Trước đây không lâu, tập đoàn Kim Khống của Lôi Quân mới thành công sát nhập một công ty cổ phần khác ở Hương Cảng, không chỉ tạp chí lớn ở Đài Loan không kiêng dè viết bài, ngay cả mấy nhà truyền thông nước ngoài cũng tranh cướp phỏng vấn.
Quả thực bận rộn một trận, anh quyết định đến Nhật Bản nghỉ phép – dĩ nhiên, những ngày nghỉ tốt đẹp này sao có thể thiếu người đẹp làm bạn? Cho nên Phượng Tịnh Vân cũng bị mang ra nước ngoài cùng.
“Thích không?” Giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở ấm áp nhàn nhạt lướt qua da thịt nhạy cảm của cô.
Phương Tịnh Vân cắn môi nín nhịn rên rỉ muốn bật ra từ cánh môi, nhìn đủ thứ trang sức trân châu trên bàn trang điểm, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giao nhau với tầm mắt của anh ở trong gương.
“Cám ơn... Chúng rất đẹp.”
Lôi Quân cười một tiếng lười biếng, cúi đầu khẽ cắn cổ cô, giống như Bá tước Vampire anh tuấn đang muốn hưởng thụ cô dâu xử nữ của mình.
“Em rất thích hợp để mang trân châu.” Dịu dàng thanh tú, giống như cảm giác cô cho người ta.
Ăn tủy trong xương lại muốn ngừng mà không được, anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thô lỗ mút chặt môi cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
“Ưmh ưmh... Quân, đừng như vậy... Trang điểm bị lem... Ưmh ưmh ưmh ưmh... Không tới kịp bữa tiệc...” Cô yếu ớt chống cự, cố gắng không để cho lý trí bị anh ép tán loạn.
Lôi Quân cuối cùng buông lỏng lực, đè lên môi hơi sưng của cô nói nhỏ: “Tôi không muốn đi.”
Hả?! “Không được, rõ ràng tối hôm qua anh nói bữa tiệc rất quan trọng, rất nhiều nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh chính trị của Nhật Bản đều xuất hiện, anh nhất định phải dự.” Vừa nói, cô đẩy bờ vai của anh ra, vội vàng lấy bông tẩy trang lau son môi in trên miệng anh.
Ngày hôm qua, bọn họ đến Nhật Bản, tiến thẳng vào khách sạn năm sao ở trung tâm Tokyo.
Phương Tịnh Vân vốn tưởng rằng tiếp theo là ngày nghỉ đơn thuần của hai người, ai biết cho dù anh ra nước ngoài nghỉ phép, nhưng vẫn không thể từ chối lộ diện trong trường hợp xã giao.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé bận rộn của cô bị anh chộp lấy.
“Quân?” Cô nghi ngờ chớp mắt mấy cái, trái tim lại lỡ một nhịp, bởi vì đáy mắt anh vọt lên đốm lửa.
Ý đồ dao động trong mắt anh, lòng dạ cô biết rõ, nhưng nếu quả thật để cho tiếp tục, khẳng định không thấy được bọn họ trong bữa tiệc quan trọng kia.
Đỏ mặt, cô lúng ta lúng túng nặn ra âm thanh, “Không thể. Anh, anh... Tóm lại không thể.”
Ghét! Ghét ghê! Chuyện nên làm cùng anh đều đã làm, không nên làm cũng đã làm toàn bộ rồi, tại sao mỗi lần kéo tới đề tài thân mật, cô lại không kiềm chế được mặt đỏ tim đập dồn, như cô gái nhỏ không hiểu chuyện?
Người đàn ông cười như không cười, “Không thể như thế nào?”
“Không thể - Anh, anh biết rõ.” Lại còn trêu chọc cô nói ra khỏi miệng...
Chân mày rậm của anh chau lên, “Em không nói, sao anh biết?”
Cắn môi, Phương Tịnh Vân khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đỏ quay đi, dứt khoát không nhìn anh. Mỗi lần đều bị anh đùa bỡn chơi, giống như cô trời sinh “Mệnh khổ” vậy, nhất định để cho anh chơi cả đời.
Lôi Quân không ép buộc cô nữa, lẳng lặng cầm dây chuyền ngọc trai lên đeo giúp cô, khiến trân châu ấm áp trắng muốt này dán lên da thịt trắng nõn của cô.
Ánh mắt lửa cháy của anh lại một lần nữa quấn quýt lấy cô trong gương, khuôn mặt hấp dẫn anh tuấn như ác ma vô cùng không đứng đắn.
Giọng anh hơi khàn, chế giễu: “Không thể là không thể, chờ kết thúc bữa tiệc, cái gì cũng được nhỉ?”
Người đàn ông này... Khí nóng chợt xông lên đầu, toàn thân Phương Tịnh Vân đỏ đến như tôm luộc chín.
Chỗ tổ chức tiệc, là ngôi biệt thự nào đó của một trùm bất động sản Tokyo.
Khách mời dự tiệc hoàn toàn có phong thái khí thế, đèn thủy tinh nước Áo khổng lồ treo lóng lánh mê người chói lọi, một dàn nhạc đang trình diễn nhạc Blues, tiếng nhạc nhộn nhịp biếng nhác lại hài lòng, hòa hoãn bao nhiêu thần kinh căng thẳng quá đáng.
Tối nay, không biết Phương Tịnh Vân đã hít sâu bao nhiêu lần.
Cổ tay trắng khẽ giơ lên, cô tao nhã uống một ly sâm banh do phục vụ vừa đưa tới, mặc dù trong lòng hơi lo lắng không yên, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp vẫn giữ nụ cười yếu ớt lễ phép.
“Phương tiểu thư lần đầu đến Tokyo sao?” Người đàn ông nói chuyện chính là chủ nhân căn biệt thự này, cũng là chủ nhân bữa tiệc – Bắc Dã Ngô Lãng.
Dịu dàng cụp cổ xuống, Phương Tịnh Vân tránh hứng thú quá nồng đậm, cái nhìn quá lộ liễu của đối phương, nói nhỏ: “Không phải, tôi tới đây mấy lần.” Ý đồ của người đàn ông này quá rõ ràng, không hề định che giấu, ánh mắt và giọng điệu trầm thấp của anh ta khiến cho sau cổ cô không khỏi khẽ lạnh.
Bắc Dã Ngô Lãng cười sang sảng, “Đều đi cùng Lôi tiên sinh sao?”
“Ừ.” Cô đáp nhẹ một tiếng, không muốn nói chuyện nhiều, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, muốn tìm bóng dáng cao lớn của Lôi Quân.
Hai mươi phút trước, Lôi Quân nói muốn ra ngoài sảnh chính nhận cú điện thoại quan trọng, cho đến bây giờ vẫn chưa trở lại, để cô lẻ loi ở đây.
Nhắc tới cũng thật châm chọc, biết rõ anh là người vô tình, nhưng ở trong hoàn cảnh xa lạ này, cô vẫn khát vọng có anh làm bạn. Sự hiện diện của anh làm cho cô có cảm giác an toàn khó có thể dùng lời để diễn tả, giống như anh là cảng tránh bão của cô, ngăn cản lo sợ nghi hoặc hoặc không an toàn ra ngoài cô.
“Em và Lôi tiên sinh đang lui tới sao?” Bắc Dã Ngô Lãng lại hỏi.
Phương Tịnh Vân ngẩn ra, mặt đỏ ửng, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Hai người không phải quan hệ bạn trai bạn gái?” Anh không biến sắc tiến gần một bước.
Cảm giác không vui tràn ra trong lòng, giữa cô và Lôi Quân không cần người thứ ba hỏi nhiều. Mím mím môi đỏ mọng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô phủ lên vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Tôi đi tìm Quân. Xin lỗi không tiếp được.”
Bỏ lại câu nói, cô đặt ly sâm panh lên khay trong tay phục vụ, xoay người đi xuyên qua đám người, đi về phía Lôi Quân vừa rời khỏi.
Bên ngoài phòng tiệc là một vườn hoa mang phong cách châu Âu, bể phun nước Venus tinh xảo dưới thiết kế tỉ mỉ xếp đặt chiếu sáng lấp lánh, bóng cây chập chờn, yên tĩnh bên ngoài và náo nhiệt trong phòng khách tạo thành đối lập mãnh liệt.
“Quân?” Phương Tịnh Vân khẽ hỏi, đầu nho nhỏ hết đưa đông lại nhìn tây.
“Quân, anh đang ở đâu?” Càng chạy càng cách xa phòng tiệc, vẫn không thấy bóng dáng Lôi Quân.
“Đừng tìm nữa, anh ta không ở đây.”
Nghe vậy, cô nhanh chóng xoay người lại, nhìn chằm chằm Bắc Dã Ngô Lãng không biết đã ra ngoài theo đuôi cô từ lúc nào.
Hít sâu một hơi, cô cố giữ trấn tĩnh mở miệng, “Tôi thấy rõ ràng anh ấy đi ra, anh ấy nhất định vẫn còn ở đây.”
Bắc Dã Ngô Lãng kéo nhẹ môi mỏng, “Vừa rồi tôi kêu người làm mời anh ta lên thư phòng lầu hai, anh ta đi theo cầu thang từ cửa hông lên, đã sớm không ở đây.”
Ngực Phương Tịnh Vân đập nhanh, “Tôi đi tìm anh ấy.”
Cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, cô vội vàng đi qua bên cạnh anh ta, Bắc Dã Ngô Lãng không có ý định để cho cô trốn thoải mái, đột nhiên một tay giữ chặt tay trắng nõn của cô, kéo cô đến trước ngực.
“Bắc Dã tiên sinh, anh làm gì đấy?!” Cô giùng giằng.
“Em là người phụ nữ Lôi Quân bỏ tiền ra mua đúng không? Anh ta ra giá bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi cho em.” Sức lực mạnh mẽ của anh ta vượt xa cô, dễ dàng giữ chặt cô.
“Tôi không phải! Buông tôi ra!” Cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người đàn ông cô yêu, tình yêu này, có lẽ Lôi Quân xì mũi coi thường, nhưng cô thật lòng.
“Không đúng?” Bắc Dã Ngô Lãng nhíu cặp mày rậm, nói rõ không tin, “Thiếu chút đơn thuần rồi, tôi cung cấp cho em cơ hội kiếm tiền, ngoan ngoãn để cho tôi làm một lần, tôi sẽ không bạc đãi em, như thế nào?”
“Anh... Hạ lưu!” Phương Tịnh Vân giận đến suýt nữa ngất xỉu, cũng không để ý đến tác phong thục nữ, cô vung quyền cước đấm đá liều chết muốn tránh khỏi hai tay của anh ta. “Buông tôi ra! Cứu mạng ưmh ưmh ưmh -”
Cô hoảng sợ trợn to haimắt, bởi vì âm thanh kêu cứu bị anh ta chặn lại trong nháy mắt, môi anh ta giày xéo miệng cô, mùi vị xa lạ không hề có cảnh báo trước xông vào trong miệng cô, để cho lòng cô run sợ, như muốn nôn mửa.
“Ưmh... Không...” Không chút suy nghĩ, hàm răng của cô khẽ dùng sức cắn.
Bắc Dã Ngô Lãng lập tức kêu đau, “Đáng chết! Mày thế mà lại cắn tao?!” Động tác theo phản xạ, anh ta dùng sức đẩy cô ra, giơ tay thưởng cho cô cái tát.
Cái tát giòn vang, gương mặt Phương Tịnh Vân bị tát mạnh một cái, cả người gục ngã trên đất.
“Thế nào, cô em thích phương thức thô bạo sao? Được, tôi chơi cùng cô em, nhất định sẽ để cho em thoải mái ngất trời!” Anh ta đè xuống, đôi tay thô lỗ vuốt ve cô, đẩy gấu váy lễ phục của cô ra, tách hai chân cô.
“Không! Không cần...” Cái tát chấn động đầu cô chóng mặt hoa mắt, lỗ tai kêu ong ong.
Không thể ngất đi! Không thể...
Quân... Cứu em...
Cô mơ mơ màng màng giùng giằng theo bản năng, nước mắt bất tri bất giác đã chảy đầy má.
“Đừng! Không cần... Quân... Hu hu...”
Tiếng thở dốc thô ráp như dã thú của người đàn ông vang lên bên tai cô, trong giây lát, một tiếng gào khóc bén nhọn bể ra, lực lượng giam giữ cô đột nhiên biến mất không thấy.
Cô yếu ớt mở cặp mắt đẫm lệ, nhìn thấy người đàn ông trong đáy lòng vẫn van xin cuối cùng xuất hiện, anh đưa lưng về phía cô vung quyền, mỗi một quyền đều nặng như vậy, vững chắc như vậy, coi tên khốn kiếp có ý đồ xâm phạm cô thành bao cát mà đánh.
Cô nghe không rõ anh đang gầm thét những gì, trong đầu vẫn mờ mịt, từng cái tát trên gò má đau quá, giống như bị bàn ủi thiêu đốt in lại dấu vết, đau đến nước mắt cô không thể nào ngừng được.
Nhưng mà, cô lại cười, cười yên tâm, bởi vì người đàn ông của cô đến bên cạnh cô.
Cô tin tưởng anh, chỉ cần anh ở đây, cô sẽ không sợ...
Không sợ...
Nhắm hai mắt lại, nước mắt đau thương mặt nghiêng nghiêng, Phương Tịnh Vân để cho mình ngất đi.
Phương Tịnh Vân không nhớ rõ mình trở lại phòng ngủ ở khách sạn như thế nào, khi ý thức chậm rãi phục hồi, cô chớp mi, đập vào mắt là ánh đèn phòng ấm áp màu vàng nhạt, mà Lôi Quân đang ngồi yên ổn trên giường.
Người đàn ông ngồi khuất sáng, khuôn mặt thâm thúy không có cảm xúc gì, nhưng tròng mắt lại lóe ra ngọn lửa kỳ quái.
Cô nhìn không hiểu vẻ mặt lúc này của anh, cũng không có hơi sức đi đoán, đi phân tích, chỉ kinh ngạc nhìn thẳng anh, ngực nhấp nhô uất ức ngay cả chính mình cũng không rõ.
“Quân...” Khẽ gọi theo bản năng, cô liếc thấy ngón tay bị rách da hơi sưng của anh, trái tim không khỏi nhíu chặt. “Anh bị thương...” Nói xong, cô vội chống người dậy định đi cầm bàn tay to của anh, mới vừa động, đầu lại choáng váng, lộ vẻ khó chịu.
“Nằm xuống, đừng lộn xộn.” Lôi Quân trầm giọng nói, đáy mắt lạnh lùng có một khẩn trương nhanh chóng rồi biến mất.
“Em không sao... Anh, tay anh đã bôi thuốc chưa?”
Anh đè huyệt thái dương, trên trán hiện lên gân xanh.
“Quỷ tha ma bắt em không sao! Bảo em nằm thì nằm, để ý tay tôi làm gì?!”
Anh thật sự bị tức đến triệt để rồi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh xắn bị tát đến đỏ lên, phát sưng, tức giận trong lòng Lôi Quân như dời núi lấp biển mà đến, gần như muốn nổ tung,mặc dù đánh kẻ cố gắng tổn thương cô Bắc Dã Ngô Lãng đó đến thoi thóp một hơi, nhưng vẫn khó tan lửa trong lòng anh.
Bị anh đột nhiên hung dữ, Phương Tịnh Vân cắn cắn môi, nước mắt không tự chủ lăn xuống.
“Em... Xin lỗi...” Cũng không hiểu tại sao bản thân mình phải nói xin lỗi, nắm chặt cái mền trong tay, cô khó chịu nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang bên cạnh.
Lôi Quân âm thầm nguyền rủa, chửi mình, cũng chửi rủa luôn cả sự kiện này.
Hít môi hơi thật sâu, anh mất rất nhiều sức lực mới khống chế được sóng dữ trong đáy lòng, hơi khàn mà nói: “Không phải tôi đã dặn em, kêu em ngoan ngoãn đợi trong phòng tiệc, không được phép đi bất kỳ đâu sao? Nếu em nghe lời, sẽ không xảy ra chuyện đó.”
Cô vẫn lặng lẽ rơi lệ, co quắp người, vùi mặt vào trong chăn.
Ngón tay phái nam thon dài thô ráp cầm cằm cô, muốn lật khuôn mặt đang khóc đến như hoa lê đẫm mưa lại, nhưng cô cố tình không thuận theo, khẽ vểnh lông mi dính chút lệ trong suốt, nước mắt như trân châu vẫn im hơi lặng tiếng mà tràn ra khỏi khóe mắt, trầm tĩnh lên án anh.
“Đáng chết, đừng khóc.” Từ trước đến giờ tâm địa anh sắt đá, nhưng nước mắt cô gái nỏ này lại có cách để quậy lòng anh lộn xộn, không biết làm như thế nào cho phải.
Giọng của anh không tốt, nhưng động tác lau nước mắt cho cô vô cùng êm ái, giống như cô là món bảo bối dễ vỡ.
Trong lòng Phương Tịnh Vân khẽ động, lặng lẽ ngước mắt, lại nghe anh giống như đang than thở, “Đừng khóc. Nói cho cùng, thật ra thì... Thật ra là do tôi không, không bảo vệ tốt cho em. Em ngoan... Đừng khóc.”
Anh... Anh lại nói xin lỗi cô?!
Cô không nghe nhầm chứ?!
Người đàn ông này hiểu được nhận sai sao? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Phương Tịnh Vân không thể tin trợn to đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng quay lại, nhìn anh chằm chằm.
“Anh -”
Sắc mặt hòa hoãn một chút, anh khẽ mấp máy môi mỏng, lòng bàn tay ấm áp dán lên má mềm ướt át của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đừng sợ, tôi đã hung hăng dạy dỗ tên kia thay em, bảo đảm hắn ta không thể không nằm trên giường mười ngày nửa tháng, tuyệt đối bị bẽ mặt.”
“Anh đánh hắn?” Cô dần dần nhớ lại cảnh tượng trước lúc ngất đi.
Khoảnh khắc khi anh tới cứu cô, lôi kéo thân thể phái nam ép cô tới không thở nổi ra, cô nhớ rõ bóng lưng tức giận của anh, cũng nhớ rõ anh mang đến cảm giác an toàn.
Trừ anh ra, cô đã không thể chịu đựng được người khác phái khác đụng chạm, thân thể của cô đã sớm lưu lại ấn ký vô hình thuộc về anh, mà trái tim cũng cho anh, không còn đường lui, cả đời dứt khoát.
Tay Lôi Quân khẽ chạm vào cánh môi hé mở của cô, theo đó dùng thương tiếc chính bản thân cũng không phát hiện ra, dịu dàng mơn trớn gò má bị thương của cô.
“Hắn dám tổn thương em, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, dù sao có thể bắt nạt em, chỉ có tôi mà thôi.”
“Hả?” Mặt Phương Tịnh Vân đỏ ửng, nghe ra ý ở ngoài lời của anh, lại bị lửa kỳ dị nhấp nháy trong mắt khiến tim đập nhanh hơn, lát sau, đôi môi đáng thương mới thốt ra lời, “Nhưng mà... Không phải anh và nhà Bắc Dã có lui tới làm ăn sao? Đánh hắn... Có thể rước lấy phiền toái không?”
Ngón tay dài nâng mặt cô lên, môi mỏng của anh nhếch lên nụ cười vòng cung ngông cuồng tự cao tự đại, “Em cảm thấy tôi sẽ sợ phiền toái sao?”
Cô hiểu rõ anh, người đàn ông này có thể vì đồ trong lòng sảng khoái, không chút do dự đi hủy diệt bất cứ thứ gì, vĩnh viễn chỉ có anh cho người khác nếm mùi đau khổ, nào chứa được người khác lấn đến gần một bước.
Phương Tịnh Vân khẽ thở dài, yếu ớt mở miệng, “Em không hy vọng anh có chuyện.”
“Quan tâm tôi như vậy?” Giọng điệu như đàn violon xen lẫn hài hước rõ ràng.
Mặt của cô lại không tự chủ mà nóng lên.
“Em là người yêu thích hòa bình, không phải quan tâm anh.”
“Thật sao?” Khuôn mặt anh tuấn gần như tội ác bỗng dưng nghiêng lại gần, ở khoảng cách gần bốn mắt giao nhau với cô, hơi thở ấm áp thoải mái của anh lướt qua mặt cô, hại hô hấp của cô hoàn toàn rối loạn rồi.
“Em dám nói em không quan tâm tôi?” Anh cười như không cười, chóp mũi vô tình hay cố ý cạ cô, “Đừng quên, anh là người duy nhất có thể cho em ‘hạnh phúc’, là nhân vật quan trọng khiến em vui vẻ như thần tiên, em không quan tâm tôi, còn có thể quan tâm ai?”
“Anh -” Da mặt người đàn ông này đủ dày, có đủ... thích ức hiếp cô.
“Anh không cần đè lên em.” Cô trừng mắt liếc anh.
“Tôi cứ muốn.” Hai mắt nheo lại, giọng nói của anh đột nhiên trầm thấp đi, “Tôi không chỉ đè lên em, còn vùi vào trong thân thể em! Tiểu Vân... Em có chịu không?” Anh trêu chọc cô, nghiện trêu chọc cô.
Phương Tịnh Vân đỏ cả mặt, sớm nhìn ra dục vọng quen thuộc trong đáy mắt anh.
“Em... Em mới không cần.”
“Nói dối thật sự là chuyện không thể chấp nhận được.” Môi mỏng nâng lên hình cung đơn giản lại nguy hiểm.
Khí nóng không ngừng xông lên đỉnh đầu cô, hại cô có ảo giác, giống như cả người nóng đến mức bốc hơi nước.
Cắn cắn môi, cô thử đẩy lồng ngực lấn ép tới của anh, tay nhỏbé lại bị anh chộp ngay lấy, đặt hai bên đầu.
“Em muốn, tiểu Vân. Em thuộc về một mình tôi, không ai có thể cướp đi từ trong tay tôi, em chỉ thuộc về một mình tôi.” Cúi đầu xuống, anh tinh tế che kín đôi môi xinh đẹp của cô, nhập hơi thở từ từ vào trong miệng cô, đồng thời cũng cướp lấy hô hấp của cô.
“Ưmh...” Phương Tịnh Vân cảm giác mình được thương yêu mà hôn hít, thân thể yếu ớt run rẩy khó nói nên lời, thoáng cái đã tiết lộ chân tình.
Lời nói dối tự sụp đổ, cô không khỏi mút lấy môi lưỡi anh, lớn mật đáp lại.
Trong lòng nên cảm thấy thương tâm sao?
Vào giờ phút này, cô không có cách này suy tư nhiều như vậy.
Anh bá đạo tuyên bố, nói cô dành riêng cho một mình anh, cô không cách nào phủ nhận điểm này, nhưng trong mắt anh, thật ra cô chỉ là một đồ vật đúng không? Nếu đã thuộc về anh, thì không cho người khác mơ ước.
“Tại sao lại rơi nước mắt?” Anh nói nhỏ, đầu lưỡi dịu dàng cuốn đi nước mắt như trân châu của cô, bàn tay trượt vào trong mền vuốt ve thân thể khẽ run.
“Quân...” Cô lẩm bẩm, lựa chọn coi thường cảm xúc tự thấy xót xa trong lòng, phản ứng trở nên nóng bỏng, chủ động ôm gáy anh, nhiệt tình hôn anh, tay nhỏ bé cũng bận rộn cởi quần áo của hai người.
“Còn nói em không cần sao?” Lôi Quân cười khẽ, ngực trần cường tráng đè lên thân thể uyển chuyển của cô lần nữa, “Tiểu Vân, em còn đói khát hơn tôi.”
“Yêu em... Dùng sức yêu em, van cầu anh...” Cô phải chân thật cảm nhận anh. Lòng cô đau đớn, trừ chỗ kết hợp của hai người mang đến cảm giác vui sướng tốt đẹp, không có bất kỳ phương thức nào khác có thể tạo nên.
“Quân, yêu em, van cầu anh...’
Khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của cô khẽ chạm vào lồng ngực anh, để anh thiếu chút nữa không thể hô hấp.
Từng tiếng cầu xin trầm nhẹ đó, con người tâm địa sắt đá rắn rỏi đi nữa cũng hóa thành ngón tay mềm.
Nâng cao mông đẹp của cô, anh tập trung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, eo ếch trầm xuống, phái nam nóng như sắt lập tức tiến vào trong cơ thể của cô, mở rộng hành lang tinh tế ra, làm cho ấm áp của cô hoàn toàn nuốt lấy anh.
“A -”
“Ừ...”
Khoảnh khắc khi kết hợp, hai người cùng nhau thở dốc, đùi ngọc thon dài của cô càng nhiệt tình khóa chặt eo anh, không tự chủ nâng eo nhỏ nhắn lên, không nói gì mà thúc giục anh hành động.
“Đừng gấp, cô gái của tôi... Em muốn, tôi sẽ cho em toàn bộ.”
Đêm vẫn còn rất dài, một trận thuộc về yêu, thuộc về tình dục dây dưa mới bắt đầu, tối nay, anh và cô đều đạt đến thỏa mãn cực hạn nhất, hơi thở hai bên cùng khát khao say mê...