Chương 1. Vòng ngọc.
Editor: Linh
“Tiếp tục phát tin về tình huống thời tiết ở các nơi cho ngài. Bắc bộ do có khí cao áp ảnh hưởng, đêm nay sẽ có gió Tây Bắc từ cấp 3 đến cấp 4, không mây, là một đêm đẹp có thể thấy trăng tròn. Ngày mai cũng sẽ là một ngày thời tiết đẹp...”
Ôn Ly mặc tạp đệ đứng ở trong phòng bếp, một bên nhanh tay cắt đồ ăn trên thớt, một bên nghe dự báo thời tiết.
“Cuối cùng, gửi tặng các ngài một bài ca cũ năm 70, tên gọi ‘mong muốn tình yêu đẹp, có thể lại rơi xuống’.
Giai điệu nhẹ nhàng từ radio phát ra, theo phòng khách phiêu đãng đến phòng bếp, cuối cùng lọt vào trong lỗ tai Ôn Ly. Cô cũng kìm lòng không đậu khẽ hát theo giai điệu.
Ôn Ly hai mươi tuổi, không thích những ca khúc được đương thời yêu thích, ngược lại đối ca khúc cũ nghe nhiều nên thuộc, cũng thường xuyên bị mọi người trêu là đồ cổ đào dược. Không chỉ có như thế, cô cũng không chơi trò chơi, không thường xuyên lên mạng, ngay cả di động cũng là loại hình nguyên thủy nhất: có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn.
Lời răn là ‘vì quật khởi Trung Hoa mà đọc sách’, đây tuyệt đối là một đồng chí tốt gốc rạ cũng đỏ*!
(*) Gốc rạ cũng đỏ: chỉ con cháu gia đình xuất thân cách mạng.
“Leng keng.” Chuông cửa bị ấn vang lên, một giọng nam vang vọng từ ngoài cửa truyền vào, “Ngài khỏe, ngài có chuyển phát.”
Ôn Ly buông dao trong tay, chạy chậm qua ký nhận.
Không có tên người gửi và địa chỉ, cũng không có số điện thoại. Ôn Ly hơi nhăn mày, dè dặt cẩn trọng mở hộp.
Trong cái hộp được đóng gói tinh xảo đặt một cái vòng ngọc, bên cạnh còn có một tấm thiệp nhỏ, mặt trên chỉ viết hai chữ - mời đeo.
Ôn Ly: “....”
Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có chút lừa bịp.
Nhưng là người một khi bỉ ổi, ngay cả ông trời cũng không giúp được bạn.
Sau khi Ôn Ly đeo vòng lên tay, cuối cùng nghe thấy từ trong radio nhẹ nhàng mơ hồ truyền ra một câu ca:
Mong ước tình yêu tốt đẹp, lại có thể rơi xuống.
Sau một hồi ánh sáng trắng trời đất quay cuồng đi qua, lúc Ôn Ly lại mở to mắt, cô đã đứng ở một thế giới hoàn toàn bất đồng.
Bốn phía là một không gian phong bế, trước mắt có một mặt ranh giới vô cùng cao to đang phiêu đãng, một thanh âm cảm xúc kim loại đột ngột vang lên bên tai.
“Ngài khỏe, hoan nghênh người chơi thứ 097 tiến vào bản trò chơi, hệ thống số 3838 sẽ phục vụ ngài.”
Lúc Ôn Ly còn chưa làm rõ tình huống trước mắt, ‘tinh’ một tiếng, thanh âm lạnh băng đó lại truyền tới.
“Cảnh tượng trò chơi và bối cảnh đã tự động phân phối, mời xác nhận.”
Ôn Ly: “.....”
“Mời ấn nút xác nhận trước mặt.” Thanh âm máy móc đó lặp lại một lần, tiếp theo một cái nút màu đỏ hiện lên trước mặt Ôn Ly, mặt trên viết hai chữ xác nhận.
Ôn Ly: “.....”
“Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.”
Âm thanh lạnh như băng đó vừa mới nói xong, cái nút xác nhận liền biến mất, một cái mặt ranh giới mới hiện ra. Ôn Ly cả kinh, cái người ở trên đó không phải là bản thân sao?
“Tên nhân vật: Ôn Ly; giới tính: nữ; tuổi; 17; thân phận nhân vật: trưởng nữ của Hộ quốc công Ôn Bình, mẫu thân đã qua đời, có hai bào đệ khác mẫu, có một bào muội khác mẫu; trạng thái nhân vật: bị gia tộc bỏ qua, sắp gả cho Ngũ Hoàng tử nghèo túng Vệ Anh. Hình bóng truyền phát xong, mời người chơi nhận nhiệm vụ.”
Ôn Ly: “.....”
“Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.”
Mặt ranh giới trước mắt lại biến mất, hàng loạt chữ màu đỏ từng cái xuất hiện.
“Nhiệm vụ 1 – lên làm Hoàng hậu, sinh ra Hoàng tử; nếu nhiệm vụ thất bại, gạt bỏ; không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, gạt bỏ.
Nhiệm vụ 2 – tìm ra năm người chơi ẩn còn lại, cũng gạt bỏ; nếu bất hạnh gạt bỏ nhầm NPC, sẽ nhận đến trừng phạt cực kỳ tàn ác.”
Ôn Ly: “....”
“Bây giờ là thời gian tự do đưa ra câu hỏi, đan xen hệ thống phán đoán người chơi bị câm điếc, tự động nhảy qua khâu đoạn này.”
Khóe miệng Ôn Ly rốt cục giật giật, “Ta không phải câm điếc.”
Hệ thống im lặng.
Ôn Ly tiến lên một bước giải thích: “Ta chỉ là không muốn nói chuyện với một cái mộng tưởng hão huyền của ta mà thôi.”
“.....”
“Mời người chơi tiếp tục bảo trì trầm mặc.”
Ôn Ly: “.....”
“Mời nhấn nút xác nhận bắt đầu trò chơi.”
Một cái nút màu đỏ lại bay đến trước mặt Ôn Ly.
Ôn Ly mấp máy khóe miệng, “Chúng ta có thể trở lại khâu đoạn trước không?”
“Thỉnh cầu thông qua, mời người chơi tự do đưa ra câu hỏi.”
“Ách...” Ôn Ly cân nhắc dùng từ, “Nói ngắn lại, hiện giờ ta đang nằm mơ đúng không?”
“Người chơi thân yêu, đây là trò chơi đóng vai nhân vật cao cấp ta mới nghiên cứu ra, ngài may mắn được lựa chọn là người chơi trước số 100 giai đoạn Closed beta.”
Ôn Ly trầm ngâm một lát, “Xin hỏi rời khỏi trò chơi thế nào?”
“....”
“Vô cùng có lỗi, vào lúc trước khi nhiệm vụ hoàn thành, ngài vô pháp rời khỏi trò chơi.”
“....” Ôn Ly nhớ lại nhiệm vụ vừa rồi hệ thống nói, “Sau khi bị gạt bỏ sẽ như thế nào?”
“Không ở trong phạm vi quyền hạn thẩm tra.”
Ôn Ly nghẹn một hơi, “Thời gian quy định là bao lâu?”
“Trong trò chơi là 3 năm.”
“Ngoài ra 5 người chơi khác cũng là nữ sao?”
“Đúng vậy, nhiệm vụ của các nàng cũng giống như ngài. Mời căn cứ theo phán đoán của ngài để tìm ra các nàng, gạt bỏ các nàng, thời gian quy định vẫn là 3 năm. Trước khi hết thời hạn, nếu người chơi còn sống vượt quá một người, tất cả người chơi đều sẽ bị gạt bỏ.”
Thật... mất trí rồi.
Ôn Ly nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Thế nào mới tính là gạt bỏ các nàng?”
“Có hai loại phương thức. Phương thức 1: cho phép đánh chết, ở trong kịch tình giết chết nhân vật. Phương thức 2: tiến vào hình thức chiến đấu, khởi xướng khiêu chiến với người chơi chỉ định, người chơi bị khiêu chiến không thể cự tuyệt, NPC cũng có thể khiêu chiến. Một khi tiến vào hình thức chiến đấu, phải có một bên tử vong mới có thể rời khỏi, xin người chơi thận trọng.”
Ôn Ly tiêu hóa một chút, mới nói: “Nếu giết nhầm NPC, sẽ bị trừng phạt gì?”
“Không ở trong phạm vi quyền hạn thẩm tra.”
Được rồi.
Ôn Ly lại nghĩ, “Nếu nhân vật không phải chết trong tay ta, xem như ta gạt bỏ à?”
“Quy tội gạt bỏ trực tiếp dẫn đến cái chết của nhân vật.”
Ý là... Mượn đao giết người không được tính sao?
“Xin hỏi người chơi còn có vấn đề gì nữa không?”
“Ừ...” Ôn Ly sờ sờ cái mũi, “Ta có thể đổi bối cảnh nhân vật sao? Ví dụ như Thái tử phi gì đó.”
Hoàng tử nghèo túng gì đó, nghe ra cách ngôi vị Hoàng đế rất xa a. Theo đó, nàng cách Hậu vị cũng rất xa.”
“Bối cảnh nhân vật là tùy cơ phân phối, không thể thay thế. Tiện thể nhắc lại, trạng thái nhân vật hiện tại của ngài là hệ số cách hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xa.”
Ôn Ly: “.....”
“Tinh” một tiếng, một bức tranh hiện lên trên mặt ranh giới.
“Nhắc nhở hữu nghị - 1: vòng ngọc trên tay trái người chơi là đạo cụ quan trọng, mời bảo quản thích đáng. Chủ chốt của vòng ngọc là trung tâm hệ thống, trong quá trình chơi bản hệ thống sẽ làm bạn với người chơi. Trên vòng ngọc có nguồn điện, tự bản thân hệ thống sẽ nạp điện đúng giờ. Khi cắt đứtnguồn điện , hệ thống vô pháp làm việc, người chơi sẽ tự động rơi vào trạng thái hôn mê. Người chơi khác nhau có được đạo cụ khác nhau.
2: Người chơi có thể thông qua đạo cụ để thẩm tra số người chơi còn sống.
3: Người chơi ở trong trò chơi, thể chất nhân vật từ chính thể chất người chơi quyết định.
Cuối cùng, mời ấn nút xác nhận bắt đầu trò chơi, chúc ngài chơi vui vẻ.”
Nút xác nhận bay lơ lửng trước mặt Ôn Ly, giống như đang kêu gọi, Ôn Ly nuốt một ngụm nước bọt, ấn xuống.
“Tinh! Trò chơi chính thức khởi động.”
Mắt Ôn Ly vừa hoa lên liền đứng trên một con đường nhỏ ở vùng hoang dã. Nàng nhìn chung quanh một vòng, bốn phía đều là một ít nông trang thấp bé, xa xa đi tới vài thôn dân mặc mộc mạc, còn có một số đầu trâu lắc lư đi phía sau bọn họ.
Hoàng hôn phiếm màu cam, khiến trong lòng Ôn Ly không hiểu dâng lên một niềm lo lắng mông lung.
Đống cỏ bên cạnh đột nhiên khẽ động.
Có người.
Ôn Ly nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới.
Một nam tử sắc mặt tái nhợt dựa lưng vào đống cỏ, đã rơi vào hôn mê. Trên người hắn có rất nhiều vết thương do kiếm, trường bào màu xanh nhạt sớm bị nhiễm màu đỏ, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng chứng tỏ hắn còn sống.
Nhưng đây cũng là một nam nhân vô cùng dễ nhìn, tóc đen mềm mại uốn thẳng đến giữa lưng, mũi cao thẳng, khóe miệng hơi cong, lông mi lay động.
Trái tim Ôn Ly không lý do khẽ rung động.
[Tinh! Thu hoạch nhân vật nam giới: một người. Tên nhân vật: Vệ Anh; thân phận nhân vật: Ngũ Hoàng tử Khương quốc, vị hôn phu của Ôn Ly; trạng thái nhân vật: gần chết. Mời cứu trợ.]
Thanh âm lạnh băng của hệ thống gọi về thần chí của Ôn Ly, nàng đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách. Nàng không phải là chưa từng gặp qua nam nhân đẹp mắt, nhưng nhìn một người nam nhân đến thất thần, đây là lần đầu tiên.”
Nàng đi đến bên người nam nhân ngồi xổm xuống, cẩn thận nghiên cứu xem khuân vác hắn thế nào mới không làm hắn đau. Nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn cõng hắn trên lưng.
Bởi vì ôm công chúa với một người nam nhân mà nói, thật sự là quá khó nhìn.
Ôn Ly quay lưng lại, dè dặt cẩn trọng vòng tay Vệ Anh qua cổ mình, hai tay chế trụ đùi Vệ Anh, dùng hết sức lực đứng lên.
Không cần hoài nghi khí lực của đại lực sĩ Ôn Ly, phải biết rằng, ở thế giới hiện thực, nàng chính là một nữ đặc công hàng thật giá thật.
Nhưng sau khi nhấc chân lên, Vân Hoan lại gặp phải khó khăn. Nàng nên đi đâu đây? Không phải nói hiện giờ nàng là trưởng nữ của Ôn đại nhân sao, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Nơi này nhìn thế nào cũng thấy là một thâm sơn cùng cốc, cùng đại trạch Ôn gia một chút cũng không cùng một ranh giới.
“Tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi!” Một nữ hài mặc trang phục nha hoàn chạy tới.
Cùng lúc đó, thanh âm hệ thống vang lên bên tai Ôn Ly.
[Tên nhân vật: Hồng Nhị; thân phận nhân vật: nha hoàn bên người Ôn Ly; trạng thái nhân vật: cùng Ôn Ly ra ngoài đạp thanh, do cửa thành cấm đi lại ban đêm trước thời gian, dừng lại ngoài thành.]
Hồng Nhị thở hổn hển chạy đến trước mặt Ôn Ly, khi nhìn thấy nam nhân người đầy máu ở sau lưng Ôn Ly, sợ hãi kêu ra tiếng: “A! Tiểu thư cõng người chết ở trên lưng làm cái gì? Mau buông!”
Thấy Hồng Nhị nôn nóng sốt ruột muốn kéo Vệ Anh từ trên lưng mình xuống, Ôn Ly không dấu vết lùi một bước, tránh được móng vuốt của Hồng Nhị, “Hắn còn sống, chúng ta tìm một đại phu cứu hắn.”
Hồng Nhị ngẩn người, mới nói: “Được, chúng ta về chỗ ở trước, lại nhờ người giúp chúng ta tìm đại phu.” Hồng Nhị dừng một chút, lại nói, “Tiểu thư, vẫn là nô tì đến cõng đi.”
“Không cần, em vác không động.” Ôn Ly vân đạm phong khinh cự tuyệt.
Hồng Nhị: “.....”
Trên đường, Hồng Nhị một bên giúp Ôn Ly quạt gió, một bên oán giận Ôn gia Tam tiểu thư Ôn Kỳ, “Tiểu thư, theo nô tì nói, hôm nay việc này tuyệt đối là Tam tiểu thư cố ý hãm hại chúng ta. Em nói đang êm đẹp sao lại hẹn chúng ta ra ngoài đạp thanh, hóa ra là biết hôm nay sẽ cấm đi lại ban đêm trước thời gian, chính mình vụng trộm đi trước, để chúng ta ở lại đây. Ai, tiểu thư ngài nói, nàng ta làm sao mà biết được hôm nay sẽ cấm đi lại ban đêm trước thời gian nhỉ?”
Tam tiểu thư? Ôn Ly vừa ở trong lòng đọc tên này một lần, đằng trước đi lại bốn năm hán tử nông gia khỏe mạnh. Thấy Ôn Ly bước đi khó khăn, trên lưng cõng một nam tử bị thương, trong lòng quýnh lên, loại việc nặng thế này sao có thể để thiếu nữ như Ôn đại tiểu thư đến làm đây!
Vì thế như ong vỡ tổ đi qua, tranh nhau muốn giúp Ôn tiểu thư cõng người. Ôn Ly vừa thấy tư thế này, hét lớn một tiếng, “Hồng Nhị, ngăn bọn họ!”
Hồng Nhị vội vàng dùng chính thân thể mình ngăn cản bọn họ.
Sau khi Ôn Ly lần nữa tỏ vẻ bản thân không thành vấn đề, bọn họ mới hậm hực đi mời đại phu giúp nàng.
Ôn Ly đi theo Hồng Nhị trở lại nông gia thu lưu bọn họ, phân phó nói: “Hồng Nhị, em đi lấy một chậu nước sạch về đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Hồng Nhị tuân lệnh, nhanh nhẹn ra ngoài lấy nước.
Ôn Ly nhẹ tay nhẹ chân đặt Vệ Anh lên giường, xem người nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, chân mày Ôn Ly giật giật.
Hình như, phải cởi quần áo của hắn trước.