt làm cô suýt nữa không thở nổi, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, nâng bàn tay nhỏ lên áp lên má trái của anh. "Em tốt lắm, anh đừng lo."
Nghe vậy, Long Tuyền càng đau lòng không chịu nổi.
"Là anh đã đánh giá thấp lá gan của Hàn Viêm nên mới khiến em phải chịu khổ." Vùi mặt vào cổ của cô, hít tất cả hương thơm thuộc về cô, anh khàn khàn nói.
Anh coi trọng cô như thế, lo lắng cho cô như thế, Lôi Kỳ Nhi ấm lòng, không muốn thấy anh tự trách bản thân vì chuyện mình bị bắt cóc.
"Không. Em không hề chịu khổ, chuyện này không phải là lỗi của anh. Long Tuyền, anh không làm sai, sai là Hàn Viêm, sai là Trần Hoàng."
Anh ngẩng đầu. Nhìn cô, trong mắt là tình cảm không có cách nào nói rõ.
Cô ngước mắt. Nhìn lại anh. Đôi mắt ngập nước chứa sự chân thành tha thiết vô cùng và tình yêu say đắm với anh, "Anh không sai. Đừng tự trách mình, được không?"
"Kỳ Nhi. . . . . ."
Cảm thấy tâm trạng của anh bắt đầu khôi phục, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười dí dỏm, "Nhưng mà, nếu như anh muốn bồi thường em..., em cũng rất vui lòng nhận."
"Em muốn bồi thường cái gì?" Nhìn trong mắt của cô không còn sự sợ hãi nữa, cho dù là trăng trong nước hoa trong gương, anh cũng sẽ lấy cho cô.
"Em muốn sinh bé cưng của anh." Bỗng dưng, suy nghĩ như thế lại xuất hiện.
Cô muốn anh cùng với đứa bé của cô, một đứa giống anh, cũng có đứa bé đặc biệt giống cô, cô sẽ thương yêu bé con đến vô pháp vô thiên, cho nên tất cả các vấn đề về giáo dục sẽ giao cho anh toàn quyền phụ trách. Chỉ là cô có dự cảm, anh cũng sẽ rất yêu chiều đứa bé của bọn họ, hi vọng con của bọn họ sẽ không ỷ sủng mà kiêu.
Anh ngây ngẩn cả người.
Anh chưa từng nghĩ tới, cái cô muốn bồi thường, lại là sinh cho anh một đứa bé.
Chỉ khi một người phụ nữ rất yêu rất yêu người đàn ông thì mới có thể bằng lòng vì đối phương sinh con dưỡng cái, mới có thể bằng lòng gánh vác trách nhiệm làm mẹ.
Mà cô lại bằng lòng vì anh mà sinh con dưỡng cái, bằng lòng gánh vác trách nhiệm làm mẹ.
"Sao thế? Anh không muốn ư?" Cô hỏi, mặc dù biết chắc chắn anh sẽ đồng ý, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng anh tự mình thừa nhận.
Anh lại vùi mặt vào cổ cô lần nữa. Long Tuyền hít sâu một cái, đè sự kích động đang dâng trào cuồn cuộn nơi ngực xuống, sau một lúc khá lâu mới từ từ nói "Cám ơn em, Kỳ Nhi."
"Cám ơn em làm cái gì? Nói trước. Chí ít em cũng muốn sinh một cô con gái đấy! Em muốn mỗi ngày đều trang điểm cho con bé thật xinh xắn đáng yêu, sau đó làm cho đám nam sinh chết mê chết mệt!" Đứa bé của anh, nhất định sẽ rất đẹp, rất đáng yêu.
Nghe vậy, Long Tuyền không khỏi nở nụ cười: "Vậy thì. Sinh cho anh một bé trai trước đã."
"Tại sao tại sao, không phải anh thích con gái ư?" Anh sẽ là người trọng nam khinh nữ ư?
"Bởi vì, anh trai phải bảo vệ em gái, không để cho em gái bị nam sinh hư hỏng bắt nạt." Hai tay vững vàng vòng ôm lấy cô. Anh lại một lần nữa kinh ngạc cơ thể nhỏ nhắn ấm áp mềm mại này, lại có thể mang đến cho anh hạnh phúc cùng với thỏa mãn lớn như vậy.
Cô chu cái miệng nhỏ lên. Cũng đúng, có một anh trai để bảo vệ em gái, hẳn là sẽ vô cùng tốt.
"Như vậy anh phải bảo trọng thân thể thật tốt. Tuyệt đối đừng mệt mỏi nếu không sẽ không thể sinh bé con cùng em được!" Ý của cô là muốn anh nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần chịu đựng làm hại thân thể.
Đáng tiếc, người nói vô tâm, nhưng nghe người tuyệt đối cố ý.
"Em nguy rồi Kỳ Nhi." Long Tuyền tựa vào bên tai cô, khàn khàn nói: "Những ngày kế tiếp, anh bảo đảm anh sẽ sớm làm em có đứa bé. Để em không chất vấn năng lực của anh nữa." Nhất là bây giờ đã tóm được Trần Hoàng, anh không cần tốn thời gian ở trên người tên phản đồ kia nữa.
Hu hu, nói sai rồi! Nháy mắt mấy cái. Cô lấy giọng điệu vô tội nhất, tình thâm nhất, nói "Long Tuyền, hôm nay em đã nói với anh là em yêu anh chưa? Em rất yêu anh đó!"
"Kỳ Nhi, cho dù bây giờ em cầu xin tha thứ cũng vô ích." Mỗi người đàn ông đều không cho phép bị người khác hoài nghi "năng lực" của bọn họ, huống chi người đó còn là vợ của mình. "Anh sẽ làm em mệt đến mức không xuống giường được. Còn làm em cầu xin anh để anh thỏa mãn em. . . . . ."
Lôi Kỳ Nhi chưa từng nghĩ anh lại nói ra mấy lời không đàng hoàng này, lại tức giận. Tức giận trợn mắt nhìn anh vài lần. Thấy anh chẳng phản ứng gì. Vẫn cứ dùng gương mặt đẹp trai với nụ cười xấu xa đó nhìn chằm chằm cô, cô vừa xấu hổ lại giận dữ dậm chân, vùi cả gương mặt đỏ bừng vào ngực anh.
Được rồi được rồi, mặc dù cô rất xấu hổ, nhưng nghe thấy đề nghị của anh, cô vẫn rất mong đợi, cô bị anh dạy hư rồi!
Nhưng. . . . . . Có thể được anh ôm vào trong ngực, khuỷu tay có lực này, làm cho cô cảm thấy vô cùng an toàn và hạnh phúc.
Cảm ơn ông trời để cho cô gặp được anh, càng cảm ơn ông trời đã làm cho anh yêu cô.