Tĩnh Châu là con đường quan trọng từ tây nam đến Quý Châu và Quảng Tây. Ở thành tây có một dãy núi, vì “hiểm, cao, lạ, đẹp” mà được vinh danh là “Sở Nam đệ nhất phong”, ở thành đối diện có một nơi được gọi là Ngũ Lão Phong, năm đỉnh núi đứng cạnh nhau như năm lão nhân.
Tĩnh Châu không chỉ tao nhã tú lệ, cảnh đẹp nao lòng người, mà ở những nơi kỳ thú rất đông người buôn bán, cực kỳ phồn hoa. Cũng vì thường xuyên tiếp xúc với người khác nên phần lớn dân bản xứ đều nói tiếng Đại Minh phổ thông, thoạt nhìn rất giống một tòa thành nhỏ.
Chỉ là, Diệp Tiểu Thiên đến từ kinh thành, dưới chân Thiên tử, tiêu chuẩn cũng cao hơn, tâm tính cũng ổn định hơn, bao nhiêu thành trì nhìn thấy dọc đường trong mắt hắn đều là vùng nông thôn hết.
Đương nhiên người trong thành này cũng đều là nông dân, đại khái trong mắt hắn chỉ có Tô Hàng hoặc Kim Lăng mới là nơi đáng nhìn.
Vì suy nghĩ này, vào thành Tĩnh Châu, Diệp Tiểu Thiên vẫn rất tự nhiên, không chút rụt rè. Thấy một vị lão nhân tóc trắng phía trước đang dắt một đứa cháu gái nhỏ tóc còn thắt hai bím tập tễnh đi theo, hắn liền lên tiếng hỏi:
- Lão nhân gia có biết Dương phủ Tĩnh Châu ở đâu không? Ha ha, chủ nhân của Dương gia là Dương Lâm đang làm quan ở kinh thành, chắc hẳn lão nhân gia biết rất rõ phủ đệ của ông ấy.
- $##*^&%
- Ấy, lão nhân gia nói được tiếng phổ thông chứ?
Lão già lắc đầu, hiển nhiên không hiểu hắn nói gì. Diệp Tiểu Thiên cười khổ đành chặn một thư sinh lại, chắp tay nói:
- A, vị tiên sinh này, xin hỏi Tĩnh Châu Dương phủ ở đâu? Chủ nhân của Dương gia hiện đang làm quan ở kinh thành, họ Dương tên Lâm...
- Phi!
Tay thư sinh vẫn đang mỉm cười hoàn lễ đột nhiên biến sắc, nhổ nước miếng đầy ghét bỏ rồi nghênh ngang rời đi. Diệp Tiểu Thiên lắc đầu thở dài:
- Thật sự là ở nhà mọi thứ đều thuận lợi, ra ngoài cái gì cũng khó. Phụ lão hương thân Tĩnh Châu quá là không hiếu khách!
Diệp Tiểu Thiên kiên trì nghe ngóng bốn phía nửa ngày, hỏi vị trí của Dương phủ, dần dần tìm được một con ngõ hẻm dài yên tĩnh. Diện tích Dương phủ rất lớn, chiếm khoảng nửa cái ngõ nhỏ, cửa ngõ là một bài phường, trước cửa Dương phủ, cửa lớn sơn son, tay cửa bằng đồng đỏ, gạch xanh khắp chốn, đá trắng khắp nơi, vô cùng khí phái.
Hai bên cửa lớn còn có một đôi sư tử đá oai phong thủ vệ, hai bên mỗi con sư tử lại có sáu cái cọc buộc ngựa được khắc bằng đá cẩm thạch, trên đó có khắc một con khỉ đá, ý muốn lấy may mắn “Mã thượng phong hầu” (con khỉ ngồi trên con ngựa – ý chúc sớm được phong quan tước).
Lúc này, trên mười hai cái cột đều buộc ngựa, dưới chân tường cũng đỗ rất nhiều xe, hình như có rất nhiều người tới tìm Dương phủ.
Diệp Tiểu Thiên nhìn đại môn Dương phủ rộng rãi khí phái mà cảm xúc trào dâng. Trải qua thiên tân vạn hiểm, chín chín tám mươi mốt hoạn nạn cuối cùng đã đến Tây Thiên... à không, là Dương phủ.
Khi ở kinh thành Diệp Tiểu Thiên đã từng nghe các tiên sinh kể truyện “Tây Du Ký”, cảm xúc của hắn lúc này đúng là Đường Tam Tạng khi tới được Tây Thiên trong câu chuyện đó. Cuối cùng cũng lấy được chân kinh, khổ tận cam lai, vui sướng biết bao.
Diệp Tiểu Thiên đầy hào hứng bước lên gõ cửa, đại môn Dương phủ đột nhiên mở ra đánh rầm một cái, một điểu nhân giang rộng hai tay đằng vân giá vũ từ bên trong bay ra, bịch một cái rơi xuống ngay trước chân hắn. Diệp Tiểu Thiên hoảng sợ vội vàng nhấc chân tránh máu của người nọ phun ra làm bẩn giày hắn.
Một gia đinh gầy gầy áo xanh đội mũ quả dưa từ trong Dương phủ lảo đảo đi ra, hai tay bắt chéo quanh chống đứng trên thềm đá, lập tức có bốn gia nô cao lớn vạm vỡ đi ra theo sau, mỗi người cầm một cây gậy.
Gia đinh gầy gầy nọ quơ quơ cái mũ lệch trên đầu, quát mắng:
- Tiểu tử ngươi tống tiền cũng không nhìn rõ nơi nào. Dương gia chúng ta lại dễ bắt nạt vậy sao?
Người từ trong cửa bay xuống thềm là trung niên, lần này rơi rất đau, ông ta ôm bụng co quắp dưới đất như con tôm, hơn nửa ngày sau mới góp được một hơi thở, nhổ ra một búng máu tím:
- Ta... ta thực sự là bạn cũ của Dương đại nhân, dọc đường bôn ba đã dùng hết lộ phí, chỉ cầu một phần tình cảm mà thôi.
Gia đinh áo xanh nọ trừng mắt, quát:
- A, phì! Từ khi nào lão gia nhà chúng ta lại có bạn cũ với cái loại vô dụng như ngươi? Rõ ràng là lừa đảo đến ăn mày. Điêu dân ngươi còn dám nói nhiều, người đâu, đánh, đánh mạnh cho ta! Đánh tới khi y không dám nói bậy nữa mới thôi!
Lập tức liền có một gia nô vạm vỡ từ trên thềm đá chạy xuống, một tay cởi giày, một tay nắm chặt cổ áo người nọ, cầm giày tát người kia lật trái lật phải như trống bỏi, lảo đảo như một chiếc thuyền trong sóng gió.
Diệp Tiểu Thiên đứng nhìn mà trợn mắt há mồm.
Gã gia đinh áo xanh nọ đứng trên thềm đá, dương dương đắc ý nói:
- Biết dân chúng Tĩnh Châu chúng ta gọi Dương đại quản gia là gì không? Vắt cổ chày ra nước! Vậy mà ngươi lại có ý đồ xấu với Dương “Tam Sấu”, thực đúng là mắt chó!
Vừa hay, một đám nhạn bay ngang qua, tiếng nhạn kêu vọng xuống, Dương Tam Sấu dựng một ngón tay lên, ngạo nghễ nói:
- Dương Tam Sấu ta là một người vô cùng keo kiệt, lại còn có thứ không biết đường mở mắt mà muốn kiếm lời của Dương gia chúng ta, ngươi nói ngươi có đáng đánh không?
- Đừng... đánh, đừng đánh nữa. Ta không có quan hệ gì tới Dương đại nhân.
Người trung niên kia không trốn được, hai má sưng vù, không thể nhìn ra được tướng mạo ban đầu, đành kêu khóc xin tha. Dương Tam Sấu cười hắc hắc, dương dương tự đắc:
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Loại người như ngươi luôn bị coi thường!
- Bảo gã xéo đi!
Y ra lệnh cho hạ nhân, rồi uốn éo cái mông quay vào cửa Dương phủ.
Gia nô đang tát kia bèn đi lại giày, lại còn đạp mạnh lên mông người trung niên kia, quát:
- Còn không mau cút đi! Từ sau đừng để chúng ta nhìn thấy, thấy một lần đánh một lần!
Dứt lời, y trừng đôi mắt trâu quát Diệp Tiểu Thiên đang tròn mắt đứng ngay cạnh:
- Ngươi ở đây làm gì?
Diệp Tiểu Thiên sợ nhảy dựng lên, vội vàng lùi ra xa hai bước, giữ khoảng cách an toàn với y, cố nặn ra một nụ cười làm thân:
- Người qua đường! Tại hạ chỉ là người qua đường!
Gia nô kia nghe giọng hắn quả thực không phải người địa phương, phất phất tay đuổi:
- Đi xa chút đi, coi chừng ta tưởng ngươi là trộm mà bắt lại đấy!
Ầm một tiếng, cánh cửa lớn của Dương phủ nặng nề đóng lại. Diệp Tiểu Thiên nghe tiếng cửa đóng mới run run nhìn xuống, nhìn người trung niên mặt mũi bầm dập, khóe miệng vẫn còn chảy máu kia, sợ hãi hít một hơi lạnh, thầm nghĩ “Dương Lâm chết tiệt, làm khổ ta!”.
Thấy người trung niên này thê thảm như thế, hắn đâu còn dám gõ cửa nữa. Chợt nhớ Dương Lâm đã nói với mình gần đây lão và phu nhân đồng sàng dị mộng, lại nghĩ đến từ khi Dương Lâm bị bỏ tù, người nhà không hề quan tâm, tim hắn lạnh đi: “Dương phu nhân đã chẳng hòa hợp với trượng phu, lại yêu tiền như mạng, phong thư này của mình...”.
Người trung niên kia đứng lên, quay đầu chửi Dương phủ một tiếng rồi tập tễnh rời đi. Diệp Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, rồi cũng đi theo y, mày cau lại: “Nếu cứ như vậy mà đến nhà, bảo Dương phu nhân kia chia gia sản của mình cho một thị thiếp vốn vẫn không để vào mắt, lại còn trả cho mình thù lao năm trăm lượng bạc ròng, chỉ sợ mình còn thảm hơn cả người này”.
Dương Lâm ơi Dương Lâm, ngươi làm quan thất bại, làm người lại càng thất bại. Nhưng ngươi thất bại cũng không được lừa ta chứ, ta ngàn dặm xa xôi đi tới Tĩnh Châu dễ dàng vậy sao? Ta còn thảm hơn cả Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh, bây giờ năm trăm lạng bạc ròng còn chưa lấy được, chẳng lẽ ta cứ như vậy mà về sao?
Diệp Tiểu Thiên càng nghĩ càng không cam lòng. Hắn đi tới trước, đột nhiên thấy một người đàn ông bán lê dưới chân cổng chào. Một giỏ lê vàng óng bày trước mắt, người đàn ông lười biếng ngồi dưới đất buồn bã ủ rũ nhìn người qua lại trên đường.
Diệp Tiểu Thiên liếc một cái, tiến lại gần ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông kia, thò tay lấy một quả lê, cắn một miếng, mơ màng hỏi:
- Lê này bán thế nào?
Người đàn ông nọ thấy có khách tới mới ngồi thẳng dậy đáp:
- Một văn ba quả.
Diệp Tiểu Thiên lấy ra một văn tiền ném cho y, rồi chọn lấy hai quả to một chút ôm vào lòng, lại thuận thế dựa vào nền đá của đền thờ mà ngồi xuống, hất cằm về phía Dương phủ, hỏi:
- Sao trước cửa Dương phủ lại nhiều xe ngựa như vậy?
Người đàn ông kia đáp:
- Nghe nói Dương lão gia chết rồi, khách tứ phương và bạn hữu tới phúng viếng.
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ:
- Ừm, đoạn đường này mình đi cũng không nhanh bằng quan dịch trạm, chắc hẳn cái tin Dương Lâm bị hành quyết đã được truyền về.
Hắn lại hỏi:
- Dương gia đã mang linh cữu của Dương lão gia về nhanh vậy sao?
Người kia bĩu môi trào phúng:
- Nghe nói Dương phu nhân cũng chẳng lo lắng đến việc vào kinh chuyển linh cữu, đúng là một nữ nhân yêu tiền như mạng! Bà ta còn tham hơn cả nam nhân! Nhưng tang sự thì vẫn phải làm, nếu không làm sao mà thu được tiền lễ.
Bình thường gã cũng không dám nói những lời này, nhưng nghe giọng Diệp Tiểu Thiên là nơi khác đến, hơn nữa cũng chẳng có dáng vẻ cung kính với Dương phủ, nên mới nói thật.
Diệp Tiểu Thiên nương theo lời gã nói:
- Đúng vậy, nghe nói người vừa rồi là bạn cũ của Dương lão gia, không biết là thật hay giả. Dương gia đánh đau quá.
Người bán lê thở dài:
- Ầy, nói vậy thì không phải rồi, người của Dương phủ đến tiểu thư nhà mình cũng còn ngược đãi cay nghiệt, nói gì đến người ngoài.
Diệp Tiểu Thiên đang muốn dẫn chuyện đến Dương tiểu thư, không ngờ người này lại chủ động nhắc đến, lập tức tiếp miệng hỏi:
- Dương tiểu thư làm sao?
Người kia hếch cằm lên:
- À, ngươi thấy con ngõ nhỏ kia rồi chứ? Đó là ngõ cụt, từ trong viện tử của Dương gia tách ra một tiểu viện nhỏ, hiện giờ đại tiểu thư Dương gia ngủ ở đó. Nàng đã bị đuổi khỏi Dương phủ hơn hai năm rồi, mỗi tháng Dương phủ chỉ cho nàng một chút chi phí gạo nước. Ầy, lòng dạ đàn bà là độc nhất mà...
Diệp Tiểu Thiên mừng quá đỗi, đây gọi là buồn ngủ gặp chiếu manh mà. Tin tức muốn biết đã biết rồi, được đồ mà chẳng mất công. Hắn hỏi han thêm mấy câu vớ vẩn với người bán lê rồi tìm cớ bỏ đi, loanh quanh gần đó một lát, thấy không có ai chú ý liền lách vào con ngõ cụt.
Gian gian khổ khổ mới đến được Tĩnh Châu, động lực duy nhất giúp hắn vượt qua được cả quãng đường này chính là năm trăm lạng bạc ròng. Làm sao để lấy được, lấy rồi sẽ dùng thế nào, làm những nghề gì, hắn đều tính toán cẩn thận rồi, làm sao có thể nhẹ nhàng buông bỏ cho được.
Thấy Dương phu nhân kia không phải người lương thiện, hắn liền nghĩ tới tiểu thư Dương gia. Đối với chuyện này, bọn họ đều cùng có lợi, tìm được Dương tiểu thư coi như hắn đã có đồng minh ở bản địa rồi.
Đến lúc đó cùng tiểu thư Dương gia cầm di thư của Dương Lâm đến công đường mời quan lão gia xem xét là được.
Một khi chuyện này náo đến công đường, cho dù Dương thị có ương bướng cũng vô kế khả thi. Dù sao Dương Lâm vẫn là gia chủ, đến lúc đó, chỉ có thể dựa theo di chúc của Dương Lâm mà chia tài sản. Cầm được thù lao của mình, hắn lập tức rời Tĩnh Châu, còn Dương phu nhân ở đây làm rắn rít gì hắn cần gì phải suy nghĩ.
Đầu óc nhanh nhẹn, hành động càng không do dự, Diệp Tiểu Thiên lách vào trong con ngõ cụt, bước nhanh tới cuối ngõ, chỉ thấy một tiểu viện nhỏ rách nát, tường viện bằng đá cao bằng đầu người, trong sân hoang vu, tuy được dọn dẹp sạch sẽ nhưng không có sinh khí.
Quăng hạt lê vừa gặm đi, hắn quệt mồm, há miệng gọi lớn: