Sau khi Sở Phàm dẫn Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán lên tầng hai, sắc mặt Sở Y Tình mới dần dần trầm xuống.
Nếu không phải bản thân còn đang ở tiệc rượu, phỏng chừng trạng thái của cô ta còn tệ hơn nữa.
“Ông nội, người phụ nữ mà Thẩm Mộ Ngạn mang đến kia, ông thật sự không biết sao ạ?!”
Mấy năm nay cô ta ở nước ngoài, tất cả tư liệu về giới thượng lưu ở thành phố S mà cô ta nắm trong tay đều là do ông cụ Sở sai người điều tra cẩn thận rồi gửi cho cô ta, mà Cố Phán thực sự không ở trong đó.
Cô ta vốn cho là Cố Phán không phải tiểu thư con nhà danh giá, nhưng nhìn thái độ vừa rồi của Thẩm Mộ Ngạn, che chở cho cô gái kia rõ ràng như thế…
Sở Y Tình không tin với tính cách thường ngày của Thẩm Mộ Ngạn, anh ta sẽ u mê như vậy. Cho nên, cô ta cảm thấy vấn đề chắc chắn là ở thân phận của Cố Phán.
Ông cụ Sở cũng có chút do dự, có điều ông ta bình tĩnh hơn một chút.
Vỗ vỗ mu bàn tay cháu gái nhỏ, ông ta động viên nói: “Cháu trước tiên đừng sốt ruột, trước khi mọi chuyện rõ ràng không cần tự tạo áp lực cho mình. Chúng ta bên này, họ Cố có thân phận và địa vị chỉ có mấy nhà, cho dù ông không nhắc đến, tự cháu hẳn cũng biết rồi.”.
“Nhưng ông xem thái độ của Thẩm Mộ Ngạn đối với cô ta kìa. Nếu nói anh ta không có ý đồ gì với cô ta, cháu tuyệt đối không tin.”
Ông cụ Sở ý tứ sâu xa liếc nhìn cháu gái nhỏ: “Vậy lỡ như… cậu ta đúng là có ý đồ với cô gái đó thì sao?”
Sở Y Tình ngẩn ra, cô ta còn chưa nói gì, ông cụ Sở lại mở miệng:
“Lát nữa ông nội sẽ giúp cháu tỉ mỉ tra xem cô gái này có lai lịch gì, chúng ta chuẩn bị tốt hai phương án. Nếu cô ta thực sự xuất thân danh giá, Thẩm Mộ Ngạn cũng có ý kết thân, vậy thì ông nội sẽ lại tìm cho cháu một mối hôn sự tốt hơn, không cần thiết phải dồn hết tâm tư lên người anh ta. Còn nếu cô ta chỉ là cô gái của gia đình bình thường thì dễ giải quyết rồi.”
Ông cụ Sở nói một nửa bỏ lại một nửa, nhưng Sở Y Tình lại nghe được rõ ràng.
Giới thượng lưu này chưa bao giờ thiếu chuyện “cô bé Lọ Lem”, nhưng cô bé Lọ Lem có thể nhịn đến cùng, trở thành người cười cuối cùng lại đếm được trên đầu ngón tay.
Thẩm Mộ Ngạn xưa nay là kiểu thương nhân máu lạnh trong mắt chỉ có lợi ích, cô ta không tin anh sẽ vì một cô gái mà làm ra chuyện gì đi quá giới hạn.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Sở Y Tình tốt hơn một chút, càng thêm thầm hy vọng thân phận của Cố Phán không cần có cái gì trái ngược.
__ __ __ __
So với đại sảnh của bữa tiệc, hoàn cảnh ở tầng trên quả thật yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cố Phán khoác cánh tay Thẩm Mộ Ngạn, yên lặng đi theo bên cạnh anh trong hành lang.
Thật ra lúc này trong lòng cô cũng có chút tò mò.
Vốn cho rằng dựa theo tính cách của Thẩm Mộ Ngạn, tham gia tiệc rượu hoặc là do anh có mục đích xã giao thực tế, hoặc là quan hệ giữa anh và người tổ chức bữa tiệc rất thân thiết.
Nhưng nhìn tình hình vừa nãy, hai người kia dường như cũng không phải là như vậy?
Trong lúc cô chủ Cố miên man suy nghĩ, đoàn người đã đi đến gian phòng trên lầu.
Chỗ này vốn dĩ đã ngồi vài người bạn có quan hệ không tồi với Sở Phàm, mỗi người bọn họ đều mang theo bạn gái đến, Sở Phàm sợ mình xuống lầu xã giao tiếp đón bọn họ không được chu đáo nên để lại Hứa Tiếu ở trên lầu tiếp đãi.
Mặc dù hiện tại Sở Phàm có muôn vàn bất mãn với Hứa Tiếu, nhưng ít nhất với bên ngoài cô ta vẫn là vợ chưa cưới của anh ta, vụ tai tiếng của nhà họ Hứa trước mắt còn chưa truyền tới thành phố S, vẫn còn có thể lợi dụng cô ta thêm một thời gian nữa.
Sau khi Sở Phàm mang bọn họ tiến vào thì nhiệt tình giới thiệu với mấy người đang ngồi đó.
Cuối cùng, anh ta gọi Hứa Tiếu đang ở bên kia chiêu đãi khách nữ.
“Hứa Tiếu, em qua đây một lát.”
Thật ra Sở Phàm cảm thấy giới thiệu hay không giới thiệu Hứa Tiếu với Thẩm Mộ Ngạn cũng không sao, nhưng anh ta không muốn thất lễ với người bạn gái đi cùng Thẩm Mộ Ngạn, bây giờ gọi Hứa Tiếu qua đây, nói thân phận của cô ấy là vị hôn thê của mình, thứ nhất bày tỏ sự tôn trọng với Cố Phán, thứ hai cũng để lát nữa tiện cho việc chiêu đãi.
Nhưng nào ngờ, lời này của Sở Phàm vừa thoát ra khỏi cổ họng, biểu cảm của Cố Phán lập tức cứng đờ.
Mà Hứa Tiếu nghe tiếng xoay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Phán, động tác cũng khựng lại.
Cố Phán: “…”
Cả trái tim của cô đều sắp vọt lên cổ họng rồi, vì không muốn người đàn ông ở bên cạnh nhận ra điều bất thường, cô vẫn phải liều mạng giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã như có xe lửa vù vù chạy qua.
【Tốt lắm, hôm nay lại được nữ thần số mệnh đặc biệt chiếu cố một hôm rồi:) 】
Hứa Tiếu này lần trước bị cô đập một miếng dưa hấu vào mặt, trở nên xấu xí như vậy, hiện tại ở trước mặt vị hôn phu, lấy tính cách ương ngạnh không thể nào giấu nổi của cô ta trong ngày thường …
Cố Phán cảm thấy vỏ bọc nhỏ của mình hôm nay sắp lành ít dữ nhiều rồi.
Đợi lát nữa lỡ như thật sự đánh nhau thì phải làm sao đây? Cô là người mà Thẩm Mộ Ngạn mang đến, có lẽ sẽ không bị thiệt, nhưng sau khi kết thúc thì sao?
Thẩm Mộ Ngạn thật sự hỏi đến, cô nên nói thế nào đây?
Vừa nghĩ đến mấy vấn đề này, Cố Phán liền cảm thấy đầu mình nặng đến mức sắp đè gãy cổ rồi.
Cô rõ ràng chỉ là muốn làm một một kẻ “cuồng sắc đẹp” mang tình yêu về nhà mà thôi, vì sao con đường phía trước lại gian nan vậy chứ?
Phán Phán thật tủi thân, Phán Phán muốn nhận thua.
Cố Phán càng nghĩ càng tủi thân, trong đầu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chào hỏi Hứa Tiếu.
Nhưng bất ngờ chính là, đối phương ngoài lúc mới đầu hơi giật mình ra, biểu hiện sau đó lại giống như gặp được một người xa lạ.
Hứa Tiếu thoải mái tự nhiên tiến lên, trước tiên chào hỏi Sở Phàm: “Sở Phàm.”.
Lúc nói chuyện ánh mắt cũng không hề liếc về phía Cố Phán, ngược lại giống như thực sự là lần đầu tiên gặp mặt.
Sở Phàm gật gật đầu, giới thiệu hai người Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán với cô ta.
“Vị này là tổng giám đốc Thẩm của Thẩm thị và bạn của anh ấy.”
Hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ mà Cố Phán nhìn thấy lúc trước, trên người Hứa Tiếu hôm nay có thêm một chút thái độ khiêm nhường cùng ẩn nhẫn không rõ.
Đặc biệt là lúc đối diện với cô, Hứa Tiếu thậm chí còn làm bộ làm tịch khách khí mỉm cười, điều này làm cho Cố Phán vô cùng bất ngờ.
“Chào hai vị, tôi là Hứa Tiếu.”
Thẩm Mộ Ngạn không đáp lại, Cố Phán yên lặng giây lát, trái lại gật đầu với cô ta.
Sở Phàm thấy bầu không khí không tệ, liền lại đề nghị: “Tổng giám đốc Thẩm, hay là chúng ta chơi mấy ván bài? Đúng lúc mấy người bọn họ còn đang lo bàn này thiếu một người chơi đây, anh nếu không chê thì chơi cùng chúng tôi mấy ván?”
Lời này nói rất khách sáo, ở đây nhiều người như vậy, sao có thể thiếu người chơi chứ? Nói như vậy, hiển nhiên là đã cho Thẩm Mộ Ngạn đãi ngộ cùng thể diện lớn nhất.
Người ở trong phòng đều nghe ra được, Hứa Tiếu cũng vậy.
Từ lúc vừa bắt đầu cô ta đã nhìn ra, Sở Phàm quan tâm tới Cố Phán và người đàn ông ở bên cạnh cô thế nào, mấy ngày nay bởi vì chuyện trong nhà, thái độ của Sở Phàm đối với cô ta xuống dốc không phanh.
Ở bên ngoài có lẽ hắn vẫn sẽ cho cô ta hai phần thể diện, nhưng lúc ở riêng hắn sớm đã không còn bao nhiêu yêu thương chiều chuộng cô ta. Thỉnh thoảng ra ngoài uống nhiều rồi, hắn còn có thể ra tay với cô ta.
Bây giờ trên eo Hứa Tiếu vẫn còn một mảng bầm tím lớn, chính là bị Sở Phàm say rượu lỡ tay đẩy ngã, đụng vào bàn trà gây ra.
Thật ra bản thân Hứa Tiếu cũng rất khó chịu, rõ ràng trước kia tất cả đều rất thuận lợi, thế nào mà sau một đêm tất cả đều thay đổi rồi?
Chuyện cha cô ta có con riêng ở bên ngoài cô ta vốn cũng biết một chút, nhưng ông ấy chưa từng có suy nghĩ đưa đứa bé đó về nhà họ Hứa, cô ta vẫn như cũ là đứa trẻ độc nhất của nhà họ Hứa, cho nên cô ta căn bản không quan tâm.
Sao sau đó lại đột nhiên công khai ầm ĩ, thậm chí còn để ông nội cô ta biết được?
Ông nội luôn trọng nam khinh nữ, trước kia không ít lần mỉa mai cô ta, nhưng nề hà trong nhà chỉ có một đứa con gái là cô ta, dù có mỉa mai như thế nào đi nữa cô ta cũng hoàn toàn làm ngơ, không hề sợ hãi.
Nhưng bỗng nhiên ông nội phát hiện ra cha cô ta còn có một đứa con, còn là một đứa con trai...
Hứa Tiếu không muốn nhớ tới những hồi ức trước đây nữa, giờ cẩn thận nghĩ lại, dường như tất cả mọi chuyện phát sinh sau trận ầm ĩ của cô ta với Cố Phán.
Cô ta không dám khẳng định thủ đoạn cùng năng lực của Cố Phán, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Vậy nên, cho dù chuyện trong nhà cô ta có phải do Cố Phán làm ra hay không, lúc này Hứa Tiếu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Canh bạc đã sớm bắt đầu rồi, trên bàn cũng vung vãi mấy thẻ bài.
Sau khi Sở Phàm nói ra lời mời Thẩm Mộ Ngạn cùng chơi bài thì lại bảo Hứa Tiếu đi sắp xếp lại bàn bài.
Anh ta ở trước mặt Thẩm Mộ Ngạn luôn ăn nói cẩn thận, dáng vẻ dù không phải nịnh nọt nhưng cũng rất rõ ràng là đang lấy lòng.
Cố Phán ở bên cạnh quan sát, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Chuyện ngày hôm nay quá kì lạ rồi, cô luôn cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao. Đặc biệt là hiện tại còn ở chung trong một căn phòng với Hứa Tiếu, thật giống như bị người đặt một quả bom hẹn giờ trong lồng ngực.
Nhưng cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé thế này, cũng không tiện nói lại với Thẩm Mộ Ngạn đi?
Sớm biết vậy vừa nãy lúc anh cúi đầu hỏi cô, cô nói không muốn lên lầu là được rồi.
Không đúng, loại tình huống vừa rồi, vì sao anh lại đột nhiên hỏi ý kiến của cô chứ?
Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, vẻ mặt của anh ngay lúc đó dường như... có thâm ý khác?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, trong nháy mắt Cố Phán cảm thấy hết hồn, cô vô thức nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh.
Lầu hai đèn đuốc sáng trưng, làn da của người đàn ông giống như mảnh ngọc, vừa trắng vừa mát lạnh. Dáng mày đường nét rõ ràng, mí mắt hơi cụp xuống, ánh mắt vẫn như cũ không mang theo nhiệt độ.
Cố Phán nhìn Thẩm Mộ Ngạn, còn chưa kịp nghĩ nhiều, anh đã ở bên cạnh mở miệng nói.
“Được.”
Lời này là nói với Sở Phàm, trả lời chuyện vừa rồi Sở Phàm hỏi có muốn cùng chơi bài hay không.
Sở Phàm vừa nghe “ông lớn” này đồng ý, nhất thời vui mừng ra mặt.
Trên sòng bạc là chỗ nói chuyện tốt nhất, lát nữa anh ta cố gắng nhường bài, để vị này thắng thêm mấy ván, sau đó mới nhắc đến chuyện hợp tác, đến lúc đó cho dù không thể lập tức đồng ý, biết đâu cũng có thể nể mặt cho anh ta cơ hội đưa tài liệu.
Dự án mới mà anh ta mang đến rất có triển vọng, anh ta không tin sau khi Thẩm Mộ Ngạn xem xong sẽ vứt bỏ cơ hội kiếm tiền.
Nội bộ nhà họ Sở bị anh cả của anh ta nắm chặt, tài nguyên cùng tiền bạc mà anh ta được chia không nhiều lắm, đã vậy thì chi bằng nhân cơ hội tìm một cây đại thụ có thể dựa vào.
Một khi chuyện lần này thành công, địa vị của anh ta ở nhà họ Sở sẽ tăng thêm một bậc nữa, đến lúc đó cũng có năng lực tuyệt đối, có thể chống lại bọn họ.
Vừa nghĩ đến những thứ này, Sở Phàm cảm thấy bản thân hưng phấn đến mức nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao.
Còn lại hai người muốn nhập bàn chính là cậu ấm của gia tộc có máu mặt trong thành phố S. Tuy gia tộc bọn họ có bối cảnh rất tốt, nhưng bản thân bọn họ lại không phải người hăng hái tranh giành.
Vì lẽ đó lúc này gặp được Thẩm Mộ Ngạn, cũng không có ý nghĩ bám vào, nhưng khi nhìn thấy Cố Phán ở bên cạnh anh, tâm địa gian xảo trái lại sinh ra không ít.
Một trong hai người cầm một quân mạt chược, như cười như không gõ bài trên bàn.
“Sở Nhị à, hôm nay chúng ta chơi kiểu khác đi, trước giờ chỉ xếp mấy quân bài này thật nhàm chán, vô vị”.
Lúc này tâm trạng Sở Phàm rất tốt, anh ta cũng không nghĩ nhiều liền hỏi: “Vậy cậu muốn chơi cái gì?”
“Ê, như vậy đi, chúng ta chơi mấy ván, ai thua thì phạt bạn gái anh ta uống rượu, thế nào? Tôi thấy bên kia cậu đã chuẩn bị rất nhiều rượu Tây, một lần nửa ly đi.”.
Hắn ta vừa nói xong, sắc mặt Cố Phán sa sầm trước tiên.
Trước đây Cố An Nam vì muốn cô lúc bình thường lang thang ở bên ngoài cảnh giác một chút đã phổ cập cho cô không ít kiến thức về mấy chuyện xấu xa dơ bẩn trong giới. Đặc biệt lúc nói đến mấy gã công tử bột của gia tộc có địa vị, có nhắc tới bọn họ khinh thường phái nữ nhiều thế nào.
Rượu bày ở bên kia vừa nhìn đã biết là rượu mạnh, con gái nhấp môi mấy ngụm phỏng chừng đã muốn say rồi, hắn ta còn nói thua một lần liền uống nửa ly?
Đây không phải rõ ràng không xem bọn cô là người sao?
Lửa giận của tiểu thư Cố bừng bừng bốc lên, mặt lạnh như đóng băng, trên gương mặt xinh đẹp vậy mà lại tăng thêm một phần kiều diễm, nhìn đến trong lòng hai gã ở bên kia cũng ngứa ngáy.
Sở Phàm ở một bên trái lại cảm thấy không có gì, chỉ là không biết ý của Thẩm Mộ Ngạn thế nào.
Anh ta suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, anh thấy thế nào?”.
Thẩm Mộ Ngạn cũng không nhìn Cố Phán, trực tiếp đáp: “Được.”
Trong lòng Cố Phán nặng nề, căn bản chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Mộ Ngạn ôm eo đi vào trong.
Lúc sau, đi tới trước bàn đánh bài, đôi tay thon dài như ngọc ấn lên vai Cố Phán, cô bị ép ngồi xuống, trực tiếp ngồi vào vị trí chủ chốt của canh bạc.
Không khí trong phòng nháy mắt đông cứng lại, sắc mặt mọi người cũng theo đó cứng đờ.
Cố Phán cũng vậy, cô vốn còn vì quyết định của Thẩm Mộ Ngạn mà chán nản vô cùng, âm thầm hạ quyết tâm nếu lát nữa thật sự bắt cô uống rượu, vậy cô sẽ trực tiếp trở mặt, cái gì theo đuổi với không theo đuổi, bà cô đây không phục vụ nữa.
Nhưng không nghĩ tới, người đàn ông này lại để cô ngồi vào sòng bài.
Ý là cô đến chơi bài? Thua thì anh uống rượu sao?
Cố Phán bị tình huống đảo ngược này làm cho có chút mơ hồ, đồng dạng không thể tưởng tượng nổi, còn có Sở Phàm và hai gã công tử bột kia.
Gã công tử bột lúc trước đã đưa ra đề nghị nhịn không nổi nữa, hắn ta có thể nói cái đó, hoàn toàn là muốn nhìn thấy dáng vẻ say rượu của người đẹp Cố Phán này.
Hiện tại không để cô ngồi phía sau, vậy còn gì là thú vị nữa?
“Vị này… tổng giám đốc Thẩm. Ngài có ý gì vậy? Xem thường chúng tôi hay là thế nào? Để một cô gái chơi cùng chúng tôi?”.
Thẩm Mộ Ngạn cũng không thèm liếc hắn ta một cái, cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi cho Cố Phán xong thì trực tiếp ngồi ở sau lưng cô.
Đôi chân dài của anh hơi xếp chồng lên nhau, sau khi ngồi xuống, hơi thở trầm lãnh quanh người mạnh hơn hẳn người khác trong nháy mắt tản ra trong không khí. Thấy bọn họ vẫn không cử động, anh nhàn nhạt nâng mắt nhìn sang phía Sở Phàm.
“Còn chơi hay không?”
Sở Phàm nào dám đắc tội ông lớn này, vội vàng gật đầu liên tục, kế tiếp anh ta quay qua ấn ấn một gã công tử bột có quan hệ tốt, ám chỉ anh ta nể mặt mình, đừng gây sự thêm nữa.
Tình cảnh bây giờ xem như được Sở Phàm thuận lợi đè xuống rồi, hai gã công tử bột nể mặt Sở Phàm, lúc này ngược lại cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà bạn gái ở sau lưng bọn họ, bao gồm cả Hứa Tiếu, không thể nào che giấu được hâm mộ cùng đố kị trong mắt.
Trường hợp xã giao kiểu này, uống rượu đánh bài là chuyện bình thường. Như đám cậu ấm này, cũng chưa bao giờ coi trọng bạn gái mang theo, cho dù ngẫu nhiên có người như Sở Phàm mang theo vị hôn thê tới tham dự, cũng rất ít người quan tâm đến cảm nghĩ của bạn gái đầu tiên.
Nói cho cùng chính là không đủ quan tâm, so sánh với lợi ích giao thiệp, thậm chí là bầu không khí lúc đó, các cô đều là thứ phải bị hi sinh.
Trải qua nhiều thì cũng thành quen, vốn dĩ cũng không có gì.
Nhưng bây giờ… Cô gái ở đối diện lại được che chở thành như vậy, không chỉ dẫm lên lòng tự trọng của các cô, thậm chí đạp lên cả mấy người đàn ông đang ngồi đó.
Điều này khiến các cô làm sao cam lòng cho được?
Đặc biệt là Hứa Tiếu.
Chỉ cần vừa nghĩ đến khuất nhục mà bản thân phải chịu ở nhà họ Hứa cũng như ở chỗ Sở Phàm, lại đem so sánh với tình cảnh nở mày nở mặt của Cố Phán giờ phút này, cô ta đã hận đến ngứa răng.
Nhưng dù khó chịu thế nào đi nữa, cô ta cũng không dám biểu hiện ra điều gì bất thường, lúc Sở Phàm đi tới, vẫn như cũ thuận theo ngồi ở phía sau anh ta.
Sự đảo ngược này ở trong lòng Cố Phán từ hoảng hốt đến ngọt ngào, rồi đến có chút bất an hiện tại, quá trình này cũng chỉ ngắn ngủn vài chục giây.
Thấy bọn họ hầu hết đều đã sắp ngồi vào chỗ, Cố Phán nhịn không được nữa, trên mặt gắng gượng treo nụ cười, giơ túi xách che khuất nửa khuôn mặt, mỉm cười nghiêng người nhìn Thẩm Mộ Ngạn ở phía sau.
Dáng vẻ của cô ung dung, thản nhiên, nhìn từ góc độ của người khác, trái lại giống như là đang thân mật thầm thì nói chuyện gì đó với Thẩm Mộ Ngạn.
Nhưng trên thực tế…
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi thấy tôi cần phải nhắc nhở anh một chút, kỹ thuật chơi bài của tôi cực kỳ kém! Cực kỳ! Cực kỳ kém! Giờ chúng ta mượn cơ hội rời đi vẫn còn kịp, nếu không lát nữa số rượu bên kia có lẽ sẽ rót hết vào bụng anh đấy.”.
Lúc Cố Phán nói chuyện, đôi mắt long lanh ánh nước chăm chú nhìn Thẩm Mộ Ngạn. Cô có chút sốt ruột, căn bản không chú ý tới khoảng cách hiện tại giữa hai người đang ở khu vực không an toàn.
Chờ khi anh quay đầu rũ mắt nhìn về phía cô, cô mới chợt ý thức được, khoảng cách giữa bọn họ lúc này... dường như hơi thân cận quá mức rồi.
“Không cần để ý thắng thua, tùy tiện chơi đi.”.
“... Nếu tùy tiện chơi rồi khiến anh uống nhiều thì phải làm sao đây? Lỡ như đến lúc đó anh say đến mê man, có cô gái nhân cơ hội đưa cho anh thẻ phòng thì biết làm thế nào?”
Người đàn ông liếc nhìn cô, trong con ngươi đen láy có vài chấm sáng nhỏ vụn.
Khi mở miệng, giọng anh rất thấp, trong giọng nói trong trẻo, mang theo một tia mê hoặc không tên.
“Cô sẽ cho bọn họ cơ hội sao?”
Khoảng cách quá gần, khi nói chuyện có hơi thở mỏng manh phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Phán, kèm theo lời nói của anh, nhiệt độ trên hai gò má cô bất giác tăng cao.
“Sẽ không.”.
Đương nhiên Thẩm Mộ Ngạn rất hài lòng với câu trả lời này. Anh không nói thêm nữa, tầm mắt lại hướng về trên sòng bạc.
“Ừ, bắt đầu đi.”
- ------
Tiểu thư Cố gà mờ trong chuyện bài bạc vì bảo vệ “đầu tường’’ của mình, có thể nói đã tập trung toàn bộ tinh thần.
Trước đây, lúc theo Cố An Nam lăn lộn, cô cũng từng tùy tiện chơi mấy lần, mặt bài nhìn thế nào, đánh thế nào, làm sao ù bài, cô đại khái hiểu rõ.
Nhưng kĩ năng chơi bài không tốt... cũng là thật.
Có điều, hôm nay cũng không biết là vận may không tồi hay thế nào, ba ván mở đầu, cô đều thắng.
Hơn nữa có hai lần đều là Sở Phàm thua, Hứa Tiếu phải uống hai ly rượu, uống đến mức sắc mặt cũng sắp không giữ nổi nữa.
Cố Phán thắng được cả người khoan khoái, vẻ mặt so sánh với ban nãy thì tự nhiên dễ gần hơn một chút.
Gã công tử bột ở một bên trong lòng đã ngứa ngáy khó nhịn đối với khuôn mặt kia của cô, lúc này nhìn mỹ nhân dần dần bắt đầu thả lỏng, cũng không ngăn được tâm tư muốn đến gần.
“Vị tiểu thư mà tổng giám đốc Thẩm mang đến nhìn thật lạ mắt, không biết là người ở đâu?”
Hứa Tiếu ở đây, Cố Phán cũng không tiện che giấu quá mức, liền thoải mái đáp: “Người thành Bắc.”
Gã công tử bột vừa nghe thế liền vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Hứa Tiếu ở sau lưng Sở Phàm.
“Ô? tớ nhớ vị hôn thê của Sở Nhị cũng là người thành Bắc? Có quen vị tiểu thư này không?”
Tâm trạng Cố Phán trầm xuống, động tác giơ tay ném bài cũng khựng lại, tầm mắt không tự giác nhìn về bên phía Hứa Tiếu.
Ánh mắt của hai cô gái giao nhau ở giữa không trung, còn chưa bắn ra tia lửa, Cố Phán đã cảm thấy tay mình đột nhiên bị người nắm lấy.
Bàn tay của người đàn ông thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng tao nhã. Lòng bàn tay mang theo độ ấm nhàn nhạt, gắt gao bọc lại tay nhỏ của Cố Phán.
Phút chốc, giọng nói trầm thấp mát lạnh vang lên bên tai Cố Phán: “Bài đi sai rồi.”
Tay nhỏ bị anh dùng lực kéo trở về, kế tiếp, theo động tác của anh, đổi quân 6 mà Cố Phán vốn sắp đánh thành quân 9.
Nào ngờ, quân bài này mới ném ra, gã công tử bột vừa rồi vẫn luôn hỏi đông hỏi tây Cố Phán chợt ngả bài, cười đến khoa trương tùy tiện.
“Ơ, xin lỗi, tôi thắng rồi.”
Lúc này, gã công tử bột sớm ném chuyện vừa hỏi Cố Phán và Hứa Tiếu ra sau đầu, hắn ta đã sớm nhìn Thẩm Mộ Ngạn không vừa mắt, bản thân lại không có ý dựa vào nhà họ Thẩm, vì vậy lúc này thấy có cơ hội chuốc rượu đối phương, hắn ta vô cùng hưng phấn.
“Tổng giám đốc Thẩm, nào, tôi thay anh mang rượu đến.”.
Gã công tử bột không chậm chễ chút nào, tự mình đứng dậy đi rót nửa ly rượu mang đến.
Cố Phán ở phía trước hơi chột dạ, trong đầu nổi lên suy nghĩ uống thay Thẩm Mộ Ngạn. Nhưng gã kia căn bản không cho cô cơ hội, trực tiếp đưa rượu tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.
Thẩm Mộ Ngạn cũng không do dự, mặt không cảm xúc đón lấy, ngửa đầu lưu loát sạch sẽ uống cạn rượu trong ly.
Yết hầu khẽ lăn, đường cong kéo căng dưới cằm vẽ ra một đường vòng cung gợi cảm mê người ở giữa không trung, Cố Phán ở một bên nhìn mà trong lòng cực kỳ xoắn xuýt.
Mắt thấy Thẩm Mộ Ngạn uống cạn ly rượu kia xuống bụng, gã công tử bột vừa lòng rồi, đem mạt chược trên bàn đẩy vào trong.
“Nào nào, tiếp tục.”
Chuyện Cố Phán và Hứa Tiếu có quan hệ hay không hoàn toàn bị bỏ qua, theo lý Cố Phán nên thở phào một hơi mới đúng, nhưng cô lại không mảy may vui vẻ nổi.
Cô cầm ly trà ở bên cạnh lên, có chút máy móc đưa ly lên miệng muốn uống, lại bỗng phát hiện cái ly sớm đã trống không rồi.
Ánh mắt Sở Phàm rất sắc bén, sau khi anh ta nhìn thấy động tác của Cố Phán thì lập tức nói với Hứa Tiếu: “Không nhìn thấy trà trong ly của cô Cố hết rồi à? Mau đi lấy thêm đi.”
Sắc mặt Hứa Tiếu cứng đờ, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nhiều, ngoan ngoãn đứng lên.
Cô ta một lần nữa thêm nước sôi sùng sục vào trong ấm Tử Sa, lúc đi tới, rất lễ phép cười với Cố Phán.
“Cô Cố, tôi...”
Cô ta vừa nói chuyện vừa rót trà vào trong ly của Cố Phán, nhưng nào hay cổ tay đột nhiên thả lỏng, miệng ấm trà nháy mắt đổi hướng, nước nóng vốn dĩ nên chảy vào trong ly trà, mắt thấy sắp chảy về phía cổ tay của Cố Phán.
Cố Phán kịp thời rụt tay lại, cùng lúc đó, người đàn ông ở phía sau cũng ngay lập tức nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.
Toàn bộ nước trà tưới lên váy của Cố Phán, cũng may chất liệu của chiếc váy này đủ dày, nước nóng không ngấm đến trên bắp đùi che dưới váy.
Sở Phàm phản ứng lại trước tiên, lập tức đứng thẳng người, giọng điệu tương đối không tốt: “Mẹ nó cô làm gì thế hả? Có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong? Có bệnh thì mau về nhà chữa bệnh cho tôi. Đừng ở chỗ này khiến tôi mất mặt.”
Hứa Tiếu bị anh ta mắng đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hành động vừa rồi chỉ là nhất thời kích động, bây giờ ngoại trừ không thể chịu nổi ra, vẫn còn lưu lại tầng tầng sợ hãi cực độ.
Cô ta cắn môi nhìn Cố Phán, thái độ hạ đến mức thấp nhất: “Xin lỗi, cô Cố, là tôi vừa rồi không cầm vững ấm trà, lát nữa tôi đền cái váy khác cho cô nhé.”
Cố Phán lạnh lùng liếc nhìn cô ta, thật lâu mới đáp: “Không cần.”
Sau khi Thẩm Mộ Ngạn xác định Cố Phán không bị thương liền thả cô ra.
Anh nắm chặt lấy cánh tay mảnh mai, “Trước tiên đi xử lý một chút đi.”.
Cố Phán gật đầu, sau đó nhấc vạt váy một mình đi ra khỏi phòng.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại không ít, người ở đây đều cảm nhận được, hơi thở quanh người Thẩm Mộ Ngạn lạnh đi mấy phần.
Phút chốc, anh ngồi vào vị trí Cố Phán vừa ngồi, nhặt lên một quân bài đang nằm rải rác bên cạnh bàn, không nhẹ không nặng ném vào giữa sòng bài.
— — một tiếng “cạch” vang lên, không khí trên sòng bài càng thêm đè nén, căng thẳng.
Chỉ thấy anh liếc mắt nhìn Hứa Tiếu đã lui về phía sau Sở Phàm, đáy mắt ẩn chứa cuồng phong.