Lăng Dạ tỉnh lại thấy xung quanh không có ai, xem ra y không có ở trong tẩm cung. Trong lòng có chút thất vọng, đến lúc phát giác ra mình có chút thất vọng, Lăng Dạ giật mình một cái, bản thân thế nhưng lại vì y không có ở bên cạnh mà cảm thấy thất vọng.
“ Dạ nhi, tỉnh lại rồi a.” Lăng Quang vừa vào cửa liền nhìn thấy Lăng Dạ đang ngồi đó, không biết là đang nghĩ cái gì, khuôn mật vẫn còn chút xưng, nhưng đã không còn đỏ rồi. Trong lòng y vẫn là có chút xót xa.
“ Tỉnh rồi.” Lăng Dạ nghe thấy tiếng nói của Lăng Quang, ngẩng đầu lên trả lời.
“ Mặt còn đau không, có cảm thấy đỡ hơn không?” Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xưng xưng.
“ Không còn đau nữa, ta lại không phải là nữ nhân, không cần phải xé to chuyện nhỏ nhặt ra như thế, chỉ là bị đánh mấy bạt tai mà thôi. Không sao cả.” Lăng Dạ an ủi, trong lòng lại nghĩ, Hoàng hậu, lần sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp đôi.
“ Cái gì mà chỉ bị đánh có mấy cái, mặt đều xưng lên rồi, có thể không sao sao?”
Thấy Lăng Quang quan tâm mình đến thế, trong lòng Lăng Dạ thấy ấm áp. “ Ta muốn ăn cái gì đó.”
“ Biết rồi, cũng may ta đã dặn người đi chuẩn bị tốt rồi, để ta lấy cho ngươi.” Lăng Quang nghe xong lời Lăng Dạ nói, cười cười, rồi đem hạnh nhân tô đặt trên bàn đưa cho Lăng Dạ.
Lăng Dạ lúc ăn hạnh nhân tô hỏi Lăng Quang: “ Ngươi vừa rồi đi làm gì vậy?”
“ Đến chỗ Hoàng hậu, yên tâm đi, ta đã trừng phạt họ rồi, Dạ nhi, chuyện lần này ngươi đừng suy nghĩ nữa, đều đã qua rồi.” Lăng Quang an ủi Lăng Dạ.
“ Đã biết, nhưng thù của nương ta muốn tự mình trả.” Lăng Dạ nhìn Lăng Quang, hy vọng y có thể đáp ứng yêu cầu của mình.
“ Được rồi, ta đáp ứng ngươi.”
“ Ngươi lát nữa tính làm gì? Lẽ nào là ngồi ở đây nói chuyện phiếm với ta sao? Lăng Dạ hỏi.
“ Ta cũng muốn lắm, nhưng ta vẫn còn rất nhiều tấu chương cần xem.” Lăng Quang khổ sở nói, y cũng rất muốn chuyện phiếm với Lăng Dạ a.
“ Vậy lát nữa ngươi phải đi ngự thư phòng rồi.” Lăng Dạ có chút thất vọng, rất muốn y ở lại với mình a.
Cảm giác được thất vọng trong ngữ khí của Lăng Dạ, không cần phải nói là Lăng Quang có bao nhiêu vui mừng, “ Dạ nhi, vậy ngươi theo phụ hoàng đi là được.”
“ Ta lười đi đến ngự thư phòng, hơn nữa ngươi phê duyệt tấu chương, ta cũng không có việc gì làm a.”
“ Ta đem đến tẩm cung phê là được, ta sẽ gọi Nhậm công công lấy cho ngươi một quyển sách, ngươi cứ xem sách. Còn nếu không được, xem thử tấu chương cũng được a.” Lăng Quang nói.
“ Được thôi.” Lăng Dạ lấy một khối hạnh nhân tô cho vào miệng, mơ mơ hồ hồ đáp lại.
……….. Tẩm cung Hoàng hậu ……….
“ Đáng chết, hoàng thượng thế nhưng lại bảo vệ con hồ ly tinh đó như vậy, còn không cho phép ta ra khỏi phòng, dựa vào cái gì, lại còn lấy địa vị Hoàng hậu ra uy hiếp ta. Thần nhi, ngươi chú ý kỹ con hồ ly tinh đó cho ta, tốt nhất là nghĩ một biện pháp làm y biến mất.”
Vừa rồi Lăng Quang đến đây cảnh cáo An Lạc Tuyết, còn cấm nàng bước ra khỏi phòng, cái này khác nào giam lỏng nàng, hiện tại An Lạc Tuyết nộ hỏa ngập bụng.
“ Mẫu hậu, đừng tức giận nữa, ta biết phải làm thế nào rồi, đia vị thái tử ta nhất định sẽ lấy được, người không cần lo lắng nữa, lại nói, hiện tại phụ hoàng có thể chỉ là mới mẻ một chút mà thôi, qua một đoạn thời gian sẽ phai nhạt, đến lúc đó, chúng ta sẽ lấy lại chút lợi ích, đối xử với y thật tốt, khi đó có đủ khổ cho y chịu a.” Lăng Thần an ủi An Lạc Tuyết.
“ Thần nhi nói cũng đúng, con hồ ly tinh đó cũng không tiêu sái được lâu đâu, nhưng mà, Thần nhi, ngươi vẫn là phải cẩn thận một chút, con hồ ly tinh đó không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu. Lại thêm y nhất định biết được chuyện chúng ta hãm hại mẫu thân và cữu cữu của y, thù hận giữa chúng ta không ít đâu, lúc nào đó ngươi cùng ngoại công của ngươi nói chuyện một chút, cùng nhau thảo luận đối sách.”
“ Ta biết rồi, mẫu hậu, mấy ngày này người cứ ở trong này đi, qua vài ngày, phụ hoàng hết giận rồi, cũng sẽ không còn chuyện gì.”
“ Ân, mẫu hậu biết, Thần nhi, ngươi cứ đi xử lý chuyện của ngươi đi, mẫu hậu tự biết chừng mực.” An Lạc Tuyết nói với Lăng Thần.
“ Vậy nhi thần cáo lui.” Lăng Thần nói xong liền rời khỏi phòng của An Lạc Tuyết.
…………Trong nhà của Ngạo Nỗ Liệt………
“ Cang nhi, lục hoàng tử hồi cung rồi, lúc nào đó ngươi đến thăm y đi, lúc nhỏ, các ngươi vẫn thường chơi cùng nhau, lúc ấy còn có tam hoàng tử, hiện tai y trở về rồi, đã qua bao nhiêu năm, nói về những kỉ niệm cũ cũng tốt, khi nào rảnh ngươi liền cùng tam hoàng tử đến thăm y, lục hoàng tử vẫn thật sự là đáng thương, cái gì có thể giúp được thì liền giúp.” Ngạo Nỗ Liệt nói với Ngạo Thanh Cang.
“ Ta biết rồi, phụ thân, ta đang dự định ngày mai cùng Lăng Huy đến thăm y, chúng ta thật sự cũng rất nhớ lục hoàng tử, lúc nhỏ, y thật sự rất nghịch ngợm, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, thường xuyên chỉnh ta và Lăng Huy, không biết đã qua bao nhiêu năm như vậy, y có còn nhớ chúng ta không.” Ngạo Thanh Cang nói.
Dạ nhi, ngươi vẫn còn nhớ ta chứ, khi ta biết được các ngươi bị biếm làm thứ dân đã đau lòng rất lâu, cho rằng sẽ không còn có thể gặp lại ngươi, không ngờ được, qua nhiều năm như vậy, ngươi thể nhưng đã trở lại, trở lại nơi đã gây ra cho ngươi nhiều đau thương, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, dùng hết khả năng của ta mang đến niềm vui cho ngươi, sẽ không để cho ngươi gặp đau khổ nữa.
Dạ nhi, lần này ta nhất định sẽ giữ chặt lấy ngươi, mãi không buông tay.
………Trong tẩm cung hoàng đế……….
“ Phụ hoàng, có nhiều tấu chương đến như vậy sao, ngươi mỗi ngày đều phải xem, không phải rất khổ cực sao, làm hoàng đế có gì tốt a, tại sao có nhiều người muốn địa vị này như vậy a.” Lăng Dạ nhàm chán xem sách, bèn nhìn Lăng Quang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy tấu chương chất đầy bàn, Lăng Dạ không nói nên lời, hoàng đế cũng thật là đáng thương a, ngày ngày đều xem nhiều tấu sớ như vậy, lại còn phải phê duyệt.
“ Dạ nhi, không phải ai cũng như ngươi nghĩ vậy đâu, bọn họ muốn địa vị này, là vì quyền lực, tiền tài, đia vị, những thứ này mê hoặc họ, cho nên rất nhiều người đều muốn làm hoàng đế. Bởi vì rốt cuộc, hoàng đế là tồn tại lớn nhất quốc gia, không thể vì khổ cực mà thay đổi cách nghĩ của họ, chỉ có ngươi một con sâu lười mới nghĩ như vậy thôi.” Lăng Quang nghe Lăng Dạ nói, bất giác cười trả lời.
“ Không phải ta lười, mà là họ ngốc, không hiểu được hưởng thụ, giống ta như vậy không phải là rất tốt sao, có ăn có mặc, mấy thứ quyền lợi đó có là gì, bản thân vui vẻ là được, làm hoàng đế của một nước, thật vất vả, phải nuôi sống bao nhiêu bách tính, mỗi ngày đều dậy thật sớm, có bao nhiêu vấn đề phải giải quyết, vậy không phải là tìm chuyện cho mình làm sao, ta thấy hoàng đế là đáng thương nhất trên thế giới a.” Lăng Dạ cảm thán nói.
“ Nói như vậy, Dạ nhi cảm thấy phụ hoàng rất đáng thương đi.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ hỏi.
“ Đúng a, rất đáng thương.” Lăng Dạ cũng nhìn Lăng Quang, thành thật trả lời, lại không biết biểu tình bản thân thành thật trả lời như vậy lại càng khiến Lăng Quang không nói nên lời.
Nhẹ nhàng ôm Lăng Dạ nói: “ Dạ nhi, nếu ngươi đã cảm thấy phụ hoàng đáng thương, vậy thì hãy luôn bên cạnh phụ hoàng, đừng ly khai phụ hoàng, được không.”
“ Ta hiện tại không phải đang ở bên ngươi sao, không có ly khai phụ hoàng a.” Lăng Dạ nghi hoặc nói, sao lại đột nhiên nói chuyện này.
“ Phụ hoàng biết, phụ hoàng nói là Dạ nhi phải vĩnh viễn ở cạnh phụ hoàng, đừng rời xa phụ hoàng, Dạ nhi, ngươi sẽ đáp ứng yêu cầu của phụ hoàng chứ.” Lăng Quang chăm chú nhìn Lăng Dạ, trong lòng lại chờ đợi đáp án của Lăng Dạ cho chính mình.
Nhìn thấy gương mặt Lăng Quang tràn đầy biểu tình kỳ vọng, Lăng Dạ không biết trả lời làm sao, vĩnh viễn sao, ta có thể làm được không? Cho dù bản thân ta hiện tại đã không còn hận y đối xử với ta và mẫu thân như vậy, nhưng bất kể thế nào y lúc đó đối xử với chúng ta như vậy, trong lòng ta vẫn có một chút vướng mắc, thật ra ta chỉ là một linh hồn xuyên thời không, làm sao mà trả lời.
Nhìn thấy Lăng Dạ chìm vào suy tư, Lăng Quang chớp chớp mắt nhìn y, vô cùng hy vọng Dạ nhi có thể đáp ứng mình.
“ Phụ hoàng, ngươi tại sao lại hỏi như vậy, sau này ta nhất định còn phải lấy vợ sinh con a.” Lăng Dạ nghĩ rất lâu chỉ có thể nói như vậy.
“ Nói vậy là, Dạ nhi không nguyện ý sao.” Lăng Quang không biết phải làm thế nào để hình dung tâm trạng của mình lúc này, có thể là thất vọng, đau thương, bi ai, Dạ nhi y không nguyện ý vĩnh viễn ở bên mình. ?
Nhìn thấy bộ dáng thất vọng, bi thương của Lăng Quang, trong lòng Lăng Dạ cảm thấy có chút đau xót, bất giác nói: “ Chỉ cần ngươi không đuổi ta đi, ta nhất định mãi mãi ở bên ngươi.”
Nghe thấy Lăng Dạ trả lời, tâm tình vốn đang thất vọng liền lập tức vui vẻ trở lại, chặt chẽ ôm lấy Lăng Dạ, Dạ nhi, là ngươi tự mình đáp ứng, vậy phụ hoàng tuyệt đối không để ngươi đi, ta phải vĩnh viễn cột chặt ngươi ở bên mình.
Cảm thấy tâm tình của Lăng Quang tốt lên, Lăng Dạ nhẹ nhõm thở một hơi, nhẹ nhàng để y ôm lấy mình, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này mình thật hạnh phúc, bèn duỗi tay ôm lấy Lăng Quang, dựa vào người y, lắng nghe khí tức của y, hưởng thụ sự ấm áp của giờ khắc này.