Trong vòng 15 phút Khang Vi Băng đã ăn hết hai cái Sanwich và uống một ly cà phê đá làm trợ lý của cô đổ mồ hôi lạnh.
Cô muốn đi kiểm tra các điểm bán hàng, có hai nơi mà đoàn đại biểu Đông Kinh muốn đến thăm, bọn họ muốn hợp tác với một tập đoàn lớn để mở rộng thị trường ở Châu Á, đối với dự án này cô rất hứng thú, cũng muốn nhân viên ngày hôm nay biểu hiện thật tốt để tranh thủ cơ hội hợp tác.
“Tổng giám đốc, chị có cần một ly nước không?” Trợ lý Dụ Linh nhìn cô khó khăn ăn nốt miếng sandwich liền hỏi.
“Không cần, chúng ta đi kiểm tra xem”. Khang Vi Băng lấy ra đồ trang điểm nhanh chóng sửa sang rồi cầm túi xách đứng dậy.
Hai người đi bằng thang máy kiểm tra hết tầng này đến tầng khác rồi nhanh chóng đi đến quầy hàng gia dụng.
Đây là quầy hàng mà Khang Vi Băng rất ưng ý, đều là những sản phẩm nổi tiếng của nước Anh và Châu Âu, họ rất khó trong việc mở rộng thị trường, để có được những sản phẩm này cô phải bay qua đó đàm phán với họ để làm địa lý ủy quyền cho sản phầm của họ.
Tuy đây là những sản phẩm nổi tiếng, giá cả lại cao nhưng khách hàng lại rất ưa thích, điều này làm cô rất vui, vì thế cô quyết định nhập nhiều sản phẩm nước ngoài về bán để nâng cao năng lực cạnh tranh của siêu thị.
"Trời ạ, tổng giám đốc, là Thượng —— Thượng tổng giám đốc nha!" Dụ Linh kinh ngạc chỉ về phía người đàn ông đang ở quầy chăn gối đệm.
Hôn lễ cùng tiệc đầy tháng của cục cưng bọn họ có đi nên sẽ không nhận lầm người, kia chính là ông xã của Tổng giám đốc—— Thượng tổng giám đốc của tập đoàn Thượng thị.
"Đúng vậy, là anh ấy." Khang Vi Băng nhìn qua, cằm hơi hơi ngẩng." Anh ấy đeo cà vạt là quà Giáng sinh tôi tặng."
"Thượng tổng giám đốc giống như. . . . . . Giống như đi cùng . . . . . A, không, là đi dạo cùng người khác nha. . . . . .." Dụ Linh muốn nói lại thôi.
Anh vẫn đi cùng một người phụ nữ đứng ở quầy hàng xem chăn ga gối đệm, nhìn qua giống như là đi dạo phố cùng người phụ nữ kia.
Trời ạ, nói như thế là…..anh ta bắt cá hai tay sao?
Trợ lý bỗng nhiên im miệng, khiếp sợ nhìn Tổng giám đốc.
"Người phụ nữ kia là em họ của anh ấy." Khang Vi Băng thản nhiên nói: "Cô ấy sống ở nước ngoài mới về ngày hôm qua, cô ấy nói muốn mua mấy bộ chăn màn gối đệm thoải mái, tôi liền đề nghị đến siêu thị của chúng ta mua, bọn họ cũng biết hôm nay tôi bận nhiều việc, cho nên mới không gọi cho tôi, cô không cần ngạc nhiên như thế."
Đáng chết!
Anh không biết phóng viên luôn rình rập để chụp ảnh đưa tin sao? Nếu bị phóng viên chụp ảnh thì mặt mũi hai nhà phải làm thế nào?
Nhìn người phụ nữ kia rất được, tính tình ôn nhu, cô ta mặc một bộ âu phụ màu trắng, tóc xõa ngang vai, phiêu dật ôn nhu, trang sức trên người rất lịch sự tao nhã, đều là những đồ đắt tiền, tuy rằng hai người không có hành vi thân mật nhưng cũng người nói người cười.
Cô ta là ai vậy?
Anh cũng không nói về gì về việc đi ra ngoài hơn nữa lại còn đi dạo phố cùng người phụ nữ xinh đẹp, lại còn bắt cô đi kiểm tra ở các siêu thị, anh ta thực sự muốn tán gái thế này ư, không coi cô ra gì?
Chắc đó là bạn gái mới của anh ta ? Chờ đến khi tình cảm của hai người chín muồi, anh ta sẽ ly hôn với cô, chỉ có cô là ngốc nghếch lại thỏa mãn với cuộc hôn nhân này.
Nghĩ tới đó, cô cũng không muốn đứng ở đây chút nào, lại càng không muốn anh ta nhìn thấy.
"Chúng ta đi phòng họp thôi!" Khang Ki Băng bước đi, vô tình lại đi kiểm tra lại những gian hàng trước, cũng không còn tâm trạng tiếp đãi đoàn đại biểu Đông Kinh.
Dụ Linh vội đuổi theo."Nhưng là, tổng giám đốc, trên lầu còn chưa có kiểm tra . . . .."
Thượng Thái Lăng nhìn chằm chằm vào di động của Khang Vi Băng ở trên giường đang kêu không ngừng, thật sự anh rất muốn nghe điện thoại thay cô, bỗng nhiên anh quay sang nhìn chiếc giường của cô thấy thật là chướng mắt.
Anh nên nghĩ cách bỏ chiếc giường đó đi, có lẽ nhân lúc cô đi công tác, đem bỏ cái giường đi sau đó mới nói cho cô biết.
Bởi vì sắp đi công tác hai ngày nên cô vội đi xem cục cưng, sẽ không quay lại nhanh, mà anh tuyệt không mang di động sang phòng bên cạnh cho cô bởi vì anh nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình.
Thẩm Sĩ Mẫn ——
Đương nhiên là anh biết người này, thời gian gần đây cô thường xuyên nhắc đến người này, trong ngày kỉ niệm quản lý tiền nhiệm của «Bách hóa Cây tường vi xanh ", anh ta được cha cô mời về giữ chức vụ Giám đốc bộ phận quản lý của tập đoàn.
Nghe nói anh ta là người có tài, vừa nhận chức đã khiến định mức tăng 15%, ba mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình, lớn lên trông giống như diễn viên Takeshi của Nhật, tóm lại là cả bề ngoài, nghề nghiệp và đẳng cấp đều như một người đàn ông thành thục.
Người này muốn làm gì? Anh ta không biết Khang Vi Băng là vợ người khác rồi sao? Cho dù cô đã làm vợ làm mẹ người khác cũng không quan hệ, chỉ cần cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ Khang cũng đã khiến lũ đàn ông sâu bọ bám lấy không tha.
Mà cô đã làm gì? Có phải cô không nói mình đã kết hôn nên đám ruồi bọ dám không kiêng nể gì bay qua đến?
Thượng Tái Lăng rốt cục vẫn là không thể nhịn được nữa liền ấn nút nghe điện thoại.
"Vi Băng, cô đã đi chưa?" Đối phương dịu dàng nói:"Tôi đã gọi là thư ký chuẩn bị bữa sáng cho cô nữa, chúng ta có thể ăn trên máy bay."
Nghe vậy, Thượng Thái Lăng khó chịu nhíu mày.
Chuẩn bị bữa sáng cho cô? Đây là việc mà đồng nghiệp phải làm sao? Lại còn gọi thẳng tên cô, nếu về chức vị, anh ta phải gọi cô là Tổng giám đốc Khang mới đúng?
Thời gian này cô rất lạnh nhạt với anh, thái độ hờ hững không nói, ngay cả nhìn anh cũng không nhìn, anh không khỏi hoài nghi là do người đàn ông này xuất hiện.
"Khụ!" Anh hắng giọng."Thật có lỗi, tôi là ông xã của Vi Băng, cô ấy đang đi xem cục cưng, còn có, cô ấy sẽ ăn sáng ở nhà rồi mới đi không làm phiền Trầm tiên sinh lo lắng ."
"Xin chào, Tổng giám đốc Thượng." Đối phương trấn định mà khách khí nói: "Phiền anh chuyển lời cho Vi Băng, tôi sẽ đến đúng giờ, như vậy hẹn gặp lại."
Thẩm sĩ mẫn cúp điện thoại, Thượng Tái Lăng càng khó chịu hơn.
Người kia thật là bình thản, biết là anh nghe điện thoại nhưng không thay đổi cách gọi, anh ta muốn khiêu khích mình sao?
Khang Vi Băng vào phòng đúng lúc nhìn thấy anh cầm điện thoại của cô, vẻ mặt khó chịu, cô nhìn di động trong tay anh, lạnh lùng hỏi: "Sao anh lại lấy điện thoại của tôi? Như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của tôi anh có biết không?"
Anh nhíu mi nhìn cô.
Trước kia cho dù tâm tình không tốt đến đâu cô cũng sẽ không đối xử với anh như thế, nhưng hiện tại, phản ứng của cô đối với anh rất ác liệt và không kiên nhẫn.
Anh vốn nghĩ chờ từ từ, chờ sau khi cô sinh cục cưng, trở lại bình thường thì anh sẽ theo đuổi cô lại từ đầu, nhưng mà hiện tại xem ra, nếu anh chậm chạp, chỉ sợ bà xã anh sẽ bị người ta cướp đi mất thôi.
Nghĩ đến đây, anh mở miệng hỏi: "Em sắp đi chưa? Tiện đường anh chở em đến công ty, ngày mai về lúc nào thì gọi điện cho anh, anh sẽ ra sân bay đón em ".
Siêu thị ở Cao Hùng ngày mai khai trương, cô muốn đi hai ngày một đêm, vừa nghĩ bà xã xinh đẹp của anh ở cùng với người đàn ông khác hai ngày, cho dù còn có những người khác đi cùng nhưng anh vẫn thấy khó chịu.
"Không cần." Khang Vi Băng cho di động vào trong bao, không thèm nhìn anh một cái."Tôi tự mình lái xe đi là được rồi."
Thật là buồn cười, làm chi đối với cô xum xoe a? Có phải hay không hy vọng tương lai cô sẽ vui vẻ đáp ứng ly hôn với anh, cho nên hiện tại đối xử với cô tốt một chút?
Đồ đáng chét, cô thật sự hận chết anh.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ trẻ kia, cô đã kiểm tra điện thoại của anh nhưng cũng không thất có gì khả nghi. Điều này càng làm cô nghi ngời anh có người phụ nữ khác, nhưng bình thường hai người liên lạc như thế nào? Anh làm thế nào để phát tiết dục vọng của mình? Cô rất nghi ngờ.
"Thẳm Sĩ Mẫn vừa gọi điện tới, bởi vì gọi rất lâu, anh sợ có chuyện gì quan trọng, nên mới nghe hộ em." Anh nói lý do chính đáng.
"Phải không?" Cô mặt không đổi sắc."Cám ơn anh, anh ta có nói gì không?"
"Anh ta nói sẽ đến đúng giờ."
"Tôi biết rồi." Cô cầm hành lý, nhìn thẳng anh."Nhưng dù sao điện thoại cũng là đồ vật riêng tư, hy vọng về sau anh không nên tùy tiện nghe điện thoại của tôi."
Nói xong, không đợi anh trả lời, cô liền kéo hành lý đi ra ngoài, cũng không quay đầu điệu bộ rất giống nữ vương.
Thượng Thái Lăng nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bị cô đóng sầm lại.
Gặp quỷ, nhìn cô giống như rất tức giận, anh là đắc tội gì với cô sao? Cô luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng để che dấu nội tầm?
Không, cô là của anh!
Một tuần trước, rõ ràng anh cảm giác được cả hai lúc đó rất nhiệt tình, nhưng mà mấy ngày nay, cảm giác đó tựa hồ biến mất, giống như yên bình trước khi núi lửa sắp bùng nổ, đến tột cùng là có chuyện gì?
Anh quyết tâm muốn biết rõ ràng!
--- ------ -------
Khang Vi Băng mỏi mệt trở lại phòng khách sạn ở trung tâm thành phố Cao Hùng, cô vừa vào cửa liền đá rơi giày cao gót, vứt điện thoại ở trên giường, chính mình cũng đổ xuống giường.
Mệt mỏi quá. . . . . .
Cả một ngày bận rộn, tất cả mọi việc đều loạn hết lên, lúc cô đến kiểm tra, không có một việc nào làm cô vừa lòng, xem ra cô phải mất rất nhiều thời gian ở Cao Hùng đây.
Mệt muốn chết, cô không nhớ tới đến việc tắm rửa, rất muốn đi ngủ luôn tốt, nhưng là cô còn chưa có tháo trang sức, ít nhất cũng phải tháo kính áp tròng, rửa mặt rồi mới ngủ tiếp, bằng không sáng sớm ngày mai cô sẽ bị dọa chết bởi khuôn mặt của mình mất thôi, mắt cô cũng không thể mở nổi.
Vẫn là đứng lên tắm rửa một cái, huống chi cô bụng thật đói, làm việc một ngày, nên thưởng cho mình chút gì đó mới đúng, gọi phục vụ mang đồ ăn lên cũng được, chẳng qua, sợ cô mình không đợi đến lúc phục vụ đưa lên đã ngủ rồi. . . . . .
Nga nha ~ điện thoại của cô ở vang lên.
Đòi mạng! Điện thoại cô để đâu rồi?
Mấy vị chủ quản nói muốn đi ngắm cảnh biển đêm, còn muốn đi ăn đêm và xem cuộc sống về đêm ở miền Nam Đài Loan, bọn họ rất hưng phấn muốn đi, không phải bọn họ đến rủ cô đi cùng chứ ?
Cô tìm được di động.
Nhìn đến cái tên hiện lên trên điện thoại, cô tỉnh cả ngủ
Gặp quỷ, là Thượng Tái Lăng!
Đã là vợ chồng lâu rồi mà khi nhìn thấy điện thoại anh gọi đến sao tim cô vẫn đập mạnh như thế chứ ?
Hơn nữa cô rất ngạc nhiên, sao anh ta lại gọi điện cho cô?
Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, không phải anh ta thừa dịp cô không ở Đài Bắc, nên cùng thâu đêm khoái hoạt với người tình mới đúng? Lại đi gọi điện cho bà xã hữu danh vô thực làm cái gì? Hay cục cưng đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, cô vội vàng nghe điện.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của cô có chút khẩn trương.
"Em đang làm gì thế?"
"Tôi?" Cô nhướng mày, nghe giọng nói của anh chắc cục cưng không có việc gì, cô vội vàng lấy lại dũng khí. "Tôi đương nhiên là ở hắc da a, việc xong rồi, hiện tại đang ở đi ngắm biển đêm."
Anh cười nhẹ."Nghe nói cảnh biển đêm rất đẹp."
"Vui chứ?"
Cô sửng sốt, lập tức nói loạn."Đương nhiên rồi, rất vui, nếu như không có thấy tận mắt đến, tuyệt không hội tin tưởng Đài Loan cũng có cảnh đẹp động lòng người như thế."
"Em có đói bụng không?"
"Đói?" Cô đói chết, nhưng làm sao cô có thể lộ nhược điểm của mình trước mặt kẻ địch? "Tôi làm sao có thể đói? Hiện tại đã mấy giờ rồi? Tôi cùng Trầm quản lí đã thưởng thức bữa cơm Tây lãng mạn sau đó liền đi ngắm cảnh biển đêm."
"Anh sợ em đói bụng, cho nên đã gọi cho phục vụ rồi, có khả năng em vừa về phòng họ sẽ mang lên."
"Anh gọi đồ ăn cho tôi?" Lòng cô rung động, vui mừng nhướng mày.
"Anh nói bọn họ chuẩn bị cho em một phần bít tết mà em muốn ăn, còn có rượu vang, uống chút rượu, em sẽ ngủ ngon hơn."
"Nhưng là tôi không đói, nhưng không sao cả, chờ đưa tới , tôi sẽ mang cho đồng nghiệp ăn." Có bít tết ăn nha, cả ngày cũng chưa ăn cái gì, cô đã thèm chảy nước miếng. . . . . .
"Cũng được, tùy em quyết định." Thượng Thái Lăng mỉm cười. "Không quấy rầy em đi chơi, ngủ ngon."
"Đợi chút!" Cô đột nhiên nhớ...quái lạ, cô muốn nghe giọng anh nhiều thêm chút.
"Còn có việc sao?"
"Cục cưng có khỏe không?" Đây là một đề tại an toàn, bọn họ nói hoài cũng không chán.
"Cục cưng tốt lắm, mấy đêm nay đều ngủ cùng bà nội, cho nên em không cần lo lắng."
"Như vậy a. Kia! Ba mẹ thế nào?" Chết—— cô đang hỏi cái gì vậy?
"Ba mẹ đi họp lớp chưa về."
"Vậy còn anh?" Cô bỗng nhiên không muốn che dấu, chính mình muốn biết anh anh thế nào ."Anh đang làm cái gì?"
"Anh đang ở ngoài cửa phòng của em." Anh cười cười. "Vốn nghĩ muốn nhìn thấy em một chút, tiếc là em lại đi chơi rồi, đành thôi vậy."
Cả người cô chấn động.
"Anh đang ở ngoài cửa phòng?" Gạt người đi? Đùa giỡn cô chắc? Tuy rằng không tin nhưng tim cô lại đập rất nhanh, hai chân không tự chủ vội vàng đi xuống giường.
Cô nhanh chóng đi đến cửa phòng, qua lỗ mắt mèo liền nhìn thấy!
Đòi mạng!
Anh thật sự đứng ở bên ngoài!
Cô ngừng thở, tim đập bình bình, bình bình kịch liệt nhảy lên ."Anh . . . . . Anh tới làm cái gì?" Cô nhất thời không phát hiện lời nói của mình bị lỗi.
Thượng Tái Lăng lại là mỉm cười. "Bởi vì anh sợ bà xã của anh đi chơi với người đàn ông khác qua đêm, cho nên anh phải đến đây giám sát chặt chẽ cô ấy."
Cô bỗng nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn.
Anh vì sao muốn nói như vậy? Anh nói như vậy là cái gì ý tứ?
Cô nuốt nước miếng một cái, gian nan hỏi: "Thượng Thái Lăng, anh đang nói tôi ư? vì sao anh lại sợ tôi qua đêm cùng người đàn ông khác? Tôi làm sao có thể quan trọng với anh được như thế ".
Người này vì sao xấu xa như vậy? Làm cho tâm tình của cô bất ổn, nói mấy câu khiến tim của cô giống như sắp nhảy ra ngực .
"Em là mẹ của con anh, em không quan trọng thì còn ai quan trọng với anh nữa?" Thượng Thái Lăng nhìn vào mắt mèo, giống như có thể nhìn thấy cô xuyên thấu cánh cửa kia.
Ầm!
Ngực cô nóng lên
Câu trả lời của anh thật giảo hoạt, nói đến cục cưng, như vậy là tỏ vẻ cô là người mẫu bằng tử quý, bởi vì đứa nhỏ, cho nên anh mới coi trọng như vậy cô phải không?
Nghĩ đến đây, lòng của cô đau đớn.
Nếu như không có đứa nhỏ làm liên hệ, như vậy quan hệ của bọn họ căn bản là không tồn tại, đây là cô đã sớm biết đến sự thật, hiện tại cô tan nát cõi lòng làm cái gì?
"Anh còn chưa nói xong." Anh tiếp tục nói tiếp, "Cho dù không có cục cưng, thì hiện tại em cũng rất quan trọng đối với anh ".
Anh nói cô rất quan trọng? Thật vậy chăng? Không có đứa nhỏ, cô vẫn là rất quan trọng?
Bỗng nhiên đúng lúc này, nước mắt tràn ngập mắt của cô, cô cắn môi, nước mắt lập tức lại vọt vào của cô hốc mắt.
Chết tiệt tên vô lại, vì sao muốn làm khóc cô?
"Anh yêu em, Vi Băng." Thượng Thái Lăng ôn nhu nói: "Anh biết em ở bên trong, mở cửa ra, anh muốn nhìn thấy em."
Nghe thấy anh nói yêu cô, cô cả người sẽ không động, ngây người, ngây ngốc, choáng váng, anh nói làm cô thấy bấn loạn.
"Bà xã, em có nghe thấy không?" Anh thấp giọng nói: "Ngoan, mau mở cửa ra."
Cô như bị thôi miên, cô không biết chính mình mở cửa như thế nào, khi cô lấy lại tinh thần, anh đã đứng ở trước mặt cô, bóng dáng mê người in sâu trong mắt cô.
Anh nhìn cô, nhíu mày, nghiêm trang nói: " Anh không biết ở Cao Hùng đã phát triển như thế này, đứng ở khách sản cũng có thể đi du lịch trển biển, em ngắm cảnh như thế nảo ? Khách sạn này di chuyển được sao ? "
Khang Vi Băng hung tợn nhìn chằm chằm bộ dạng tươi cười của anh. Biết rõ cô sĩ diện còn nói, anh sẽ không biết nói săn sóc hai chữ viết như thế nào nga?
Thật không biết cô là thế nào một đời thiếu anh, cứ nhiên bởi vì một đêm tình mà mang thai đứa nhỏ gả cho anh, sau lại còn không thể tin được mình đã yêu anh.
"Bộ dạng tức giận của em rất đáng yêu." Anh đem tức giận của cô ôm vào trong lòng, cúi đầu tìm kiếm môi của cô.
Cô không khách khí tránh né anh làm cho anh dở khóc dở cười nhìn cô."Anh không thể hôn em sao?"
Cô khó chịu trừng mắt anh."Thế người tình của anh đâu?"
"Người tình nào?" Anh vẻ mặt ngạc nhiên.
"Anh nghĩ rằng tôi là người ngu ngốc à?" Gương mặt xinh đẹp của Khang Vi Băng hiện lên vẻ hung ác. "Người mà anh anh em em với anh đi siêu thị mua chăn ga gối đệm ấy, không cần nói không cần giải thích, chính mắt tôi nhìn thấy, đừng nghĩ chống chế."
Thượng Thái Lăng hơi hơi sửng sốt, mắt mở to, nhất thời cười ha hả, tiếng trầm khàn trong lồng ngực không ngừng rung động.
Hóa ra là do chuyện này cho nên cô mới lạnh nhạt với anh, là vì —— ghen!
Điều này chứng minh rồi cái gì?
Ừm, để anh nghĩ thử xem nào, điều này chứng minh cô rất để ý anh, đúng không?
"Cô ấy là Ngả Mễ, là con gái nuôi của mẹ, cô ấy đi du học ở Mỹ, hôn lễ của chúng ta cô ấy cũng về, em không nhớ sao?"
Anh mỉm cười. "Cô ấy nói muốn mua bộ giường tặng cho mẹ, rủ anh đi mua cùng, anh thấy em có nói siêu thị của em có rất nhiều đồ cao cấp nhập khẩu ở Châu Âu, chất lượng rất tốt nên mới dẫn cô ấy đến đó."
"Cô ấy là Ngả Mễ?" Cô mới không tin. "Tuy rằng mới thấy qua một lần, nhưng tôi xác định đó không phải là Ngả Mễ, Ngả Mễ không xinh đến thế! Ách, cô ấy xấu hơn ."
Anh cao giọng cười. "Cho nên tất cả mọi người nói cô ấy phẫu thuật thật sự thành công, một trăm vạn, rất đáng giá đi?"
"Trời ạ. . . . . ." Phẫu thuật thật sự thành công? Gặp quỷ, kia căn bản là chỉnh lại toàn bộ khuôn mặt, hơn nữa còn biến thành một người khác hoàn toàn.
"Dọa em sợ sao?" Thượng Tái Lăng cười xem xét cô. "Em nên cảm thấy may mắn, không phải mỗi người phụ nữ sinh ra đều xinh đẹp như em. . . . . . nhưng phải nói, em rất để ý việc anh đi cùng với người phụ nữ khác, đúng không?
"Mới là lạ!" Cô đẩy anh ra, xoay người hướng trong phòng đi, không muốn bị anh nhìn thấy gò má ửng hồng.
Anh đi theo phía sau cô, đột nhiên bước lên ôm cô từ phía sau.
Khang Vi Băng hoảng sợ, anh xoay người cô lại, gắt gao ôm cô, dùng ngón cái khẽ vuốt môi của cô, nâng mặt cô lên.
Nhìn thấy con ngươi đen nồng cháy của anh, anh thình lình hành động thân mật làm cô giật mình, cô mặt cười ửng đỏ, hừ nhẹ , "Anh làm gì?"
Mắt của anh lóe lên hai tia sáng, anh ôn nhu nhìn cô."Bà nội nói mình cục cưng ít quá, muốn chúng ta sinh thêm con."
Nói xong, anh hôn trán cô, cô nhắm mắt thở dài, cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần đều được thả lỏng..
Anh mãnh liệt vô cùng, đôi môi mang theo lửa nóng rất nhanh di chuyển đến môi cô, đầu lưỡi vừa chạm tới môi cô, hai người tựa như đói khát nháy mắt trở nên mãnh liệt.
Đầu lưỡi anh tiến vào trong miệng cô nhấm nháp, thăm dò cùng giữ lấy, đối với sự đụng chạm của anh, toàn thân cô đều nổi lên phản ứng tựa như chờ đợi đã rất lâu, đầu lưỡi anh linh hoạt tạo cho cô cảm giác hưng phấn trước nay chưa có.
Anh một bên hôn cô, một bên cởi của cô quần áo, rất nhanh đem cô đặt lên giường, cứng rắn của anh đặt ở nơi mềm mại của cô, cô thở hổn hển hút vào hơi thở nam tính của anh, hai mắt khép hờ si mê theo dõi anh, không che dấu chút nào chính mình đối anh mê luyến, ngọt ngào tra tấn làm cô cuồng loạn.
Cô nhìn chăm chú khiến cho anh tim đập liên hồi, anh nằm đè lên người cô, đem no đủ mà kiên đĩnh đặt ở nơi mềm mại của cô, nhưng anh cũng không vội vã tiến vào ngược lại còn ngẩng đầu nhìn no đủ tuyết trắng trước mặt, lấy tay khởi động nửa người trên, cúi đầu chăm chú nhìn mặt của cô.
"Em là Khang Vi Băng, còn anh là Thượng Tái Lăng, chúng ta hãy là của nhau nhé ."
"Nhanh chút. . . . . ." Cô leo lên anh, khàn khàn giọng thúc giục, cô hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng anh, rên rỉ khẩn cầu anh.
Cô không chịu nổi anh âu yếm tra tấn, cục cưng đã được sinh ra, còn xác định thân phận của nhau làm gì? Người đàn ông này muốn làm cô điên mất sao?
"Anh chỉ muốn cho em biết, lần này là sự thực ." Anh nở nụ cười, nụ hôn của anh lại lần nữa che lại môi của cô, động tác kịch liệt đi vào, dẫn dắt cô đến nơi thiên đường cực lạc.