Trong xe ngựa, bị chặn ở góc thành xe, Lâm Vãn Khanh trừng mắt, cảm thấy miệng bị hắn gặm sắp tê dại.
Tô đại nhân hiện giờ càng không biết xấu hổ là gì, cũng không sợ âm thanh bên trong sẽ xuyên qua lớp rèm hơi mỏng truyền ra ngoài, huỷ hoại thanh danh cả đời của mình.
Hai người, một người đẩy, một người đuổi theo, cho đến khi Diệp Thanh đột nhiên xóc nảy, một âm thanh giòn giã và một tiếng rên rỉ đồng thời vang lên bên tai.
Lâm Vãn Khanh giật mình, đưa lưỡi liếm quanh bờ môi bị gặm hết son, nếm được một mùi máu tươi.
Nam nhân trước mắt che miệng, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt đầy tức giận, uất ức, kinh ngạc và một chút chua xót ——
Vẻ mặt cứng đờ và lạnh lẽo, trông như muốn giết người, nhưng lại luyến tiếc.
“Ta……” Lâm Vãn Khanh chột dạ, run rẩy định giải thích, vươn tay ra nhưng bị tay áo rộng của Tô Mạch Ức hất ra.
“Diệp Thanh,” hắn lạnh mặt, phun ra vài chữ lạnh lùng từ kẽ răng, “Dừng xe.”
Nói xong vén rèm, bước xuống mà không hề quay đầu lại.
Diệp Thanh ở bên ngoài khó hiểu, nhìn Tô đại nhân tức giận, không dám hỏi nhiều. Quay đầu nhìn Lâm Vãn Khanh, thấy nàng có vẻ bồn chồn.
Đành phải đuổi theo Tô đại nhân đang đi nhanh, yếu ớt hỏi, “Đại nhân đi đâu?”
“Đại Lý Tự,” Giọng điệu Tô Mạch Ức lạnh nhạt, “Bản quan không tỉnh táo mới gặp nàng.”
Nhìn đầu lưỡi của Tô đại nhân không quá lưu loát, Diệp Thanh dường như đã hiểu, nhất thời có chút xấu hổ, chỉ nói: “Để thuộc hạ đưa ngài đi.”
“Ngươi đưa nàng.”
Tô đại nhân lạnh lùng nhả ba chữ, phất tay áo bỏ đi.
Lâm Vãn Khanh trong xe cũng uất ức. Người này không nói rõ những gì xảy ra trước đó, hiện tại còn có ý đồ cưỡng gian, làm như rất có lý.
Đối với Lâm Vãn Khanh, một là một, hai là hai, từ trước đến nay luôn thấu tình đạt lý, công tư phân minh, không quen với thói hư tật xấu này.
Vì thế nàng lười giữ lại, buông rèm xuống, gõ vào thành xe, bình thản nói: “Đưa ta đến Kinh Triệu Phủ.”
Tô Mạch Ức dừng chân, bị sặc bụi khi xe ngựa lướt qua.
Lâm Vãn Khanh thật sự đi đến Kinh Triệu Phủ mà không hề quay đầu lại.
Hôm nay nàng đến tìm Lương Vị Bình là vì chuyện giảng dạy luật tại Quốc Tử Giám, muốn tìm hắn hỏi chút tài liệu.
Nay đã khác xưa, thế tử phi được sủng ái nhất trong triều đột ngột đến, Lý kinh triệu nghe người báo, nhớ tới mấy lần vướng mắc giữa mình với nàng trước đây, xuýt nữa quỳ xuống nghênh đón.
Hắn vẫn còn dáng vẻ nịnh nọt bóng nhờn, Lâm Vãn Khanh nhìn muốn buồn nôn.
Cho đến lúc gặp Lương Vị Bình, hắn vẫn không chịu rời đi, trông rất vui khi mang trà nước cho hai người.
Lâm Vãn Khanh ho khan hai tiếng, trầm mặt nhìn hắn.
Lý kinh triệu lăn lộn trên quan trường mấy chục năm, đương nhiên hiểu ý của thế tử phi ngay lập tức, cúi chào nàng rồi lùi lại đi ra ngoài.
Lương Vị Bình, người bị ức hiếp lâu năm, chưa bao giờ được Lý kinh triệu đối xử như vậy, nhất thời kinh sợ, nhìn Lâm Vãn Khanh có chút ngưỡng mộ hơn.
“Hiền đệ, à không!” Hắn gọi nàng, nhưng lại sửa miệng: “Thế tử phi……”
Lâm Vãn Khanh xụ mặt, vỗ vào trán hắn nói: “Huynh gọi ta là gì?! Lương huynh đã quên lời thề của chúng ta trước Quan Công rồi sao?”
Lương Vị Bình cười hắc hắc, xoa trán, sau đó cứng mặt nói: “Vậy ngươi còn không biết lớn biết nhỏ?! Dám vỗ đầu huynh trưởng.”
Lâm Vãn Khanh liếc mắt xem thường hắn, hai người nhìn nhau cười.
“Hôm nay ta tới tìm huynh vì muốn mượn một số hồ sơ về những vụ án mà chúng ta đã xử lý trước đây. Sau khi kết hôn xong, ta sẽ đến nhậm chức tại phòng luật của Quốc Tử Giám.”
Lương Vị Bình gật đầu, “Ta sẽ cho người sao chép một bản cho ngươi.”
“Không cần làm phiền người khác,” Lâm Vãn Khanh từ chối, “Đây là việc cá nhân, ta sẽ đến Kinh Triệu Phủ mỗi ngày để tự sao chép.”
“Hở?” Lương Vị Bình có chút kinh ngạc.
Lúc nàng thành thân, với tư cách là “người nhà mẹ đẻ”, hắn cũng chứng kiến cảnh Tô Mạch Ức bị mọi người làm khó khi tới đón dâu.
Đó là lần đầu tiên hắn biết được, hóa ra tình yêu thật sự sẽ làm con người thay đổi tính cách.
Không thể tưởng tượng được, mỗi khi Tô đại nhân có sắc mặt tối sầm là có thể làm quan trường Thịnh Kinh run rẩy; một câu không đúng là có thể làm chết người trên triều đình, quả nhiên lại có thể tốt tính vì nữ tử trước mắt này.
Người luôn luôn không hiểu phong nguyệt như hắn cũng không khỏi bắt đầu hâm mộ.
Lương Vị Bình rùng mình, hoàn hồn trở lại, “Vậy Tô đại nhân……”
Lời vừa mới bắt đầu đã bị Lâm Vãn Khanh lạnh mặt cắt ngang, “Liên quan gì đến hắn.”
Nhìn ra chút manh mối, Lương Vị Bình nuốt nước miếng, không dám hỏi nhiều, vội vàng nói sang chuyện khác: “Thật ra…… Ta cũng có chuyện muốn ngươi giúp.”
Hắn dừng lại, có vẻ hơi ngượng, “Ngươi biết Lý bộ đầu không?”
Lâm Vãn Khanh gật đầu.
“Hắn, hắn có một muội muội…… Trước đây ta tới nha môn tìm hắn, có gặp ta một lần. Lúc sau ừm……” Hắn lắp bắp, có chút ngượng ngùng: “Hình như có ý với ta. Ngày mai Lý bộ đầu hẹn ta đến Khúc Giang. Ngươi biết quan hệ của hắn và Lý kinh triệu rồi đấy, ta, ta hơi sợ…… hắn ép ta cưới muội muội của hắn.”
“Vì vậy,” hắn thử nói: “Ngươi có thể đi cùng ta hay không? Có mặt ngươi, hắn khẳng định không dám xằng bậy.”
“Chuyện này……” Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một chút, nhớ tới bộ dáng ghen tuông của Tô đại nhân hôm nay, rốt cuộc vẫn thấy khó xử: “Ta là nữ tử nên rất bất tiện, ngày mai ta sẽ kêu vài thị vệ âm thầm theo dõi nhé.”
Sau khi xong việc ở Kinh Triệu Phủ, trở lại phủ thế tử đã tới giờ dùng bữa tối.
Lâm Vãn Khanh thay xiêm y rồi đến phòng ăn để dùng cơm, chỉ thấy một bàn đồ ăn đầy các món ăn trân quý trên mâm ngọc khiến người ta muốn nhấc đũa ngay, nhưng trong phòng trống trải chỉ có nha hoàn và bà tử hầu hạ.
“Thế tử đâu?” Nàng bước tới, thuận miệng hỏi.
“Bẩm thế tử phi,” một tiểu nha hoàn đáp lời, “Hôm nay thế tử dọn đồ tới Đại Lý Tự, nói là vì công việc nên tạm thời không ở trong phủ.”
“Cái gì?” Lâm Vãn Khanh rốt cuộc không nhịn được, trong giọng nói có chút tức giận.
Bởi vì Tô Mạch Ức ở trong Đại Lý Tự nhiều năm liền trước đây, vì vậy người trong phủ không nghĩ hành động này của hắn có gì bất thường. Tiểu nha hoàn càng không hiểu, cũng không nghĩ tới việc che giấu.
Hiện nay bị Lâm Vãn Khanh hỏi vậy, thật ra hơi hoảng sợ, ấp úng muốn quỳ xuống nhận tội, bị Lâm Vãn Khanh kéo cánh tay.
“Ngươi không sai, ta không tức giận.”
Nàng bỏ vẻ mặt lạnh, vùi đầu ăn cơm, nhìn chỗ trống bên cạnh, càng nghĩ càng tức.
“Rầm!” Đặt chén đũa trong tay xuống, nàng chuyển đề tài: “Bây giờ ngươi đến Thanh Nhã cư tìm Lương chủ bộ của Kinh Triệu Phủ, hỏi hắn thời gian và địa điểm cụ thể của cuộc gặp mặt ngày mai ở Khúc Giang, nói là ta sẽ tự mình đi.”
Nói xong, nàng bổ sung thêm, “Sau đó, vô tình tiết lộ chuyện này cho Diệp Thanh.”
*
Hôm sau, Lâm Vãn Khanh đặc biệt lấy chiếc váy màu cỏ mà Tô Mạch Ức thích nhất từ trong tủ, phối với áo dài tay màu trắng, choàng dải lụa màu hạt lựu bên ngoài, chải kiểu tóc phi tiên của nữ tử chưa xuất giá, ăn mặc vừa chỉnh tề vừa sang trọng ra cửa.
Khúc Giang vào mùa xuân là thời điểm muôn hoa khoe sắc.
Trên bờ đê, hoa đào, sơn trà, hải đường đua nhau nở rộ sum suê. Nước hồ trong xanh như gương, khi phản chiếu lên xuống, ngàn hoa biến thành tấm chăn dệt lộng lẫy giữa trời đất, thật sự kỳ thú.
Lương Vị Bình đã đợi trên cây cầu có mái che bên bờ từ lâu, vô cùng sửng sốt khi thấy trang phục của Lâm Vãn Khanh hôm nay.
“Ngươi……” Lương Vị Bình hơi không được tự nhiên, “Vì sao ăn mặc như vậy?”
Lâm Vãn Khanh liếc nhìn hắn, vẻ mặt bình thản: “Hôm nay thời tiết tốt, ta tới du xuân ngắm hoa, ăn mặc đẹp một chút không được sao?”
Lương Vị Bình nghẹn ở cổ, gật đầu, “Được…… Nhưng mà ăn mặc thế này, giống như……”
“Giống như cái gì?”
“Giống như ngươi tới xem mắt ai đó.” Lương Vị Bình nói thật.
Lâm Vãn Khanh có chút đắc ý, nhưng lại không thể hiện trên mặt.
Hai người định tán gẫu thêm, nhưng nghe thấy tiếng bước chân vội vã của nam tử ở đằng xa truyền đến.
Lý bộ đầu tới.
Hắn là người nóng tính, lại bắt nạt cấp dưới nhiều năm bên cạnh Lý kinh triệu. Vì vậy khi thấy Lương Vị Bình hẹn hò với một nữ tử yểu điệu trên cầu, người chưa tới nhưng giọng nói đã tới trước.
Câu “Lương Vị Bình” vừa ra khỏi miệng, hắn sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Lâm Vãn Khanh.
Lúc đến gần, Lý bộ đầu mới nhận ra Lâm Vãn Khanh, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau chuyển thành bất ngờ.
Lương Vị Bình và Lâm Vãn Khanh có quan hệ tốt, mọi người ở Kinh Triệu Phủ đều biết. Hiện giờ một người lên đời thì người kia cũng được nhờ, đương nhiên coi trọng Lương Vị Bình một chút.
Hôm nay hẹn hắn tới đây, thật ra là chuẩn bị vừa đấm vừa xoa, ép Lương Vị Bình phải phục tùng. Bây giờ có thế tử phi chứng kiến, đương nhiên càng tốt.
Sau khi mọi người chào hỏi ngắn gọn, muội muội Lý Uyển của Lý bộ đầu đi theo phía sau.
Tiểu cô nương trắng nõn sạch sẽ, cũng khá xinh, đôi mắt ngấn nước nhút nhát, có chút ngượng ngùng bẩm sinh nhưng cũng đáng yêu.
Có người ngoài ở đây, nể mặt tiểu cô nương, Lương Vị Bình không thể trực tiếp từ chối.
Bốn người lang thang không mục đích trên cầu một lúc.
Lâm Vãn Khanh thấy Lương Vị Bình bị hai anh em ép càng ngày càng héo, rốt cuộc nhịn không được, chỉ vào một khu hải đường bên bờ đề nghị: “Hoa chỗ kia đã nở rộ, Lý bộ đầu đi cùng ta tới xem đi.”
Nói xong nhìn Lương Vị Bình ra hiệu, cầm váy rời đi.
Nàng có đôi chân dài, trước đây luôn giả nam, vì vậy sức mạnh của đôi chân không thể so sánh với nữ tử bình thường.
Không đầy một chén trà nhỏ thời gian, Lý Uyển đã bị nàng bỏ lại phía sau rất xa.
Thế tử phi lên tiếng, Lý bộ đầu không dám từ chối, đành phải đi theo nàng thật xa.
Hai người dừng lại ở một nơi thưa thớt hoa, không thấy bóng dáng của Lương Vị Bình và Lý Uyển đằng sau nữa.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, tìm tảng đá ngồi xuống, bắt đầu tự mình ngâm nga khúc nhạc, không để ý Lý bộ đầu.
Nắng ấm áp, gió nhẹ vờn quanh, hương hoa tỏa ra, nàng thoải mái nheo mắt, cảm giác một trận gió âm đột nhiên thổi tới.
Tiếp theo, trên lưng không biết bị cái gì đẩy, cả người muốn nhào về phía trước.
“Ui……” Trước mắt nàng tối sầm, trán đụng phải một vật nửa cứng, phát ra tiếng “rầm” trầm đục.
Vải gấm tốt nhất, là chất liệu dùng làm triều phục cho các quan tam phẩm.
Dáng người này, độ mềm cứng của lồng ngực, còn có mùi mực quyện với mùi tuyết tùng……
Lâm Vãn Khanh khẽ cong khóe môi.
Tô đại nhân quả là thiếu kiên nhẫn, chạy đến nhanh như vậy, phút cuối cùng còn diễn tiết mục “Anh hùng cứu mỹ nhân”, thật sự càng ngày càng có năng lực.
Tuy nhiên, không đợi Lâm Vãn Khanh điều chỉnh biểu cảm và ngẩng đầu lên, một âm thanh ù ù vang lên bên tai.
Giọng điệu Tô đại nhân lạnh nhạt, bình tĩnh, “Bộ đầu Lý Lực của Kinh Triệu Phủ, tự ý rời bỏ chức vụ trong lúc làm việc, lừa thế tử phi đến Khúc Giang với ý đồ gây hại.”
“Người đâu, áp giải hắn về Đại Lý Tự cho ta.”
Lâm Vãn Khanh: “????”
——————
Lời tác giả:
Khanh Khanh: Cẩu quan này ghen tuông điên cuồng nên bắt đầu phóng thích bản thân hay sao?!