Lý Vân Thông đợi sau nửa ngày, thấy Hoa Tri huyện ngây người như phỗng, trong nội tâm rất là khinh bỉ, trên mặt ngược lại rất kính cẩn.
Hoa Tri huyện không nói một lời, chỉ thống khổ hò hét trong lòng:
- Binh vương toi rồi! Toi rồi! Lúc này toi thật rồi! Ta mười năm học hành trong nghèo khó, thanh niên trúng cử, cha mẹ vui mừng khôn xiết, hàng xóm làng xã chung quanh cực kỳ hâm mộ, lần này thật sự là bị mất chức thành dân thường, về quê cày ruộng rồi.
Y ở huyện Hồ ba năm, chiến tích cũng chả có gì đáng khen, hôm nay Điển sử tân nhiệm vừa tiến vào địa phận đã bị cướp giết. Tin tức này một khi rơi vào tai triều đình, quan to quan nhỏ trên triều đình sẽ thấy thế nào? Cắt cử y đến huyện Hồ, chẳng những không đạt được hiệu quả mong muốn, lại còn trị an vô pháp như thế, cho dù cho một câu trả lời thỏa đáng, y cũng phải trở thành vật hy sinh.
Mạnh Huyện thừa cùng Vương Chủ bộ đang lúc thảo luận chiến tích thì biểu hiện một mực như không liên quan tới mình, lúc này sắc mặt cũng phát lạnh, xảy ra chuyện lớn như vậy, triều đình nhất định tức giận. Vốn chỉ là kỳ thi cuối năm, xui xẻo nhất định là Hoa Tình Phong, chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng nhất định là Hoa Tình Phong.
Có thể để xảy ra chuyện lớn như vậy, khó nói triều đình có thể hay không nghiêm gia chế tài bọn họ. Hoa Tình Phong căn bản chỉ là bù nhìn thôi, xéo đi chỗ khác cũng nhẹ nhàng, còn hai người bọn họ cầm giữ chính quyền huyện Hồ, bởi vì vụ án này, bọn họ chẳng phải cũng toi luôn?
Hai người liếc nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khẩn trương. Tuy bọn họ một mực đối đầu, nhưng là sự việc này đúng là đều có ảnh hưởng trí mạng đến hai người bọn họ, lập tức bọn họ tự giác bắt tay làm hòa.
- Khục! Lý Vân Thông, ngươi đem người báo án kia vào.
Hoa Tri huyện ngây người. Mạnh Huyện thừa liền nói đỡ cho y. Nội tâm Lý Vân Thông đối với Mạnh Huyện thừa ngược là là sự kính sợ, vội vàng đáp ứng một tiến, sau một lát dẫn Diệp Tiểu Thiên vào.
Mạnh Huyện thừa giống như thẩm vấn, hỏi qua Diệp Tiểu Thiên một lần. Diệp Tiểu Thiên mang chuyện phát sinh ở trấn Lộc Giác, chuyện gặp Ngải Điển sử, từ đầu đến cuối nói với Mạnh Huyện thừa một lần. Mạnh Huyện thừa chán nản ngồi lại ghế, khoát tay áo.
Diệp Tiểu Thiên chắp tay nói:
- Tiểu dân cáo lui!
- Chậm đã!
Vương Chủ bộ đột nhiên tỉnh táo lại, hét Diệp Tiểu Thiên một tiếng, đứng lên nói:
- Sự việc trọng đại, ngươi là nhân chứng quan trọng, tạm thời không thể rời khỏi bổn huyện. Người đâu, tạm thời dàn xếp bọn họ ở dịch quán.
Vương Chủ bộ lại nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Ngươi cùng người nhà trước hết ở tạm dịch quán, bổn quan sẽ cho người ghi lại lời khai ngươi cung cấp.
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, thầm nghĩ:
- Quả nhiên phiền toái. Bất quá để tránh cho phiền toái càng lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể phối hợp với bọn họ.
Diệp Tiểu Thiên cười theo nói:
- Vâng! Nhưng mà tiểu dân chép khẩu cung lại rồi sẽ đi ngay.
Vương Chủ bộ mỉm cười, nói:
- Đợi huyện tôn báo với Tề Bộ khoái, lại mời La Tuần kiểm phát một đội binh mã tiến về sơn khẩu kia thăm dò tình hình Ngải Điển sử, còn phải nhờ ngươi dẫn đường. Ngươi tạm thời không được đi, lúc nào có thể rời khỏi, chờ bổn quan phân phó đi.
Diệp Tiểu Thiên vội la lên:
- Vị lão gia này, tiểu dân...
Vương Chủ bộ vung tay lên, cao giọng nói:
- Người tới, dẫn hắn xuống an bày ở dịch quán!
Hai trong bốn tên nha dịch đứng bên ngoài phòng nghị sự lập tức chạy đến, một trái một phải đứng bên người Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ, ũ rũ cúi đầu đi theo hai tên nha dịch rời đi. Hoa Tri huyện cười thê lương, nói với Vương Chủ bộ:
- Vương Chủ bộ, rất nhanh chúng ta sẽ phải bãi quan làm dân đen, ha ha, còn lưu lại người nọ có tác dụng gì.
Nói đến đây, mắt y đột nhiên lay chuyển, cười ha ha, vỗ án nói:
- Bãi quan làm dân đen a! Bổn quan bị như vậy, Mạnh Huyện thừa, Vương Chủ bộ, hai vị cũng cùng bổn quan bãi chức làm dân luôn. Ha ha ha..., không nghĩ tới ta và các ngươi ba người đều trở thành con ve trên sợi thừng, ha ha ha...
Hoa Tri huyện ở huyện Hồ ba năm. Từ lúc mới bắt đầu toàn lực kháng nghị, càng về sau càng nản lòng thoái chí, không thể làm gì khác ngoài làm bù nhìn, trong nội tâm đối với hai kẻ đoạt quyền là Mạnh Huyện thừa và Vương Chủ bộ tràn đầy hận ý, hôm nay bỗng nhiên nghĩ đến hai người kia cũng lụy bại, mặc dùng mình cũng không tránh khỏi, nhưng vẫn có một loại thích thú không chịu được.
Hoa Tri huyện vỗ bàn cười to, cười đến chảy nước mắt. Vương Chủ bộ lạnh lùng nhìn y, đợi đến lúc y thở dốc, chậm rãi nói:
- Việc này, không hẳn là không có biện pháp.
Hoa Tri huyện chỉ vào y, cười to:
- Biện pháp giải quyết? Ha ha ha, Vương Chủ bộ, bổn huyện thừa nhận ngươi túc trí đa mưu. Nhưng dưới tình hình như vậy, ngươi còn có biện pháp nào khác? Ngươi cùng bộ lạc trong núi không phải quan hệ rất tốt sao? Nghe nói trong núi có vu sư, Miêu gia còn có Cổ thuật, không bằng ngươi mời một vị Đại vu sư hoặc là Đại cổ thuật sư đến, cứu sống Ngải Điển sử đi. Ha ha ha...
Hoa Tri huyện càng nói càng thấy thú vị, nhịn không được cười to.
Ông trời có mắt rồi, y đến huyện Hồ ba năm, một mực nén giận, hôm nay cuối cùng cũng có thể cười vào mặt Vương Chủ bộ. Vương Chủ bộ trừng mắt nhìn Hoa Tình Phong cười như điên như dại, gằn từng chữ nói:
- Đúng vậy! Ta phải cứu sống hắn!
Lời vừa nói ra, Hoa Tri huyện ngưng cười, y kinh hãi mà nhìn Vương Chủ bộ, nghẹn ngào hỏi:
- Cứu sống hắn? Ngươi... ngươi.., trên đời chẳng lẽ có bí thuật như vậy, có thể khiến người ta khởi tử hoàn sinh?
Y vốn tưởng rằng nhất định bị mất chức xuống làm dân đen, nản lòng thoái chí, đột nhiên nghe nói còn có hy vọng, tâm tình không khỏi khẩn trương.
Vương Chủ bộ không có trả lời. Y lạnh lùng lục soát liếc đám quan lại trên công đường nói:
- Chư vị, hôm nay xảy ra chuyện này, một khi là triều đình biết. Huyện tôn đại nhân, Huyện thừa đại nhân cùng bổn quan sẽ khó chối bỏ tội lỗi. Nhưng mà ở huyện Hồ có bao nhiêu quan viên đều sẽ bị xử phạt không nặng thì nhẹ. Chúng ta hôm nay có thể nói “Nhất vinh câu vinh, nhất tốn câu tốn”, mọi người phải đồng tâm hiệp lực mới vượt qua cửa ải khó khăn này được.
Mọi người nhao nhao gật đầu nói phải. La Tiểu Diệp cau mày nói:
- Vương Chủ bộ, ngươi có biện pháp nào? Miêu gia cổ thuật ta có nghe nói, thập phần thần kỳ. Nhưng là khởi tử hồi sinh... Hình như không có Cổ Thuật sư nào thần thông như vậy? Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Chủ bộ cười cười đầy quỷ dị, còn chưa nói. Mạnh Huyện thừa đột nhiên khẽ giật mình, bỗng đứng lên nói:
- Lý Vân Thông.
Tên thư lại kia vẫn còn ngơ ngác đứng đằng kia, nghe tiếng gọi vội vàng đáp lại.
Mạnh Huyện thừa nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Hộ phòng lại điển.
Hoa Tri huyện thấy không vui. Tuy nói y chỉ là bù nhìn, thì Mạnh Huyện thừa cũng nên giả vờ xin chỉ thị y một tiếng, đằng này cứ mặc kệ y mà tự ý bổ nhiệm. Lý Vân Thông nghe thấy vậy ngây người, bỗng dưng thăng chức? Từ một viên thư lại bình thường đột nhiên biết thành thủ lĩnh Hộ khoa?
Mạnh Huyện thừa nói:
- Chuyện hôm nay, ngươi phải giữ kín như bưng, không được nói với bất kỳ ai. Nếu có nửa điểm tin tức truyền đi...
Vẻ mặt Mạnh Huyện thừa dữ tợn:
- Nếu chúng ta gặp chuyện không may, cũng nhất định phải kéo ngươi toi luôn!
Lý Vân Thông giờ mới hiểu quả nhiên không có chuyện tốt tự nhiên tới. Mạnh Huyện thừa đây là muốn phong tỏa y, lại không biết Mạnh Huyện thừa muốn làm gì, chuyện lớn như vậy giấu diếm sao được? Lý Vân Thông thấp thỏm trong lòng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Mạnh Huyện thừa mắt nhìn hai tên nha sai bên ngoài, cách xa như vậy, bọn hắn hẳn là không thể nào nghe được quan tòa nghị sự, liền phân phó nói:
- Ngươi đi dẫn hai người hắn đi đi, ngươi giữ cửa ở ngoài.
Lý Vân Thông khúm núm, vội vàng lui ra ngoài.
Hoa Tri huyện lúc này cũng nhìn thấy sự kỳ quặc, nhịn không được hỏi:
- Mạnh Huyện thừa, ngươi ... đây là ý gì? Chẳng lẽ... Vương Chủ bộ nói, ngươi đã hiểu?
Mạnh Huyện thừa nhìn Vương Chủ bộ liếc mắt, hai người nhìn nhau cười, quả nhiên không hổ là đối thủ thế lực ngang nhau, hai người hiển nhiên đều hiểu âm mưu trong lòng đối phương, Mạnh Huyện thừa gần đây tranh chấp cùng Vương Chủ bộ, một bước cũng không nhường, lúc này lại mỉm cười nói:
- Vẫn là mời Vương Chủ bộ vì đại nhân vạch ra phương án.
Mạnh Huyện thừa trở lại chỗ ngồi thản nhiên ngồi xuống. Vương Chủ bộ mỉm cười đứng dậy. Hai người phối hợp ăn ý, thoạt nhìn như là một đôi hảo hữu nhiều năm. Trên quan trường, quả nhiên không có địch nhân vĩnh viễn, Hoa Tri huyện thiếu kiên nhẫn, vội vã nói:
- Vương Chủ bộ, ngươi đến cùng là có biện pháp gì mau mau nói đi.
Vương Chủ bộ nói:
- Nghe tiểu tử kia vừa rồi nói, Ngải Điển sử chết, ngoại trừ hung thủ, chỉ có hắn và nhị muội, tam muội của hắn cùng với các vị đại nhân trong gian phòng này biết rõ, đúng không?
Hoa Tri huyện nhanh chóng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ngoài ra còn có một Lý Vân Thông, thì tính sao?
Vương Chủ bộ nói:
- Nếu như chúng ta có thể là cho Ngải Điển sử sống lại, hung thủ tuyệt đối sẽ không đứng ra nói hắn là giả. Bọn hắn vốn là một đám cường đạo giết người cướp của, huống hồ, bọn hắn còn chưa biết người mình vừa giết chính là Ngải Điển sử, nếu không chưa chắc bọn chúng xuống tay. Mà chúng ta, tư nhiên cũng sẽ không nói...
Vương Chủ bộ nói đến đây, Hoa Tri huyện rốt cuộc cũng hiểu được, giật mình nói:
- Ngươi nói là... tìm người giả mạo...điều này sao có thể, Ngải Điển sử cũng không phải người từ đâu hiện ra, ngươi tìm người giả mạo, có thể giả mạo bao lâu? Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Chủ bộ âm hiểm cười, nói:
- Không bao lâu nữa thôi, qua một đoạn thời gian, “Ngải Điển sử nếu vì “không hạp đất nước” mà bệnh chết tại huyện Hồ, chẳng lẽ triều đình có thể truy cứu trách nhiệm của chúng ta? Có liên quan gì đến chúng ta chứ?
Hoa Tri huyện nghe xong lời này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, còn đám quan chức bên kia giờ cũng đã minh bạch ý tứ của Vương Chủ bộ, khiếp sợ không thôi. Bất quá bọn họ đều là tâm phúc không phải của y thì cũng là của Mạnh Huyện thừa, việc này cũng quan hệ đến lợi ích cá nhân nên cũng không ai phản đối.
Mạnh Huyện thừa đằng hắng một cái, nói:
- Kể từ đó, Ngải Điển sử cuối cùng cũng đã chết rồi, nhưng cái chết của hắn, sẽ không có chút xíu nào liên quan đến chúng ta. Cửa ải này, không phải chúng ta đã vượt qua rồi sao?
Hoa Tri huyện lúng ta lúng túng nói:
- Như vậy được chứ?
Suy nghĩ kỹ một chút, thật đúng là có thể thực hiện, ánh mắt y sáng dần lên:
- Thế nhưng mà, chúng ta tìm đâu ra người giả mạo Ngải điển sự đây?
Vương Chủ bộ bình thảnh tự nhiên cười cười, nói:
- Cần gì đi tìm, như ở bản địa liền tìm một người, làm sao để mọi người không nhận ra hắn, không làm hỏng đại sự của chúng ta... Hay dùng tên tiểu tử báo tin vừa nãy là được? Dù sao tuổi của hắn cùng Ngải Điển sử không chênh lệch nhiều, nói hắn mấy tuổi mà không được.
Hoa Tri huyện lạnh cả tim, thầm nghĩ:
- Đây chẳng qua là chống đỡ qua một đoạn thời gian, về sau phải giết tên họ Diệp kia? Vì lý do an toàn, tên họ Diệp kia phải chết, hai muội muội của hắn cũng không thể để họ sống, ba cái mạng người a...
Hoa Tri huyện có chút không đành lòng. Nhưng y càng lo cho tiền đồ của mình hơn, hơn nữa nhìn đám quan chức quan tòa ai cũng trầm mặc, nếu như y muốn phản đối, chỉ sợ y cũng sẽ “bệnh chết” ở đây, không chừng khi đó thì không phải là không hợp đất nước, mà là phát sinh ôn dịch.
Hoa Tri huyện cắn răng, nói:
- Có thể... Tên họ Diệp kia không chịu đáp ứng thì sao?
Mạnh Huyện thừa cùng Vương Chủ bộ cùng cười cười, khinh bỉ nhìn y nói: