Lúc nằm úp sấp trên ghế sa lon mệt mỏi thở dốc, Cố Phán còn đang hối hận về quyết định ngu xuẩn của mình trước đó.
Thẩm Mộ Ngạn, tên xấu xa kia hiếm khi sụp đổ hình tượng một lần, lại cợt nhả đến không có giới hạn, cô thấy vô cùng mới lạ. Sau khi bị quẳng lên ghế sô-pha, nghe thấy anh nói câu đó, cô đột nhiên nhịn không được muốn diễn một chút.
Lúc ấy cô giả bộ cực kỳ vô tội lại khẩn trương nhìn anh, tay nhỏ gắt gao túm lấy cổ áo của mình, "Anh đừng như vậy..."
Kết quả mấy từ mà cô cố ý mềm mại nói ra này, liền trở thành cô tự đào hố cho mình.
Trong mấy tiếng về sau, Cố Phán dùng các loại âm điệu, giọng điệu kêu ra mấy chữ đó, thậm chí còn bị người đàn ông kia không biết xấu hổ yêu cầu cô gọi là chú.
Đại tiểu thư Cố bị giày vò đến không xong, nước mắt tội nghiệp treo nơi khóe mắt, tóc dài rơi rớt trên lưng ghế sô-pha, bị ép phải tiếp nhận.
Cô khó chịu cực kỳ, thỏa hiệp gọi một lần lại một lần, nhưng người đàn ông kia giống như vĩnh viễn không biết thoả mãn, anh cắn vành tai cô, giọng khàn khàn lại nói câu ——
"Ngoan, gọi thêm lần nữa."
Lúc ngừng lại, cô cảm thấy cơ thể đã không phải là của mình nữa rồi. Cô mệt đến nỗi ngón tay cũng chẳng muốn nhấc, mặc cho người đàn ông ôm cô đi tắm rửa.
Toàn bộ quá trình cái miệng của đại tiểu thư Cố cũng chưa từng nhàn rỗi, không ngừng lẩm bẩm tên đàn ông xấu xa, cầm thú các loại.
May mà Thẩm Mộ Ngạn không so đo với cô, sau khi tỉ mỉ tắm cho cô xong, anh cũng đơn giản dội nước một chút, rồi giống như đối xử với em bé vậy, quấn một tầng khăn tắm cho cô, chặn ngang khuỷu chân ôm người ở trước ngực, một mạch quay về phòng khách.
Điều hoà không khí được mở đủ, ngược lại cũng không sợ cô gái nhỏ sẽ lạnh, cho nên Thẩm Mộ Ngạn cũng không vội bảo cô thay quần áo.
Sau khi đặt người nằm xuống trên ghế sô-pha trong phòng khách, anh nghiêng người khẽ hôn lên khóe môi cô.
"Đói chưa? Giờ anh đi chuẩn bị đồ nấu ăn nhé?"
Cố Phán hung dữ trừng mắt nhìn anh, "Anh thấy thế nào?! Anh thì ăn no rồi!"
Người đàn ông bị dáng vẻ này của cô chọc cười, nhớ lại vừa rồi lúc mình tắm rửa cho cô, hình như bụng cô đúng thật có hơi lép.
Thế là anh không hỏi thêm gì nữa, đứng thẳng người lên cất bước đi đến phòng bếp.
Đại tiểu thư Cố mệt mỏi kinh khủng, cũng không có lòng dạ nào mà nghĩ tới những thứ khác nữa, chỉ có thể nằm trên ghế sô-pha nghỉ ngơi hồi máu.
Về sau thực sự nhàm chán, cô che khăn tắm nhảy hai bước, đi tới cửa ra vào cầm túi xách của mình lên, lại lấy điện thoại từ bên trong ra.
Wechat sắp nổ tung rồi, cô không mở có mấy tiếng đồng hồ mà thôi, chấm nhỏ màu đỏ trên logo đã biểu thị 99+ chữ.
Không cần nghĩ, chắc chắn là bạn bè khắp nơi nhìn thấy hot search, tới xác nhận với cô nội dung là thật hay giả.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:???? Chị em này, hot search là chuyện gì vậy hả!!! Cậu với anh cả nhà tớ thật sự đăng ký kết hôn rồi?!!!!
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Không được, tôi không tin. Chị em chúng tôi từ nhỏ tình cảm thắm thiết. Tôi không tin chuyện lớn như vậy, cô ấy sẽ không nói với tôi!
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cậu mau ra đây! Nói cho tớ biết đây không! phải! là! thật!!!
Cố Phán không nhịn được khẽ nhếch môi.
【 Wechat 】 Cố Phán: Không, là thật đấy.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:......?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Xảy ra vấn đề như vậy rồi. Là cái gì khiến cậu mất đi tình cảm chị em?! Là cái gì khiến cậu thời gian gần đây lạnh nhạt chị em tốt như vậy?!
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Ô ô ô, Chị em tốt của tôi cũng đi lên con đường trọng sắc khinh bạn này sao? Thật đau lòng! Thật tuyệt vọng!
Cố Phán ở bên này cười đến hỏng người, con ngươi đen nhánh đảo một một vòng, cũng bùm bùm gõ một hàng chữ gửi qua ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Ờ, tớ nghe nói dạo gần đây cậu với anh trai tớ qua lại cũng có chút gần? Sao cũng không nghe cậu nhắc tới nhỉ?
【 Wechat 】 Cố Phán: Xảy ra chuyện như vậy, là cái gì khiến cậu mất đi ham muốn thổ lộ với chị em tốt?! Là cái gì khiến cậu thời gian gần đây cũng không tới tìm chị em?!
【 Wechat 】 Cố Phán: Ô ô ô, chị em tốt của tôi lừa anh trai tôi chạy mất rồi, cứ như vậy không quan tâm tôi nữa? Thật đau lòng! Thật tuyệt vọng!
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Được thôi, không còn việc gì nữa, tạm biệt.
【 Wechat 】 Cố Phán: Đừng mà, nói một chút đi, nói xem rốt cuộc cậu với anh trai tớ đã có chuyện gì.
Cố Phán gần đây quả thực quá bận, đến cả với Thẩm Mộ Ngạn cũng là người đàn ông kia chủ động liên lạc với cô trước.
Nếu không phải mấy ngày trước anh trai cô cợt nhả gửi một tin nhắn trong vòng bạn bè, trong tấm ảnh kèm theo có bàn tay của chị em tốt "Vô ý" lọt vào ống kính, Cố Phán vẫn còn chẳng hay biết gì đấy.
Đổng Thiện Thiện ở đầu kia hình như suy nghĩ một lát nên làm thế nào nhắc tới chuyện này với chị em tốt, rất lâu, mới gửi tới một câu ——
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cũng chưa xem là ở cùng một chỗ, chính là không trốn tránh anh ấy nữa, dự định thử qua lại với nhau một lần.
Cố Phán vừa thấy cái này, cảm thấy có trò hay, trong lòng vui vẻ cực kỳ. Chẳng qua cô cũng nhìn ra sự do dự trong câu chữ của người chị em, nên không tra hỏi nữa. Sau khi lại vội vàng tâm sự vài câu, liền một lần nữa trở về giao diện chính của Wechat.
Trong một loạt chấm đỏ, số lượng nhiều nhất là bên cạnh ảnh đại diện của Cố An Nam.
Cố Phán gần như có thể tưởng tượng, sau khi mình mở ra, ghi chép về cuộc trò chuyện này sẽ là gió tanh mưa máu thế nào ——
【 Wechat 】 Cố An Nam:??? Đăng ký kết hôn?
【 Wechat 】 Cố An Nam: Em ra đây cho anh, hai anh em mình bình tĩnh từ từ tâm sự, anh tuyệt đối không mắng em đâu.
【 Wechat 】 Cố An Nam: Cố Phán!!!! Con mẹ nó em ra đây cho anh!!! Em có bản lĩnh đấy nhỉ! Lúc đầu yêu đương giấu diếm người trong nhà thì cũng thôi, đăng ký kết hôn lại còn có thể không thông báo cho mọi người một tiếng?
【 Wechat 】 Cố An Nam: Anh thấy em rõ là ngứa da rồi! Cảm thấy có họ Thẩm ở sau lưng, có người cho em chỗ dựa, nên không ai quản được em nữa đúng không!! Ra đây! Nhanh ra đây cho anh!
Trên giao diện còn có không ít tin nhắn thoại, đủ để có thể thấy được anh trai cô đã nóng nảy đến mức độ nào rồi.
Cố Phán ngẫm nghĩ, trả lời lại một câu ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Anh, em vừa nói chuyện với Thiện Thiện, cô ấy nhắc đến anh với em.
Bên kia trả lời trong một giây ——
【 Wechat 】 Cố An Nam: Em ấy nói anh cái gì?
【 Wechat 】 Cố Phán: Cô ấy nói anh là heo.
Cố Phán trả lời xong câu này, thì nhanh chóng ẩn Wechat của anh cô đi, lại tạm thời kéo đen số di động của anh, để tránh chốc nữa anh lại phẫn nộ đánh nổ điện thoại của cô.
Sau khi trả lời một vòng Wechat, thể lực cùng tinh thần của đại tiểu thư Cố đều đã khôi phục lại một chút, cô đứng dậy đi về phòng ngủ tìm một bộ áo ngủ mà mình bình thường vẫn mặc, mặc vào xong, rồi bước nhanh đến phòng bếp.
Thẩm Mộ Ngạn vừa mới tắm rửa qua, cả người trên dưới cũng chỉ mặc một cái quần dài ở nhà, lúc này nửa người trên để trần, trước ngực cùng cánh tay đều thấp thoáng mang theo đường cong khiêu gợi, nếu không phải mới vừa bị anh ức hiếp, phỏng chừng Cố Phán lúc này lại sắp tự mình trầm mê vào sắc đẹp rồi.
"Em đói quá, lúc nào mới có thể dọn cơm vậy?"
Cố Phán tiện tay cầm quả cà chua bi chuẩn bị nhét vào trong miệng, lại bị người đàn ông chặn lại.
"Bụng rỗng không nên ăn cái này."
Thẩm Mộ Ngạn cầm lấy quả cà chua bi mà cô đang nắm trong tay, quay người bưng cho cô một đĩa táo đã sớm cắt xong từ trên kệ bếp.
"Lót dạ trước, còn có hai mươi phút là có thể ăn cơm rồi."
Cố Phán đón lấy đĩa táo đó, kéo một trong số mấy cái ghế ở trước bàn ăn ra, hết sức linh hoạt ngồi xếp bằng ở bên trên.
"Vừa rồi bởi vì chuyện chúng ta đột ngột quyết định đăng ký kết hôn, mà em bị mắng rất nhiều đó. Thiện Thiện cũng trách em không sớm nói cho cô ấy biết quyết định này, còn có anh trai em... Quả thực là biến thân thành con rồng phun lửa rồi. Hừ! Đều tại anh đó!"
"Ừ, đều tại anh." Giọng nói của người đàn ông không hề gợn sóng, bưng một đĩa ngó sen đã cắt xong, vỗ vỗ cánh tay Cố Phán, "Đừng nằm sấp trên bàn, không đủ chỗ để đĩa."
"..." Cố Phán cảm nhận được sự qua loa lấy lệ trong câu chữ của tên xấu xa này, cô bĩu môi, dựa người về phía sau, nhường đường cho anh.
Về sau đồ nấu ăn đều lần lượt bê lên bàn, Thẩm Mộ Ngạn cảm thấy cũng kha khá rồi, liền bật bếp.
Cố Phán phải bảo vệ cổ họng, cho nên sau khi ra mắt rất ít ăn đồ cay, hôm nay cũng như vậy, trước đó lúc Thẩm Mộ Ngạn chọn nước dùng, còn cố ý chọn nồi canh suông.
Lúc này bên trên nước sôi màu trắng ngà, đang trôi nổi mấy quả long nhãn và táo đỏ cùng với mấy đoạn hành và miếng gừng mà anh cắt vào, ừm... Nhìn cực kỳ tốt cho cơ thể.
Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Cố Phán chưa động đũa ngay.
Cô cầm điện thoại lên, đứng trên ghế chụp tấm ảnh bàn ăn.
Thẩm Mộ Ngạn nhìn động tác có chút nguy hiểm của cô, lông mày khẽ cau lại, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng nói gì.
Chụp ảnh xong, đại tiểu thư Cố lập tức gửi lên vòng bạn bè ——
【 Sau khi người nào đó từ ngài Thẩm thăng cấp làm chồng tôi, tay nghề cũng càng ngày càng tốt rồi hì hì. Đăng ký kết hôn ngày đầu tiên, vô sỉ một chút, mọi người cũng phải thật vui vẻ nha! 】
Cô gửi cái này vào vòng bạn bè, rất nhiều bạn tốt trên Wechat gần như một giây trả lời.
Trần Tiến: Lúc nào tổ chức hôn lễ?
Chu Khởi: +1
Nam Từ: Cũng yếu ớt +1
Đổng Thiện Thiện: Tớ không muốn ăn chanh:)
Cố An Nam:??? Cố Phán, em tiến bộ nhỉ?! Lại dám chơi trò kéo đen với anh!
Cố An Nam trả lời Đổng Thiện Thiện: Anh đã mua đồ ngọt mà em thích ăn rồi đấy, buổi tối nhớ mở cửa cho anh.
Cố Phán thấy anh trai mình thế này, cũng không đọc nữa, tắt di động đi, bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Thịt bò với thịt dê đều rất mềm, tôm nõn cùng sách bò cũng ngon đến cắn đầu lưỡi... Cố Phán ăn đến đã nghiền, tâm tình lại tốt hơn vừa rồi không ít.
"Vừa nãy rốt cuộc bà nội đã nói gì với anh vậy?"
Thẩm Mộ Ngạn đưa tay lại vớt hai miếng thịt bò bỏ vào bát của Cố Phán, giọng điệu bình tĩnh đáp: "Hỏi chúng ta bao giờ tổ chức lễ cưới."
"... Vậy anh nói sao?"
Người đàn ông nghiêng đầu, thoáng liếc cô một chút, "Em cảm thấy thế nào?"
Cố Phán vừa thấy anh thế này, thì biết anh chắc chắn chưa khai cô ra.
Thế là cô nhanh chóng sáp lại gần bên anh, cười hì hì ôm cánh tay anh làm nũng.
"Chồng em cực cực cực tốt! Không chỉ yêu em, chiều em, còn có thể ủng hộ vô điều kiện để em đi làm việc, hoàn thành ước mơ!"
Thẩm Mộ Ngạn không hề bị lay chuyển, gần như không thấy vẻ nịnh nọt của cô, dừng một chút, anh mới mở miệng lần nữa ——
"Ba năm."
"Hả? Gì cơ?"
"Anh chỉ cho em thời gian ba năm."
Người đàn ông rủ mắt nhìn cô gái nhỏ, giọng điệu không cho phản bác, "Ba năm sau, dù em có hoàn thành mục tiêu hay không, chúng ta cũng phải kết hôn."
—— ——
Thời gian ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Gần như trong nháy mắt, ban nhạc G5 đã từ nhân tài mới nổi của giới giải trí, trở thành ban nhạc nổi danh có vốn liếng ở trong nước.
Mấy năm này không ngừng gom góp, tích lũy, lượng fan hâm mộ của bọn họ cũng dần dần lớn lên, cuối cùng, trong một tiết mục về âm nhạc, bọn họ đã công khai kế hoạch muốn mở buổi hòa nhạc vào cuối năm.
Fan hâm mộ G5 trên mạng đều xôn xao, bọn họ gần như bắt đầu từ năm trước, đã không ngừng thúc giục công ty quản lý, cầu bọn họ mau xác định buổi hòa nhạc vào trong lịch trình.
Nhưng qua mấy lần, chính chủ đều không trực tiếp trả lời, ngay vào lúc tất cả mọi người cho là sự việc sắp nguội lạnh, lại có tin vui từ trên trời rơi xuống.
Cái này sao có thể không khiến người ta hưng phấn chứ!
Fan hâm mộ 1: A a a a a, đời này cũng đợi được đoạn kết rồi! Làm sao đây, thật muốn khóc mà, tôi là từ khi bọn họ mới ra mắt đã bắt đầu hâm mộ rồi, vẫn luôn cảm thấy mình là đang chơi trò nuôi dưỡng vậy, bây giờ nhìn đứa bé mà mình nuôi từ nhỏ đến lớn trưởng thành rồi, nước mắt mẹ già không ngừng được, ô ô ô.
Fan hâm mộ 2: Nghe ý tứ của tay trống Khương, trong buổi biểu diễn còn sẽ có khách quý có trọng lượng? Để chúng ta đoán mò chút đi, có khi nào là ông xã của Phán Phán không?! Là vị tổng giám đốc bá đạo kia!
Trả lời fan hâm mộ 2: Bạn trên này, cô nghĩ gì thế, tổng giám đốc bá đạo xưa nay không công khai lộ diện, anh ta ngoại trừ sẽ tiêu tiền cho Phán Phán, cái gì cũng sẽ không làm, hừ! Gã đàn ông dung tục!
Trả lời fan hâm mộ 2: Cảm thấy không có khả năng lắm, tổng giám đốc Thẩm chắc hẳn sẽ không lên sân khấu, nhưng là anh ấy nhất định sẽ đến xem buổi hòa nhạc đầu tiên của vợ mình.
Fan hâm mộ 3: Đã như vậy, chúng ta không ngại lớn mật phỏng đoán một chút, nếu là... Hứa Hoài thì sao?
Trả lời fan hâm mộ 3:... Vậy lá gan của cậu thật đúng là rất lớn.
Trả lời fan hâm mộ 3: Nhắm trước vào địa ngục Tu La đi.
Fan hâm mộ 4: Hì hì, chẳng lẽ chỉ có tôi ngấm ngầm chờ mong tổng giám đốc bá đạo nổi cơn ghen, sau đó lôi kéo Phán Phán trình diễn ra vở kịch người vợ trẻ bị phạt à?
...
Cố Phán đọc bình luận trên Weibo, đúng thật là cạn hết lời.
Hai năm này, cô và Thẩm Mộ Ngạn thật ra đã rất kín tiếng rồi, gần như không xuất hiện chung khung hình, nhưng vẫn là không ngăn nổi trí tưởng tượng phong phú của đám fan hâm mộ này.
Người ta không đi cùng nhau thì chính là hư hư thực thực chia tay tình cảm không hợp, bọn họ không cùng xuất hiện chính là tổng giám đốc bá đạo mua đồ, chó săn chụp được đều bị anh mua đi hết.
Người ta truyền ra tai tiếng chính là không ngừng bị bổ não vở kịch tiểu tam ngáng chân các kiểu, nếu cô truyền ra tai tiếng, bên dưới tài khoản marketing nhất định sẽ chỉ là một loạt bình luận: Tài khoản của anh sắp nổ rồi, nén bi thương.
Cố Phán ngay từ đầu còn đọc say sưa, về sau liền bắt đầu chuyển thành bình thản, rồi đến bây giờ, bắt đầu nghẹn họng câm nín.
Cũng may cô cũng chưa từng đặt những chuyện này ở trong lòng, Thẩm Mộ Ngạn lại không hề dùng Weibo, chỉ cần cô không kể lại, chắc anh cũng sẽ không biết.
Cho nên ngược lại không cần quá lo lắng.
Một tuần trước buổi biểu diễn, Thẩm Mộ Ngạn phải ra nước ngoài công tác.
Lúc tiễn anh ra cửa, Cố Phán giống hệt như con gấu koala, hai chân kẹp lấy eo của anh không ngừng lắc lư cơ thể.
"Dù sao em đã giữ lại vé rồi, nếu như anh dám không về kịp, vậy một tháng tới chúng ta sẽ ở riêng!"
Thẩm Mộ Ngạn khẽ nhíu mày, bàn tay to khẽ vỗ lên đùi cô, "Lời gì cũng dám nói linh tinh."
"Hừ! Đây không phải là nói linh tinh! Đây là em đang dùng tình cảm thực tế uy hiếp anh!"
Hiện tại Cố Phán không thể để lộ quá nhiều về kế hoạch của mình, cho nên chỉ có thể giả vờ không nói lý làm nũng kêu anh nghe cô thôi.
Có điều cô nói những cái này cũng chính là nhắc nhở anh. Lúc người đàn ông này định ra kế hoạch đi công tác, thì đã nói với cô, đồng thời cũng cam đoan, mình sẽ đúng hẹn về nước.
Nghĩ đến đây, cô ôm lấy cổ anh kề sát về phía trước, khẽ cắn môi dưới của anh.
"Lần này địa điểm tổ chức buổi biểu diễn quyết định ở thành Bắc. Sau khi kết thúc ông bà nội với anh trai đều sẽ tới tìm em, mọi người cùng tham gia tiệc ăn mừng. Cho nên anh dù thế nào cũng nhất định phải về kịp, em không muốn anh vắng mặt, biết chưa?"
Người đàn ông thấy cô nghiêm túc, cũng bình tĩnh gật đầu, "Được."
Đại tiểu thư Cố hài lòng rồi, lại khẽ hôn một cái lên khóe miệng của người đàn ông.
"Đến lúc đó không cho phép thất thần đâu đấy, phải chăm chú nhìn lên sân khấu!"
Người đàn ông khẽ chống cái trán của mình lên trán cô, dịu dàng cọ xát qua lại hai lần.
"Được, anh sẽ nhìn kỹ, nhìn Phán Phán tỏa sáng ra sao."
Hôm tổ chức ca nhạc, bên trong sân vận động lộ thiên ở thành Bắc từ sớm đã ngồi đầy người.
Rất nhiều fan hâm mộ đều đã sớm tới đây, bên tổ chức và công ty quản lý thương lượng một chút, liền ra quyết định xoát vé sớm.
Cho nên lúc cách màn diễn mở màn còn có ba tiếng, trong sân gần như đã không còn chỗ ngồi.
Tay ghita Tiểu Lạo cùng tay keyboard Mị Mị hóa trang xong sớm nhất, trong quá trình chờ đợi, khi nghe thấy nhân viên công tác trong hậu trường thảo luận bên ngoài là người đông nghìn nghịt như nào, hai người tức khắc nhịn không được, muốn lén đi nhìn một chút.
Dẫu sao từ sau khi buổi hòa nhạc mở bán vé, bọn họ đã thấp thỏm lo lắng có khi nào không có mấy người tới hay không.
Về sau, trên trang web chính thức, vé của tất cả các khu vực đều bị tranh cướp mà không còn, bọn họ lại lo lắng có khi nào có người ở sau lưng ngầm làm gì hay không, không muốn để bọn họ quá mất mặt, mua vé nội bộ gì đó.
Lúc ấy bọn họ còn cố ý đi hỏi Cố Phán, kết quả bị đại tiểu thư Cố dạy dỗ một trận, hỏi bọn họ có thể có chút tự tin hay không.
Không, cái này chủ yếu cũng không phải là vấn đề có tự tin hay không, thật sự là bọn họ đi qua đoạn đường này, rất nhiều chuyện đều quá mức ảo mộng.
Rất nhiều khi sự việc quá thuận lợi, bọn họ sẽ không khống chế nổi mà nghĩ về phương diện kia thôi!
Có điều cũng may, bọn họ sau đó lén lút nhìn ra cảnh tượng bên ngoài xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở về, Tiểu Lạo và Mị Mị không ngừng miêu tả với ba cô gái cảnh "Thịnh Thế" bên ngoài.
Cố Phán sớm có dự cảm về tình hình ngày hôm nay, cho nên không kinh ngạc lắm. Mà Khương Vãn và Mộc Tử nhìn rất bình tĩnh, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt càng ngày càng sáng lại cũng càng ngày càng không che giấu được, cũng gián tiếp cho thấy sự hưng phấn cùng kích động trong lòng các cô.
Trước khi lên sân khấu, Cố Phán gửi Wechat cho Thẩm Mộ Ngạn.
【 Wechat 】 Cố Phán: Hai phút nữa bọn em sẽ lên sân kháu hát rồi, hừ, mặc dù không biết Lisa cuối cùng giữ lại vé cho anh ở vị trí nào, nhưng nếu anh dám cho là em không nhìn thấy mà đến muộn hoặc không tới, vậy...
Dù sao anh tự mình cân nhắc mà làm!“
Sau đó, đợi một lúc cũng không đợi được hồi âm, nhân viên công tác đã thúc giục bọn họ lên sân khấu rồi.
Tất cả điện thoại giao vào trong tay trợ lý, xác nhận một lần cuối cùng tai nghe đang nhét trong lỗ tai cùng nhạc cụ của từng người. Sau khi đều đã xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, giàn giáo chậm rãi dâng lên.
Đêm đông ở thành Bắc tới rất sớm, mặc dù thời gian bắt đầu biểu diễn là bảy giờ tối, nhưng bốn phía màn đêm sớm đã buông xuống.
Hai bên sân khấu sáng lên màn hình cực lớn, bên trong đang phát đoạn vlog hậu trường giai đoạn chuẩn bị cho buổi hòa nhạc. Dàn giáo chậm rãi dâng lên, toàn bộ đèn ở bốn phía đều tắt, chỉ để lại đèn sân khấu sáng chói mắt.
vlog trên màn hình trong nháy mắt biến đổi, trong màn hình màu đen, đang không ngừng nhảy số đếm ngược —— ----
Năm,
Bốn,
Ba,
Hai,
Một!
Xung quanh sân khấu thoáng chốc bắn ra pháo hoa, khắp bốn xung quanh vốn mờ tối trong một giây liền sáng lên, khúc nhạc dạo mà nhóm fan hâm mộ quen thuộc đột nhiên vang lên, trong sân vận động, cao trào đầu tiên được đốt lên.
Nhìn từ góc độ của Cố Phán, phía dưới ngoại trừ biển ánh sáng huỳnh quang như dòng sông lớn, cô gần như cũng không nhìn rõ cái gì khác.
Nhưng cái này là đủ rồi, cô nhìn thấy hình ảnh mình đã từng hướng tới xuất hiện, nhìn thấy đám fan hâm mộ giống như từng giọt nước nhỏ bé, dần dần hợp thành một, ghép thành biển cả...
Cái này là đủ rồi.
Hình ảnh này đã từng xuất hiện trong đầu từ khi Cố Phán học lớp mười, cô sống trong ảo ảnh hai năm, về sau lại từ bỏ mấy năm.
Cũng may,
Cũng may cuối cùng, thật sự để cô toại nguyện rồi.
Cô vừa khàn giọng hát phần cao trào của bài hát này, vừa không nhịn được, lúc cầm microphone cúi người, lặng lẽ rơi nước mắt.
Về sau phần làm nóng sân khấu kết thúc, tiếng nhạc giảm dần.
Cố Phán cầm microphone, mang theo thành viên ban nhạc, từ trái sang phải, khẽ cúi người.
"Thật ra hình ảnh này, là lúc chúng tôi còn rất nhỏ, đã từng tưởng tượng qua. Lúc ấy chúng tôi trẻ tuổi, nhiệt huyết, thường xuyên cảm thấy tương lai thuộc về mình, nhưng có đoạn thời gian, hiện thực bắt chúng tôi cúi đầu.
Có điều cũng may, con quái thú là hiện thực đó cuối cùng bị chúng tôi đánh bại.
Chúng tôi lấy từ trên người hắn bảo vật vơ vét được, từng bước một, đi tới bên cạnh các bạn, sau đó, lại từng bước một, đi tới ngày hôm nay, gặp mặt các bạn."
Cố Phán nói đến đây, không nhịn được lại đỏ mắt, người quay phim trong sân lập tức cho cô đặc tả, sau khi tất cả fan hâm mộ ở đây nhìn thấy, đều cùng nhau hô lên —— ----
"Đừng khóc!
Đừng khóc!
........."
Cảnh tượng trắng lệ mà sôi động, mấy thành viên ban nhạc ở sau lưng cũng đều nhịn không được muốn rơi lệ, đến cả Khương Vãn ngày thường biết dọa người nhất, cũng bắt đầu cay mũi.
Cố Phán hít một hơi thật sâu, nhìn về khu khán giả đen kịt nhưng lại giống như rải đầy ngôi sao ở bên dưới sân khấu, một lần nữa cúi người thật sâu.
"Cám ơn các bạn có thể đến xem buổi biểu diễn của chúng tôi, cảm ơn."
Toàn trường sôi trào, tất cả fan hâm mộ đều đang khàn giọng reo hò, mọi người ở trong một mảnh sôi động này, lại chậm rãi tấu lên một trong những ca khúc đã biểu diễn của buổi hòa nhạc.
Trong vòng 3h sau đó, Cố Phán cùng các thành viên dàn nhạc đều hát tận hứng, cũng chơi hết mình.
Sau khi hát xong một ca khúc đơn cuối cùng, trên màn hình lớn phát lên dòng chữ chuẩn bị kết thúc. Tất cả fan hâm mộ đều không muốn, kích động đứng lên không ngừng hô hào "Nữa đi! Nữa đi!"
Cố Phán bọn họ đã sớm có chuẩn bị, cho nên cũng không vội đi xuống.
Cô cầm microphone vẫn đứng ở giữa sân khấu, nhận lấy khăn giấy mà nhân viên công tác đưa qua, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa dẫn dắt các thành viên ban nhạc, cùng nói chuyện phiếm với fan hâm mộ.
Về sau nói được hai câu, Cố Phán đột nhiên nói: "Hôm nay có thể tăng ca, có điều trước khi tăng ca tôi muốn nhờ mọi người giúp tôi một chuyện, có được không?"
Fan hâm mộ nơi nào sẽ không đồng ý, liên tục lớn tiếng hô: "Được!!!!!"
"Là như vậy, tôi đã từng đồng ý với một người, chỉ cần tổ chức thành công buổi hòa nhạc vạn người xem đầu tiên, chúng tôi sẽ lập tức tính ngày làm đám cưới.
Tôi biết bây giờ anh ấy chắc chắn đang ở đây. Ách, phiền anh quay phim giúp tôi tìm anh ấy, được không?"
Trận tương tác này là Cố Phán đã sớm dặn dò người quay phim, cho nên vừa mở màn không lâu, người quay phim đã không ngừng xác nhận cùng nhân viên công tác xem Thẩm Mộ Ngạn đã đến hay chưa, vị trí ở chỗ nào.
Lúc này nghe thấy Cố Phán ở trên sân khấu gợi ý, người quay phim nhanh chóng chuyển camera, chuẩn xác không chút sai lầm đem hình ảnh đến chỗ Thẩm Mộ Ngạn.
Chỗ Lisa lưu lại cho ông chủ của bọn họ là một góc ở hàng thứ nhất trong khán đài, cách sân khấu rất gần, cũng sẽ không quá rõ ràng khiến người khác chú ý.
Lúc này trên màn hình lớn lập tức xuất hiện gương mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông, đám fan hâm mộ trong sân lại bắt đầu la hét.
Cố Phán có hơi cận thị, cũng không thấy rõ Thẩm Mộ Ngạn rốt cuộc ở chỗ nào, cho nên lúc này chỉ có thể đi theo người quay phim, tầm mắt thì dừng lại trên màn hình sân khấu.
Sau khi đại tiểu thư Cố trông thấy gương mặt của người đàn ông xuất hiện, thì cầm micro "A" lên một tiếng.
"Chả trách các bạn kêu lớn tiếng như vậy, nhìn như này, ngài Thẩm nhà tôi hình như đúng là rất đẹp trai?"
Fan hâm mộ bên dưới cùng nhau cười to, bầu không khí bị rang đến càng thêm nóng bỏng.
"A, thời gian không nhiều lắm, tôi nói chuyện chính vậy.
Mọi người cũng biết, ba năm trước, lúc nhóm G5 chúng tôi mới ra mắt, cũng bởi vì chuyện riêng của tôi lên hot search hai lần. Ừ... Cũng nhờ phúc của hai lần đó, tôi không cẩn thận liền thành thiếu nữ có chồng.
Có điều cũng may ngài Thẩm nhà tôi cưng chiều tôi. Tôi đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý nào anh ấy cũng sẽ đồng ý. À, ngoại trừ không uống sữa tươi."
Cái này gần như tất cả fan hâm mộ của Cố Phán đều biết là chuyện gì, cho nên lúc này cô đột nhiên nhắc tới, mọi người lại đều nhao nhao cười lăn cười bò.
Cảm thấy bầu không khí thay đổi kha khá rồi, giọng Cố Phán bắt đầu trở nên trịnh trọng.
Cô đại khái tìm phương hướng chỗ ngồi của Thẩm Mộ Ngạn, ánh mắt hướng về bên đó, cầm micro, đứng ở chính giữa sân khấu, chậm rãi mở miệng ——
"Ngài Thẩm, ba năm trước đi cục dân chính đăng ký là anh mời khách. A, vậy ngày hôm nay của ba năm sau, em mời lại anh một lần hôn lễ, thế nào?"
Fan hâm mộ bên dưới hét lên lần nữa, cảnh tượng sôi trào mất khống chế, trên màn hình lớn, ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nhìn chằm chằm lên sân khấu, thật lâu không di chuyển.
Một lúc sau, anh cầm lấy bút mực màu đen cùng cái bảng trắng mà Lisa vừa mới giao cho anh, lưu loát viết lên đó mấy chữ to.
Sau đó, người quay phim lại cho đặc tả lần nữa, mấy chữ trên tấm bảng trắng, trong nháy mắt xuất hiện trên màn ảnh lớn ——