Bóng đem là một nam tử không cao, mặc một bộ y phục dạ hành gọn gàng, trên bàn chân cột hai vòng vải bố, nên bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, trên mặt che một cái khăn màu đen, không thấy rõ mặt mày, chỉ lộ hai con mắt sắc lạnh.
Đứng ở giữa phòng ngủ lẳng lặng lắng nghe, bốn phía không có tiếng động, người bịt mặt mới hướng tới chỗ Giang Long sờ soạng.
Nhẹ nhàng đẩy bưc rèm che, hơi phát ra vài tiếng leng keng nhẹ nhàng.
Đi vào trong pong ngủ, người bịt mặt cảnh giác quan sát mọi nơi, thấy không có bóng người, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức trong đôi mắt hiện lên vẻ dữ tợn!
“Vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi lại một lần nữa đem con chó to kia nuôi bên cạnh, không tiện xuống tay, lại không nghĩ Diêu mụ mụ dẫn con chó đó ra ngoài. Mệnh là như vậy, ngươi xứng đáng nhận lấy cái chết! Cảnh Hiền a Cảnh Hiền, năm đó ta đánh không lại ngươi, nhưng hôm nay lại có thể làm cho ngươi tuyệt tự!”
Người bịt mặt nhớ tới kẻ thù năm đó hại bản thân mình nhà tan cửa nát, hai mắt trợn lên, trong con ngươi bắn ra vô vàn thù hận.
Tay phải khẽ lật úp, một chút ánh sáng trong lòng bàn tay hiện lên.
Đó là một thanh loan đao cán vàng chiều khoảng nữa tấc, chỗ cán dao hoa văn tinh xảo rất kỳ lạ, mang màu sắc nước khác.
Lưỡi dao sắc bén, dưới ánh sáng nến chiếu rọi, phản chiếu hàn quang chói mắt.
Nắm thật chặt loan đao, người bịt mặt đi tới gần chỗ Giang Long, miệng thì thầm:
- Cảnh Hiền đã chết, ta sẽ giết thằng ranh con này báo thù cho người nhà ta!
Dứt lời, tay phải giơ lên cao định đâm dao xuống.
Giang Long đang nằm bò bên bàn, nhìn như hôn mê bất tỉnh, thực ra đang tập trung tinh thần, lắng nghe có tiếng động không, người bịt mặt tuy đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng chạy không khỏi lỗ tai của hắn, đợi người bịt mặt đi lại gần , mũi giày ánh vào mắt của hắn.
Biết người bịt mặt sẽ xuống tay với mình, Giang Long rũ tay trái xuống, trong tay áo nhẹ nhàng chảy xuống một vật , đúng là dao găm đã bôi thuốc độc hồi chiều.
Loại độc này kiến huyết phong hầu, chỉ ngắn mấy hơi thở, là có thể lấy đi sinh mệnh người.
Gần như khó giải!
Khống chế người này tìm hiểu ngọn nguồn, bắt được kẻ hung ác đang ẩn náu trong bóng tối.
Giang Long nghĩ đến đấy, tương kế tựu kế nghĩ ra phương pháp xử lí.
Tuy nhiên ngay tại thời điểm hắn muốn vùng dậy chống lại, cửa sổ truyền đến một tiếng “cạch”, ngay sau đó, một luồng sáng lóe lên, nháy mắt đâm thẳng vào yết hầu người bịt mặt!
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, hoàn thành trong nháy mắt, thế cho nên lúc người người bịt mặt cảm giác được cổ họng mình truyền đến đau đớn, mới ý thức được mình đã trúng ám khí, cặp mắt người bịt mặt lập tức trừng lên, theo bản năng hai tay chụp vào cổ.
Thân thể đảo đảo lui về phía sau, đến khi lưng dựa vào trên tường.
Giữa các ngón tay, chảy ra máu tươi ào ạt.
Lúc này lông tơ Giang Long dựng lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên trốn vào một góc an toàn.
Ám khí tới quá đột ngột, cơ bản không để cho hắn có cơ hội tránh né.
Hơn nữa tính chính xác khá cao, người bịt mặt trực tiếp bị bắn xuyên yết hầu.
Đừng nói là hiện tại cơ thể Giang Long không tốt, nếu trước kia thời kỳ còn khỏe mạnh, Giang Long cũng không dám chắc tránh được loại ám khí này.
Đương nhiên, Giang Long cũng có sở trường ẩn nấp một nơi bí mật gần đó đánh lén, như vậy hắn cũng tự tin có thể giết thành công đối phương.
- Hắc, hắc y….vệ…
Lúc này người bịt mặt có vẻ hoảng sợ, cổ họng chuyển động, nhổ ra vài tiếng xong, liền tắt thở.
Thi thể đang dựa trên bức tường từ từ đổ xuống đất.
Ở giữa cửa phòng ngoài lại xuât hiện một người bịt mặt nữa, tay chân nhẹ nhàng, vào nhà rồi, liền chạy thẳng tới hướng của người bịt mặt kia.
Đi tới trước thi thể cũng không thò tay ra coi đối phương sống hay chết, dùng tay khiêng lên vai , rồi rời khỏi phòng.
Hiển nhiên y rất tự tin với thân thủ của mình.
Cho rằng mục tiêu chắc chắn chết không hề nghi ngờ.
Tuy nhiên cũng không chú ý tới, Giang Long đang bò trên bàn lúc này đang buộc chặt lại toàn thân, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng đánh lại y.
Cho đến khi người bịt mặt nhanh chóng rời khỏi, Giang Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn định bắt sống một người để điều tra nguồn gốc, lại không nghĩ bọ ngựa bắt ve, chim sẽ núp đằng sau!
Bởi vì không biết còn người ẩn núp trong bóng tối theo dõi mình hay không, cho nên Giang Long không đứng dậy vẫn như vậy bò ở tròng phòng tự hỏi.
Rõ ràng người bịt mặt thứ nhất gây bất lợi cho chính mình, rất có thể là người hạ độc ám hại mình.
Còn người bịt mặt đến sau kia, hẳn là đang âm thầm bảo vệ mình.
Loáng thoáng giữa lúc đó, hắn nghe được người bịt mặt thứ nhất gần chết nói đứt quãng một danh xưng là hắc y vệ.
Chỉ từ cách xưng hô thế này, cũng biết là tên của một tổ chức.
Chỉ có điều tổ chức này, tại sao phải bảo vệ nguyên thân cơ chứ?
Thủ lĩnh của người đó là ai?
Giang Long nhíu mày thật chặt.
Vốn nguyên thân chỉ bị người ta âm thầm hạ độc, sau khi hắn đi ra tiểu viện bị người ta sắp đặt cho hắn rơi xuống nước, hắn còn có thể tự giác ứng phó, cảm thấy tất cả đều đang nắm trong tay.
Nhưng hiện tại, hắn rất rối bời.
Cho dù rèn luyện thân thể rất tốt, khôi phục lại được tài nghệ, nhưng đối mặt với Hắc Y Vệ ám sát, hắn cũng không thể chắc chắn bảo vệ được sinh mệnh, dù sao hắn đang ở ngoài sáng, đối phương đang ẩn trong bóng tối.
Mà thân phận hắn là tiểu thiếu gia của Cảnh phủ, không cho phép hắn đột ngột biến mất.
Giống như kiếp trước cũng thế, là một con sói mãi mãi cô độc không thấy ánh sáng.
Tuy nhiên chỉ muộn phiền chốc lát, Giang Long lấy lại được tinh thần, dù sao tính hắn không chịu khuất phục, không phải cứ gặp khó khăn là lùi bước nhận thua.
Ngọc Sai và Bảo Bình thu thập thôong tin xong, quay lại phòng nhỏ, liền phát hiện tiểu thiếu gia nhà mình đang nằm bò trên bàn.
Hai nữ rất sửng sốt, lập tức lập tức đồng thanh kêu lên!
- Tiểu thiếu gia!
Buông ra hay bàn tay đang nắm, cùng nhau chạy về phía Cảnh Giang Long.
Giang Long giả vở hôn mê, mặc kệ hai nữ ôm lấy đầu của hắn, một người dùng sức lung lay bờ vai của hắn.
Cho đến khi khuôn mặt bị bọt nước rơi xuống ướt nhẹp, mắt phải của hắn mới mở he hé.
Mặc dù là trong lòng bỗng nhiên nhéo chặt!
Chỉ có điều trong thời gian rất ngắn, không ngờ Ngọc Sai và Bảo Bình đã khóc tới hốc mắt sưng đỏ, lệ rơi đầy mặt, âm thanh lại càng đau triệt nội tâm!
Đây tuyệt đối không chứa giả dối, biểu hiện rất thật tình.
Tuy rằng Giang Long biết rằng đây là hai nữ quan tâm nguyên thân, cùng nguyên thân có tình cảm thâm hậu, nhưng giờ khắc này, tận đáy lòng hắn vẫn thấy ấm áp.
Vì thế trong nháy máy quyết định.
Hắn thay thế nguyên thân, sau này nhất định không quên tấm chân tình của hai nữ!
Tiếng khóc của hai nữ rất lớn, chỉ trong chốc lát, mấy tiểu nha hoàn đang trực trong tiểu viện thấy ồn ào, tất cả đều chạy tới.
Thấy Giang Long bị vây trong trạng thái hôn mê, tiểu nha hoàn bị dọa thành khuôn mặt trắng bệch.
Trong thời gian ngắn, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Có mấy người đang lau nước mắt.
Từng giọt từng giọt nước mắt ướt cả khuôn mặt, Giang Long cảm thấy bản thân có thể tỉnh lại rồi.
Dùng nước ấm lau mặt, vốn là biện pháp giải thuốc mê tốt nhất.
Vì thế trong mắt của hắn từ mê man, chậm rãi mở mắt, thấy Ngọc Sai ôm đầu của mình thật chặt vào ngực, lên tiếng hỏi:
- Làm sao vậy? Nơi này xảy ra chuyện gì, các ngươi khóc cái gì?
Nghe được trong lòng truyền đến âm thanh quen thuộc, Ngọc Sai đột nhiên cúi đầu, lập tức vui mừng kêu to:
- Tiểu thiếu gia không có chuyện gì, tiểu thiếu gia còn sống!
Bảo Bình cũng tiến sát đến gần, nhìn Giang Long, trong đôi mắt sưng đỏ, vui mừng chớp động.
Xung quanh, bọn nha hoàn vui vẻ trở lại, nhưng một lát sau, mọi người lại ngơ ngác nhìn nhau.
Rất nhiều người tò mò, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu thiếu gia rõ ràng không xảy ra chuyện gì, vậy vì sao vừa mới vào cửa, Ngọc Sai và Bảo Bình khóc lóc rất đau khổ?
Cũng chính vì hai nữ nói dối mới làm cho các nàng nghĩ giang Long không phải hôn mê mà là chết.
- Tiểu thiếu gia, ngài còn sống, thật tốt!
Ngọc Sai vừa mới buồn rầu liền mừng rỡ, không kiềm nỗi sự kích động, khống chế không nổi tình cảm của mình rồi.
Giang Long vừa mới đứng lên, nàng nhào vào lòng của Giang Long.
Bản năng giơ tay ôm lấy dáng người yểu điệu của cô gái, khóe miệng Giang Long nhếch lên, giơ tay lên, vừa khẽ vuốt phía sau lưng thiếu nữ an ủi, vừa lén lút tận hưởng mùi hương trên người cô gái tản ra.
- Bảo Bình.
Một lát sau, thấy Bảo Bình ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, Giang Long kéo bàn tay nhỏ bé của nàng.
Bảo Bình lập tức mỉm cười.
Nụ cười tỏa nắng.
Sự kiện lần này Giang Long khống chế ở trong vòng tiểu viện của mình, chưa từng truyền ra, thi thể người bịt mặt được khiêng đi rồi, cũng không để lại vết máu hay cái gì cả, Giang Long tìm cách nói dối là mình ăn cơm, kết quả là lại ngủ mất.
Bởi vì sau khi hắn tỉnh dậy cũng không khác thường, cho nên chúng nha hoàn trong tiểu viện đều tin.
Ngọc Sai và Bảo bình hai người sau khi bình tĩnh lại, rốt cuộc biết ngượng ngùng, để hai tiểu nha hoàn khác ở trong phòng hầu hạ, còn lại đều tự tránh về phòng ngủ của mình.
Diêu mụ mụ mang theo Tiên Phong ở hậu hoa viên cẩn thận tìm một phen, Tiên Phong thật đứng là không ngoài sở vọng, sau khi ngửi mùi mà tiểu nha hoàn để lại ở trên cầu nổi, liền chạy quanh một cái tiểu viện.
Rất rõ ràng, tiểu nha hoàn trước khi không bị hại chết, hẳn là đã tới nơi này.
Tuy nhiên cái tiểu viện này có đến mười mấy tôi tớ, trong khoảng thời gian ngắn không thể phân biệt người nào cấu kết với tiểu nha hoàn kia.
Diêu mụ mụ lúc này không bị kích động, mà là vô cùng bình tĩnh.
Cũng không hành động ngay, mang Tiên Phong trở về tiểu viện .
Đem manh mối báo cáo cho Giang Long.
Giang Long sau khi nghe xong, gậtp đầu khen:
- Lần này nhũ mẫu làm vô cùng tốt, tiểu viện kia nhiều người, không thể phân biệt được người nào là đồng bọn của tiểu nha hoàn kia, hơn nữa kẻ muốn hại ta có thủ đoạn tàn nhẫn, nếu phát hiện có người có khả năng bại lộ, nói không chừng lại lấp tức xuống tay tiêu diệt, liền chặt đứt manh mối chúng ta bên này.
Cho nên hiện tại hẳn là phải phái người âm thầm theo dõi tiểu viện đó, xem có ai hành tung khác thường, hay là tiếp xúc với người bên ngoài phủ nhiều.
- Ừ, nô tì tất cả đều nghe tiểu thiếu gia chỉ bảo.
Diêu mụ mụ nghe Giang Long khen, rất phấn khích.
Dĩ nhiên đã quên không lâu trước đó, thiếu niên trước mắt này còn non nớt như một đứa trẻ.
Cảnh phủ, một gian phòng rộng lấp lóe ánh nến, một người phụ nữ nằm trên giường đầu tóc tán loạn.
Đột nhiên, có một tiếng đập cửa vang lên nhịp nhàng.
Người phụ nữ lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo mở miệng nói:
- Vào đi.
“Két …”
Cửa gỗ sơn màu tím bị người đẩy ra, một tiểu nha hoàn tay cầm đèn lồng đi tới.
Tiểu nha hoàn lập tức đi đến trong phòng ngủ mới dừng bước lại, không ngẩng đầu lên mà nói:
- Đêm nay hành động thất bại, cấp trên lại thúc giục lần nữa, bảo ngươi cố gắng nhận được tín nhiệm của Cảnh lão phu nhân, thời điểm cấp trên có bước hành động tiếp theo ngươi mới có thể phối hợp.
- Ngươi là số mấy?
Người phụ nữ cũng không đáp lại.
Tiểu nha hoàn bỗng nhiên ngẩng lên, không ngờ lộ ra khuôn mặt của đàn ông: