Tiêu Duệ cuối cùng quyết định không nhúng tay vào việc của tỷ tỷ Tiêu Nguyệt. Nàng yêu ai muốn gả cho ai là tự do của nàng. Tiêu Duệ có thể làm chỉ là tận hết sức tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Trong trang viên của Đô Tùng Mang Bố Kết, Tiêu Duệ nhìn vị Thổ Phiên vương lúc trước, bây giờ đã đổi tên là Đỗ Thần, thần sắc vô cùng phức tạp.
Trong lòng Đỗ Thần không có lấy một tia sợ hãi và bối rối. Ánh mắt trong sáng nhìn thẳng vào Tiêu Duệ, giọng nói bình thản:
- Quận vương nói không sai, nhưng ngày đó sở dĩ ta lựa chọn thoái vị cũng là sự xúc động nhất thời. Ngài vĩnh viễn không thể nào hiểu được, làm một con rối vương khiến người ta bi ai như thế nào đâu. Ta rất chán ghét cảm giác lúc nào cũng phải đề phòng. . .
- Xin đừng nhìn nhận ta như vị quân vương Thổ Phiên không có giang sơn kia. . . Ài!
Đỗ Thần thở dài, sắc mặt ngăm đen thoáng run rẩy.
- Đến bây giờ Thổ Phiên bị Đại Đường thống trị đã trở thành định cục không thể xoay chuyển. Bằng vào lực lượng yếu ớt của vương thất Thổ Phiên sao có thể chống lại đại thế? Cho nên, tâm ta đã chết. Ta sớm đã không còn là một người Thổ Phiên nữa, mà là một Đường nhân bình thường. Nhưng ta thật hi vọng Thổ Phiên sớm ngày có thể nhập vào bản đồ Đại Đường. Bởi vì đối với những người dân Thổ Phiên kham khổ mà nói, là phúc thì không phải là họa. . .
Đỗ Thần bước về phía trước một bước:
- Quận vương tiến hành tân chính, Đỗ Thần sớm đã nghĩ kỹ. Nếu thiên hạ không phải là thiên hạ của hoàng thất Đại Đường, vậy Thổ Phiên sao có thể là của vương thất Thổ Phiên. Nếu Tây Vực có thể gia nhập bản đồ Đại Đường, Thổ Phiên sao lại không thể? Trong lòng Đỗ Thần chỉ có một kỳ vọng, Đại Đường có thể đối xử bình đẳng, chân chính thực hiện ''Đại trị thiên hạ dung hợp dân tộc'' trong tân chính của quận vương. . .
- Quận vương lo lắng Đỗ Thần xuất thân là Thổ Phiên dị tộc. . . Kỳ thật, chân chính luận bàn thì năm đó Văn Thành công chúa nhập Phiên, Thổ Phiên vương thất ta cũng chảy xuôi máu của hoàng thất Đại Đường. . . Mà nhìn tổng thể quyền quý Đại Đường, Ca Thư Hàn, Cao tiên sinh, Phu Mông Linh đại nhân cũng đều xuất thân man di, hà cớ gì bọn họ có thể làm quan Đại Đường mà ta lại không thể?
Đỗ Thần sắc mặt đỏ bừng đứng dậy:
- Nếu như ta không đoán sai, quận vương đang chuẩn bị chinh phạt Thổ Phiên. Chuyện Thổ Phiên thống nhập triều đình chỉ là việc sớm muộn. Quận vương cần gì phải lo lắng, nghi ngờ Đỗ mỗ có lòng phản trắc?
Đỗ Thần cười rộ lên :
- Nếu quận vương đã buông tha hoàng vị, quận vương hà cớ gì không tin Đỗ mỗ thật tâm vứt bỏ Thổ Phiên vương vị? Đỗ mỗ chỉ muốn an an bình bình sống nốt quãng đời còn lại ở Đại Đường như một người bình thường, lấy vợ sinh con. . . Yêu cầu đó là quá phận sao? Chẳng lẽ, chỉ bởi vì Tiêu Nguyệt là tỷ tỷ của Tiêu quận vương. . .
Tiêu Duệ im lặng thật lâu, đột nhiên thở dài:
- Ta không nói gì cả, nhưng ngươi phải biết, ta chỉ có một người tỷ tỷ này mà thôi. Ta sẽ không can thiệp vào lựa chọn của nàng, nhưng ta không muốn nhìn thấy nàng bị bất kỳ tổn thương gì. Chỉ cần ta còn sống, hi vọng ngươi có thể làm như ngươi đã nói, mang đến hạnh phúc cho tỷ tỷ của ta mà không phải những thứ khác. . .
- Ta sẽ làm.
Đỗ Thần nhẹ nhàng nói, chậm rãi đi tới căn phòng kia. Tiêu Nguyệt đã chậm rãi đi tới.
Ngày lại ngày trôi qua, kỳ thi đầu tiên từ khi Lý Kỳ đăng cơ thuận lợi kết thúc. Mà Đỗ Thần như ý nguyện đăng khoa. Một tháng sau Đỗ Thần nhậm mênh làm thất phẩm tiểu Lại chủ quản thuế ruộng trong Chính vụ viện Lạc Dương. Mà cùng lúc này Tiêu gia tổ chức một buổi hôn lễ vô cùng đơn giản kín đáo giữa hắn và Tiêu Nguyệt. Ngày thứ ba sau tân hôn, vợ chồng hai người mang theo tùy tùng đến Lạc Dương nhậm mệnh.
Tiễn đưa vợ chồng Tiêu Nguyệt xong, Tiêu Duệ lại gặp phải một lựa chọn quan trọng. Làm thế nào để an trí Lý Long Cơ, dù sao Lý Long Cơ cũng là cha đẻ của Lý Nghi và Lý Kỳ, trên danh nghĩa vẫn là thái thượng hoàng Đại Đường, tuy rằng đã thoái vị. Mặc dù lần trước gặp phải một trận đả kích rất lớn nhưng sợ rằng ai cũng hiểu được, ngọn lửa muốn khôi phục lại như cũ của thái thượng hoàng vẫn chưa tắt hẳn.
Nếu để Lý Long Cơ tiếp tục ở lại hậu cung, không chỉ Tiêu Duệ mà ngay cả tân hoàng Lý Kỳ cũng không yên lòng.
Trong ngự thư phòng, Lý Kỳ và Tiêu Duệ còn có Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan, bốn người bí mật 'thương thảo' đã rất lâu nhưng vẫn chưa đưa ra được 'phương án' nào thỏa đáng. Mấy ngày nay Lý Kỳ đã bắt đầu thích ứng không còn bài xích tân chính như trước kia nữa, chậm rãi bắt đầu thừa nhận.
Mà trên thực tế, hắn lo lắng chẳng qua chỉ là quyền của Tiêu Duệ. Nhưng thấy Tiêu Duệ không có chân chính nhúng tay vào triều đình quản lý đại quyền, mà rơi vào Chính vụ viện, giám sát viện, từng bước từng bước thi hành tân chính. Đại Đường ngày một tân thịnh, quốc khố cũng dần dần trở nên sung túc, Đại Đường chậm rãi từ già yếu chuyển sang thịnh thế bừng bừng sinh cơ. Lý Kỳ trong lòng cũng cảm thấy an tâm không ít.
Đương nhiên, biết đại thế mở rộng tân chính là không thể ngăn cản, Lý Kỳ cũng không thể không thuận theo tình thế. Sau khi tân chính mở rộng, triều đình tân chính một lần nữa ban bố pháp lệnh dầy đặc, mà mỗi một hạng mục đều liên quan đến sự phồn vinh của dân sinh Đại Đường, hoàn toàn không có tư tâm của đám người Tiêu Duệ hay là Chương Cừu Kiêm Quỳnh. Hợp dân tâm dân ý, làm một vị hoàng đế như hắn nếu tiếp tục ngoan cố, đối với ai cũng không có lợi.
Tân chính thi hành đến lúc này, Đại Đường mặc dù không đến mức thoát thai hoàn cốt song tất cả đã lên xe tốc hành, ví dụ thương nghiệp, không còn bị xem là nghề hèn kém nữa, ví dụ như nông canh, ví dụ như quân bị khí giới đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Rất nhanh.
Trước mắt, ít nhất có hai quần thể ủng hộ tân chính: Một là thương nhân Đại Đường, những người có tác dụng quyết định đối với sự phát triển của nền kinh tế Đại Đường. Đám thương nhân được điều động nâng cao tính tích cực làm ăn càng lúc càng mạnh. Thương nghiệp phát triển, thuế thu nhập từ việc buôn bán trám đầy quốc khố. Triều đình dùng phần lớn tiền tài đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực làm lớn mạnh đất nước và quân đội; còn lại là vô số nông dân. Là quần thể nông dân một lần nữa được giao đất, nhờ có tân chính mà có được phần đất của riêng mình. Theo thời gian trôi qua sẽ phát huy giá trị vô cùng lớn lao đối với sự phục hưng phát triển của Đại Đường. Có hai quần thể lớn này ủng hộ, tân chính đã không thể quay đầu.
Còn một sự biến hóa rõ rệt nữa đó là hiệu suất làm việc của triều đình đề thăng trên diện rộng. Dưới sự cứng rắn kiên quyết của đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh, tân chính được thi hành, thay đổi tác phong làm việc của đám quan lại, lại có thêm giám sát viện với chức năng giám sát và đôn đốc, các quan lại không thể không dành trọn mười phần tinh thần để xử lý quốc sự và chính vụ.
Thanh âm bất hòa duy nhất đó chính là tiếng phản đối của đám quyền quý Đại Đường. Bởi vì lợi ích của quý tộc bị bình dân chia cắt đi một phần. Điều này đương nhiên là khiến cho đám người đó đau lòng rồi. Chẳng qua đối mặt với chính sách cứng rắn và thủ đoạn mạnh mẽ của triều đình, cùng với cơn sóng triều hạnh phúc của dân chúng, bọn họ tựa như châu chấu sau thu đã không còn làm gì được nữa.
Cũng may tân chính không hoàn toàn cướp đoạt đi đặc quyền của đám quý tộc, mà chỉ cắt giảm đi tương đối mà thôi. Tóm lại vẫn còn nằm trong phạm vi thừa nhận của đám quý tộc, cũng không dẫn đến sự phản ngược quá lớn từ phía bọn họ. Mặc dù đám quý tộc nhượng bộ lợi ích không phải rất lớn nhưng tập hợp lại cũng là một chiếc bánh ngọt khổng lồ.
Đây là chính là phương hướng Tiêu Duệ muốn thông qua. Hắn hiểu rằng, ở thời đại này thi hành tân chính, muốn cướp đoạt hoàn toàn đặc quyền của quý tộc là mơ mộng hão huyền. Chỉ có thể từng bước từng bước thay đổi. Hiện tại hắn có thể làm cũng chỉ là mở một khúc dạo đầu mà thôi. Còn tương lai như thế nào thì chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của người đời sau.
Thấy Tiêu Duệ thủy chung bảo trì trầm mặc, Lý Kỳ không khỏi bực bội:
- Tiêu quận vương. . .Ngài cho là. . .
Tiêu Duệ đột nhiên xoay người lại, hắn lúc này mới rời khỏi hiệu quả tốt đẹp ban đầu do tân chính tạo ra. Cũng không trách hắn hưng phấn, tết Nguyên Tiêu qua đi, triều đình tuyên bố lệnh khai hoang, phàm là núi rừng vô chủ, căn cứ vào nguyên tắc người nào khai hoang thì người đó được lợi, điều động được rất nhiều nông dân tích cực tham gia. Không nói những nơi khác, chỉ riêng ngoại thành Trường An, nguyên bản là đầy cỏ dại, hiện đã được nông dân tràn đầy nhiệt tình khai khẩn, trồng lên lương thực và rau xanh.
- Hoàng thượng. . .
Tiêu Duệ khẽ cười:
- Thần cho rằng có lẽ thái thượng hoàng nên đến Yên La cốc dưỡng lão đi.
Lý Kỳ mắt sáng ngời, đột nhiên đứng dậy vỗ bàn nói:
- Rất tốt, trẫm sớm đã muốn đến đó. Yên La cốc thanh u đạm nhã, lại có rất nhiều cung thất của Ngọc Chân hoàng cô lưu lại, quả thực là nơi tốt cho thái thượng hoàng dưỡng lão.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh âm thầm thở dài, trong lòng thầm nhủ, để thái thượng hoàng đến Yên La cốc cũng chỉ có Tiêu Duệ mới có thể nghĩ ra.
Ngọc Chân chết trong tay Lý Long Cơ, để lão đến Yên La cốc chẳng phải là. . .
- Hoàng thượng, cũng được, chỉ là thần lo lắng thái thượng hoàng không chịu rời giá đến Yên La cốc.
Lý Kỳ nhướng mày khoát tay:
- Để trẫm đi nói với thái thượng hoàng. . . Trẫm nghĩ thái thượng hoàng sẽ đồng ý.
.........
.........
Vượt ngoài ý liệu của đám người Tiêu Duệ, Lý Long Cơ không có bất kỳ kháng cự nào. Ba ngày sau triều đình cử hành một nghi thức ngắn gọn, thái thượng hoàng mang theo hơn trăm cung nữ thái giám và hộ vệ lặng lẽ ra khỏi thành Trường An di giá đến Yên La cốc. Cung thất bị phế hư vứt bỏ ở Yên La cốc rốt cuộc nghênh đón tân chủ nhân của nó - Đại Đường thái thượng hoàng Lý Long Cơ. Mà Yên La cốc ngay lập tức bị triều đình Đại Đường hóa thành vùng cấm. Lý Tự Nghiệp chuyên môn an bài mấy trăm Võ lâm quân trú đóng bên ngoài cốc, sung làm hộ quân thái thượng hoàng. Trong cái nhìn của bách tính Đại Đường, thái thượng hoàng một lòng đến Yên La cốc ẩn cư tu hành, còn đối với văn võ triều đình và đám quyền quý mà nói, ai cũng hiểu được, thái thượng hoàng bị hoàng đế và Tiêu Duệ giam lỏng. Từ nay về sau hoàng toàn rời khỏi tầm nhìn Đại Đường.
Chẳng qua, đối với người Đường bây giờ mà nói, thái thượng hoàng Lý Long Cơ tồn tại hay không đã không còn quan trọng nữa, điều bọn họ quan tâm nhất đó là cuộc sống tương lai của chính mình có thể tốt hơn không, giàu hơn không mà thôi.
..............
Bên ngoài Yên La cốc. Ánh nắng rực rỡ, Tiêu Duệ một thân áo xanh chậm rãi đi vào trong ốc. Trong cốc, cảnh vật vẫn như cũ, thanh u như cũ, thay đổi chỉ là một tòa quân doanh nho nhỏ nằm yên bên ngoài cốc. Phía trước một lá quân kỳ phất phần đón gió. Mà trong cảnh nắng xuân, bên núi rừng lân cận hoặc bên sườn núi mơ hồ truyền đến tiếng ca hát vui sướng của những người nông dân khai hoang canh tác và tiếng chim sơn ca đâu đó.
Trong lòng Tiêu Duệ yên lặng bình đạm. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lý Long Cơ đang dựa lưng vào đầu cuối hành lang dài trong cung thất Yên La cốc. Đôi mắt đục ngầu mê mang đang nhìn về phía mình.