- Diệp Minh... Không được - cả người Lâm Nguyệt run rẩy, miệng đắng lưỡi khô. Nhưng cô kìm chế cảm xúc hỗn loạn trong đầu, đẩy Diệp Minh ra
- Tại sao?
- Đứa bé... - cô đang có thai a, hơn nữa mấy tháng đầu không được hoạt động mạnh, lần trước đã bị động thai rồi,lần này lỡ như... Cô không dám nghĩ tiếp nữa
- Anh sẽ thật nhẹ nhàng, được không? Sẽ không sao- những nụ hôn "chuồn chuồn đạp nước" rơi trên cơ thể cô, chạm vào từng tấc da khiến cô run rẩy không ngừng. Anh cố trấn an cô bằng sự dịu dàng. Lâm Nguyệt mím mím, mặt ửng đỏ
- nhẹ một chút... - Như được ban đặc ân, Diệp Minh hưởng thụ khai phá từng tấc da của cô. Lúc trước cùng cô, anh chưa từng cảm nhận cơ thể cô một cách trọn vẹn. Hiện tại anh sẽ làm thế.
- Minh... Đừng thế, dừng lại đi, em khó chịu - cô khó chịu muốn chết thì người bên trên cũng chẳng thong thả gì. Thử hỏi bị trúng thuốc mà vẫn kìm chế được khó khăn chừng nào?
Độc long đã ngẩng cao đầu, thẳng tiến vào trong động huyệt mà tìm hiểu.
Trong phòng một mảnh xuân sắc
*** sáng hôm sau ***
Mặt trời vừa nhô lên,e ấp nấp sau những tòa nhà chọc trời. Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, vài tia nắng nhỏ len lỏi qua tấm rèm trắng nơi khung cửa sổ, tinh nghịch rọi vào khuôn mặt thanh tú đang yên giấc. Lâm Nguyệt nhíu nhíu mày, hé mở đôi mắt long lanh. Eo cô bị đè nặng,đương nhiên là bị anh ôm trọn vào người. Ở khoảng cách ngắn như vậy, cô nhịn không được ngắm anh nhiều thêm một chút. Ngón tay mềm mại chạm khẽ vào trán anh,dần dịch xuống mũi, rồi môi. Tay vừa chạm vào môi bạc đã bị anh tóm lấy
- Lại muốn câu dẫn anh sao? Hửm - anh tà mị lên tiếng, lưỡiliếm nhẹ ngón tay thon mềm, cô giật mình rụt lại
- Ai câu dẫn anh cơ? Anh... ưm...- chưa kịp nói hết câu, Diệp Minh đã hôn lên môi cô,nuốt hết những từ ngữ sắp thốt ra của cô, nuốt luôn mật ngọt cùng dưỡng khí
Buông bờ môi mọng, anh nhìn cô một hồi, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp dịu hiền, tay anh vuốt ve mái tóc dài mềm mượt. Anh muốn đem cô nhét vào túi, đem đi mọi nơi, anh đi đâu thì cô theo đó. Lại muốn đem cô giấu vào một nơi nào đấy, nơi đó chỉ có mình anh biết, anh không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ của cô, vật nhỏ của anh xinh đẹp như vậy,quyến rũ như vậy, nhất định sẽ bị đem đi mất
Chỉ là Diệp Minh không phát hiện ra, ánh mắt anh nhìn cô nhu hòa như nước, thậm chí còn có chút tình cảm khó dò.