"Muốn mang thai thì phải nhét côn thịt của cậu vào tiểu huyệt của tôi!"
"Hôm nay cậu nói muốn sờ ngực của tôi, nên cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!"
Khương Điềm thấy Tô Dĩ Nam vẫn quyết tâm muốn đi. Chỉ có thể hồng con mắt túm lấy cặp sách của hắn. Dù sao buổi tối hôm nay cô cũng quyết làm cái đuôi nhỏ của hắn. Hắn đi đâu cô đi đó!
Tô Dĩ Nam kéo đuôi ngựa của Khương Điềm một chút. Nháy mắt, khoảng cách của hai người còn không đến năm centimet.
Kéo vào gần mới thấy, khuôn mặt của Mít Ướt vừa trắng vừa mềm. Giống như có thể véo ra nước. Đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời giống như ngôi sao liếc hắn một cái. Thoạt nhìn cũng không giống đứa ngốc nha.
"Mít Ướt, cậu có phải người cổ đại không đấy? Tôi nói sờ ngực cậu một chút, cậu lại bắt tôi chịu trách nhiệm? Có phải cậu cho rằng nam sinh chỉ cần liếc nhìn cậu một cái là cậu sẽ mang thai không?"
Khóe miệng Tô Dĩ Nam câu lên đầy châm biếm. Nhưng trên người cũng không có chút lệ khí nào.
"Tôi không có ngốc. Làm gì có chuyện đàn ông nhìn phụ nữ một cái phụ nữ liền mang thai?" Khương Điềm trừng mắt nhìn Tô Dĩ Nam. Em trai nhỏ mới thành niên muốn phổ cập khoa học sinh lý cho cô à?
"Vậy cậu nói xem, làm thế nào để người phụ nữ mang thai?" Tô Dĩ Nam đoán chừng bảy tám phần Khương Điềm sẽ nói mang thai sẽ đẻ ra em bé hoặc nằm cạnh nhau em bé sẽ được sinh ra.
"Ha ha ~ đừng dùng ánh mắt nhìn đứa ngu ngốc để nhìn tôi. Em giai xấu tính!" Giọng Mít Ướt vừa mềm vừa đáng yêu. Chẳng sợ bốn chữ "em giai xấu tính" giống như đang làm nũng. Cô còn dùng tay nhỏ mềm mại xoa đầu Tô Dĩ Nam.
Nhưng Tô Dĩ Nam cao hơn cô rất nhiều, tay cô căn bản với không đến đầu của hắn. Chỉ có thể nhón chân, dùng tay nhỏ mềm mại vỗ vỗ vài cái trên trán Tô Dĩ Nam.
Hai tên đàn em của Tô Dĩ Nam đều đã sợ tới mức run bần bật. Phải biết rằng năm đó tên đại ca của Cửu Trung hơi chạm vào đầu của Tô Dĩ Nam một chút, liền trực tiếp bị Tô Dĩ Nam đánh gãy hai cái xương sườn.
Hiện tại Khương Điềm không ngừng đánh vào đầu Tô Dĩ Nam, còn gọi hắn là "em giai xấu tính". Chỉ sợ những ngày bình yên của em gái nhỏ này sắp hết rồi.
Mà em gái nhỏ này còn chưa cảm giác được mình đã chọc tới đại ma vương, còn dám nhón chân trừng mắt nhìn lại.
Ánh mắt hai tên đàn em nhìn Khương Điềm tràn ngập đồng tình.
"Còn không phải là chuyện phụ nữ mang thai sao? Rất đơn giản! Cậu cùng tôi làm tình, chính là cậu đem côn thịt của cậu nhét vào bên trong hoa huyệt của tôi. Sau đó cậu bắn vào trong, là tôi liền mang thai... ưm ưm..."
Miệng của Khương Điềm bị Tô Dĩ Nam hung hăng che lại.
Ô ~
Hai tên đàn em cũng đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh. Không nghĩ tới Nam ca thế mà đã làm chuyện đấy cùng em gái nhỏ này rồi!
"Tôi mang cậu đi quán bar!"
Tô Dĩ Nam thật sự không dám không mang Mít Ướt theo, cái miệng nhỏ của cô nhìn ngoan ngoãn ngon ngọt mà lại dám nói ra mấy lời lung tung rối loạn như thế.
Cổng trường.
Xe của Tô Dĩ Nam là một xe thể thao màu đỏ chuyên dùmg để đua xe. Hai tên đàn em nhà cũng rất có tiền, xe đi học cũng rất sang quý.
Khương Điềm không nghĩ nhiều liền trèo lên xe của Tô Dĩ Nam, rất tự nhiên ngồi vào ghế phụ.
Chỉ thấy ánh mắt Tô Dĩ Nam có chút khác thường, đôi mắt Khương Điềm doanh doanh phiếm ánh sáng: "Không phải cậu muốn mang tôi đến quán bar sao? Chẳng lẽ cậu đổi ý?" Cô muốn đi theo Tô Dĩ Nam bảo vệ hắn, không để hắn chịu đựng cơn đau bị chặt ngón tay.
"Đổi ý cái gì, cậu thích ngồi thì ngồi."
Tô Dĩ Nam xuỳ một tiếng. Chỉ cần nhìn Mít Ướt rơi một giọt nước mắt, không hiểu sao trong lòng hắn sẽ cảm thấy rất hoảng loạn. Rõ ràng không thân thiết với cô, nhưng lại không thể chịu được khi thấy cô khóc.
"Chị dâu, Nam ca nói ghế phụ chỉ cho bà xã tương lai của anh ấy ngồi. Anh ấy chịu để chị ngồi, chính là ngầm đồng ý chị là bà xã của anh ấy đấy." Trương Thước từ trong chiếc xe thể thao màu đen thò ra một cái đầu đã nhuộm hồng.
Đôi mắt của Khương Điềm sáng lên.
Tô Dĩ Nam hừnmột tiếng, "Tao không tìm bánh bao nhỏ làm bà xã được. Không thích ăn."
"Đúng là em giai xấu tính!" Khương Điềm cũng hừ một tiếng với Tô Dĩ Nam. Bây giờ mạnh miệng vậy, để xem sau này anh có dám đối xử với tôi như thế hay không?