Bàn tay đang lấy kim cho Lâm Vãn Khanh không khỏi run rẩy, dẫn tới một tiếng than thở la đau.
Nàng vừa tức vừa ấm ức đẩy Tô Mạch Ức ra, đôi mắt xinh đẹp mở to, lộ ra vẻ hung dữ giống một con mèo bị giẫm đuôi.
“Tô Mạch Ức! Ngài cố ý phải không?!”
Trái tim Tô Mạch Ức đột nhiên chùng xuống.
Hắn muốn kéo người, nhưng Lâm Vãn Khanh lại giống như sợ hắn, loạng choạng muốn đứng dậy trốn.
Hắn sải chân xông lên, thật chuẩn xác vớt eo người nào đó, xoay người, đưa tới ngồi trên giường, kẹp hai chân lại, giam chặt bên người.
Ngay sau đó, miệng Lâm Vãn Khanh bị hắn che lại.
Mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, Tô đại nhân với sắc mặt xám trắng không còn chịu nổi bất cứ sự bất ngờ và kích thích nào.
Hắn thong thả nhìn xung quanh, sau khi xác định cửa sổ đều khóa kỹ, không có ai nghe lén, mới nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Đừng quên nơi này là Chương phủ!”
Lâm Vãn Khanh mở to đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn, gật đầu phối hợp. Nước mắt thấm lông mi giống như hai con bướm nhỏ bị ướt mưa.
Tô Mạch Ức mềm lòng, lập tức nhìn chỗ khác, run giọng nói: “Ta sẽ cẩn thận.”
“Ừm ừm ừm!” Lâm Vãn Khanh gật đầu.
“Nhưng ngươi đừng nhúc nhích.”
“Ừm ừm!” Người nào đó ngoan ngoãn phối hợp.
“Cũng đừng nói.”
“Ừm!”
Tô Mạch Ức thở dài, chậm rãi buông nàng ra.
Vừa thả tay ra, Tô Mạch Ức mới phát hiện, tư thế ôm nhau của hai người trông vừa thân mật vừa đáng xấu hổ.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, tay hắn ôm vai nàng, chân hắn kẹp chân nàng……
Hơi thở nóng hổi của nàng kề sát bên tai, lông mi ướt át giống hai chiếc cọ nhỏ, cào làn da bên cổ hắn từng chút một.
Tô Mạch Ức cảm thấy lồng ngực nóng lên, có thứ gì đó đang trở nên hưng phấn.
“Ngài, ngài xuống trước đi……” Yết hầu Tô Mạch Ức trượt xuống, khi nàng nói chuyện xuýt nữa đụng đầu lưỡi mình.
Hắn thả đôi chân đang kiềm chế Lâm Vãn Khanh trước, đỡ eo nàng định nâng người xuống.
“Ta không cần ~” giọng nữ nũng nịu có chút giọng mũi, nữ nhân trên người trở mình, trực tiếp giơ tay ôm cổ hắn.
“Cứ bôi thuốc thế này,” nàng tức giận ra lệnh, hung dữ, “Nếu ngài làm ta đau, ta sẽ cắn ngài!”
Nói xong, há miệng để lại một hàng dấu răng nho nhỏ trên cổ hắn.
Tô Mạch Ức cứng đờ như một cái xác, thậm chí không cảm giác được có gì đó không ổn.
Bởi vì hắn cảm thấy, hiện tại không thích hợp nhất là đầu óc của hắn, và người đang ở trên người hắn.
Ngày thường, hắn biết mình không thể trêu chọc Lâm Vãn Khanh; không ngờ, Lâm Vãn Khanh uống vào “Tâm tư mê loạn”, hắn càng không thể trêu vào……
Người trong lòng còn vô tri vô giác quơ tay trước mặt hắn, khóc lóc đòi an ủi: “Ngài nhìn nè, vì cứu ngài nên ta đổ rất nhiều máu, vì vậy ngài phải đối xử tốt với ta.”
Được rồi, đối xử tốt với ngươi.
Tô Mạch Ức cảm thấy hiện nay nàng thế này, cho hắn mười lá gan cũng không dám đối xử không tốt với nàng.
“Bôi thuốc đi.” Lâm Vãn Khanh buông cổ hắn ra, nhích cả người lại gần ngực hắn, thoải mái nép vào khuỷu tay hắn, đưa tay cho hắn.
Tô Mạch Ức ôm nàng, tiến lại gần ánh nến.
Vừa rồi ánh trăng u ám, hắn không nhìn rõ. Bây giờ nhờ ánh nến, Tô Mạch Ức mới phát hiện, tay nàng bị thương nặng hơn hắn tưởng tượng.
Nửa móng tay đã đẫm máu, tựa như chỉ cần nhấc nhẹ thì toàn bộ sẽ tróc ra.
Ngón tay trước đây như hành lá, giờ đã rướm đầy máu.
Dưới ngọn đèn đơn độc, hắn chỉ có thể nhìn thấy tấm lòng của nàng, Lâm Vãn Khanh dựa vào người hắn, có luồng hơi ấm và hương thơm thoang thoảng xuyên qua quần áo truyền đến.
Nàng rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương.
Nhưng vì bọn họ quen biết đã lâu, nên hắn mới có thể nhìn thấy khía cạnh mềm mại và đáng yêu của nàng sau khi uống “Tâm tư mê loạn”.
Hắn nhớ Lâm Vãn Khanh đã từng nói, cha mẹ và người nhà của nàng đã rời bỏ nàng lúc nàng còn rất nhỏ.
Nàng giả nam mười hai năm, lẻ loi một mình, không có bạn đồng hành. Những lời này nghe như lời giải thích chớp nhoáng, nhưng đối với nàng, chúng là có thật, nàng bước đi một mình trong suốt mấy ngàn ngày đêm.
Tô Mạch Ức không dám tưởng tượng, nàng đã vượt qua như thế nào mỗi lúc nàng khổ sở và cảm thấy cô độc không nơi nương tựa.
Ngọn đèn đơn độc trên bàn chớp lóe, ánh sáng yếu ớt giống cái gai làm đau mắt hắn.
Hắn đột nhiên rất muốn ôm nàng.
Nàng không thể đề cập đến sự cô độc của những ngày một mình gồng gánh trên vai.
Khoanh lại cánh tay của nàng chặt hơn, người trong lòng rầm rì, dường như rất hài lòng.
Nàng ngẩng đầu, dụi vào cằm hắn, cười vui vẻ: “Đại nhân, ngài biết không, tửu lượng của ta tốt lắm nha.”
Tô Mạch Ức tập trung bôi thuốc, không trả lời nàng.
Lâm Vãn Khanh hồn nhiên không nhận ra, lo tự hào: “Một mình ta có thể uống một hũ rượu.”
Vừa nói nàng còn không quên khoa tay múa chân đắc ý, “Một hũ lớn như vậy nha! Trước kia lúc ở thư viện, bọn họ đều gọi ta là ngàn chén không say.”
“Ừm, ngươi có năng lực.” Giọng nói Tô Mạch Ức vững vàng, nhưng trong giọng nói đã không vui.
“Hì hì ~” người trong lòng cười vô tâm, nói tiếp: “Lúc đầu ta không biết uống rượu. Nhưng bạn cùng trường thường xuyên mời, không đi cũng không tốt, cho nên ta luyện ở nhà.”
Ánh lửa mê ly, âm thanh của nàng cũng dần dần mờ ảo.
Nàng thẫn thờ nhìn ánh nến, lẩm bẩm: “Bởi vì ta sợ say, khi say sẽ bị lộ thân phận, sẽ nhớ tới chuyện không vui, sẽ khóc. Cho nên, ta muốn uống giỏi hơn bọn hắn.”
“Lâm Vãn Khanh.”
Ánh lửa kêu bíp bíp, một tia lửa bùng lên.
Tô Mạch Ức ngắt lời nàng.
Hắn cúi đầu quấn băng gạc lên tay nàng, không nhìn nàng, một lát sau mới trầm giọng nói: “Ngươi không cần giả vờ trước mặt ta, hãy làm chính mình.”
Làn gió nhẹ nhàng, ánh nến chao đảo.
Người trong lòng khẽ cười, sau một hồi im lặng mới thở dài nói: “Thật không……”
Tô Mạch Ức nghe được sự bất đắc dĩ trong đó.
Cả hai không nói nữa, cho đến khi vòng băng gạc cuối cùng được quấn chặt. Tô Mạch Ức chỉnh rồi cột lại.
Hắn muốn để Lâm Vãn Khanh xuống, nhưng phát hiện sau khi nàng thu tay lại thì quấn eo hắn một cách tự nhiên.
Nàng vùi mặt trong ngực hắn, rầu rĩ nói: “Đại nhân, ngài thơm quá.”
Nói xong ngồi dậy, đến sau tai hắn, hít mạnh.
Tê tê ngứa ngứa từ tai lan ra, Tô Mạch Ức nhất thời sững sờ, không biết nên đáp như thế nào.
Tuy nhiên nữ tử trong lòng không chờ phản ứng của hắn, nàng áp trán vào tai hắn, ngập ngừng: “Trên người của ngài có mùi mực, mùi gỗ thông, và ánh nắng.”
“Cái gì?” Tô Mạch Ức nhướng mày, quay đầu qua.
“Ánh nắng,” nàng lặp lại, cười nói: “Là chỉ sự ấm áp.”
Nàng vừa nói, vừa nhìn hắn bằng đôi mắt đầy sao, một bàn tay chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn, “Ở đây thì lạnh.”
Nói xong, bàn tay đó đi xuống ngực hắn, ấn vào, nói tiếp: “Ở đây thì ấm.”
“Vì thế,” nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười dịu dàng: “Hình như ta còn thích dáng vẻ khó chịu của ngài.”
Dưới ánh nến, ngực Tô Mạch Ức phập phồng, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, bộ dạng không hiểu tình cảnh của người khác, gạn hỏi: “Thích bao nhiêu?”
Lâm Vãn Khanh thấy thế nên suy nghĩ một lát, nghiêm túc đưa tay ra, tách ngón cái và ngón trỏ thành một khe hở mà mắt thường gần như không nhìn thấy được: “Đại khái, nhiều cỡ này.”
“……” Tô Mạch Ức bị nàng chọc tức chết.
Hắn có thể khẳng định, cho dù nữ nhân này uống “Tâm tư mê loạn” cũng nhất định duy trì một phần tỉnh táo, với ý định là muốn chọc tức hắn.
Nhưng người trong lòng vẫn có vẻ mặt tỉnh bơ, nàng bắt đầu giơ ngón tay kể lể, biểu tình nghiêm túc.
“Ngài xem ngài này, tính tình không tốt, vui buồn bất chợt, cứng miệng mềm lòng. Rõ ràng thích muốn chết còn giả vờ không quan tâm. Đối với người hay với chó đều không thân thiện, còn luôn lấy thân phận ra để ức hiếp cấp dưới. À! Không những ức hiếp, còn áp bức nữa!”
Tô Mạch Ức á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập trong lồng ngực đã hóa thành máu, ước gì có thể phun vào mặt nàng.
Nhưng ngay sau đó, hắn không thể tức giận được nữa.
Bởi vì người trong lòng bám vào vai hắn để di chuyển cơ thể, hắn quay đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, nàng duỗi tay vuốt chân mày đang nhíu của hắn, lẩm bẩm: “Đừng giận, đừng giận, tức giận nhìn khó coi lắm.”
Không đợi hắn phản ứng, Lâm Vãn Khanh quỳ gối ngồi dậy, hai chân kẹp eo hắn, hai tay thô lỗ đẩy đầu hắn ra sau, hai cánh môi mềm mại áp lên.
Tô Mạch Ức bị hàng loạt động tác của nàng làm cho choáng váng.
Dưới ngọn đèn đơn độc le lói, hàng lông mi dày của nàng rũ xuống, đổ ra hai bóng đen dưới mí mắt, giống hai lòng bàn tay nhỏ đan vào nhau, nhẹ nhàng nâng đỡ. Môi nàng vừa ướt vừa mềm, khiến người ta không khỏi nghĩ đến những đám mây vũ tích mờ ảo cuối chân trời.
Nhưng nàng chỉ mổ một cách hời hợt, đầu lưỡi vươn ra liếm quanh môi hắn, giống con thú nhỏ lén nếm thức ăn.
Sau nụ hôn ngắn ngủi, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên, ôm mặt Tô Mạch Ức nói: “Nếu ngài khó coi, như vậy ngay cả ưu điểm duy nhất cũng không có.”
“……” Đang ở trong thế giới băng và lửa giao hòa, Tô Mạch Ức lại nếm trải mùi vị đau tim.
Lâm Vãn Khanh vẫn còn lẩm bẩm: “Cho nên ta cảm thấy, ta thích ngài, rất có thể là thèm thân thể của ngài.”
“A!!!”
Ánh nến trên bàn lung linh, Lâm Vãn Khanh hoa mắt, xoay người đã nằm dưới Tô Mạch Ức
Chân nàng vẫn kẹp eo hắn, tư thế mập mờ và thân mật.
Lâm Vãn Khanh muốn thoát ra theo bản năng, nhưng bị hắn bắt lấy tay.
Tô Mạch Ức nhìn nàng, nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm: “Ngươi cứ nói hươu nói vượn thì ngày mai bản quan sẽ đưa ngươi về Thịnh Kinh.”
Lâm Vãn Khanh hờ hững bĩu môi.
Nàng quá rõ kịch bản của Tô đại nhân.
Ngoài miệng nói vậy nhưng sau lưng thì làm khác. Dù sao từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ thực hiện những lời đe dọa đối với nàng, vì vậy nàng không sợ hắn lắm.
Nàng nghiêng người muốn lật lại, đổi sang tư thế oai hơn để lý luận với hắn. Nhưng không ngờ vừa cử động thân trên, nàng cảm thấy có thứ gì đó cứng ngắt đang chống giữa chân mình.
Nàng cúi đầu nhìn.
“Đại nhân,” nàng cuộn bụng, dùng xương mu đẩy vật cứng giữa háng Tô Mạch Ức như một lời nhắc nhở.
“Hình như ngài đang dựng lều……”
Lâm Vãn Khanh không biết một hành động vô ý như vậy sẽ gây ra sóng gió gì cho một nam nhân sắp bị tình dục chiếm đóng.
Cùng lúc với sự cọ xát của nàng, gậy th*t của Tô Mạch Ức gần như phồng lên cứng ngắt, chỗ đầu tròn bị nàng lướt qua cũng truyền đến khoái cảm rõ ràng.
Dòng nước cuồn cuộn khiến lưng hắn nóng lên.
Lâm Vãn Khanh ngửa đầu, vạt áo hơi mở, dưới cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, một đôi xương quai xanh tinh xảo có đường nét uyển chuyển, giống như hai con cá trơn trượt.
Ánh nến chiếu vào mắt nàng, con ngươi chứa chút ánh sáng lấp lánh. Thời điểm nhìn hắn có chút ngượng ngùng và chút say.
Nàng vẫn giãy giụa, nhưng Tô Mạch Ức không buông tay nàng ra.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế kiềm chế nàng, đáp lại ánh mắt của nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi thèm thân thể ta phải không?”
Lâm Vãn Khanh ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
“Thèm cỡ nào?” Hắn hỏi, trong giọng nói có độ khàn rõ ràng.
Lâm Vãn Khanh tiếp tục suy nghĩ, sau đó nói: “Ngài ở trên giường khác với lúc xuống giường. Ta thấy dáng vẻ xuống giường đã nhiều, đương nhiên muốn nhìn khi trên giường.”
“Hừ,” Tô Mạch Ức hừ một tiếng khinh thường, giọng điệu bình tĩnh, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng.
Ngay sau đó, Lâm Vãn Khanh nhích lại gần hắn một tấc, gần như chạm vào chóp mũi.
Dưới ánh sáng mờ ảo, mỹ nhân có mắt ngọc mày ngài, hơi thở thơm như hoa lan.
Nàng nói: “Hôm nay ta cứu ngài, đổi lại, ngài làm cho ta đỡ thèm được không?”