Bên trong phủ thế tử, Lâm Vãn Khanh đã thay quần áo bó sát người, tóc dài được búi cao, buộc thành đuôi ngựa trên đỉnh đầu.
Diệp Thanh mới từ bên ngoài trở về, cả người đầy tuyết, hắn vỗ rớt tuyết trên vai, “Trên tường thành đã đặt lửa báo hiệu, quân đóng ngoài thành sẽ tức tốc tới tiếp viện khi nhìn thấy nó. Phản quân tấn công thành vốn không nhiều lắm, khi quân đồn trú tới sẽ sớm bị tiêu diệt.”
“Đó không phải là điều ta lo lắng.” Nàng nói, màu sắc sáng rực giữa hàng chân mày không hề giảm bớt nửa phần.
Một lúc sau, Lâm Vãn Khanh lại hỏi, “Trong cung có tin tức gì không?”
Diệp Thanh lắc đầu.
Từ cửa sổ gác xép nhìn ra ngoài, đèn của Đại Minh cung vẫn rực rỡ trong gió tuyết. Đêm đen đặc như mực, nặng nề bao trùm khiến người ta khó thở.
Bên ngoài thành Thịnh Kinh, có không dưới năm vạn binh lính tinh nhuệ đóng quân, có thể đuổi tới trong vòng ba mươi phút. Đến lúc đó, tiêu diệt đám phản quân trà trộn vào dân thường sẽ không thành vấn đề.
Nàng có thể nghĩ đến điểm này, chẳng lẽ Lương vương không nghĩ ra hay sao?
Sở dĩ y làm như vậy, hiển nhiên không phải để tấn công thành, mà vì muốn kéo dài thời gian.
Ba mươi phút.
Hắn cần ba mươi phút để làm gì?
Suy nghĩ hỗn loạn, Lâm Vãn Khanh không có manh mối. Nàng chộp áo choàng nhung, xoay người lao xuống gác xép.
Không biết là sương mù hay là khói, trước mắt là một vùng trắng xoá, không khí nồng nặc mùi khét, xộc thẳng vào mũi và miệng nàng đến mức đau rát.
Diệp Thanh và Lai Lạc đi theo phía sau, cho đến khi Lâm Vãn Khanh đẩy cánh cửa sơn mài màu đỏ của phủ thế tử ra.
“Lâm lục sự!” Diệp Thanh bị dọa choáng váng, vội vàng giữ chặt nàng, “Ngươi muốn đi đâu?”
Lâm Vãn Khanh phớt lờ, hất tay hắn ra, bước một chân ra khỏi cửa.
“Lâm lục sự!” Diệp Thanh xông lên, hai tay giữ chặt cửa, chặn nàng lại, “Đi ra ngoài bây giờ quá nguy hiểm! Ngươi yên tâm! Phản tặc sẽ không thể phá thành Thịnh Kinh, chờ quân đồn trú tới tiếp viện……”
“Nhưng ta sợ hắn sẽ không đợi được!”
Một tiếng hét lớn cắt ngang lời Diệp Thanh, Lâm Vãn Khanh giật mình, phát hiện trên mặt đã lạnh ngắt một mảng.
Tại sao nàng không nghĩ ra, Tô Mạch Ức bảo nàng ở trong phủ thế tử, đừng đi lung tung, là vì hắn muốn làm chuyện nguy hiểm. Con người hắn luôn tự cao, nếu không phải là việc khó, cớ gì muốn để Diệp Thanh ở lại bảo vệ nàng.
Nhưng mà, hắn mới rõ ràng là người cần được bảo vệ!
Trái tim như bị nắm chặt, vừa xoắn vừa đau, Lâm Vãn Khanh đứng trong chốc lát, cảm thấy thở không ra hơi.
Lai Lạc nghe lời nàng, Diệp Thanh bị nàng ngăn cản nên không thể ngăn được Lâm Vãn Khanh, ba người lôi lôi kéo kéo ra tận đường cái.
Gió tuyết xen lẫn tiếng vó ngựa dồn dập ập vào mặt, thỉnh thoảng có cấm quân vội vàng chạy qua trước mặt, mọi nhà ở trong thành Thịnh Kinh đều đóng cửa, đường phố luôn luôn phồn hoa có vẻ trống trải và lộn xộn.
Lâm Vãn Khanh lau khuôn mặt ướt đẫm, cúi đầu chạy về phía Đại Minh cung.
“Lâm lục sự!” Diệp Thanh lại giữ nàng, “Đại Minh cung đã khóa, cho dù không có, ngươi cũng không vào được. Hơn nữa trong cung còn có Thiên Ngưu vệ, cho dù có phản quân lẫn vào cũng không làm được trò gì.”
“Ngươi thả ta ra!” Lâm Vãn Khanh đột nhiên xoay người, hất tay Diệp Thanh ra, trong giọng nói có sự nghẹn ngào.
Diệp Thanh sửng sốt, buông nàng ra, dừng một chút rồi đi theo nàng không đầu không đuôi chạy như điên tới Đại Minh cung.
Cửa cung quả nhiên đã khóa, đứng ở dưới căn bản không thấy rõ tình hình.
Khi mọi người sắp chạy tới gần, một mũi tên lửa xuyên màn đêm, lao xuống đất trước mặt họ.
Có người phía trên hét lên, bảo bọn họ đừng tới gần.
“Lâm lục sự,” Diệp Thanh tốt bụng thuyết phục: “Bọn họ sẽ không để ai vào, chúng ta hãy tin đại nhân một lần, trở về chờ……”
Một tiếng động lớn truyền đến từ nội cung, lời chưa nói xong bị đứt quãng trong cổ họng.
Ba người đồng thời giật mình, ngẩng đầu nhìn cung điện nguy nga. Chỉ thấy một góc của nội cung lập tức bùng cháy, gần như chiếu sáng hơn phân nửa cung điện.
Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy bên tai có tiếng ù ù rồi nổ tung.
Nàng đã đoán đúng.
Thực lực của phản quân và triều đình chênh lệch rất nhiều, khó có cơ hội thắng được một cuộc tấn công cứng rắn. Nếu chiến đấu đến cùng, cần phải bất ngờ, tập trung toàn lực để tập kích, không nên cố ý kéo dài thời gian thế này. Nếu cứ tiếp diễn như vậy, cơ hội chiến thắng của họ sẽ càng xa vời.
Vì vậy tấn công thành chỉ là dương đông kích tây.
Trước tiên cố gắng kìm hãm ba vạn cấm quân bên trong thành, sau đó tấn công các điểm then chốt, tranh thủ giết bằng một đòn.
Chỉ khi Chiêu Thành Đế chết, trong cuộc hỗn loạn này, Lương vương mới có cơ hội chiến thắng.
Vì thế……
Trong lòng chợt trống trải, giống như bị hụt chân khi bước xuống cầu thang.
Chiêu Thành Đế sẽ chết ư?
Còn Tô Mạch Ức thì sao?
Gió lạnh rít qua, cứa vào mặt như dao cắt, đâm vào người từng chút. Móng tay cắm thật sâu vào da thịt, Lâm Vãn Khanh hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại.
Nếu Tô Mạch Ức và Chiêu Thành Đế thật sự bị bao vây, nàng là hy vọng duy nhất của họ vào lúc này.
Tô Mạch Ức chỉ có nàng.
Lâm Vãn Khanh nhanh chóng lau nước mắt, ổn định tinh thần, lui đến chỗ có tuyết đọng dưới tường cung điện, nhặt một cành cây gãy bắt đầu vẽ lên trên.
Số lượng phản quân không nhiều lắm, hiện tại chưa đến một vạn tấn công thành, càng ít người có thể trà trộn vào trong cung.
Dù bọn họ có thuốc nổ, cũng cần có người tới đặt và châm lửa, như vậy nhất định phải khống chế Thiên Ngưu vệ trong nội cung trước.
Nhưng mà, phải làm thế nào?
Bàn tay cầm cành cây gãy nhanh chóng vẽ trên tuyết, không đúng, dùng tay kia lau đi, bắt đầu lại từ đầu. Đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh, không còn cảm giác, sắp không cầm được đồ vật.
Đánh giá tình hình hiện tại, Thiên Ngưu vệ hẳn là đang bị khống chế ở đâu đó cùng với Chiêu Thành Đế và Tô Mạch Ức. Một khi bất kỳ ai trong bọn họ rời đi, Lương vương sẽ cho nổ tung nơi đó, cùng nhau chết chung.
Tuy nhiên, một thứ dễ thấy như thuốc nổ, vì sao không có thủ vệ nào của nội cung để ý?
Cho dù bây giờ hoàng thượng bị nhốt, nếu nói cấm quân bên trong thành không biết, ngoài Thiên Ngưu vệ còn có nội thị và cung nhân trong cung, chẳng lẽ cũng không có người nào phát hiện ra?
Tuyết vẫn rơi giống như một chiếc đồng hồ cát, thời gian trôi qua từng chút một, Lâm Vãn Khanh càng ngày càng bất an trong lòng.
Đồng hồ cát, thời gian……
Ba mươi phút……
“Rắc!”
Cành cây phát ra âm thanh giòn giã, nứt ở giữa, Lâm Vãn Khanh rút tay rồi đột ngột dừng lại.
“Diệp Thanh!”
Nàng đột nhiên chụp tay Diệp Thanh, con ngươi run lên, “Tối nay Hoàng thượng đãi tiệc ở Lân Đức điện phải không?”
Diệp Thanh giật mình, gật đầu khó hiểu.
Lân Đức điện, hồ Thái Dịch, không có ai phát hiện ra thuốc nổ, Lương vương cố tình kéo dài thêm ba mươi phút……
Đèn cung đình hình quả dưa lắc lư trên tường cung điện tạo ra những quầng sáng trên tuyết, mê ly nhưng hư ảo.
Lâm Vãn Khanh không hoàn toàn nắm chắc, nhưng nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời rực cháy phía sau mình.
Nàng nhớ tới đêm hôm đó, cũng giữa lúc nước sôi lửa bỏng như vậy, Tô Mạch Ức cưỡi ngựa phá vỡ đao kiếm, đột ngột chắn trước mặt nàng.
Đối diện là núi đao biển lửa, hắn chỉ có một người một ngựa.
Một trận gió thổi tới làm xót mũi và mắt, nàng chợt hiểu ra sự tận tâm và trao gởi mà Tô Mạch Ức muốn.
Đó vốn là một loại kiêu ngạo mà nàng không hiểu, cũng cố hết sức để tránh.
Nhưng đến giờ phút này nàng mới hiểu được, giá trị của tình yêu là ở chỗ nó kiêu ngạo.
Loại kiêu ngạo dám đối đầu với hàng vạn người trên thế gian.
“Các ngươi……” Nàng quay đầu nhìn Lai Lạc và Diệp Thanh, ngập ngừng nói: “Tin ta không?”
Lai Lạc và Diệp Thanh đồng thời gật đầu, vẻ mặt kiên định.
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, nói với Diệp Thanh: “Ngươi đến Đại Lý Tự gọi người, kêu bọn họ chờ ta ở hồ Thái Dịch.”
Nói xong, nàng dẫn Lai Lạc chạy tới hồ Thái Dịch.
“Lâm lục sự muốn làm gì?”
Giọng nói của Diệp Thanh truyền đến từ xa xa phía sau, mờ ảo đến mức gần như bị thổi bay trong đêm tối.
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, không quay đầu lại, cách ánh đèn và gió tuyết, nàng nói: “Ta muốn đi cứu người!”
Nàng muốn đi cứu người.
Nàng muốn đi cứu người nàng yêu.
*
Tối nay hồ Thái Dịch bình lặng như mọi khi, lấp lánh trong gió lạnh.
Lân Đức điện nằm trên một con dốc nhỏ bên cạnh hồ Thái Dịch, khung cảnh dễ chịu nhìn ra hồ, cho nên nơi này luôn là chỗ tổ chức các bữa tiệc của hoàng thất.
Lâm Vãn Khanh dẫn Lai Lạc vòng quanh hồ, sau đó bắt đầu cởi áo.
Lai Lạc sợ tới mức vội vàng ôm lấy nàng, “Trời lạnh mà cô định làm gì?!”
Lâm Vãn Khanh tránh vòng tay nàng, cởi áo choàng nặng nề, ném xuống chân: “Cửa cung không cho vào, ta sẽ bơi qua.”
Đôi mắt vốn đã to của Lai Lạc lập tức biến thành chuông đồng.
Bơi qua?
Nơi này băng giá, gió tuyết lẫn lộn, mặc ít quần áo sẽ chết, chứ đừng nói đến việc bơi sang bờ bên kia của hồ Thái Dịch với lớp băng mỏng này……
Lai Lạc nuốt nước miếng, lặng lẽ lùi lại một bước.
Lâm Vãn Khanh lưu loát cởi hết quần áo nặng nề trên người, chỉ để lại một bộ trung y mỏng. Nàng khoác trang phục ngắn màu đen bên ngoài, đi về phía hồ mà không hề quay đầu lại.
Lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, đã quen với việc chém giết và đao kiếm nhưng giờ phút này khóe miệng của Lai Lạc không khỏi giật giật, đột nhiên cảm thấy Lâm Vãn Khanh thật đáng nể và đáng gờm.
Nữ nhân dám đối xử tàn nhẫn với chính mình thật là đáng sợ.
“Ngươi ở đây chờ Diệp Thanh, nói với bọn họ rằng ta đến Lân Đức điện trước.” Lâm Vãn Khanh dặn dò. Nói xong “bùm” một tiếng, đâm đầu vào hồ Thái Dịch.
Giữa mùa đông, xuống nước vô cùng lạnh, lạnh như một vạn con dao sắc cứa vào da thịt.
Lâm Vãn Khanh không khỏi rùng mình.
Để bản thân không bị chết cóng, nàng lập tức dùng hết sức bơi qua bờ bên kia.
Từ hồ Thái Dịch đến Lân Đức điện, khứ hồi tốn nửa nén hương.
Hầu hết Thiên Ngưu vệ đều được bố trí trong Lân Đức điện để bắt Lương vương và bảo vệ vua.
Vì vậy, Lương vương sử dụng một vụ nổ để đe dọa.
Bởi vì có mặt hoàng đế ở đây, không ai dám hành động hấp tấp. Sau đó y có thể khống chế Thiên Ngưu vệ bên ngoài Lân Đức điện với một số lượng nhỏ phản quân.
Ba mươi phút mà y muốn giành lấy là thời gian phản quân sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ sau khi khống chế được Thiên Ngưu vệ.
Những chất nổ đó, y không thể mang vào từ cổng chính của hoàng cung, vì vậy chỉ có thể sử dụng phương pháp cũ như lúc buôn lậu quặng ở Hồng Châu, niêm phong các thứ bằng paraffin, âm thầm giấu trong hồ Thái Dịch.
Chính vì vậy cho đến thời điểm này, chưa ai phát hiện ra nó.
Đến bước này, coi như là chiêu cuối cùng của y, ngọc nát đá tan.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Vãn Khanh đã bơi tới bờ.
Trong Lân Đức điện rất yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh nào, chỉ có thể thấy ánh lửa chiếu từ xa, khẽ rắc đầy đất. Không có ai xung quanh, có vẻ như phản quân chưa hoàn toàn khống chế được tình hình.
Gió lạnh thổi qua, thân thể đã bị đông cứng không còn cảm giác. Nàng khẽ cắn môi, lao xuống nước lại.
Hồ Thái Dịch quá lớn, tuy rằng khẳng định thuốc nổ đã bị giấu ở đây, nhưng vẫn phải mất chút công sức để tìm ra.
Lâm Vãn Khanh chỉ có thể vùi trong nước, sờ từng tấc một. Lúc đầu nàng nín mười nhịp thở mới thở một lần, dần dần biến thành thở mỗi ba nhịp.
Thể lực và trí lực dần dần bị đóng băng theo thời gian, tay chân cũng từ từ trở nên vô dụng.
Nhưng nàng chưa từng dừng lại.
Hồ Thái Dịch lạnh ngắt, yên lặng như vực thẳm. Tiếng động nhẹ của nàng trong đó giống như con bướm nhỏ đang dùng hết sức lực, muốn bay ra khỏi gông cùm, nhưng cuối cùng chỉ có thể bị kéo xuống, rơi xuống hết lần này đến lần khác……
Bên tai vang lên từng tràng tiếng vo ve, ánh sáng trắng xuất hiện trước mắt. Khoảnh khắc cuối cùng ý thức tan biến, tay nàng sờ vào một khối nhẵn nhụi, khác với tất cả viên đá mà nàng vừa sờ vào.
Hóa ra ở đây……
Nàng mơ màng suy nghĩ, quả nhiên được giấu trong hồ Thái Dịch.
Nhưng nàng quá lạnh, lạnh đến mức không thể bơi trở lại bờ, cũng không thể kêu cứu.
“Cảnh Triệt……”
Nỉ non câu cuối cùng, nước đá tràn vào miệng và mũi nàng.