https://truyensachay.net

Đại Tranh Chi Thế

Chương 260: Đạo làm người... xưa

Trước Sau

đầu dòng

- Đại vương đây là..., chẳng lẽ đại vương uống rượu say quá đà, nên mới nghĩ tới nơi này, rồi lại liên tiếp đi nhầm đường?

Nhâm Nhược Tích khẽ mấp máy đôi môi, bỗng cảm thấy có chút tức cười, nhưng lại cảm giác rằng lý do đó thật vô lý, cho dù Khánh Kỵ say xỉn đến mức không nhận ra đường, hoặc là nhớ sai cung điện mà bọn họ sống, chỉ cần hắn không nói sai tên, thái giám sẽ không dẫn sai đường bao giờ cả, thế nhưng hắn đã đi nhầm tẩm cung thật, nên cũng đành chỉ biết đâm lao theo lao, làm sao mà quay đầu trở ra được nữa đây?

Nhâm Nhược Tích đang kinh ngạc đứng đó, bỗng nhiên nghe ngoài cửa có giọng nói oang oang cất lên:

- Đại vương giá đáo!

Đám thị nữ, thái giám trong ngoài cung đồng loạt quỳ sụp xuống, Khánh Kỵ đứng ở cửa cung cất giọng nói lanh lảnh rõ ràng:

- Miễn lễ, bình thân, hôm nay là ngày đại hỷ của quả nhân, các ngươi ai cũng sẽ có thưởng, ngày mai hậu cung tổng quản sẽ phát tiền thưởng, các ngươi mau lui xuống hết đi.

Nhâm Nhược Tích nghe thấy hắn nói vậy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên, trọng nội tâm dâng lên một chút xấu hổ khó diễn tả. Bước chân của Khánh Kỵ đập bên tai, Nhâm Nhược Tích tuy là người mới, cũng biết khom người hành lễ, nâng nhẹ guốc gỗ, đầu cũng không dám ngẩng lên nhẹ nhàng bái tạ:

- Thần thiếp Nhược Tích, bái kiến đại vương.

- Ái phi bình thân.

Khánh Kỵ bước lại gần, đưa một tay ra đỡ nàng đứng dậy.

Nhâm Nhược Tích đứng dậy, đưa mắt thoáng qua nhom Khánh Kỵ, bất ngờ phát hiện ra đằng sau lưng Khánh Kỵ còn có hai người nữa, không khỏi giật mình, kêu lên thất thanh:

- Diêu Quang, Tiểu Man!

Hai cô gái cứng rắn hôm nay làm tân nương, cũng cảm thấy có chút ngượng ngịu, dịu dàng thỏ thẻ khác hẳn ngày thường, khẽ khàng đáp lại:

- Nhược Tích tỉ tỉ.

- Tại sao hai người...

Nhâm Nhược Tích muốn nói gì nhưng lại thôi, không biết nên nói thế nào cho phải.

Khánh Kỵ cười nói:

- Ba người các nàng đều là ái phi của quả nhân, hôm nay là đêm tân hôn đầu tiên của chúng ta, quả nhân không thể bên trọng bên khinh, vò rượu này bốn người chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức.

Hắn háo hức nhìn ngắm ba mỹ nhân sắc nước hương trời đang đứng cạnh mình, nới lỏng hai tay hai bên là những chiếc eo nhỏ nhắn của Diêu Quang và Tiểu Man, đi về phía chiếc bàn đầy ắp thịt rượu thức ăn sơn hào hải vị, rồi nói:

- Hôm nay là một ngày đại lễ quan trọng, cho nên quả nhân sắp xếp như vậy là để tránh cho các nàng nảy sinh những hiềm khích bộc phát trong lòng. Từ nay về sau chúng ta sẽ đều là người một nhà cả, quả nhân mong rằng ba vị ái phi sẽ yêu thương đùm bọc, kính trọng khoan dung lẫn nhau, giúp phu quân dạy con, giữ vững nề nếp, thi hành bổn phận của mình cho tốt, không phụ lại tâm ý quả nhân.

Ba cô gái đều là những nữ nhân cực kỳ thông minh. Câu nói đó của Khánh Kỵ có ý nghĩa thị uy cảnh báo một cách khôn khéo. Trong đêm tân hôn đã nhắc nhở ba nàng tân nương trước một câu, tuy rằng câu nói đó không được lọt tai cho lắm, nhưng cũng khiến cho bọn họ thầm cảnh tỉnh. Khi nghe thấy Khánh Kỵ nói đến đoạn "giúp chồng dạy con", trong lòng ba người như mở cờ trong bụng. Ngay cả một cô bé mới chớm biết yêu như Tiểu Man cũng dấy lên trong lòng một thứ cảm giác khác thường. Trong phút giây ngắn ngủi nào đó, họ đã cảm nhận được từ trong đáy lòng mình. Bắt đầu từ đêm nay, bọn họ sẽ là thê tử của người ta, không còn là những cô nương ngỗ ngược nghịch ngợm như trước nữa rồi.

Mọi người đều quen biết nhau cũng có cái hay của nó. Khánh Kỵ không hề nói đến chuyện vương vị trước mặt các nàng, ba cô gái xưa nay cũng có thời gian sống chung cùng nhau. Uống xong hớp rượu cẩn đầu tiên, Khánh Kỵ lại tiếp tục mời rượu từng nàng một, rồi còn kể một số câu chuyện thú vị, khiến cho không khí nhanh chóng trở nên ấm áp. Nếu trong tâm khảm đang thấp thỏm lo lắng vì thân phận tân nương, khiến cho trong lòng ba nàng ít nhiều nảy sinh rụt rè này kia, thì không khí nhất định sẽ còn vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều.

Khánh Kỵ trông thấy ba nàng cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ, cũng cảm thấy thầm vui mừng trong lòng, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

- Ước nguyện duy nhất của cả đời Khánh Kỵ chính là quan hệ giữa ta với các nàng, giữa các nàng với nhau ngày nào cũng hòa thuận đầm ấm, tương thân tương ái, không đố kị xích mích nhau giống như ngày hôm nay.

Ba cô nàng đưa mắt nhìn nhau, nũng nịu hướng ánh mắt về phía hắn nói:

- Lời căn dặn của phu quân ngày hôm nay, nỗi khổ tâm của chàng bọn thiếp đều ghi lòng tạc dạ, phu quân xin cứ yên tâm, tỉ muội bọn thiếp nhất định sẽ hết lòng hầu hạ phu quân, thân mật hòa thuận với nhau như răng với môi, không còn ngăn cách gì hết.

- Tốt lắm! Vậy thì đêm nay bốn người chúng ta hãy thân mật không còn ngăn cách nhé.

Khánh Kỵ hí hửng, hắn đưa mắt nhìn qua vai của Nhược Tích, liếc nhìn về phía chiếc giường lớn đã được buông xuống sẵn đằng kia, cười nói:

- Đêm nay là một thời khắc vô cùng quan trọng, quả nhân tá túc ở phòng của ai thì cũng đều khiến cho hai tiểu mỹ nhân còn lại phải tủi thân cô quạnh. Hũ rượu cẩn cũng đã uống hết, vậy đêm nay chúng ta cùng nhau ân ái trong phòng này, tận hưởng cảm giác bay bổng đê mê cùng với nhau thì quả là tuyệt vời. Hắc hắc, ba ái thiếp, trời đã tối rồi, có phải đã đến lúc chúng ta buông màn cởi áo rồi không nhỉ?

- Cái gì?

Ba cô nàng bị một phen hoảng hồn, hoang mang đưa mắt nhìn nhau, ai nấy mặt mũi đỏ ửng như quả gấc chín.

Vào thời đó chuyện chăn gối không cấm kỵ nhiều như đời sau, vương hầu văn võ bá quan có rất nhiều tì thiếp, phần lớn đều coi là những chuyện rất bình thường, ba người tuy chưa tận mắt chứng kiến chuyện đó, nhưng bọn họ đều xuất thân từ những gia đình danh giá, chuyện phong lưu tình ái của các bậc trưởng bối huynh trưởng đều đã từng được nghe qua, chỉ là không ngờ được rằng ngày hôm nay chuyện đó lại rơi xuống đầu mình.

Ba người bọn họ đều là vương phi, thân phận tôn quý, trong lòng khó tránh khỏi chút rụt rè nhút nhát. Quan trọng nhất là, trong số ba người bọn họ ngoại trừ Nhâm Nhược Tích vụng trộm hoan lạc với Khánh Kỵ một đêm, còn hai cô gái kia thì đều chưa từng biết đến chuyện hoàng hoa khuê nữ của nam nữ (chuyện mà ai cũng đều biết, trừ trẻ con, hizzzz), bỗng nhiên muốn ân ái với bọn họ trong cùng một chiếc giường, hầu hạ phu quân khiến cho ba nàng không khỏi rối bời tâm tư, thái độ có vẻ không tự nhiên cho lắm.

Sau đôi chút ngỡ ngàng xấu hổ ban đầu, Tiểu Man là người đầu tiên khôi phục được tính cách ương ngạnh của mình, mặt đỏ tía tai nạt nộ:

- Thật quá hoang đường, sao chuyện như vậy mà chàng cũng nghĩ ra được.

Khánh Kỵ cười nói:

- Không những nghĩ ra được, mà phu quân của các nàng còn làm được nữa cơ. Đã ở trong khuê phòng cẩn mật, còn ngại gì ai nữa đây, việc gì mà phải xấu hổ nhỉ, kẻ nào dám chỉ trích này nọ trẫm lập tức thiến hắn luôn, để hắn sau này nhìn được nhưng không "xơi" được.

- Đại vương thật là... say mất rồi, đêm nay ở trong phòng của Nhược Tích tỉ tỉ là được rồi, thần thiếp xin được cáo lui trước.

Diêu Quang mặt đỏ như gấc đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Man, đứng dậy toan đi ra khỏi điện.

Nhược Tích lúng túng, vội vàng đứng dậy nói:

- Hai muội muội, đại vương say rượu cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, để Nhược Tích đi cùng hai người.

Khánh Kỵ vươn người đứng dậy, một tay đưa ra nắm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Nhược Tích, rồi bế thốc nàng lên, lê bước đi về phía giường, kéo rèm lên, rồi đặt nàng nằm trên giường, nhẹ nhàng nói với Diêu Quang, Tiểu Man:

- Lời của phu quân mà các nàng dám không nghe? Hôm nay quả nhân muốn động phòng với cả ba nàng, nếu ai không nghe lời, thì suốt ba tháng sau quả nhân sẽ không thèm bước vào tẩm cung của người đó nữa.

- Hứ!

Thúc Tôn Diêu Quang, Quý Tôn Tiểu Man cười khinh khỉnh "Ai thèm!", Diêu Quang nhăn mũi trêu chọc.

- Chàng dám!

Tiểu Man chống nạnh đứng đó, trợn mắt lườm nguýt.

Sau đó, cả hai cô nương đều đỏ mặt, rồi chậm rãi từng bước một tiến tới bên giường, nhìn Khánh Kỵ đang ngồi kia cười giảo hoạt như một con hồ ly già tinh quái, khiến cho miệng các nàng đều ngứa ngáy, chỉ muốn ngoạm..., hừ, ai bảo người ta giờ đã là nam nhân của mình chứ...

Tắm gội, súc miệng, cởi đồ, bỏ trang sức, ba cô gái ngượng ngập đi trở lại giường, Khánh Kỵ đã rửa mặt tắm táp từ trước lúc này không mảnh vải trên mình, lộ ra lồng ngực cường tráng, chỉ còn mặc độc một chiếc khố nhỏ, đang nằm trên giường mỉm cười nhìn các mỹ nhân.

Chỉ vài tháng nữa Nhược Tích sẽ tròn đôi mươi, dưới con mắt của Khánh Kỵ đúng là độ tuổi chín muồi hấp dẫn của phụ nữ, còn trong mắt của người thời đó thì nàng đã phí hoài mất bốn năm tuổi xuân, đã coi như trở thành cô nương "già" rồi.

Nàng khoác trên mình một bộ nhuyễn bào màu hồng phớt có thêu hình trúc mai trước ngực, mái tóc nhung huyền mềm mại, chỉ được cố định bởi một sợi dây đai mỏng manh màu vàng. Sau khi tắm giặt, phấn son đã được gột tẩy sạch sẽ, chỉ còn khuôn mặt mộc mạc quyến rũ mê hồn còn đó, da thịt trắng sữa nõn nà, mịn màng thơm tho như băng thanh ngọc khiết, toàn thân tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ mê tơi say đắm đàn ông khắp thế gian.

Diêu Quang vừa bước qua tuổi mười tám, nhưng thân hình trông còn phổng phao hơn cả Nhâm Nhược Tích, mặc một chiếc áo màu hoa sen, bên eo thắt một dây đai gắn hạt xoàn, tuy thế nhưng mỗi khi nàng cử động tay chân, cặp đùi thon dài thẳng tắp cùng bộ ngực mây mẩy đầy đặn ngổng lên cao ngất của nàng lại như nửa ẩn nửa hiện lấp ló trong chiếc áo bào, những đường cong chết người khơi gợi những dục cảm bình dị trong mỗi con người, không khỏi khiến người ta như mơ màng trong cõi đê mê.

Quý Tôn Tiểu Man tuổi mới mười sáu, mặc một chiếc đoản bào trắng tinh khiết, bên dưới lộ ra đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn, tóc cột thành hình đuôi ngựa, trên trán còn buộc một dải khăn thêu hoa, trông hơi giống cách ăn mặc của nữ bộc, nhưng rất đáng yêu và gợi cảm.

Nàng nửa tiến nửa lùi đứng chơ vơ một chỗ, thần sắc định cố giả vẻ hung hãn dữ dằn, nhưng lại vẫn kèm theo chút thần vận xinh đẹp tinh nghịch, trên khuôn mặt vẫn còn non nớt, núng na núng nính má hồng dần xuất hiện một vòng tròn đỏ ửng, thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng ra được một mỹ nhân khuôn mặt trứng sữa thuần khiết kia vào lúc ái ân ấn ai với người khác sẽ có vẻ mặt thế nào???

- Nào, ba ái thê, để phu quân ôm các nàng một cái nào.

Khánh Kỵ nhận ra được sự căng thẳng trên khuôn mặt mỗi người, cố tình nằm rũ rượi trên giường giang rộng hai tay, giả vờ như đang lơ tơ mơ. Đời người có diễm phúc như vậy, quả thật một người đàn ông còn mong ước gì hơn nữa. Cặp lông mi của Khánh Kỵ tựa hồ đều dựng đứng lên. Ba nàng đều là phu nhân của Khánh Kỵ, cách hầu hạ của bọn họ không giống như những cô nương Tiểu Nhã, Tiểu Trúc lục nữ, hắn mong rằng đêm nay không chỉ có hắn ngây ngất trong cơn hoan lạc, mà cả ba ái thê của mình cũng có thể tận hưởng được hương vị ngọt ngào của tình ái, điều này đối với những cô nương còn bỡ ngỡ chưa quen thì rất khó nói ra, cho nên Khánh Kỵ cố tình ra vẻ như không có gì, nhưng thực ra trong lòng cũng có đôi chút lo lắng.

Trông thấy bộ mặt háo hức phấn chấn của hắn, cả ba cô nương đều xấu hổ đằng hắng mấy tiếng, đứng bên thành giường đưa mắt lúng túng nhìn nhau, bối rối không dám ngẩng đầu nhìn, trong lòng vừa ngượng vừa sợ. Vừa như mong đợi, lại vừa như muốn trốn tránh, chẳng ai chịu tiến lên trước thêm một bước nữa cả.

Khánh Kỵ bỗng nhiên với tay ra nắm chặt lấy đôi chân bóng bảy của Nhâm Nhược Tích, Nhâm Nhược Tích ối lên một tiếng bất ngờ, rồi bị Khánh Kỵ kéo xuống giường, sau đó nằm ép dưới cơ thể của hắn. Khánh Kỵ một tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, xoay người đè lên trên người nàng, rồi hôn từng đợt liên hồi lên đôi môi đỏ thắm.

- Ơ... Nhâm Nhược Tích vừa định kêu lên chống cự, liền bị Khánh Kỵ bao chặt lấy lưỡi, cơ thể của nàng bỗng chốc mềm nhũn, đôi mắt tròn to cũng theo đó chìm vào mơ màng, rồi từ từ khép hờ, nhưng đôi bàn tay vẫn đang cố chống cự lại những cử chỉ không kiềm chế được của Khánh Kỵ trước bộ ngực săn chắc của nàng, nghĩ tới việc bên cạnh mình còn đang có hai cô nương làm khán giả, khuôn mặt đỏ gay giống như đang bốc cháy bừng bừng.

Diêu Quang và Tiểu Man là hai nha đầu xưa nay vốn rất ngổ ngáo lúc này ngây ngốc khiếp đảm đứng cạnh giường, trố mắt nhìn Nhâm Nhược Tích đang bị Khánh Kỵ đè lên trên khua tay loạn xạ khắp cơ thể, rồi lại nơm nớp lo sợ cho bản thân mình khi mà tình trường vẫn còn non nớt.

- Tích Nhi, nam nữ ân ái vốn là chuyện vui thú nhất trong đời người, bốn người chúng ta lúc này đã là phu thê, cơ thể hoàn toàn thuộc về nhau, suốt đời suốt kiếp bên cạnh nhau, có gì đâu mà phải xấu hổ chứ? Nào, thả lỏng một chút, hai ta đã từng trải qua một lần hợp thể, hãy để cho hai muội muội của nàng học hỏi một chút thế nào gọi là "thủy nhũ giao dung, âm dương điều hòa..."

- Cái gì? Nhược Tích đã cùng hắn làm chuyện đó...

Diêu Quang và Tiểu Man nghe được câu nói đó, đôi mắt lập tức trợn trừng lên, sự "đồng cảm" với Nhâm Nhược Tích bỗng chốc tan biến sạch trơn không còn dấu vết gì sất, mùi vị của sự chua chát sôi sùng sục trong lòng.

Nhược Tích bị Khánh Kỵ nói trắng ra chuyện của hai người, coi như đã bị hắn lột bỏ lớp bảo vệ cuối cùng, nàng xấu hổ ức nghẹn lên một tiếng, bừng hai tay lên che mặt, giữa những ngón tay lộ ra khuôn mặt đỏ ửng theo từng cơn.

Bộ nhuyễn bào đã được trút bỏ, ngọc trâm cài trên đầu được đặt xuống thành giường, Nhược Tích bắt đầu thở dốc, cặp song nhũ nõn nà mây mẩy cao vổng căng cứng, khẽ nhô lên hai "hạt" anh đào đỏ ửng, Khánh Kỵ không hề khách sáo chà đạp lên đôi môi trơn bóng mềm mại, đôi bàn tay vuốt ve mơn trớn không thôi bộ ngực và cặp kiều đồn tròn trịa của nàng.

Nhược Tích rên rỉ từng đợt hổn hển, toàn thân bóng nhẫy, cuộc ân ái với Khánh Kỵ khiến cho nàng hồi tưởng lại những hồi ức khó quên lúc trước với hắn, rõ ràng biết rằng Diêu Quang và Tiểu Man đang ở cạnh bên, nàng cũng định tỏ vẻ e thẹn trước mặt hai người, nhưng bàn tay của Khánh Kỵ cứ ve vuốt mãi khiến nàng khó giữ mình, chỉ còn biết chui vào trong bờ ngực của Khánh Kỵ, khiến cho thân hình kiều diễm của nàng khẽ ngọ nguậy giống như thân hình con bạch xà, để mặc cho hắn thỏa sức nhấm nháp, tùy ý ve vãn.

Diêu Quang đứng ở cạnh đó, vừa ngượng vừa sợ nhìn cảnh xuân sắc trên giường, chỉ thấy đâu đó ươn ướt ngứa ngáy, cuối cùng hai chân mềm nhũn, ngồi xuống giường thở dốc, Nhâm Nhược Tích đang nằm trước mặt tóc tai rũ rượi, làn môi đỏ mọng bóng gợn, đôi mắt tuyệt diệu như làn nước thu, vẻ mặt nũng nịu khiến cho người ta phải khó chịu, tiếng rên nhỏ nhẹ từng đợt đều đặn của nàng lại càng khiến người ngồi cạnh càng thêm bứt rứt khó chịu.

Đột nhiên, Nhược Tích vung tay ra bắt lấy bàn tay trắng nõn nà của Diêu Quang, giống như thể người chết đuối vớ được cọc, cứ nắm lấy thật chặt chẳng chịu buông ra, từ trên cơ thể của Nhâm Nhược Tích có thể cảm nhận được sự run rẩy tê dại, đôi bàn tay run rẩy cũng tác động đến Diêu Quang, khiến cho đôi chân của nàng không tự chủ được mà cũng bủn rủn theo...

Thời gian cứ trôi qua dần đều, ngọn nến cháy leo lắt, Thúc Tôn Diêu Quang đứng nhìn cảnh thân mật nãy giờ cơ thể hầu như đã tê liệt, khi Khánh Kỵ kéo nàng vào trong giường, nàng chỉ còn biết bất lực mặc sức cho Khánh Kỵ làm gì thì làm. Ở kế bên là Nhâm Nhược Tích đang thở gấp từng đợt. Thân hình viên mãn đầy đặn của nàng khẽ ngổng lên khỏi giường, đôi chân dài thon thả đã được Khánh Kỵ kẹp ở hai bên eo, chiếc giường lại khẽ lắc lư...

Cơ thể đã đầy đặn và thành thục như Thúc Tôn Diêu Quang, ở trong đêm tân hôn mới cảm nhận được sự tuyệt vời cực đỉnh mà trò chơi hoan lạc nam nữ mang lại, chắc chỉ còn mỗi Quý Tôn Tiểu Man, đêm nay đối với nàng mà nói sẽ là một đêm khó quên khi mà sẽ có rất nhiều cảm giác mới mẻ kích thích cứ bày ra trước mặt nàng như vậy. Thân thể còn chưa trưởng thành hết của nàng, nhất thời không thể nào bộc lộ ra hết những bản năng dục vọng trong con người mình.

Do cơ thể nàng vẫn chưa phát triển nở nang cho lắm, nên kỳ thực Khánh Kỵ rất muốn đợi đến khi nàng trưởng thành hơn một chút. Khi nào có thể hoàn toàn hòa hợp và dung nạp tốt với cơ thể của mình thì hay hơn. Nhưng đa phần những thiếu nữ sống trong thời đại này đều là tảo hôn, trong thời đại này, ở vào tuổi của Tiểu Man đã được coi là không còn nhỏ nữa rồi! Nếu hắn cố tìm cho được những lý do nào đó rất khó chấp nhận trong thời đại này để hòa hoãn với nàng thì chỉ khiến cho tiểu cô nương kia sinh lòng oán thán mà thôi.

Với tính khí của nàng, việc bỏ nhà đi đã là chuyện quá đỗi bình thường, nếu như giờ lại có cảm giác bị chồng thờ ơ lạnh nhạt, một khi cơn tức bốc lên sẽ lại giở trò "bỏ chồng mà đi". Khánh Kỵ không thể nào gánh vác nổi, điều duy nhất hắn có thể làm là cố hết mình ra vẻ ôn nhu, tránh cho cơ thể của nàng chịu những tổn thương đau đớn, tránh cho nàng bị dính dáng vào chuyện chửa đẻ quá sớm.

Quý Tôn Tiểu Man bẽn lẽn đứng bên cạnh, mặc dù trước khi đến Ngô, nàng đã được các bà bà dạy cho vài cách ứng phó trong đêm tân hôn, nhưng sự xấu hổ theo bản năng đã khiến cho nàng từ đầu đến giờ chỉ biết nhắm chặt mắt lại không dám xem, nhưng những âm thanh rên rỉ vẫn đang lọt đều đặn vào trong tai nàng, khiến cho khuôn mặt nàng đỏ ửng.

Hai chân của nàng run rẩy như người bị ốm, trong lòng trống rỗng chẳng biết làm sao, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương yêu từ mẹ, khi phải đối mặt với chuyện đại sự đầu tiên trong đời, thì nàng liền căng thẳng đến nỗi tay chân lạnh băng. Nàng muốn trốn tránh, nhưng đôi chân từ sớm đã mềm nhũn không thể động đậy thêm chút nào nữa. Đến nỗi ngay cả khi bị kéo lên giường lúc nào mà nàng cũng không hề hay biết.

Khi nàng đã bắt đầu hơi tỉnh táo, thì phát hiện ra mình đang nằm sấp trên giường, hàm răng cắn chặt vào gối, phía trên nàng là một cơ thể săn chắc vạm vỡ đang ôn nhu mà chậm rãi "tiến hành" công việc. Cho dù động tác của hắn hết sức chăm chút cẩn thận, nhưng Quý Tôn Tiểu Man vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nàng biết rằng vào lúc này thì nên phải là một người vợ "giúp đỡ tận tình" cho chồng, hầu hạ chồng hết sức, thế nhưng tất cả những phương pháp mà các bà bà trong phủ dạy cho lúc này nàng đều quên bẵng không còn chút vết tích nào hết.

Nàng chỉ có thể buông thõng cặp cổ trắng ngần, cặp eo nhỏ nhắn, khẽ khàng cong cong lên cặp tuyết đồn, bặm môi mím lợi chịu đựng. Một loại khoái cảm đến từ trong tâm khảm chứ không phải trên xác thịt tràn ngập trong cơ thể nàng. Trong cuộc yêu, nàng đã cảm nhận được mình và phu quân đã hợp lại làm một, nàng đã dường như gạt bỏ đi tất cả những mối lo ngại của mình, vĩnh viễn, vĩnh viễn...

Đêm khuya, dịch quán sứ tiết.

Di Hạ rón rén bước ra khỏi phòng, khẽ khàng đi nhỏ nhẹ tránh xa khỏi phòng phó sứ và mấy phòng thuộc sứ bên cạnh, sau đó rảo bước đi ra cánh cổng đằng sau viện lạc. Thân tín của hắn đã giong sẵn ngựa chờ hắn ở đó, Di Hạ lên xe, thầm thì vài câu với thuộc hạ, rồi buông rèm ra đi vào trong xe. Võ sĩ đánh xe nhẹ nhàng vung roi, xe ngựa chạy chậm rãi, lọc cọc bước đi trong bóng đêm.

Ngô Quái lâu, một đại tửu lâu của Viên Tố mới mở tại Cô Tô, chuyên phục vụ khách uống rượu và nghỉ trọ. Hiện tại Viên Tố là thống lĩnh thị vệ vương cung, bình thường không quản lý nơi này, có điều hắn đã đưa một số chưởng quỹ đem từ Lỗ quốc đến nơi này, có những thuộc hạ như vậy, Ngô Quái lâu do thế mà luôn được chỉnh đốn ngay ngắn. Những món ngon rượu ngon thì không nơi nào trong thành so sánh được với nơi này, cho nên phàm là những thương gia, những võ sĩ sĩ tử từ các nước đến nương náu ở Ngô quốc nếu như túi tiền kha khá là hầu như đều tìm đến nơi này.

Trước cánh cửa rộng rãi khoáng đạt của cửu lâu treo hai hàng đèn lồng đỏ, trắng đêm không tắt. Xe ngựa của Di Hạ đi thẳng vào trong, vòng vào trong khách quán phía sau, rồi dừng lại trước một căn nhà nhỏ.

Căn nhà này đã được một đại thương nhân Tống quốc bao trọn, vị đại thương nhân này phóng tay rất khoáng đạt, nghe nói chủ nhân họ Tử, là một quý tộc ở Tống quốc. Cảnh sắc xung quanh khá đẹp, có viện lạc nằm độc lập, vừa yên tĩnh lại an toàn, đương nhiên tiền thuê mỗi tháng cũng không rẻ. Xe ngựa dừng lại trước cửa, hai viên võ sĩ tùy tùng lập tức đứng hai bên cửa, Di Hạ xuống xe, nhìn ngắm xung quanh, ánh trăng như làn nước trong xanh, gió đêm thoang thoảng đâu đây, những chiếc lá đong đưa rơi lả tả, cảnh vật im ắng lạ thường.

Hắn rảo bước đi tới, kéo nhẹ thanh đấm cửa bằng đồng, một lúc sau, bên trong phát ra một âm thanh già cỗi:

- Ai đấy?

Di Hạ lại kéo cửa thêm mấy nhịp nữa, rồi mới nói giọng điềm tĩnh nhỏ nhẹ đáp lại:

- Là ta, Di đại phu đây.

Bên trong sáng bừng lên một ngọn lửa, cánh cửa cót két mở ra, hai bóng người đen đen đứng đó, một người thấp giọng nói:

- Di đại phu, xin mời vào, công tử biết tối nay ngài sẽ đến, nên đã chờ từ lâu. Không có ai để ý tới ngài chứ?

Di Hạ nói:

- Không có, ta cứ lo ngay ngáy đêm nay ở quán dịch có đội võ sĩ đi tuần tra, nhưng thật may trong thành Cô Tô này tương đối yên bình, ban đêm chỉ để mấy võ sĩ đứng canh ở cổng lớn. Ta đi ra từ cổng sau, trên đường đều rất chăm chú nghe ngóng động tĩnh, và không thấy có ai theo dõi hết.

- Vậy thì tốt rồi, đại phu mau vào trong đi.

Di Hạ gật đầu, rảo bước đi vào bên trong, ngọn đèn trên lầu lúc này đã sáng, qua cánh cửa sổ, lờ mờ có bóng một người đang đứng.

Di Hạ bước vào trong phòng, khắp mặt sàn lầu một đều được trải thảm, mấy võ sĩ để kiếm dưới gối ngồi đó. Di Hạ không dám nhìn lâu, vội vàng đi lên lầu hai. Trên lầu hai có một thị tỳ búi tóc dung mạo xinh đẹp đang cầm đuốc đứng soi đằng xa, khi trông thấy hắn tới, chẳng nói gì khẽ cười nhìn hắn, hành lễ nhẹ nhàng với hắn, rồi cầm đuốc đi trước dẫn đường, đi đến chỗ đèn sáng trưng thì dừng bước, nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nhỏ nhẹ nói:

- Công tử...

- Vào đi, ta đã rời khỏi giường rồi.

- Dạ.

Thị nữ kia kéo tấm bình phong, Di Hạ nhanh chóng bước vào bên trong, trông thấy một người đằng sau tấm bình phong đang đi về phía sau thư án, rồi từ từ yên vị, Di Hạ bước vào trong phòng, chỉnh lại tư thế rồi kính cẩn hành lễ:

- Di Hạ bái kiến Tử Nam công tử.

- Ngồi đi, không cần câu lễ.

Người ngồi sau án mặc một chiếc áo xanh, mái tóc dài bỏ ra sau lưng, trên trán buộc một chiếc khăn màu tím, hắn giơ tay lên, hai ngón tay trắng trẻo vân vê một cái que trúc, thắp đèn sáng lên, rồi mới ngẩng mắt lên thoáng nhìn về phía Di Hạ, hàng lông mày đen rậm giương lên, hỏi:

- Tình hình thế nào?

Người này hàm én mày ngài, con ngươi linh động, khóe môi hơi nhếch lên. Di Hạ đứng trước mặt đã là một nam tử tuấn tú ngàn người có một, nhưng nếu so sánh với vị công tử này, bất luận là bàn về tướng mạo hay thần thái thì đều kém hơn một bậc. Vị công tử đang đứng trước mặt Di Hạ còn anh tuấn khí khái hơn hắn nhiều, vẻ yêu kiều giống nữ giới lại toát ra vài phần hào khí nam nhi.

Vị Tử Nam công tử kia chỉ thoáng nhìn một cái, Di Hạ vừa ngồi xuống lại đứng phắt dậy đáp lời.

Nếu Khánh Kỵ gặp phải hắn, nhất định sẽ rất kinh ngạc cho coi. Vị Tử Nam công tử này là đầu man chi nữ của Tống Cảnh, thê của Vệ Linh Công Cơ Nguyên, chính là Vệ quốc quân phu nhân Nam Tử.

Di Hạ nói:

- Hôm nay là ngày đại vui của Ngô vương, thần chỉ bắt chuyện với hắn trên điện trong chốc lát.

Cặp môi kiều diễm của Nam Tử khẽ mấp máy, khóe miệng hơi nhếch:

- Hắn nhìn thấy một vị sứ giả Vệ quốc như ngài, lẽ nào lại không hề đề cập tới chuyện ở Bành Thành?

- Hắn có nhắc đến, Ngô vương chỉ nói loạn quân Triển Chích xâm chiếm Bành Thành, do địa thế nơi này hiểm yếu, đã bị Ngô quân tiễu trừ, chiếm lấy Bành Thành. Hắn còn nói... cường đạo xâm nhập tứ phía, tiêu diệt không dễ, nếu như Tống quốc có thể điều một đạo binh mã kết hợp tác chiến, vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Làm gì có chuyện đó!

Nam Tử đập mạnh tay xuống bàn, lông mày khẽ chau lên:

- Hắn thản nhiên coi Bành Thành của ta như đồ trong túi vậy, thế cả việc lúc nào trao trả lại hắn cũng không nói sao?

Di Hạ lúng túng đáp:

- Phu nhân...

Nam Tử khẽ trừng mắt, Di Hạ vội luống cuống sửa lời nói:

- Công tử, thần là người nước Vệ, Ngô vương Khánh Kỵ cho dù chịu trao trả lại thành trì, thì... thì cũng không nói với thần đâu.

Cặp đồng tử thâm thúy lạnh lùng của Nam Tử đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy Di Hạ cúi đầu xuống, đằng hắng nói:

- Đã biết là quan hệ giữa ngươi với hắn rất tốt, đương nhiên là đã được hắn đùm bọc chiếu cố, giờ đây lại còn tìm cớ thoái thác thông đồng với tên cường đạo trời đánh không chết đó.

Di Hạ vội nói:

- Thần không dám, trong yến tiệc thần chỉ ngồi nói chuyện suốt với đám quan viên Ngô quốc, bọn họ hình như đang có ý đồ với Đông Di, không có ý nào nhằm vào Tống quốc cả.

Nam Tử bực tức nhìn hắn:

- Hắn không có mưu mô gì với Tống quốc? Lẽ nào Bành Thành không phải là lãnh địa của Tống quốc chúng ta?

Di Hạ cứng họng không biết nói sao, Nam Tử tự nói với mình:

- Có đám người Ngô quốc trấn thủ đằng đó, đám thổ phỉ Triển Chích khó lòng nào xâm nhập được vào Tống quốc, tạm thời có thể coi là một chuyện tốt, chỉ e ngại một điều là đến thời hạn trả lại thành trì, hắn lại tiếc rẻ không nỡ buông xuôi mảnh đất béo bở này... Về tình thế Tấn quốc và hai nước Vệ Tống, Khánh Kỵ và đám đại thần có nhắc đến không?

Di Hạ nhìn nàng, lí nhí nói:

- Người Ngô... hình như đang bận bịu với liên minh Tần quốc, Lỗ quốc, còn cả việc cày bừa lên thửa vụ mùa mới, trong yến tiệc, chuyện đối ngoại được nhắc đến nhiều nhất là nói về Đông Di, thỉnh thoảng mới nói đến Sở quốc, Việt quốc, còn về cục diện Vệ Tống thì không nhắc tới chút nào cả.

Nam Tử lại nổi cơn thịnh nộ, tiếp tục đập thư án thật mạnh:

- Cái tên bất nhân bất nghĩa đó, khênh vợ đẹp lên giường hú hí, từ lâu đã không còn vương vấn gì tới hai nước Vệ Tống chúng ta rồi. Nếu không có chúng ta góp sức khống chế Tấn quốc tiến xuống phía Nam, khiến Tề Tấn không thể tác hợp đổ quân xuống phía Nam, thì làm sao hắn có thể ung dung chiếm được vương vị Ngô quốc chứ? Hắn...

Nam Tử tức giận thở hồng hộc, quét mắt nhìn Di Hạ, rồi nói:

- Sáng mai, ngươi lấy danh nghĩa bạn cũ hẹn gặp hắn ở Ngô Quái lâu dự tiệc.

- Điều này... Chỉ e là... Thần cho rằng...

Nam Tử khuôn mặt thanh khiết như sương mai, lạnh lùng nghiêng mắt lườm hắn, quát lên:

- Sao nào?

Di Hạ lắp bắp nói:

- Ngày đại hỷ của Ngô vương, toàn triều đình được nghỉ ba ngày, ngày mai mời hắn xuất cung, chỉ e... chỉ e không được hợp lý...

- Hai nước Vệ Tống chúng ta đang nguy cấp vô cùng, trong khi hắn lại ung dung hưởng khoái lạc...

Nam Tử khẽ chau mày, rồi suy nghĩ gì đó, nói:

- Được rồi, Ngô vương đình triều ba ngày, cả nước chúc tụng, các quan đại thần chắc cũng nghỉ ngơi ở phủ đệ, trong ba ngày này ngươi hãy đến uống rượu hàn huyên với các vị đại thần Ngô quốc, tìm cách moi móc thông tin, có tin tức gì lập tức bẩm báo ta ngay. Ba ngày sau ngươi hãy... ngươi hãy hẹn với cái tên khốn nạn đó cho ta...

Nói đến đây, Nam Tử lại cảm thấy tức nghẹn lời, oán giận nói:

- Đường đường một đấng nam nhi, những chuyện đồng ý với ta lại chưa làm được việc gì hết, giờ hai nước Vệ Tống chúng ta đang trên bờ vực thẳm, thì hắn lại đang hoan lạc nữ sắc.

Di Hạ kinh ngạc trừng to mắt, không biết Khánh Kỵ đã đồng ý với quân phu nhân chuyện gì, nghe phong phanh quân phu nhân còn trẻ, ở Tống quốc có vô số công tử tài sắc song toàn tới quỳ dưới váy, đến Vệ quốc lại có chút mập mờ với Công Tử Triều, không lẽ... từ lúc nào mà nàng đã câu kết với Khánh Kỵ công tử rồi?

Nam Tử ngước mắt lên, trông thấy thần sắc lạ lùng của Di Hạ, đã biết ngay hắn đang có ý nghĩ xấu xa gì trong đầu, nếu không phải hiện tại đang cần dùng tới hắn thì Nam Tử đã đá bay cái tên chỉ được cái mặt mốc kia bay xuống lầu, nàng nghiến nghiến răng, lạnh lùng nói:

- Trong buổi triều yến, người Ngô nhắc đến bất cứ chuyện gì, đặc biệt là có liên quan tới Đông Di thì đều bẩm báo hết cho quả nhân.

Quyển 5: Cao như mặt trời

alt
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc