Tiết thị cười chua chát: "Thành huynh, đã đến nước này rồi còn có tâm trạng nào mà uống rượu…"
Giới thị ánh mắt sáng lên, nói: "Bạch mâu tửu chuyên dùng cho hoàng thất Việt quốc? Huynh… sao huynh lại có được rượu này, chẳng lẽ…"
Câu này thốt ra, ai nấy biến sắc, họ đều là tộc trưởng các bộ lạc, đương nhiên thông minh hơn những thổ dân bình thường khác, tất cả cùng quay sang nhìn vào Thành Trí Ngọ.
Thành Trí Ngọ mỉm cười không trả lời, lái sang chuyện khác: "Các vị, ta có một tin tốt lành liên quan đến Cổ Quân Hải ở Chung Ly cốc, các vị muốn nghe không?"
Nhắc đến Cổ Quân Hải, mấy người nghiến răng giận dữ, chỉ vì tên Cổ Quân Hải dẫn quân cướp bóc, bộ lạc của họ mới bị suy tổn thực lực, họ hận muốn nhai xương lóc gân hắn, ai nấy mắt đỏ ngầu điên tiết lên.
Dương thị hậm hực nói: "Cổ Quân Hải? Tên ác tặc đó còn có tin tốt lành gì chứ? Nếu là tin tốt, trừ khi tên Cổ Quân Hải đã bị trời tru đất diệt."
Thành Trí Ngọ cười hô hố: "Cũng gần như vậy, Cổ Quân Hải tuy chưa chết, nhưng… cũng không còn bao lâu đâu."
Lại là một tin chấn động, mấy người kia nhao nhao hỏi dồn: "Thành huynh, huynh biết được tin gì vậy, mau nói ra cho mọi người nghe đi."
Thành Trí Ngọ cười khoái trá: "Tên Cổ Quân Hải lập doanh trại ở Chung Ly cốc, hành động độc đoán, làm càn hơn cả đại đạo Triển Chích trước kia. Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài leo lên ngồi trên đầu chúng, bắt chúng bán mạng cho hắn, hai người này đã có lòng phản nghịch, đang bàn tính việc ám sát Cổ Quân Hải."
Dương thị hồi hợp nói: "Sao lại thế? Chuyện cơ mật thế này mà tiết lộ ra ngoài là bị họa sát thân, sao bọn chúng lại sơ ý để lộ cho huynh biết?"
Thành Trí Ngọ hí hửng: "Không phải là ta đi dò la biết được, mà là chúng chủ động tìm đến ta."
"Chủ động tiết lộ với huynh à?" Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Thành Trí Ngọ ung dung nói tiếp: "Thế lực của Cổ Quân Hải mạnh hơn Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài, nếu giết chết Cổ Quân Hải, thực lực hai người suy giảm, họ vốn là gia nô của Tam hoàn, một khi yếu thế khó có chỗ dung thân trong thiên hạ rộng lớn, duy chỉ có nhờ bộ lạc Đông Di ta chưa chấp, họ mới có mảnh đất dung thân.
Cổ Quân Hải từng bắt đi không ít người của chúng ta, thông qua những người này Công Sơn Bất Nữu biết chúng ta phản đối việc lập quốc, nên nhớ Đông Di lập quốc xong là phụ thuộc Ngô quốc, mà Ngô vương Khánh Kỵ thân thiết với Lỗ, hai vị hoàng phi lại là con gái trong tông thất Tam hoàn, với quan hệ mật thiết này, nữ vương Doanh Thiền Nhi lập quốc thành công, họ sẽ mất luôn chốn dung thân, thế là họ tìm đến ta…"
Hắn ngừng lại giây lát, trịnh trọng tiếp lời: "Chỉ cần chúng ta cắt một mảnh đất cho họ các cứ, họ sẽ hai tay dâng thủ cấp của đại đạo Cổ Quân Hải lên, đồng thời giúp chúng ta phá hoại việc lập quốc, các huynh thấy thế nào?"
Mấy tộc trưởng đều hận thấu xương Cổ Quân Hải, nói đúng ra thì Công Sơn Bất Nữu cũng là hung thủ giúp sức cho chủ mưu, nhưng oan có đầu nợ có chủ, dù sao Cổ Quân Hải là kẻ chỉ huy, nên tất cả mũi dùi đều chĩa hết vào hắn. Hơn nữa đám cường tặc này thế lực hùng mạnh, quân Lỗ thảo phạt mạnh thế mà chúng còn chạy thoát được sang Đông Di, nếu có thể nhờ cậy Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài diệt trừ mối họa này, cắt một mảnh đất không thành vấn đề, dù sao lãnh thổ Đông Di rộng lớn, có nhiều đất hoang còn chưa khai phá, nhưng mà…
Ai nấy trầm ngâm suy tư, cuối cùng tộc trưởng Quách thị nói ra mối lo chung của mọi người: "Thành huynh, chấp nhận điều kiện của Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài không có gì to tát, chỉ cần giết được Cổ Quân Hải là đáng giá rồi. Nhưng cho dù thêm vào binh mã của họ giúp sức, chúng ta cũng chỉ ngang bằng với hai bộ lạc lớn Doanh, Phong, không chống lại quân Ngô được đâu."
Thành Trí Ngọ cười hi hí: "Thế thì phải nói đến viện binh khác rồi, nhưng sự việc trọng đại, các vị tại đây phải cắt máu ăn thề, ta mới nói ra cho mọi người biết."
Các tộc trưởng răm rắp làm theo, thời đó ai nấy đều mê tín tin có quỷ thần báo ứng nên thề thốt ít ai dám đem ra làm chuyện đùa. Thành Trí Ngọ thế mới yên tâm, hạ giọng nói nhỏ: "Ta nói cho mọi người biết, Tống quốc đương nhiên không duy trì chiến sự được lâu, nhưng hai nước Sở, Việt đang nuôi ý định thảo phạt Ngô quốc, diệt trừ mối họa lớn này.
Nếu Ngô đưa quân phạt Tống, hậu phương chắc chắn bỏ trống, liên quân Sở Việt thừa cơ xua quân đánh Cô Tô thành, thử nghĩ xem, liên quân Sở Việt mạnh cỡ nào, dù không diệt được Ngô thì Ngô vương Khánh Kỵ cũng buộc phải rút hết quân về cố thủ, làm gì còn sức mà lo chuyện ở Đông Di, hí hí, bây giờ các vị có lại niềm tin đứng dậy chống lại ả nữ nhân kia chưa?"
Trên mặt đất thảo nguyên mênh mông của Đông Di, mấy võ sĩ vạm vỡ phi ngựa như bay phóng đi, không ai biết họ đến từ đâu, đang chạy đi đâu.
Mấy ngày sau, trên dòng sông Trường Giang cuồn cuộn, một chiếc thuyền con lướt nhanh vào lãnh thổ Ngô quốc, một võ sĩ trung niên đứng trên mũi thuyền, chính là một trong số võ sĩ đêm đó. Tên võ sĩ chạy đến Hàn Ấp, hắn nhanh chóng được đón vào doanh trại của Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ nhận được tin tình báo mới nhất từ Đông Di, cười ha hả khoái trá: "Mọi thứ đều diễn tiến tốt đẹp! Thái đại phu, ông mau lên đường đến Bành thành, truyền ý chỉ của quả nhân cho Xích Trung tướng quân, diễn một màn kịch hay với Tống quốc."
"Thần tuân chỉ!" Thái Nghĩa đã chuẩn bị sẵn sàng, tinh thần phấn chấn, lập tức chấp tay nhận lệnh.
"Ngọ Đông Chí, ngươi lập tức đến Chung Ly cốc, bảo họ y kế hành sự."
"Tuân lệnh!"
Ngọ Đông Chí xoay lưng lui ra, hắn vốn là thủ hạ của Triển Chích, nay được Khánh Kỵ chiêu nạp, thân phận công khai của hắn là một thương buôn, có quan hệ buôn bán tang vật giùm đám cường đạo ở Chung Ly cốc nên có thể tự do ra vào sào huyệt của chúng.
Khánh Kỵ lấy từ trong tay áo ra một đạo hổ phù, gọi một tên tín sứ gầy gò lại gần dặn dò: "Ngươi lẻn vào Dư Khâu, đợi sau khi Doanh Thiền Nhi xưng vương ba ngày, giao hổ phù này cho Lương Hổ Tử tướng quân, hắn tự biết phải hành động thế nào."
Tên tín sứ đưa hai tay đón lấy hổ phù, cung kính vái lạy, lặng lẽ lui ra.
"Úc đại phu…"
"Có thần!"
Khánh Kỵ mỉm cười nói: "Quả nhân gọi ông từ Cô Tô qua đây, có một việc quan trọng giao cho ông."
Úc Bình Nhiên cảm thấy vinh hạnh nói: "Đại vương xin cứ ra lệnh."
"Quả nhân muốn ông đi sứ sang Lỗ, xin Lỗ quốc giúp cho một chuyện."
Khánh Kỵ nói tiếp: "Lỗ quân Cơ Tống có hiềm khích với quả nhân, người này chắc gây trở ngại công việc của ta, nhưng từ khi Khổng Khâu mất thế, thế lực Cơ Tống yếu đi không còn chống lại được Tam hoàn nữa, ông hãy bắt tay từ Tam hoàn, bắt buộc phải hoàn thành việc lớn này." xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
"Dạ, không biết đại vương cần thần làm việc gì?"
Khánh Kỵ toát lên vẻ tự tin: "Mượn thuyền!"
Sau khi Úc Bình Nhiên rời khỏi, Anh Đào không chịu được tò mò hỏi: "Đại vương, doanh trại thủy quân tại Nam Vũ thành của ta có chiến hạm nhiều vô số, chiến thuyền của Ngô quốc nay được xem là thiên hạ đệ nhất, sao còn đi mượn thuyền của Lỗ quốc?"
Anh Đào dẫn quân phục kích Yển Tương Sư tại Trần quốc giành thắng lợi, trên đường về được Khánh Kỵ phái người gọi đến Hàn Ấp. Khánh Kỵ trầm ngâm giải thích: "Câu Tiễn hành sự thận trọng, quả nhân không tin hắn không rải nhiều tai mắt ở Ngô quốc ta, khi xưa quả nhân và Cơ Quang đại chiến, hắn có thể thừa cơ đánh cướp, còn tránh được vô số tai mắt của ta. Hừ! quả nhân tin chắc hắn đã sớm cài người vào theo dõi động tĩnh quân ta, vì thế chiến dịch này ta không được dùng chiến thuyền ở Nam Vũ thành, bằng không e đánh rắn động cỏ mất."
Anh Đào hiểu ra, khâm phục nói: "Đại vương anh minh, nếu đại vương không nói ra, thần… chắc nghĩ không ra."
Khánh Kỵ cười ha hả: "Cái này ấy hả, quả nhân không dám tranh công, người nhắc nhở quả nhân chính là một công tử xuất thân danh giá ở Việt quốc đến nương nhờ quả nhân."
Khánh Kỵ thở phì phì, mỉm cười: "Thời tiết oi bức, lại không có chiến sự, thôi không mặc giáp nữa, quả nhân thay thường phục vào đến bên sông thả câu đây."
Hắn vươn vai than thở: "Từ Phí thành Lỗ quốc quay về Vệ quốc cho đến nay, quả nhân chưa có dịp nào nghỉ ngơi thỏa thích, mong rằng sau này sẽ không bận bịu như thế này nữa thì tốt quá."
Anh Đào cười trừ: "Đại vương là vua của một nước, gánh vác trọng trách quốc gia, muốn qua những ngày tháng tiêu diêu tự tại đương nhiên không dễ."
Trên sông Trường Giang, dòng nước cuồn cuộn chảy mạnh, bọt nước trắng xóa xô bờ. Dưới một gốc cây ven sông, có hai bóng người đang ngồi trên phiến đá, hai chân đưa xuống dòng nước, tay cầm một cần câu tre dài.
Trên sông thỉnh thoảng có thuyền đánh cá đi ngang, các ngư dân đội mũ rơm nhìn thấy hai nam nhân đang ngồi câu cá bên bờ, nhưng không ai biết trong hai người mặc thường phục kia, một người là đại tướng quân nắm giữ binh quyền Ngô quốc, còn người kia chính là đệ nhất anh hùng trong thiên hạ, Ngô vương Khánh Kỵ.
"Nắng gắt thế này, ngồi ngay bóng râm dưới gốc cây to còn cảm thấy nóng nực."
"Hô hô, đương nhiên rồi, độc nguyệt ác nhật…, ngày mai là vào Đoan Ngọ rồi."
Khánh Kỵ đứng bật dậy, dõi mắt ra xa, nhìn vào dòng sông cuồn cuộn trôi trước mặt, Anh Đào cũng bật dậy đứng sau lưng Khánh Kỵ.
Gió thổi vù vù tung bay tóc Khánh Kỵ, hắn trầm tư hồi lâu, đột nhiên cười to tiếng, nói: "Anh Đào, còn nhớ lần đầu gặp mặt, quả nhân đã nói gì với ngươi không?"
Anh Đào ngớ người ra trong tích tắc, liền sau đó dõng dạc trả lời: "Cùng đại vương quan sát thiên hạ đại thế!"
Khánh Kỵ hùng hồn lặp lại: "Đúng vậy, cùng quả nhân quan sát thiên hạ đại thế."
Khánh Kỵ nheo mắt vào dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp đằng xa xa, tràn đầy tự tin phán: "Có kẻ manh động, có người chờ thời, có sụp đổ, có nổi dậy, có hưng thịnh ắt có suy vong. Cứ chờ xem, thiên hạ này sắp bước vào giai đoạn rối ren rồi đây… Ha ha ha!"