Edit: Hà Phương
Thu Tử Thiện gọi điện cho Lạc Ngạn đến lần thứ sáu thì rốt cuộc điện thoại bên kia tắt máy.
Cô nhìn nhìn điện thoại, trên mặt là biểu cảm từ chối cho ý kiến, và biểu cảm đó đương nhiên không tránh được ánh mắt của Thu Tử Hàn.
Cậu chê cười: Không nhận điện thoại?
Em biết ngay sẽ là dạng này mà, không đợi Thu Tử Thiện nói chuyện, cậu liền bổ sung thêm một câu. Nhưng một câu này lại khiến Thu Tử Thiện tức giận.
Chị chia tay thì em có thể trúng năm trăm vạn hay sao hả? Thu Tử Thiện lườm cậu, hết sức không hài lòng với việc cậu hả hê đắc ý.
Không hài lòng thì không hài lòng nhưng cô cũng không mắng Thu Tử Hàn nhiều. Dù sao chuyện này đúng là sai lầm của cô, lúc ấy sau khi bị phi lễ cô nên lập tức đuổi theo, sau đó tát Hàn Miễn một cái thật mạnh để chứng minh mình trong sạch.
Thu Tử Thiện lắc đầu ngán ngẩm nghĩ mình đúng là thất sách.
Chị vẫn nên suy nghĩ xem lỡ như mẹ nhìn thấy bài báo này sẽ có ý tường gì đi chứ?
Lúc trước Thu Tử Thiện và Lạc Ngạn nói chuyện yêu đương thì luôn thuận theo tự nhiên, lúc nên hẹn hò thì hẹn hò, lúc nên xuất hiện ở dạ tiệc cũng nhất định sẽ mang đối phương theo. Cho nên trong xã hội thượng lưu Vân Đô đã sớm coi hai người là một đôi.
Dĩ nhiên trong mắt những ‘khuê trung mật hữu’ của Thang Kiều, Thu Tử Thiện đã có được một mối thân gia rất tốt. Nhưng với Thang Kiều thì Lạc Ngạn luôn mang theo tính nguy hiểm, mặc dù lời đồn đãi đều nói cái chết của cha anh chỉ là ngoài ý muốn nhưng bất kể thế nào thì bà vẫn không yên lòng.
Em biến đi, đừng ở đây làm phiền mắt chị. Thu Tử Thiện không khách khí nói.
Thu Tử Hàn thấy cô tâm phiền ý loạn cũng biết nhất định là Lạc Ngạn bên kia xảy ra việc gì rồi, nếu không cô cũng không phải mang vẻ mặt này. Bây giờ tuy Thu Tử Thiện rất giỏi về kiểm soát biểu cảm của mình nhưng nếu có quan hệ tới cái cô để ý thì biểu cảm trên mặt vẫn không giấu được.
Không có việc gì, Thu Tử Thiện, chị nên tràn đầy lòng tin với bản thân mình, Thu Tử Hàn cười hì hì nói: Mà dù chị có bị vứt bỏ thì cũng có thể nhanh chóng tìm được bạn trai. Hơn nữa, không phải đã có một Hàn Miễn thay thế bổ sung rồi sao, chị còn lo lắng cái gì?
Cút cút cút, Thu Tử Thiện vừa nghe thấy cậu đắc ý hả hê nói thì lập tức tức cầm văn kiện trong tay ném qua. Thu tử Hàn lại dễ dàng tránh đi.
Sau đó Lạc Ngạn đi công tác trong vòng vài ngày, cô hoàn toàn mất đi tin tức của anh.
Thu Tử Thiện đối với tình huống như vậy chỉ muốn nói một câu, mẹ nó hay quá rồi.
--- ------ ---
Hàn Miễn nói nếu chị lại trốn tránh anh ta nữa thì việc anh ta đồng ý đầu tư có thể sẽ phải ngâm nước nóng, Thu Tử Hàn nói ra tin tức sau khi cậu và Hàn Miễn tiếp xúc, nhưng hình như cậu cũng không để ý lắm.
Ngược lại Thu Tử Thiện lúc này có phần nóng nảy, giống như nếu Thu Tử Hàn nói thêm câu nữa thì cô có thể phun tất cả lửa giận ra vậy. Cuối cùng cô vẫn nhịn xuống được.
Chị thật sự không biết Hàn Miễn nghĩ như thế nào sao? Chẳng lẽ là vì hai nhà chúng ta hi vọng chị và hắn ở bên nhau nên hắn sẽ theo đuổi chị? Chị thật sự hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại muốn như vậy à?
Thu Tử Hàn nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cái, sau đó bất khả tư nghị cười cười: Thu Tử Thiện, em không biết từ lúc nào chị bắt đầu không tự tin như vậy?
Có ý tứ gì? Thu Tử Thiện không nhịn được hỏi.
Vì chị là một mỹ nữ chứ sao, hơn nữa còn là một mỹ nữ rất có tiền, chỉ là bằng hai điểm này thì có cả một đống đàn ông nguyện ý quỳ gối dưới váy thạch lựu của chị rồi.
Thu Tử Thiện giả cười: A, vậy chị thực sự cám ơn em, nhìn ra được điểm tốt của chị.
Như vậy giờ em sẽ đi đặt bàn, bữa ăn tối nay chúng ta tiếp tục bàn về khoản đầu tư này. Thu Tử Hàn nói ra không phải câu hỏi mà là chắc chắn.
Thu Tử Thiện ngẩng đầu cậu nhưng cũng không lên tiếng phủ nhận.
Không thể không nói, kể từ khi xảy ra chuyện Phương Giác chơi gái, Thu Tử Thiện đã cảm thấy việc mình muốn hoàn toàn nắm giữ công ty trong tay vẫn còn xa tầm với lắm. Cô và Thu Tử Hàn cũng thực sự muốn bồi dưỡng thế lực của bản thân nên tìm kiếm đầu tư bên ngoài thành nhiệm vụ chủ yếu trước mắt bọn họ.
Không thể nghi ngờ Hàn Miễn là một ứng viên thích hợp, công ty gia tộc Hàn gia kinh doanh ngành hóa chất và IT, Hàn Miễn đồng ý đầu tư 200 triệu là từ cá nhân hắn lựa chọn đầu tư, vậy nên Thu Tử Thiện không cần lo lắng sẽ dẫn sói vào nhà.
Cô không cần thiết vì một nụ hôn mà khiến hợp đồng hai trăm triệu này bị thả trôi sông.
Nhưng cô vẫn cười lạnh nói: Nếu như tối nay Hàn Miễn còn dám có hành động bất chính nào nữa thì em cũng không cần phải khách khí, cứ để chị đá cho hắn một cái.
Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ.
Kì thực bữa ăn này cũng không thể tính là một bữa ăn thương mại chính thức được, bởi vì sau khi Thu Tử Thiện ngồi xuống, bên cạnh cô là Bạch Khải Kỳ, chỗ ngồi đối diện là Hàn Miễn, còn Thu Tử Hàn thì ngồi đối diện Bạch Khải Kỳ.
Ánh đèn ấm áp trên vách tường chiếu xuống gương mặt mỗi người, Thu Tử Thiện nhìn Hàn Miễn thì thấy ngay cả những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa dưới ánh đèn. Ghế ngồi mềm mại khiến người ngồi như bị lút vào bên trong, khăn trải bàn màu trắng còn thêu hoa văn tinh xảo, ly thủy tinh óng ánh trong suốt lóe sáng đặt bên tay trái, đồ ăn được bày theo thứ tự, kéo dài tới bên tay phải cô.
Rất dễ nhận thấy đây không phải là bữa an thương mại chính thức, ngay cả nửa chính thức cũng không tính, nhìn giống như hai đôi tình nhân hẹn hò thì đúng hơn. Ngay lúc nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Thu Tử Thiện nhân cơ hội trợn mắt lườm Thu Tử Hàn một cái.
Cô đồng ý để Thu Tử Hàn đặt bữa tối này, nhà hàng này từ cửa xanh vàng rực rỡ cho đến thực đơn đều khắc thật sâu bốn chữ nhà giàu mới nổi, cô không hề muốn tới một cái nhà hàng tràn đầy phong tình lãng tử này.
Giữa cô và Hàn Miễn không cần lãng mạn.
Tôi rất thích loại xe Ducati 848, có điều cậu phải mời người trong nghề cải trang, nếu không cũng không xong, Hàn Miễn cười nghe Thu Tử Hàn nói xong mới chậm rãi trả lời.
Thu Tử Hàn lại rất hưng phấn, dù sao cậu thích loại xe máy này, đặc biệt còn gặp được một cao thủ chuyện độ xe máy, hận không được thảo luận không ngừng.
Thu Tử Thiện cũng dừng một lát, nói thật cô cũng không hiểu lắm về Hàn Miễn người này. Vốn cho rằng hắn chỉ là một công tử nhà giàu không kềm chế được nhưng trên bàn ăn lại có thể chăm sóc đến mỗi người, ngay cả lần đầu tiên gặp mặt Bạch Khải Kỳ nhưng hắn vẫn có thể khiến cô nàng gia nhập vào đề tài.
Hai người nhanh chóng hòa mình vào không khí tốt đẹp mà quên mất mục đích bọn họ tới đây.
Tôi đi toilet một chút Thu Tử Thiện nghe được Thu Tử Hàn lại một lần nữa nhiệt liệt đàm luận cùng Hàn Miễn về mẫu xe thể thao năm nay, nhịn không được mở miệng nói.
Mình cũng đi, Bạch Khải Kỳ nhìn cô một cái, cũng nói theo.
Đợi hai người đi đến đến khúc quanh, Bạch Khải Kỳ mới cười hì hì lui về phía sau liếc mắt nhìn rồi nói: Thiện Thiện, mình cảm thấy Hàn Miễn thật đẹp trai.
Đẹp trai hơn Thu Tử Hàn sao? Thu Tử Thiện ngoéo miệng cười hỏi.
Dĩ nhiên so. . . Bạch Khải Kỳ cười hì hì, nhưng sau đó lập tức nhìn xuống nói: Mình còn lâu mới mắc bẫy của cậu nhé, người ta thích là cậu chứ đâu phải mình.
Đi về hướng toilet phải đi qua hành lang, hai bên đều là phòng. Đột nhiên cánh cử một gian phòng phía trước bị đẩy ra, một người đàn ông cầm điện thoại di động từ trong phòng bước ra ngoài đứng trên hành lang gọi điện thoại. Thu Tử Thiện đang đi theo bảng hướng dẫn tới chỗ cua, nhưng cô bất chợt nghi ngờ quay đầu lại nhìn một cái.
Lạc Ngạn? Mặc dù người đó đang đưa lưng về phía cô nghe điện thoại nhưng dù nhìn từ sau lưng thì Thu Tử Thiện cũng có thể nhận ra, đó chính là Lạc Ngạn.
Bạch Khải Kỳ cũng đã nhận ra Lạc Ngạn, trên mặt cô nàng xuất hiện một vẻ bối rối, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng hạ thấp giọng hỏi: Cậu không biết anh ấy cũng đến đây ăn cơm hả?
Bạch Khải Kỳ im lặng, coi như cô và Thu Tử Hàn đều tin tưởng rằng Thu Tử Thiện sẽ không động lòng với Hàn Miễn, cũng sẽ không cho hắn cơ hội, nhưng hình ảnh hai người bọn họ hôn môi đã bị truyền thông đăng ra ngoài. Lạc Ngạn dù hào phóng đến đâu cũng sẽ không thể không để ý.
Giờ làm sao? Bạch Khải Kỳ có chút gấp gáp, vị trí bọn họ ngay ở đại sảnh, chỉ cần Lạc Ngạn ra ngoài thì nhất định sẽ nhìn thấy bọn họ.
Cái gì mà làm sao? Có cái gì phải làm sao, Thu Tử Thiện cười lạnh một tiếng: Ngay cả việc anh ấy về lúc nào mình còn không biết đấy.
Bạch Khải Kỳ trầm mặc, xem ra lần này Lạc Ngạn tức giận hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Cô đang muốn kéo Thu Tử Thiện rời khỏi để suy nghĩ đối sách thì chợt nhìn thấy cánh cửa phòng kia lại mở ra, một cô gái mặc một chiếc đầm trắng bước ra, cô ta đi tới bên cạnh Lạc Ngạn; Lạc Ngạn che lại di động nói nhỏ mấy câu với cô ta sau đó nói thêm mấy câu với người trong điện thoại rồi cúp máy.
Bạch Khải Kỳ thực sự muốn đâm mù mắt mình, lấy sự hiểu biết của mình với Thu Tử Thiện thì cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ có người đến gần người đàn ông của cô.
Lạc Ngạn, Thu Tử Thiện đạp giày cao gót bước đến, tiếng bước chân mới vừa dừng thì âm thanh liền vang lên.
Bạch Khải Kỳ dựa vào khúc quanh, đưa đầu ra nghĩ