Rời khỏi hồ Khúc Giang, Tô Mạch Ức lấy dây cương từ tay thị vệ, xoay người lên ngựa, phóng nhanh.
Diệp Thanh theo sát phía sau, nói từ xa: “Đại nhân đừng vội, thuộc hạ đã phái nha dịch đi trước. Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?!” Tô Mạch Ức hỏi, không hề quay đầu lại.
“Nhưng mà hữu dực trung lang tướng Hạ Hoàn của Kim Ngô vệ dẫn người bao vây Thanh Nhã cư, lấy danh nghĩa là bắt loạn tặc để đem Lâm lục sự đi, ta sợ bọn họ không thể ổn định cục diện.”
“Không phải hoàng thượng,” Diệp Thanh nói: “Nếu thật sự là lệnh của hoàng thượng, bọn họ đã đưa ra thánh chỉ, chúng ta tuyệt đối không dám ngăn cản.”
“Có người điều động cấm quân ư?” Tô Mạch Ức không thể tin được.
Diệp Thanh suy nghĩ rồi nói: “Cũng không hẳn là điều động, bản thân Kim Ngô vệ có nhiệm vụ tuần tra kinh thành. Muốn truy lùng loạn tặc trong thành cũng không phải là không thể.”
Tô Mạch Ức bình tĩnh lại khi nghe vậy.
Nếu đối phương phái sát thủ tới trước, rồi đến Kim Ngô vệ, hiển nhiên là quyết tâm làm đến cùng không chịu lùi bước. Như vậy, cho dù hắn tới đó, dựa vào lực lượng của Đại Lý Tự để đối đầu với Kim Ngô vệ phụ trách an ninh của kinh thành, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Vì vậy kế hoạch duy nhất lúc này chỉ có……
“Diệp Thanh!” Tô Mạch Ức tháo cái thẻ hình cá bên hông ném cho Diệp Thanh, lạnh giọng nói: “Ngươi cầm cái này vào cung, tìm hoàng thượng cầu xin thánh chỉ.”
Ánh mắt Tô Mạch Ức lạnh lẽo, “Nói là hiện tại có một tội phạm có liên quan đến vụ án của An Dương công chúa và Tiêu lương đệ năm xưa. Cầu xin hoàng thượng hạ chỉ giao vụ án này cho Đại Lý Tự điều tra.”
“Đại, đại nhân!” Diệp Thanh bị lời nói của Tô Mạch Ức làm cho hoảng sợ tới mức không rõ.
Theo cách này, chẳng phải tương đương với việc công khai thân phận tội phạm của Lâm Vãn Khanh hay sao?
Nhưng Tô Mạch Ức không rảnh để giải thích với hắn, giơ roi lên, kẹp bụng ngựa nói: “Nói với hoàng thượng, sáng sớm mai ta sẽ vào cung để báo cáo tình hình cho ngài.”
Nói xong bỏ đi.
Bên kia, trong thành Thịnh Kinh, nha dịch của Đại Lý Tự tới kịp thời, sát thủ đã bỏ chạy hoặc đã chết, chỉ còn vài người đang chiến đấu.
Thấy tình hình ở Thanh Nhã cư đã được kiểm soát, Lâm Vãn Khanh ôm Tiểu Bạch, định chạy trốn theo Lương Vị Bình và Lai Lạc. Đột nhiên lại nghe tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh ùn ùn kéo đến, từ xa tới gần, giống một trận mưa bão sắp quét qua.
Nàng ngẩng đầu, nhìn qua màn sương đêm, chỉ thấy ánh lửa bao vây bọn họ, tựa như một con rồng lửa tản ra trong bóng đêm.
Trong nháy mắt, những người ở đây, bao gồm nha dịch của Đại Lý Tự đã bị bao vây.
Mọi người kinh ngạc, không khỏi dừng chân. Nhưng Kim Ngô vệ không có ý định giằng co với bọn họ, sao khi bao vây thì rút kiếm, chém sát thủ và ba người trong đám Lâm Vãn Khanh!
Cũng may Lai Lạc phản ứng cực nhanh, khi hai luồng khí lạnh đến gần Lâm Vãn Khanh, nàng nghiêng người chắn trước mặt Lâm Vãn Khanh.
Sau một cú va chạm mạnh bằng kim loại, kiếm trong tay Kim Ngô vệ bị gãy thành hai khúc, một trái và một phải cắm trở lại ngực của hai người.
Cuộc chiến vốn đã đẫm máu, khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Bóng kiếm xẹt qua trước mắt, bên tai toàn là tiếng kiếm leng keng.
Kim Ngô vệ phụ trách tuần tra nhìn như có vẻ muốn bắt sát thủ, nhưng trong lúc đao kiếm chạm nhau, lại từng bước đẩy về phía Lâm Vãn Khanh.
Lai Lạc thấy không ổn nên nhảy lên đứng phía trước Lâm Vãn Khanh, ngăn cản ngày càng nhiều mũi giáo xung quanh.
“Mau chạy đi!”
Nàng xoay người hét vào mặt Lâm Vãn Khanh, nhưng âm cuối chưa dứt thì nghe một tiếng kiếm đâm vào da thịt.
Lâm Vãn Khanh ngẩn cả người.
Nàng giật mình ngẩng đầu, thấy Lai Lạc bị người ta dùng cây mâu dài đâm xuyên qua cánh tay trái. Máu phun ra, ướt ống tay áo của nàng trong nháy mắt.
Nhưng Lai Lạc chỉ thoáng nhíu mày, sau đó giơ thanh kiếm trong tay lên. Tay nâng kiếm, cây mâu bị chặt đứt. Nàng hét lớn, rút đầu mâu trên cánh tay bằng tay không.
Cuộc vây hãm vẫn không dừng.
Kim Ngô vệ nhắm thời cơ, giơ kiếm về phía Lâm Vãn Khanh, xông tới từ mọi phía!
“Keng ——”
Vũ khí lạnh chạm vào nhau, bắn ra tia lửa thật dài.
Mùi khét nồng nặc xộc vào mũi, tựa như không khí bị đốt cháy.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lâm Vãn Khanh thậm chí không kịp nhắm mắt lại.
Gió lạnh thấu xương, thổi vạt áo bay phất phới. Một tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu giống như tiếng sấm!
Giữa ánh lửa, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng đen thật lớn. Hai móng trước của nó giơ lên cao, cách đỉnh đầu của nàng chưa đầy ba tấc, sau đó quay qua, “lạch cạch” rơi xuống đất.
Bùn mềm trên mặt đất bị nghiền, dính lên mặt nàng.
Lâm Vãn Khanh chưa kịp phản ứng, nàng chỉ cảm thấy eo nhẹ hẫng, ngay sau đó rơi vào một vòng tay quen thuộc —— mùi gỗ thông xen lẫn cỏ thi nhàn nhạt.
Nàng đã lâu không ngửi mùi của hắn.
Lâm Vãn Khanh giật mình, ngẩng đầu, nhìn thấy một đường viền hàm lạnh lẽo. Sau đó hắn chậm lại, cúi đầu nhìn nàng.
Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau trong ánh lửa đêm.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn vẫn lạnh lẽo giống băng tích ngàn năm. Nhưng khi nhìn nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng hơn một chút.
Lâm Vãn Khanh xót mũi, hoảng hốt nhìn chỗ khác.
Tô Mạch Ức không nói gì, cánh tay cường tráng ôm chặt nàng, một tay cầm cương, một tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí, chậm rãi quét qua đám người.
Mọi người dường như kinh sợ vì “vị khách không mời mà đến” bất ngờ chen vào, cuộc ẩu đả dừng lại.
Một lúc sau, một người khác cưỡi con ngựa cao to chậm rãi đi tới từ phía sau con rồng lửa, tựa như Tu La dưới địa ngục trong sương mù.
Hắn lẳng lặng nhìn Tô Mạch Ức một chút, nhếch môi cười, xoay người xuống ngựa.
Lâm Vãn Khanh nhận ra, người này là Hạ Hoàn, hữu dực trung lang tướng của Kim Ngô vệ, phụ trách tuần tra và phòng thủ thành Thịnh Kinh.
Thị vệ bên cạnh cầm đuốc, dẫn hắn đến trước mặt Tô Mạch Ức.
Lai Lạc ôm cánh tay trái đẫm máu, tiến lên trước một bước, muốn bảo vệ Lâm Vãn Khanh.
Hạ Hoàn sửng sốt, lùi lại hai bước.
Hắn nhanh chóng dời ánh mắt lên người Tô Mạch Ức, cười đầy ẩn ý và vái chào: “Gặp qua Tô đại nhân.”
Tô Mạch Ức vô cảm nhìn xuống, mang theo áp lực dọa người trong im lặng.
Hạ Hoàn đứng dậy, nhìn Tô Mạch Ức hỏi, “Tô đại nhân đang muốn làm gì?”
Tô Mạch Ức lạnh lùng liếc hắn, hỏi lại, “Bản quan ngược lại muốn hỏi, Hạ tướng quân đang định làm gì?”
Hạ Hoàn cười lạnh, nhìn Lâm Vãn Khanh bằng ánh mắt nham hiểm, “Hạ mỗ mới nhận được mật báo, nói rằng đứa trẻ mồ côi của Tiêu thị đã chết mười ba năm xuất hiện ở thành Thịnh Kinh, hiện nay đương nhiên là phụng mệnh làm việc.”
“Phụng mệnh?” Tô Mạch Ức lạnh giọng chất vấn, “Phụng mệnh của ai?”
Hạ Hoàn không chút hoang mang, mắt lạnh nói: “Giữ gìn an ninh của kinh thành vốn là trách nhiệm của Kim Ngô vệ. Hiện giờ trong thành có quân phản loạn, Hạ mỗ ăn lương của quân, đương nhiên là phụng mệnh của quân.”
Tô Mạch Ức ôm Lâm Vãn Khanh sát một chút, không dao động, chỉ hỏi, “Hạ tướng quân cũng biết, các vụ án với âm mưu lớn luôn thuộc về chức trách của Đại Lý Tự. Cho dù tướng quân bắt người, sau khi báo cáo với triều đình thì vẫn là chuyện của Đại Lý Tự. Nếu đã như vậy, lần này không làm phiền tướng quân nữa.”
Nói xong giơ roi giục ngựa, chuẩn bị đi.
Nhưng hắn vừa cất bước, đường đi đã bị vài Kim Ngô vệ cầm mâu trong tay chặn lại.
“Nhưng ai cũng biết, tên phản nghịch này từng là lục sự của Đại Lý Tự, Hạ mỗ chỉ sợ Tô đại nhân nghĩ sai thì hỏng hết việc, còn mang tiếng xấu lấy việc công làm việc tư.”
Giọng của Hạ Hoàn từ phía sau truyền đến, hắn hừ lạnh, nói từng lời rõ ràng.
Tô Mạch Ức thầm rùng mình.
Đúng như hắn dự đoán, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng nếu vụ ám sát không thành công. Bởi vì chỉ cần người lọt vào tay bọn họ, nhất định không sống sót qua đêm nay.
Sau đó bọn họ có thể lấy lý do rằng nghi phạm chống lại lệnh bắt và đao kiếm không có mắt.
Dù sao vụ án của Tiêu gia đã khép lại, hiện giờ tình hình trên triều rất tế nhị, hoàng thượng sẽ không bận tâm đến một người nên chết mười ba năm trước.
Vì vậy lúc này, cho dù hắn lấy Đại Lý Tự, lấy thân phận thế tử ra, đối phương cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Mạch Ức chìm xuống, ngồi trên ngựa cao lạnh lùng nói: “Nếu bản quan không chịu thả người thì sao?”
“Vậy cần phải hỏi kiếm của Kim Ngô vệ có đồng ý hay không.”
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, gió đêm đông lạnh thấu xương như dao sắc cứa vào da thịt, khiến cho đáy lòng người ta khẽ run.
“Ôm chặt ta,” Tô Mạch Ức cúi người, thì thầm bên tai Lâm Vãn Khanh giữa lúc hỗn loạn.
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, nhưng làm theo, ôm eo hắn, đồng thời áp mặt vào ngực hắn.
“Bùm bùm, bùm bùm, bùm bùm……”
Nhịp tim mạnh mẽ của hắn ở bên tai, vào lúc này nghe được, không hiểu sao nàng lại muốn khóc.
Mười bảy năm, người này vượt mọi chông gai đến đây, cho nàng nhịp đập của trái tim mà không hề giữ lại.
“Đại Lý Tự —— nghe lệnh!” Giọng nói của Tô Mạch Ức phần phật như gió lạnh.
Hạ Hoàn thấy thế cũng cắn chặt răng, nhấc tay nói với Kim Ngô vệ phía sau: “Kim Ngô vệ ──”
Màn đêm tĩnh lặng như vực sâu, không khí dường như ngưng tụ thành nhiều sợi tơ, sẽ đứt khi gió thổi qua!
“Thánh chỉ đến ——”
Một tiếng hét truyền đến từ nơi xa, kèm theo từng tràng vó ngựa, như thể từ một giấc mơ, mơ hồ và không thực.
Hạ Hoàn nhíu mày, nhìn về phía xa.
Trong màn sương đêm dày đặc, Diệp Thanh phi nước đại với một cuộn giấy màu vàng trong tay. Vó ngựa đạp mạnh xuống đất, giống như một trận động đất rất nhỏ.
Khi đến gần, Diệp Thanh ghìm ngựa dừng gấp, giơ thánh chỉ trong tay lên, nói với mọi người có mặt: “Hoàng thượng có chỉ ——”
Tất cả mọi người dỡ vũ khí, quỳ xuống đất.
“Vụ án cô nhi của Tiêu thị liên quan đến tông thân của hoàng thất, là vụ án trọng yếu, hiện tại giao cho Đại Lý Tự xử lý chính, Hình Bộ phụ tá, những người khác không được can thiệp……”. Truyện Nữ Phụ
Nghe thánh chỉ trên tay Diệp Thanh, Hạ Hoàn buông tay.
Nếu chỉ có Đại Lý Tự ra mặt, bất kể rắc rối lớn đến đâu, hai bên coi như là đụng chạm chức vụ, đều có lý do của riêng mình.
Với sức mạnh binh lính trong tay hắn, thật ra có thể liều mạng với Tô Mạch Ức.
Nhưng hôm nay thánh chỉ đã được ban ra, nếu hắn liều lĩnh đánh với Tô Mạch Ức thì sẽ không chỉ là xung đột chức vụ đơn thuần, mà sẽ trở thành tội nghiêm trọng là kháng chỉ.
Mặc dù trước chuyến đi này, Trần Diễn nhiều lần dặn dò hắn, phải chính tay giết con gái của Tiêu thị, tuyệt đối không thể thất bại. Nhưng hiện giờ xem ra, e là có lòng nhưng không đủ lực……
Mọi người tiếp chỉ và tạ ơn, chỉ có Hạ Hoàn quỳ thật lâu bất động, vẫn cầm kiếm chắn ngang trước đường đi của Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức lạnh lùng nhìn hắn, xoay người đưa Lâm Vãn Khanh lên ngựa, giơ roi ngựa trên tay lên nói: “Tránh ra!”
Kim Ngô vệ ở đây bị khiếp sợ, nhưng không nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Hoàn nên không dám hành động hấp tấp, chỉ nhìn hắn.
Sắc mặt Hạ Hoàn ảm đạm, hồi lâu mới thở dài, cuối cùng giơ tay lên.
Con hẻm tối vốn bị đao kiếm và ánh lửa bao vây để lộ ra một con đường rộng lớn.
Tô Mạch Ức không trì hoãn, sau khi dặn dò ngắn gọn cho Diệp Thanh mang đi thi thể của sát thủ tại hiện trường, hắn đưa cả đám Lâm Vãn Khanh trở về phủ thế tử.
Nàng và Lai Lạc đều bị thương ở mức độ khác nhau, cũng may trong phủ có sẵn đại phu và dược liệu.
Tô Mạch Ức ôm Lâm Vãn Khanh vào phòng ngủ, trong viện vắng vẻ, màn đêm sâu thẳm, hai người không nói gì suốt đoạn đường.
Hắn vẫn tức giận, không chịu để ý Lâm Vãn Khanh, sau khi xác nhận vết thương của nàng không sao, ánh mắt sâu thẳm mới nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh cũng cúi đầu không nhìn hắn.
Tô Mạch Ức cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Hắn rất bận, thân phận của sát thủ và Lai Lạc vẫn chưa được điều tra rõ, hắn làm sao có thời giờ để so đo với nữ nhân về chuyện ai nói với ai trước.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Tô đại nhân mới vừa rồi không thay đổi sắc mặc khi đối mặt với đao kiếm, giờ phút này lại rời khi với khuôn mặt đen thui.
——————
Lời tác giả:
Bề ngoài của Tô đại nhân: Ta rất bận! Ai để ý mấy thứ nhảm nhí này!
Nội tâm của Tô đại nhân: Nữ nhân này bị sao vậy?! Ta cứu mạng nàng, không lấy thân báo đáp thì thôi đi, một câu cảm ơn cũng không có?!