Tô Dĩ Nam, nếu cậu không trốn học. Tôi sẽ cho cậu sờ vú!
Khương Điềm đã chết, chết ở trên bàn phẫu thuật vì hiến thận cho chị gái.
Cô còn nhớ trước khi chết có nghe được một câu:
"Khương phu nhân, hai người con gái của bà đều là máu gấu trúc. Chỉ là kho máu của bệnh viện hạn hẹp, chỉ đủ máu cho một người. Mà hai người con của bà hiện tại đều yêu cầu truyền máu gấp. Bà chỉ có thể cứu một người." Thanh âm của bác sĩ truyền tới lỗ tai Khương Điềm.
Đáng lẽ lúc này cô hẳn là phải hôn mê rồi. Cũng không biết tại sao cô vẫn còn thanh tỉnh lại. Tuy rằng hai mắt vẫn nhắm mắt lại, nhưng lại có thể rõ ràng nghe được người khác nói chuyện.
"Cứu đứa lớn Khương Tuyết cho tôi!" Mẹ cô giống như không hề do dự mà nói ra những lời này.
Nước mắt từ khoé mắt của Khương Điềm chảy xuống. Từ nhỏ tuyến lệ của cô đã không bình thường, động một chút là khóc, người trong nhà đều biết cô có cái tật xấu này. Cho nên dù Khương Điềm có thật sự khóc, mọi người cũng chỉ coi cô đang phát bệnh.
Loại máu có thể cứu người kia truyền vào trong người của chị gái, mà cô lại chính mắt chứng kiến mình chết đi.
Sau khi chết.
Linh hồn của Khương Điềm lơ lửng giữa không trung. Cô lại lần nữa nhìn thấy sau khi Khương Tuyết tỉnh lại, cả nhà ba người ôm nhau vui vẻ. Phảng phất giống như mọi người đều quên mất là cô đã chết.
Rõ ràng cô cũng là con gái của ba mẹ, vì sao mọi người chỉ quan tâm Khương Tuyết? Lúc này Khương Điềm mới nhớ tới. Mục đích sinh cô ra của mẹ mình là gì. Khương Tuyết có bệnh thận bẩm sinh, cần thiết phải có một quả thận khoẻ mạnh để thay thế.
Chính là thận của hai vợ chồng họ Khương không hợp với Khương Tuyết. Mà bởi vì nhóm máu của cô đặc thù cho nên ý định mua một quả thận khỏe mạnh cũng hóa thành bọt nước. Biện pháp duy nhất chính là sinh thê một đứa con gái khỏe mạnh nữa, sau đó đem thận của con gái nhỏ ghép cho con gái lớn.
Vì thế cô sinh ra chính là đồ đựng "thận" của Khương Tuyết. Ở trong mắt của ba mẹ và chị gái, cô cũng chỉ là một quả thận biết đi. Hiện giờ quả thận này đã an an ổn ổn mà tiến vào thân thể của Khương Tuyết, ai còn để ý một vật chứa như cô chết hay sống.
Chính là cô cũng có người mình thích!
Lúc còn học trung học Khương Điềm đã đem lòng yêu thầm Tô Dĩ Nam. Người đó dù có đánh nhau đến chảy cả máu đầu cũng vui vẻ dỗ dành cô. Nhưng từ nhỏ cô đã tự ti nên vẫn không dám thổ lộ với hắn.
Bây giờ sắp chết, Khương Điềm càng không có cách nào để bày tỏ.
Sau khi Khương Điềm chết không lâu, cô phát hiện hồn phách của mình bị nhốt cách thi thể của cô trong vòng ba mét. Cả ngày ngồi ở bên cạnh mộ của mình, nhìn mọi người lui tới tảo mộ, tặng hoa cho người thân đã khuất của họ.
Mà trước mộ của cô luôn rỗng tuếch. Người của Khương gia hình như đã quên mất cô rồi.
Sau khi cô chết ngày thứ ba.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen đi đến trước mộ, đặt xuống một bó hoa bách hợp mà hồi còn sống cô thích nhất. Cách nhiều năm như vậy, Khương Điềm vẫn nhận ra hắn.
Tô Dĩ Nam! Một Tô Dĩ Nam đã trưởng thành!
"Bé ngoan, năm đó tôi vẫn luôn không có dũng khí nói cho em. Là từ trước đến nay tôi chỉ thích một người. Mà người đó chính là em!"
Khương Điềm mở to hai mắt nhìn. Cô chưa bao giờ biết Tô Dĩ Nam hoá ra cũng yêu thầm mình!
"Nhưng mà cũng chỉ có một mình tôi tình nguyện thôi." Trên gương mặt thanh tuyển của Tô Dĩ Nam xẹt qua một giọt nước mắt.
Khương Điềm vội vàng lắc đầu, "Không, không phải như thế! Anh không có đơn phương! Tô Dĩ Nam, em cũng thích anh! Rất thích, rất thích."
Cô liều mạng muốn nhào tới ôm lấy Tô Dĩ Nam, nhưng mà tay cô lại xuyên qua thân thể của hắn. Hết thảy đều đang nhắc nhở cô, bọn họ hai người âm dương cách biệt.
Năm thứ hai, vào ngày sinh nhật cuat Khương Điềm.
Tô Dĩ Nam lại tới nữa, lần này tóc của hắn đã bạc một nửa. Thân thể rõ ràng không được như xưa, hắn chống gậy đi tới trước mộ của cô.
"Bé ngoan, thật xin lỗi. Tôi đưa cho ba mẹ của em một trăm triệu, để bọn họ đồng ý em cùng tôi minh hôn. Tôi biết em sẽ không đồng ý. Nhưng tôi đã bỏ lỡ một lần, không muốn lại bỏ qua lần thứ hai."
Minh hôn?
Khương Điềm gào rống muốn hỏi Tô Dĩ Nam sao lại thế này. Chính là Tô Dĩ Nam làm sao có thể nghe thấy cô nói được cơ chứ!
Lại qua một năm. Mộ của cô bị đào lên. Tro cốt bị mang đến một nghĩa trang khác.
Hũ tro cốt của cô được hợp táng cùng một hũ tro cốt khác.
Lúc này trong đám người truyền đến vô số tiếng tiếng thở dài.
"Đại thiếu gia của Tô gia này vất vả lắm mới quay đầu một lòng một dạ mà gây dựng cơ nghiệp gia tộc. Nhưng làm gì có ai nghĩ đến tuổi còn trẻ như vậy mà đã tự sát."
"Tôi nghe nói Tô thiếu gia trước hai ngày đột nhiên trở nên mê tín. Nói cái gì mà có thể dùng mệnh đổi mệnh. Kết quả cái mạng này của cậu ta còn chẳng ra sao."
"Sau chuyện này Khương gia chính là nhà có lợi nhất. Trước khi Tô thiếu chết, tâm nguyện duy nhất thế nhưng lại là để một đứa con gái đã chết mấy năm của Khương gia được thờ cúng trong từ đường của Tô gia."
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút. Tô thiếu trước khi chết đã lập di chúc. Nếu ai dám bất kính với người con gái thứ hai nhà họ Khương, thì đừng có mong chạm vào một đồng tiền mà cậu ta để lại."
Nghe thấy mấy người này nói như vậy, trong lòng Khương Điềm càng thêm khó chịu. Tâm nguyện trước khi chết của Tô Dĩ Nam hoá ra là muốn ở bên cô?
Nếu mọi chuyện có thể quay lại một lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ Tô Dĩ Nam. Cô nhất định phải tỏ tình với hắn, nói cho hắn biết, cô vẫn luôn thích hắn.
Bỗng nhiên có một vệt ánh sáng từ đường chân trời trút xuống, Khương Điềm cảm giác thân thể của mình bị vệt sáng này hút vào, rất nhanh cô đã mất đi ý thức.
"Khương Điềm, đứng lên làm đề này!" Một giọng nữ quen thuộc từ nơi xa truyền đến, trực tiếp doạ tỉnh Khương Điềm.
Cô giật mình phát hiện thế nhưng mình đang ngủ gật ở trong lớp học. Bên cạnh bảng đen treo lịch đếm ngược ngày thi đại học, khoảng cách đến lúc thi đại học còn có 360 ngày. Thời gian thế nhưng là năm 201x!
"Mình trọng sinh?" Khương Điềm khiếp sợ mà nhìn những hình ảnh trước mắt.
"Em trọng sinh hay không trọng sinh tôi không biết, tôi chỉ biết nếu em không trả lời được đề số hai, thì hôm nay em chết với tôi." Toán học lão sư cầm thước đứng trên bục giảng hung hăng lườm cô một cái.
Khương Điềm kích động, nước mắt liền không ngừng rơi ra.
"Nói em có một chút, em còn dám khóc cho tôi nhìn? Cầm bài thi ra ngoài hành lang đứng hết tiết cho tôi."
Khương Điềm còn chưa có từ việc bản thân trọng sinh phản ứng lại. Nghe được âm thanh răn dậy của toán học lão sư, cô theo bản năng cầm sách đi ra khỏi phòng học.
Lúc này một nam sinh buộc áo khoác trên eo đi từ bên ngoài vào, trên người mang theo hương vị của mồ hôi truyền lại đây.
"Tô Dĩ Nam, em lại trốn học? Còn không nhanh ngồi vào chỗ, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác." Toán học lão sư không dám đắc tội Tô gia. Căn bản không dám để Tô Dĩ Nam đứng hành lang. Các bạn học đối với chuyện này thấy nhiều cũng sớm quen không trách.
"Chu đầu trọc, hôm nay nhìn thầy có vẻ rất tức giận nhỉ? Có phải hôm qua bị vợ phạt quỳ ván giặt đúng không?" Tô Dĩ Nam đem bóng rổ ném xuống sàn nhà, quả bóng bắn lên cao hơn một mét, lại bị hắn vững vàng tiếp được.
"Em, em, em mau ra ngoài đứng cho tôi! Không xin lỗi thì không được đi vào!" Toán học lão sư dù sợ Tô gia, nhưng Tô Dĩ Nam dám ở trước mặt mọi người chống đối ông. Nếu ông không dạy dỗ Tô Dĩ Nam một chút. Chỉ sợ về sau toàn bộ học sinh sẽ không có ai nghe lời ông.
Tô Dĩ Nam cười nhạo một tiếng, ném xuống, cầm theo bài thi toán chỉ được 12 điểm đi ra ngoài đứng.
"Mít Ướt, còn khóc cái gì? Cậu xem tôi cũng phải đứng ở ngoài mà có khóc đâu?"
Tô Dĩ Nam nhìn Khương Điềm, ném cho cô một ánh mắt khinh thường.
Khương Điềm chớp chớp lông mi bị ướt nhẹp, nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn nhào qua ôm lấy Tô Dĩ Nam. Cô biết Tô Dĩ Nam là cố ý chống đối Chu lão sư để ra đứng cạnh cô. Bởi vì cô nhớ ở kiếp trước, Tô Dĩ Nam chưa từng bị phạt đứng ngoài hành lang bao giờ.
"Phụt~ Mít Ướt, cậu quản nhiều chuyện quá rồi đấy. Còn muốn quản tôi trốn học hay không trốn học?"
Tô Dĩ Nam dùng áo đồng phục lau mồ hôi trên người. Lúc hắn vừa nâng tay lên, áo thun theo cánh tay cũng giơ lên, lộ ra tám khối cơ bụng hoàn mỹ cùng nhân ngư tuyến.
Hắn bỗng nhiên dí đến gần Khương Điềm, trên mặt mang theo tươi cười không có ý tốt, "Muốn tôi không trốn học cũng được, nhưng cậu phải cho tôi sờ vú của cậu."
Tô Dĩ Nam nói còn chưa nói xong, Khương Điềm đã lắp bắp nói: "Cậu, cậu mà không trốn học, tôi liền đem vú cho cậu sờ."
Thật ra cô cũng không khó xử, chính là có chút rối rắm. Thân xác cô tuy rằng chỉ có 16 tuổi, nhưng linh hồn cô cũng đã hơn hai mươi tuổi. Một bà chị như cô lại đi gặm cỏ non liệu có ổn không?