Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Nàng không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà dựa vào bên giường nhìn hắn, hơi ngẩn ra. Nghe hô hấp trầm ổn của hắn trong lòng nàng cũng trở nên nhu hòa hơn. Không biết vì sao chỉ nhìn hắn, tâm tình của nàng liền trở nên kỳ quái, vừa muốn trốn thoát vừa muốn tiếp cận hắn…
“Haizz, ngươi thật làm cho ta cảm thấy tò mò quá”. Nàng thở dài, nhịn không được vụng trộm hôn lên bàn tay chai sạn của hắn. Lúc đôi môi mềm mại chạm vào da thịt thô ráp ngăm đen của hắn, mặt của nàng đột nhiên đỏ bừng, vội vàng lui ra, hai tay che lấy gò má đã ửng đỏ, vỗ nhẹ vài cái, muốn làm giảm độ nóng.
Từ lúc nàng chào đời đến này, đây là hành động to gan nhất nàng đã làm.
Nàng không thể xác định cảm giác Thiết Ưng mang đến cho nàng là gì, nàng chỉ là theo bản năng muốn trốn tránh, không hy vọng hai người vì hôn ước kia mà bị trói buộc. Tuy nàng cực lực phản đối hôn ước này nhưng cũng không phải là thật ghét hắn, nghĩ đến trước kia hắn khiến nàng có khát khao kỳ lạ, nàng liền cảm thấy bất an.
“Ta phải rời đi càng sớm càng tốt”. Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm nói, lại cẩn thẩn nhìn hắn, bắt đầu tìm kiếm thứ Hoàng Phủ Giác nhắc đến, có lệnh bài nàng mới có thể tự do mà rời khỏi đây.
Nội thất bên trong càng thêm đơn giản, nàng tìm kiếm rất nhiều chỗ trong phòng cũng không tìm thấy bóng dáng lệnh bài ra khỏi thành. Càng tìm nàng càng sốt ruột, thậm chí hai tay đã đổ mồ hôi, màn đêm buông xuống truyền đến tiếng gõ mõ báo canh, nàng bối rối phát hiện thời gian không có bao nhiêu.
“Chết tiệt. Cuối cùng lệnh bài để ở đâu?” Nàng đi vài vòng trong phòng, lại đến cạnh giường chăm chú nhìn Thiết Ưng say sưa ngủ. “Ngươi sẽ không hèn hạ đến mức đi ngủ giấu lệnh bài trong người chứ?” Nàng hỏi, lại không nghe đáp án nào.
Dã Hỏa chậm rãi đến gần giường, bất an quan sát hắn, tầm mắt tìm kiếm khắp trên người hắn, suy nghĩ có nên dùng hai tay kiểm tra không. Coi như nàng thoải mái không có rụt rè như nữ nhi nhà người ta, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng mà thời gian cứ thế trôi qua, nếu cứ lãng phí có khi đến sáng cũng không trốn thoát được. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lá gan của nàng cũng không giống những tiểu cô nương khác.