Bầu không khí dường như đông cứng lại trong chốc lát.
Cố Phán cảm thấy tất cả các giác quan trên người vào thời khắc đó đều bị phóng đại vô hạn.
Lúc trước, tiếng lật sách, tiếng gõ bàn phím trong khoang máy bay bị cô xem nhẹ, giờ đây lại rõ ràng đến lạ thường, vốn không có cảm giác lạnh lẽo gì, hiện tại khí lạnh như cũng gấp trăm ngàn lần phả vào khắp người.
Cố Phán không chỉ muốn dùng chăn lông đắp kín chân, cô muốn che cả người lại, ngay cả mặt cũng không lộ ra:)
Động tác của cô dừng lại mấy giây, cánh tay cứ xấu hổ như vậy giơ ở giữa không trung, trong lúc đó vẫn luôn đối diện với Thẩm Mộ Ngạn ở trong màn hình, hai người ai cũng không dời mắt đi trước.
Cuối cùng, Cố Phán không nhịn nổi nữa, quay người lại, dự định trước khi người đàn ông ở bên cạnh mở miệng, thì thanh minh cho bản thân trước.
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi... tôi có thói quen ghi lại cuộc sống, hôm nay là lần đầu tiên đi theo ngài làm việc, vì thế tôi chỉ muốn vụng trộm chụp chung tấm ảnh làm kỷ niệm. Thật đấy, tôi cũng chỉ chụp một cái ảnh chung ở khoảng cách xa, tuyệt đối không có chụp lén những cái khác!"
Cô càng nói càng gấp gáp, như là sợ Thẩm Mộ Ngạn không tin, đưa điện thoại di động thẳng tới trước mặt anh.
Để chứng minh lời mình nói đều là thật, ngón tay tinh tế trắng nõn của Cố Phán trượt qua trượt lại ở phía trên, muốn để anh xem album ảnh.
Cố Phán biết, người có tiền coi trọng việc riêng tư cỡ nào. Bình thường các sự kiện mà anh trai cô tham dự, hễ là có ảnh cá nhân truyền ra ngoài, đều sẽ tìm người phía dưới ngay lập tức thu lại, đồng thời tìm ngọn nguồn người tiết lộ ảnh.
Cô từng tra thông tin về Thẩm Mộ Ngạn những năm này, thời gian trước giới truyền thông phỏng vấn anh rất nhiều, nhưng phần lớn đều là hình thức hỏi đáp, trên cơ bản không có một cái ảnh chụp nào.
Khi ấy Cố Phán còn cảm thán, người này bảo vệ việc riêng tư của bản thân thật đúng là kín không kẽ hở, so với anh trai cô cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Giờ cô lén lút chụp ảnh chung bị bắt tại trận, nếu như không cố gắng tự cứu một chút...
Có phải là máy bay hạ cánh cô sẽ bị đuổi việc không? Nhận việc vẫn chưa được mấy tiếng đồng hồ thì đã bị đóng gói trả về nhà... Này cũng quá bi thảm mà!
Cố Phán vừa nghĩ vừa lặng lẽ quan sát người đàn ông ở đối diện, giờ phút này tầm nhìn của anh hơi ép xuống, ngược lại là như cô mong muốn, rơi vào trên màn hình điện thoại của cô.
Cô vốn cho rằng đối phương thật sự đang kiểm tra cô có lại lén chụp ảnh một mình hoặc là cái gì khác hay không, nhưng cách mấy giây, cô từ từ cảm thấy hơi không thích hợp.
Giống như là nghĩ đến cái gì, tầm mắt của Cố Phán cũng cấp tốc hướng xuống phía dưới, đợi khi nhìn rõ hình ảnh dừng lại trên màn hình di động lúc này, xém chút nữa trước mắt cô tối sầm.
Ảnh chụp trên đó là vài ngày trước, lúc ở nhà nhàm chán cô và Đổng Thiện Thiện chụp cho nhau.
Trong ảnh, cô quỳ gối ngồi ở bên giường, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Mặt cô rất gần ống kính, đôi mắt khép chặt, đôi môi đỏ mọng hơi trề ra, dáng vẻ như đòi hôn.
Chỗ chết người nhất chính là, tấm ảnh này cuối cùng bị Đổng Thiện Thiện gia công hai lần làm thành gói biểu tượng cảm xúc, bên cạnh còn phối hợp một câu hết sức cmn xấu hổ ——
【 yêu em anh sẽ hôn em 】
"..."
"......"
"............"
Giờ phút này Cố Phán cực kỳ vội vàng... muốn chết ngay tại chỗ.
Thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh một cái cô cũng không có, ô ô ô, này còn theo đuổi cái con cu ấy, cô không bị xem là nữ lưu manh đã là không tệ rồi.
Lúc thì lén lút chụp ảnh chung, lúc thì lại lỡ để người ta nhìn thấy cái gói biểu tượng cảm xúc tự chụp mập mờ này.
Lại nghiêm khắc một chút... Thẩm Mộ Ngạn có khi nào cảm thấy là cô cố ý quyến rũ anh không?
Mệt tim quá.
Một lúc lâu sau, người đàn ông ngồi bên cạnh rốt cuộc lên tiếng.
Ánh mắt anh chuyển từ trên tấm ảnh tới đỉnh đầu Cố Phán, thấy cô một mực hơi cúi đầu, toàn thân cao thấp đều tản ra hơi thở ủ rũ như đưa đám, khóe môi lần đầu tiên có chút độ cong.
Một lát sau, anh ngồi thẳng người, lại liếc mắt nhìn biểu tượng cảm xúc tự chụp trên điện thoại của Cố Phán, thản nhiên đáp một câu: "Không được truyền ra ngoài."
Cố Phán vốn đã chuẩn bị sẵn sàng bị Thẩm Mộ Ngạn xét xử, cô cũng cảm thấy đợi chút nữa sau khi xuống máy bay sẽ đặt trước vé máy bay quay trở về, kết quả lại nhận được một đáp án thản nhiên kiểu này?
Anh nói không được truyền ra bên ngoài hẳn là chỉ ảnh chụp chung mà cô lén chụp, nhưng anh lại nhìn ảnh tự chụp của cô, rồi nói ra mấy từ kia??
Mặc dù cô có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, nhưng cũng vẫn không nhịn được nghĩ...
Người đàn ông này nhìn thấy ảnh cô tự chụp trong phòng riêng mà phản ứng cũng quá là bình thản!
Chẳng lẽ là cảm thấy cô quá ngây thơ trẻ con, hoàn toàn không thể nghĩ theo hướng mập mờ?
Cô im lặng, vẻ mặt nghi ngờ, cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình.
-
Tiểu thư Cố lần đầu tiên trong đời nảy sinh nghi ngờ nghiêm trọng đối với thân hình cùng vẻ ngoài của mình. Suốt cả chuyến bay sau đó một lời cũng không nói, yên tĩnh làm ổ trên chỗ ngồi, giống như một con con cáo nhỏ vừa bước ra khỏi lồng liền mất phương hướng tiến bước.
Cũng may khả năng tự chữa lành của con cáo nhỏ cực kỳ mạnh, sau khi máy bay vững vàng hạ cánh xuống sân bay thành phố S, nguyên khí bị suy nghĩ chủ quan vừa nãy đả kích mà rút đi sạch sẽ lại từ từ quay trở về.
Mặc dù... Lúc đối diện Thẩm Mộ Ngạn, cô vẫn có chút lúng túng, nhưng người làm việc lớn, thì trước tiên phải có da mặt dày.
Vừa nãy coi như làm quen trước.
Ra khỏi sân bay, đã sớm có lái xe chờ ở bên ngoài.
Dường như Lý Trì đã dặn dò xong từ trước, lái xe cũng không có bất kỳ phản ứng gì ngoài ý muốn danh cho Cố Phán, người khác phái đột nhiên xuất hiện bên người tổng giám đốc này.
Thành phố S so sánh với thành Bắc thì khí hậu ẩm ướt hơn.
Dù đã qua mùa mưa, nhưng mấy ngày nay bên ngoài vẫn mưa liên miên không ngớt. Đường chân trời âm u đè thấp xuống, chênh lệch rất nhiều với bầu trời trong trẻo bao la nhìn thấy mấy tiếng trước ở thành Bắc.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Phán tới thành phố S.
Bởi vì trụ sở chính của nhà họ Cố bố trí ở bên này, Cố An Nam cơ bản hàng năm đóng quân ở đây, vì thế Cố Phán thường cách một đoạn thời gian thì sẽ đến bên này tìm anh cô chơi.
Người lái xe một đường ổn định lái xe tới khách sạn, hình như có người đã sớm làm xong thủ tục nhận phòng, sau khi đi vào khách sạn, bọn họ đi thẳng một mạch đến thang máy chuyên dụng cho khách VIP của khách sạn.
Phòng đã đặt nằm ở tầng 32, là phòng tổng thống hơn 200 mét vuông, toàn bộ khung cảnh từ cửa sổ sát đất, cảnh quan khu vực phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, đều có thể thu vào đáy mắt.
Cố Phán luôn nhớ kỹ thiết lập nhân vật người làm thuê của mình, mặc dù đối với loại phòng này đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, nhưng giờ phút này nhìn thấy, vẫn giả vờ là rất mới lạ.
Diễn tả thế nào đây? Đại khái chính là trong mới lạ có tia kiềm chế, trong kiềm chế lại có một chút rục rịch, nói tóm lại thể hiện hình ảnh một cô gái tìm việc nhỏ bé mới đến nhận việc vô cùng sống động.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, Lý Trì đơn độc gọi cô sang bên cạnh.
"Cô Cố này, mấy ngày này phải phiền cô ở khách sạn bên này chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của tổng giám đốc, bên phía chung cư kia còn phải đợi mấy ngày mới có thể đi qua."
Về phần tại sao phải chờ?
Ha ha, còn không phải là bởi vì cô Cố này khởi nghĩa vào phút cuối muốn đến làm trợ lý đời sống sao. Tổng giám đốc nhà anh ta sợ công chúa nhỏ không ở được, cố ý gọi người trang hoàng lại phòng ở, thậm chí còn nhường lại phòng ngủ mà mình từng ở quen.
Lý Trì thấy người có tiền bọn họ chơi trò chơi tình ái đến chán chẳng buồn nói nữa:)
Cố Phán không có ý kiến gì, chỉ có điều...
Cô im lặng giây lát, chủ động hỏi: "Vậy, thư ký Lý, hôm nay tôi và tổng giám đốc ở cùng một phòng à?"
Lý Trì không đoán được cô chủ này là có ý gì, suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Phải, vì cô là trợ lý đời sống của tổng giám đốc, bình thường cần ở bên cạnh chăm sóc tổng giám đốc, vậy nên lần này tôi cũng không để khách sạn sắp xếp người giúp việc... Có lẽ trên mặt ăn mặc của tổng giám đốc, đều phải dựa vào cô Cố rồi."
Cố Phán nghe xong, cảm thấy cũng đúng, thế là gật đầu, nói: "Được, tôi biết rồi."
-
Lý Trì không ở lại quá lâu, anh ta nói mình có nhà ở thành phố S, trở về tự nhiên muốn ở nhà của mình. Vậy nên, thu xếp cho Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn xong, anh ta lập tức rời đi.
Cố Phán lễ phép tiễn Lý Trì vào thang máy, sau khi quay lại, phát hiện Thẩm Mộ Ngạn đã lấy Laptop ra ngồi trước xô-pha ở phòng khách làm việc.
Cô đột nhiên nhận ra người trợ lý đời sống là mình này cũng quá là không chuyên nghiệp, vào làm việc cả một ngày rồi, nhưng đối với vị tổng giám đốc này lại không có chút chiếu cố nào.
Cô nhanh chóng tiến lên phía trước, chủ động hỏi: "Thưa tổng giám đốc, có cần tôi pha cho anh ly cà phê hay là cốc trà không ạ?"
Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt đáp lại: "Không cần."
Cố Phán nhìn hành lý còn chưa kịp đem vào phòng ngủ mà anh đặt ở bên cạnh ghế sô pha, lại hỏi: "Vậy... Tôi giúp anh thu thập hành lý một chút nhé?"
"Không cần." Thẩm Mộ Ngạn nâng mắt lên, yên lặng nhìn cô, "Tôi muốn tiến hành video hội nghị với chi nhánh nước ngoài, đại khái khoảng hai tiếng. Trong khoảng thời gian này cô được tự do, cũng có thể nghỉ ngơi trước."
Nhân viên nhỏ bé mới nhận việc họ Cố nghe xong lời của tổng giám đốc đại nhân, có chút tiếc nuối "ồ" một tiếng. Sau đó rất ngoan ngoãn nghe lời, mang theo va-li hành lý của mình đi đến phòng ngủ phụ trong phòng.
Diện tích phòng ngủ của Cố Phán cũng không nhỏ, trong phòng có nguyên một cái cửa sổ sát đất, bên ngoài bây giờ mưa liên miên không ngớt, không nhìn ra là quang cảnh gì, nhưng buổi tối cảnh đêm sáng lên, từ chỗ này nhìn xuống nhất định rất đẹp.
Ở trong nhà cô có lẽ thỉnh thoảng sẽ yếu đuối một chút, nhưng trong thâm tâm năng lực thích ứng vẫn rất mạnh, lúc này đây đối với hoàn cảnh mới cô không có bất kỳ điều gì bắt bẻ hay không vừa ý.
Đơn giản thu thập quần áo cùng đồ dùng hàng ngày trong hành lý một chút, sau đó, cô lại lặng lẽ mở cửa phòng.
Người đàn ông trong phòng khách đã bắt đầu video hội nghị, giọng nói lạnh lùng lại chuẩn xác khẽ truyền đến, Cố Phán theo khe cửa nghe lén một lát, sau đó, lại thận trọng đóng cửa lại.
Một tiếng đóng cửa rất nhỏ truyền đến, người đàn ông vừa rồi vẫn luôn nhìn vào màn hình ở bên kia, chậm rãi nâng mắt lên.
Một lát sau, anh mới nói câu: "Tiếp tục."
-
Cố Phán ở trong phòng ngủ chợp mắt một lát, nhưng không nghĩ tới khi lại mở mắt ra, bên ngoài đã là ánh đèn đêm vừa mới bật sáng.
Lúc đầu Cô ngủ đến mê man, đợi khi nhìn thấy màn hình LED ở tòa nhà đối diện sáng lên hơi chói mắt, mới giật mình cơn buồn ngủ lập tức hoàn toàn không còn.
Cô ngồi dậy cào cào tóc, lại sửa sang lại váy trên người một phen, tiếp theo nhanh chóng đi giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
Người đàn ông ở bên ngoài đã sớm kết thúc video hội nghị, lúc này anh xếp chồng hai chân vẫn như cũ ngồi ở trên ghế xô-pha, trong tay cầm ly cà phê đang nhìn ra cảnh đêm phía xa ngoài cửa sổ.
Phòng khách lúc này chỉ bật hai ngọn đèn áp tường, ánh sáng chảy xuôi từ trên xuống dưới, hình dáng của người đàn ông một nửa ẩn trong bóng tối, một nửa thì được phủ lên một tầng hào quang không chân thực lắm.
Sau khi nghe thấy tiếng động, tầm mắt anh chuyển về phía cô.
"Nghỉ ngơi tốt rồi?"
Cố Phán bị anh hỏi đến nóng mặt, vô cùng khó khăn gật gật đầu.
Thẩm Mộ Ngạn đặt cà phê lên trên bàn trà, thuận tay cầm áo khoác tây trang đặt ở bên cạnh lên.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Cố Phán vừa tỉnh ngủ, ý thức vẫn chưa rõ ràng, nghe thấy lời anh, thì vô thức hỏi: "Không gọi đồ ăn lên phòng ạ?"
"Không cần, chúng ta đi đến nhà ăn trên tầng thượng."
Cố Phán cũng không biết cái đầu nhỏ thông minh của mình lúc ấy bị cơn gió nào thổi đi mất, cô đi theo phía sau Thẩm Mộ Ngạn, vừa đi về phía cửa lớn, vừa hỏi: "Vậy... Không gọi thư ký Lý tới ạ?"
Bước chân của người đàn ông đang đi ở phía trước chợt dừng lại, Cố Phán phản ứng không kịp, suýt nữa đập vào sống lưng thon dài thẳng tắp của anh.
"Cô muốn gọi anh ta tới?"
Lúc người đàn ông nói chuyện thì nhàn nhạt liếc nhìn cô, có lẽ là khoảng cách quá gần, khi ánh mắt anh rơi xuống, Cố Phán không khỏi cảm thấy cảm giác áp bức quanh người nhiều thêm một phần.
Chóp mũi quanh quẩn mùi gỗ trầm nhàn nhạt trên người anh, Cố Phán ngửa đầu đối diện với anh, ma xui quỷ khiến đáp lại: "Không nên gọi anh ta sao?"
Nhưng nói xong lời này, Cố Phán ngay lập tức hối hận.
Trong lòng cô không ngừng mắng bản thân có phải là có bệnh hay không, vất vả lắm mới bắt được một cơ hội có thể đơn độc ở riêng, cô lại còn muốn mời một cái bóng đèn tới a a a!
Trí thông minh 250 của anh trai có phải là đã lây cho cô không!
Cố Phán vừa nghĩ lung tung, vừa âm thầm cầu nguyện Thẩm Mộ Ngạn bác bỏ lời của cô.
Nhưng mà, một giây sau, người đàn ông ở trước mặt mở miệng.
"Vậy thì gọi điện thoại cho anh ta."
"..."
Cố Phán miễn cưỡng cười cười với Thẩm Mộ Ngạn, lôi điện thoại của mình ra, chuẩn bị bấm dãy số của Lý Trì.
Người ở bên kia điện thoại bắt máy rất nhanh, còn tưởng rằng bên này Cố Phán đã xảy ra chuyện gì lớn, lúc "A lô", giọng nói còn rất nghiêm túc.
Cố Phán thử thăm dò hỏi: "Thư ký Lý à, tôi và tổng giám đốc Thẩm chuẩn bị đi tầng cao nhất của khách sạn dùng cơm, anh... Anh có muốn đi cùng không?"
Lý Trì ở đầu kia nghẹn lời, anh ta nhìn mấy hộp thức ăn mình mới xách từ bên ngoài về còn chưa động đến, giọng điệu tiếc nuối từ chối.
"Ngại quá, cô Cố, tôi ăn rồi."
Trước mắt Cố Phán tỏa sáng, "Anh ăn rồi sao? Vậy thật là quá đáng tiếc rồi..."
... Cái rắm! Vậy nhưng thật sự là quá tốt rồi! Ô ô ô nữ thần may mắn vẫn còn đứng ở bên phía cô! Mặc dù đầu óc cô không rõ ràng lắm, nhưng không biết sao vận may không tệ nha!
Sau khi cúp điện thoại, Cố Phán mạnh mẽ ép khóe miệng đang không ngừng muốn giương lên, hai mắt như rắc sao, sáng lấp lánh nhìn Thẩm Mộ Ngạn.
"Đúng là tiếc quá mà, thư ký Lý đã ăn cơm rồi, không thể đi cùng chúng ta!"
Người đàn ông đứng trước mặt im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau, anh hơi xoay người đi, yết hầu khẽ lăn một chút.
"Phải, quả thực đáng tiếc."
Thẳng đến khi đi ra khỏi phòng, tâm trạng của Cố Phán vẫn cực kỳ nhảy nhót.
Á, toàn cảnh chương trình truyền hình thực tế cỡ lớn mang tình yêu về nhà, hôm nay chính thức giương buồm ra khơi.