Không như Câu Tiễn dự tính, quân Ngô vượt sông thành công, liên quân Sở Việt chỉ gây ra cho quân Ngô một ít phiền toái nho nhỏ, chứ không thể ở trên đê sông cho Khánh Kỵ một kích trí mạng.
Phòng ngự trên Trường Giang và Hoàng Hà là khó khăn nhất, lấy Trường Giang và Hoàng Hà làm trận tuyến phòng ngự là điều tối kỵ nhất của người dụng binh. Từ xưa đến nay, hiếm có trận phòng ngự trên Trường Giang và Hoàng Hà nào thành công.
Dù vậy, Khánh Kỵ vì muốn giảm bớt thương vong cũng không mạnh mẽ đột phá phòng tuyến Trường Giang. Khi hắn dẫn đại quân tới bờ Trường Giang, liền phân binh ra ba đường, trước cho hai cánh quân tả hữu chia ra lên thượng du xuống hạ du, phát động đánh nghi binh quân Sở Việt, khiến cho liên quân Sở Việt phải chia quân chống địch. Sau đó chủ lực qua sông, mạnh mẽ phá vỡ phòng tuyến của đối phương rồi lên bờ chiến đấu.
Liên quân Sở Việt sau khi tiêu diệt xong nhóm nhân mã nghi binh của Khánh Kỵ, chủ lực của Khánh Kỵ đã hoàn thành nhiệm vụ vượt sông, liên quân Sở Việt lập tức rời khỏi chiến trường, thu binh lui về phía sau, lui về Vân Dương tổ chức đạo phòng tuyến thứ hai.
Liên quân Sở Việt vốn có binh lực trên Khánh Kỵ, lại dùng thế thủ, Khánh Kỵ muốn đột phá lớp phòng ngự để liên hệ với Cô Tô, chỉ có cách tấn công mạnh mẽ, mà mục đích của liên quân Sở Việt là ở trong trận chiến này chiếm cứ được lợi thế làm tiêu hao sinh lực của quân Ngô.
Khánh Kỵ hiển nhiên đã thấy rõ mục đích của liên quân Sở Việt, bởi vậy sau khi vượt sông thì tạm nghỉ ngơi, không lập tức tấn công Vân Dương. Hành động này chính là hợp với ý của liên quân Sở Việt, bọn họ còn đang chờ quân Tống theo đúng hẹn tiến xuống phía Nam, từ phía sau quân Ngô phối hợp giáp công.
Chờ khi quân Tống tới, quân Ngô hai mặt đều có địch, phần thắng của bọn họ không thể nghi ngờ sẽ càng tăng thêm vài phần. Huống chi lúc này Lý Hàn dẫn thủy sư của nước Sở còn đang ở trên thượng du Trường Giang đợi mệnh, Phí Vô Kỵ đã phát quân lệnh, mệnh cho hắn lập tức dẫn thủy sư gấp rút tiếp viện. Chờ thủy sư tới, cũng có thể lên bờ chiến đấu, cho dù thủy sư của Lý Hàn lực lượng hữu hạn, không đủ để gây cho quân Ngô một kích trí mạng, nhưng mà lại gây ra một tác dụng rất lớn với việc ảnh hưởng tới sĩ khí quân Ngô, đến lúc đó sẽ khiến cho quân Ngô tiến vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, Câu Tiễn thu được tin tức truyền ra từ quốc nội nước Ngô, nghe tin quân Ngô dùng thuyền đi đường vòng đã đổ bộ lên biên cảnh nước Việt, lúc này đang lao thẳng tới Hội Kê, Câu Tiễn không khỏi cực kỳ sợ hãi, phụ vương của hắn cùng toàn bộ vương tộc hiện giờ đều ở Hội Kê, hơn nữa thành tường Hội Kê thấp bé, lâu năm không tu sửa, căn bản là không chịu nổi một kích, nếu quân Ngô chiếm được Hội Kê, giam giữ phụ vương, thì ưu thế sẽ tan thành mây khói.
Đối với nguồn gốc của cánh quân Ngô này, Câu Tiễn dù có suy nghĩ trăm lần cũng không lí giải nổi, nhưng hắn cũng biết, mặc kệ là nhánh quân Ngô này tới từ nơi nào, lúc này ngoại trừ việc lui binh về nước, đã không còn lựa chọn nào khác. Câu Tiễn lập tức tới doanh trướng của Phí Vô Kỵ nói rõ tình huống, Phí Vô Kỵ nhận được tin cũng vô cùng sợ hãi, có điều hiện tại mắt thấy sắp tới đại chiến, lập tức sẽ ép cho Khánh Kỵ phải tự mình suất lĩnh chủ lực quân Ngô, hắn đương nhiên không đồng ý cho Câu Tiễn lui binh.
Hai bên đang giằng co không xong, Việt Vương Doãn Thường đã cho tín sứ thứ hai tới. Câu Tiễn thấy phụ vương quyết ý tử thủ ở Hội Kê, tranh thủ cho kế công hãm Cô Tô của hắn, không khỏi ngẩng mặt lên trời thở dài: "Hạo Tiến lão thất phu, Việt quốc ta sai lầm rồi!"
Qua phân tích của Hạo Tiến, cho rằng nhánh quân Ngô thình lình xuất hiện này là kế của Tôn Vũ, là Tôn Vũ thấy liên quân Sở Việt thừa dịp trong quốc nội Ngô quốc đang trống thừa dịp xuất binh phạt Ngô, hắn cậy vào thành Cô Tô tường cao hào sâu có thể thủ vững, liền lớn mật điều động quân chủ lực đi đường biển xuống phía Nam, vây đánh Hội Kê để giải vây cho Cô Tô.
Ý tưởng kiểu này kỳ thật cũng không tệ, hơi nữa cũng là cách giải thích hợp lí nhất lúc này. Nhưng mà Câu Tiễn hiện giờ đang ở Ngô quốc, tất cả những tin tức tìm kiếm được đều báo cho hắn trước tiên. Hắn đương nhiên biết rõ ràng, những binh lực còn lại của Ngô quốc đều tập trung trong thành Cô Tô, quân phòng thủ thành Cô Tô cũng chưa từng rời khỏi Cô Tô thành từ khi hắn bắt đầu vào nước Ngô; hắn cũng biết, chiến thuyền của quân Ngô có một bộ phận tập kết ở Ngũ Hồ, một bộ phận tập kết ở Nam Vũ thành, chiến thuyền ở hai chỗ này trước khi liên quân Sở Việt đánh tới dưới thành Cô Tô đã tiến vào trong một hòn đảo nhỏ, mà chưa có một con thuyền nào rời khỏi đó.
Như vậy, nhánh quân Ngô này là từ đâu mà đến? Mà có thể ở trong lúc thời cơ thuận lợi nhất xuất hiện trước mặt người Việt?
Câu Tiễn suy đoán, càng nghĩ càng kinh sợ: Trừ phi người Ngô sớm đã có chuẩn bị, toàn bộ kế hoạch đều là một ván cờ của người Ngô, nếu không sẽ không bao giờ xuất hiện cục diện như vậy. Chỉ có điều, đây không phải là một trận chiến, mà là một chiến dịch khổng lồ, trong đó liên quan tới Sở quốc, Việt quốc, Ngô quốc Đông Di cùng Tống quốc, liên quan tới các phương diện chính trị, quân sự, ngoại giao, thời gian lại không chỉ một ngày hai ngày, mà đã một tháng hai ngày. Một kế hoạch khổng lồ phức tạp như vậy được phác thảo từ bao giờ?
Ngô quốc ở trong toàn bộ kế hoạch thậm chí còn không chiếm cứ được vị trí chủ đạo, họ làm thế nào mà cam đoan được rằng Sở Việt nhất định sẽ thừa dịp bên trong Ngô quốc trống không mà xuất binh? Làm sao có thể cam đoan giải quyết thuận lợi loạn lạc trong Đông Di? Làm sao cam đoan sẽ không bị Tống quốc làm vấp chân? Nếu đây thật sự là một kế hoạch quân sự đã được suy xét toàn diện, thì cái người hoạch định ra kế hoạch này thật sự là đáng sợ, hắn cần phải có đầy đủ tình hình tính tình, thói quen xử sự của những người thống trị hai nước Sở Việt; cần phải có hiểu biết toàn diện về đường lối quân sự của Sở Việt các nước; cần có phán đoán chuẩn xác về sự phát triển chính trị của Ngô quốc, Việt quốc, Sở quốc cùng Đông Di. Đó là một kế hoạch có bề dài thời gian và không gian vô cùng rộng lớn.
Trên đời, sao lại có thể có một người có mưu trí giống như thần định liệu được trước mọi việc như vậy?
Tối trọng yếu là, nếu thật sự đây là một ván cờ chu đáo do người Ngô đã sớm chuẩn bị, từng quân cờ được đặt lên bàn, đều là một bước phục kích đầy sát khí, cho tới giờ phút này mới bắt đầu, như vậy kế hoạch của bọn họ tuyệt đối sẽ không chỉ là một nước Việt, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ có hành động gì với nước Sở...
Phí Vô Kỵ thấy Câu Tiễn mất hồn mất vía đứng ở đó, còn tưởng rằng hắn lo lắng cho an nguy của Việt quốc, cho nên phải dùng lời tốt để khuyên nhủ: "Thái Tử, lão phu biết ngài vướng bận chuyện Việt quốc cùng Việt Vương, có điều ngài ngàn dặm xa xôi trở về Việt quốc, chắc gì đã tới kịp để giải vây cho Việt Vương. Hiện giờ chủ lực quân Ngô đã bị chúng ta ngăn ở ở ngoài thành Vân Dương, đây đúng là một cơ hội lớn cầu còn không được, chỉ cần tiêu diệt được chủ lực của Khánh Kỵ, thậm chí trong trận chiến này có khi ngay cả Khánh Kỵ cũng sẽ bị giết, thì từ nay về sau mối họa lớn đối với hai nước Sở Việt chúng ta sẽ không còn tồn tại.
Về phần Việt quốc, ta nghĩ dù thái tử đã dẫn quân ra ngoài, Việt Vương không còn lực thủ thành, nhưng muốn trốn vào trong kênh rạch cũng còn dư dả, đợi khi nước Ngô đại bại, lão phu sẽ phát binh theo ngài quay về Việt quốc tiêu diệt nhánh quân Ngô kia, có được không?"
Phí Vô Kỵ nói như vậy khiến cho người ta phải động tâm. Câu Tiễn vốn cũng không định gạt bỏ cơ hội tốt diệt trừ Khánh Kỵ này, cũng biết rằng hiện giờ mình nếu về nước, còn không bằng cùng với quân Sở cùng quay về Việt sẽ càng nắm chắc phần thắng hơn. Chỉ có điều trong thư của phụ thân đã lộ ra ý tứ muốn tử thủ ở Hội Kê, phụ thân thề sống chết thủ, rất khó nói sẽ không bị người Ngô làm hại. Nếu phụ thân chết như vậy, đó sẽ là nỗi hận lớn nhất mà cả đời không cách nào bù đắp được.
Câu Tiễn trầm ngâm thật lâu sau, lý trí rốt cục chiến thắng tình cảm, hắn nặng nề dậm chân một cái nói: "Thôi, ta bây giờ dẫn đại quân về nước, đúng là cũng chưa chắc có thể giải vây cho Hội Kê, trước tiêu diệt Khánh Kỵ quan trọng hơn. Lệnh doãn đại nhân, Câu Tiễn giờ phải quay về doanh, lập tức viết một bức thư cho tín sứ đưa về Hội Kê, xin phụ vương ta bỏ Hội Kê, lợi dụng sự hiểm yếu của kênh rạch để trốn tránh quân Ngô, đợi sau khi chúng ta diệt Khánh Kỵ ..."
Phí Vô Kỵ hiểu ý cười, vuốt chòm râu tự đắc nói: "Ngài yên tâm, đến lúc đó lão phu nhất định sẽ phái một nhánh quân theo ngài trở về Việt quốc. Ha hả, ngài cho rằng... Lão phu không muốn diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt hoàn toàn quân Ngô sao?"
" Vậy là tốt rồi! Câu Tiễn cáo từ." Câu Tiễn vội vàng chắp tay, lập tức quay về quân doanh của mình, nói ý tứ của mình cho tín sứ. Tín sứ người Việt tổng cộng năm người, Câu Tiễn còn lo lắng, lại tăng thêm hai mươi tên hộ vệ, nói ý tứ của mình cho mỗi người, mệnh cho bọn họ lập tức thúc ngựa trở về Việt quốc.
Bọn tín sứ này vừa bước chân đi, thượng tướng quân Cao Như đã phi nước đại vào lều lớn, hổn hển nói: "Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, Sở... quân Sở lui binh."
Câu Tiễn ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Thượng tướng quân nói cái gì?"
Cao Như dùng sức dậm chân, nhổ toẹt một bãi ra mặt đất: "Điện hạ, quân Sở nhổ trại, lui binh về nước."
"Cái gì cái gì?" Câu Tiễn nực cười nói: "Sao có thể như vậy, người Sở sao lại phải bỏ chạy, thượng tướng quân... vừa mới uống rượu à?"
"Không! Mạt tướng đâu có uống rượu, điện hạ, ngài mau mau đi xem, người Sở thực sự đang muốn thu binh về nước."
Câu Tiễn thấy hắn không giống nói giỡn, không khỏi tự nhiên thấy nao nao, hắn lập tức cùng Cao Như rời khỏi lều lớn, đứng ở ngoài trướng nhìn ngó, quả nhiên thấy quân Sở vẫy loạn cờ quạt, người hô ngựa hý, tựa hồ đang muốn nhổ trại. Câu Tiễn cực kỳ sợ hãi, lập tức sai người đưa tới một con chiến mã, xoay người lên ngựa, nhanh chóng phi tới quân doanh của Sở, Cao Như cũng vội vàng lấy một con chiến mã, đi theo phía sau.
Tới trước quân doanh của Sở, chỉ thấy ngay cả viên môn của quân Sở cũng đã đổ một nửa, người Sở bên trong kêu loạn như heo bị chọc tiết, Câu Tiễn không khỏi nhíu mày lại, hắn hung hăng giật cổ ngựa, chạy thẳng vào trong doanh, xuyên qua đám sĩ tốt Sở đang chạy qua chạy lại, vội tới trước trướng của Phí Vô Kỵ.
"Hu"
Móng trước của chiến mã giơ lên, "lộc cộc cộc" một tiếng dài, Câu Tiễn chưa đợi chiến mã đứng vững, đã xoay người xuống, nắm roi ngựa xông thẳng vào trong đại trướng của Phí Vô Kỵ. Nóc đại trướng của chủ soái đã bị xốc lên một nửa, ánh mặt trời chiếu xiên vào, trong trướng sáng rực rỡ. Khi Câu Tiễn xông vào trướng, chỉ thấy Phí Vô Kỵ như điên như cuồng, đang thúc giục thân binh, điên cuồng hét lên: "Mau, mau, mau lên nữa, trong vòng một canh giờ, lão phu phải lên đường trở về."
Câu Tiễn đứng ở trước mặt Phí Vô Kỵ, vội hỏi: "Lệnh doãn đại nhân, đây... đây là chuyện gì?"
Phí Vô Kỵ vừa thấy là hắn, không khỏi xanh mặt nói: "Mạnh Doanh cùng Tử Tây gian tặc lại dám cấu kết với nhau, thừa dịp lão phu lãnh binh bên ngoài, miễn chức của lão phu, bảo lão phu là gian thần đương triều, hạ ngục tất cả gia nhân, thân hữu của lão phu, thúc giục cho những cựu thần thất thế trở về từ Ngô quốc tiếp quản chức mục thủ ở các nơi. Cục diện tốt cho lão phu khổ tâm gây dựng đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."
Câu Tiễn vừa nghe thấy vậy, cả người liền cứng đờ, nhất thời chỉ cảm thấy hai tay lạnh lẽo.
Nghi hoặc cuối cùng còn tồn tại trong lòng hắn cuối cùng cũng có đáp án, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một thế cục mà Khánh Kỵ đã chuẩn bị hơn một năm trước. Hắn và Phí Vô Kỵ vốn tưởng rằng đại kế đã thành công, lần này có thể tiêu diệt Khánh Kỵ, từ nay về sau có thể giải quyết được họa lớn Ngô quốc, nào ngờ, lại là một bước tiến vào bẫy của Khánh Kỵ bày ra, thành hai con cờ trong tay của hắn.
Phí Vô Kỵ nói xong liền không để ý tới Câu Tiễn, chỉ lo lớn tiếng quát lên bắt hạ nhân làm nhanh hơn một chút. Cao Như chậm hơn một bước, khi hắn xông vào, chỉ thấy Phí Vô Kỵ giống như kiến bò chảo nóng đang chạy tán loạn khắp nơi nơi, mà thái tử nhà mình lại như một người gỗ đứng ở đằng kia.
Cao Như vội bước lên trước, lay lay bả vài Câu Tiễn, nói: "Điện hạ, điện hạ, người làm sao vậy?"
Câu Tiễn chợt tỉnh lại, vội vàng giãy khỏi Cao Như, chạy tới trước mặt Phí Vô Kỵ, kéo lấy tay hắn nói: "Lệnh doãn đại nhân, ngài không thể đi."
"Sao lại thế được, vốn liếng của lão phu đã bị chúng nó cướp hết, chậm một bước là thành chó nhà có tang, chỉ có nhanh nhanh quay về Sở, mới may ra vãn hồi được thế cục, lão phu há có thể không đi?"
Câu Tiễn vội đến mức giậm mạnh chân: "Lệnh doãn đại nhân, ngài căn bản là không hiểu ý ta. Lệnh doãn đại nhân, ngài hãy bình tĩnh, nghe Câu Tiễn phân tích lợi hại. Khánh Kỵ là cố ý xuất binh đi Đông Di, giả vờ trong nước đang trống không, dụ dỗ chúng ta xuất binh, sau đó phái người cản đường lui của bản thái tử, mê hoặc Sở thái hậu lợi dụng những Sở quốc quyền quý mà hắn phóng thích về nước gây ra náo động, cứ như vậy, chúng ta không còn lòng dạ nào mà ham chiến, lựa chọn duy nhất chính là lập tức về nước. Nếu đây chính là một kế của Khánh Kỵ, hắn tất nhiên đã sớm dự đoán được phản ứng của chúng ta, đến lúc đó hắn sẽ đưa quân đánh lén, phía trước có cường địch, căn cơ của chúng ta lại bị mất, hai mặt thụ địch, quân tâm tất nhiên sẽ tán loạn, làm sao có thể chiến đấu được với quân Ngô một trận?"
Phí Vô Kỵ nhướng lông mi, hỏi: "Như vậy Thái Tử điện hạ có cao kiến gì?"
Câu Tiễn hơi hơi nhíu lại hai mắt, nói: "Chúng ta hiện tại không có lựa chọn nào khác, nếu muốn xoay lại tình thế, chỉ biết lỡ sai rồi thì liều luôn, chủ động khiêu chiến với Khánh Kỵ, lợi dụng ưu thế về quân số của ta, tiêu diệt đi chủ lực của Khánh Kỵ. Đến lúc đó, chúng ta có thể nắm thế chủ động, chỉ cần đại quân ở trong tay, là có thể thoải mái đánh về nước, lo gì nội loạn trong nước không giải quyết được dễ dàng?"
Phí Vô Kỵ mỉm cười nói: "Thái Tử điện hạ suy nghĩ thật kì lạ, chúng ta hiện giờ ở Vân Dương vốn là bên thủ, canh giữ tất cả các con đường mà hắn có thể công. Hiện tại ngài muốn ta biến thủ thành công, chủ động khiêu chiến với Khánh Kỵ? Hừ! Nếu đã là kế của hắn, hắn sao có thể để cho ta toại nguyện, lấy đá chọi đá với lão phu à, ngài cho rằng Khánh Kỵ là kẻ ngốc hay sao?
Nếu lão phu là Khánh Kỵ, sẽ chỉ lượn lờ quanh địch, đợi cho tin tức từ trong nước truyền ra, khiến cho sĩ khí toàn quân rung chuyển, còn có mấy ai liều mạng cho một chủ nhân mất đi nhà cửa, không còn gốc rễ? Thái Tử điện hạ, lão phu không phải Khánh Kỵ, cũng không phải Câu Tiễn ngài, các người đều là thế tử của quốc gia danh chính ngôn thuận, lão phu lại không giống, lúc này nếu không quay về, đợi khi toàn bộ Sở quốc đã bị thái hậu hoàn toàn nắm giữ, lão phu cả đời này sẽ không còn đường về."
" Lệnh doãn đại nhân..."
" Chớ có nhiều lời, lão phu mặc dù coi người Sở như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng chỉ cần Sở quốc còn trong lòng bàn tay lão phu, Khánh Kỵ hắn cũng không làm gì được ta. Nếu mất đi Sở quốc, lão phu chỉ còn là miếng thịt trên thớt gỗ, chỉ chờ người tới chặt. Thực xin lỗi, liên minh Sở Việt phải bỏ thôi, lão phu phải lập tức đánh về Sở quốc. Về phần việc của ngài, ha ha, thái tử điện hạ tự cầu phúc đi thôi!"
Phí Vô Kỵ dứt lời, phất mạnh ống tay áo, giãy khỏi tay Câu Tiễn, đi ra ngoài cửa la lớn: "Nhanh lên một chút, nhanh nhanh phái người thông tri Lý Hàn theo đường thủy quay về Sở quốc chờ lệnh. Phái người thông tri cho nhân mã ngoài thành Cô Tô theo đường Kiền Toại đuổi theo đại quân lão phu, chúng ta lập tức khởi hành, từ Trường Ngạn qua sông, theo Chiêu Quan trở về Sở quốc."
Bên ngoài là tiếng đáp ứng loạn xì ngậu, Câu Tiễn đứng ngốc ra ở đó, mặt trắng bệch.
Cao Như lo lắng gọi: "Điện hạ, điện hạ?"
Câu Tiễn ngửa mặt lên trời mà than thở: "Lần này thất bại thảm hại, thực không phải lỗi của riêng mình Câu Tiễn, thực không phải lỗi của riêng mình Câu Tiễn!"
Hắn nói tới đây, sắc mặt tái nhợt đột nhiên chuyển sang đỏ đậm, thân mình lung lay như muốn ngã, hai tay run rẩy, khó mà kìm chế được. Cao Như kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn, gọi: "Thái Tử, Thái Tử bảo trọng thân thể quan trọng hơn, giờ phút này, chớ thương tâm quá độ, chúng ta... chúng ta nên lập tức nghĩ biện pháp mới đúng."
Câu Tiễn bị hắn lay động, tỉnh táo lại, giật mình nói: "Không sai, chúng ta không thể ngồi chờ chết, chỉ cần có một tia hi vọng, cũng phải tiếp tục liều mạng. Quay về doanh, lập tức quay về doanh."
Trong doanh Câu Tiễn, chúng tướng nghe Câu Tiễn nói rõ một lượt, trên vẻ mặt mỗi người đều là vẻ nghiêm trọng, không khí trong trướng nhất thời vô cùng áp lực.
Câu Tiễn cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Chư vị tướng quân, Phí Vô Kỵ nếu lui binh về nước, quân Việt ta như một cái cây đơn độc, cũng chỉ còn cách lui binh. Trong ba nước Sở, Việt, Ngô, Sở quốc mạnh nhất, Ngô quốc thứ hai, Việt quốc ta thực lực yếu nhất, bởi vậy, bản thái tử đoán rằng Khánh Kỵ nếu có cơ hội này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt làm suy yếu Sở quốc, hắn sẽ phái trọng binh đi đuổi giết người Sở chứ không quan tâm đến chúng ta, đó chính là cơ hội của chúng ta.
Chúng ta lập tức sẽ đánh về nước, trước tiên đánh tan đi quân Ngô đang bao vây Hội Kê, sau đó chỉnh đốn hàng ngũ, chiêu binh rộng rãi, dùng quốc lực của Việt quốc để đối kháng cường địch. Khánh Kỵ đuổi giết quân Sở ngay cả khi đắc thắng trở về, binh lực của hắn cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, khi đó sao còn sức mà đánh Việt quốc, đến lúc đó chúng ta lại cho sứ sang Ngô nghị hòa, có thể làm tiêu tan đi kiếp nạn này."
Thượng tướng quân Cao Như lập tức đồng ý nói: "Thái Tử nói rất có lí, người Việt ta mấy trăm năm nay không ngừng đánh với người Ngô, nhưng vẫn luôn sừng sững không ngã, lần này cũng không ngoại lệ. Cao Như nguyện lãnh binh bọc hậu, mời thái tử lập tức tự mình dẫn đại quân đi trước, nhổ trại về nước!"
Khi đại quân của Khánh Kỵ tới Yểm thành, Phí Vô Kỵ đã tự mình suất lĩnh năm vạn đại quân vội vàng chạy về Cưu Tư, sắp tới Trường Ngạn Giang Khẩu. Hai vạn đại quân của Câu Tiễn cũng đã lui về Lạp trạch, trên đường bọn họ đi qua Cô Tô thành, chỉ thấy bên ngoài thành còn rất nhiều khí giới công thành, có xe bắn đá còn chuẩn bị nhiều tảng đá, rất nhiều doanh trướng còn hoàn hảo không tổn hao gì, cơm trong bếp cũng vừa mới nấu chín, bởi vậy có thể thấy được người phụ trách ba vạn quân Sở công thành sau khi nghe lệnh lui binh đã vội vàng thế nào.
Khi quân Việt đi qua Cô Tô thành, Ngô quốc thượng tướng Kinh Lâm dẫn binh ra khỏi thành đuổi giết một trận, chỉ có điều bởi vì thông tin quá kém, bọn họ vẫn chưa liên hệ được với Khánh Kỵ, không biết tình hình Khánh Kỵ bên kia thế nào, cho nên Kinh Lâm gách vác trọng trách bảo vệ đô thành không dám dẫn binh đi xa, sau khi bắt quân Việt lưu lại hơn hai ngàn cỗ thi thể, liền để cho bọn họ rút khỏi chiến trường.
Binh của Khánh Kỵ khi đến Kiền Toại, nắm được tin tức chuẩn xác, hắn lập tức phát ra mệnh lệnh tổng phản công toàn diện.
" Hai quân Sở Việt cũng đã rời xa vương thành Cô Tô, không còn lo bọn chúng phản công trở về. Truyền lệnh, mệnh cho Lương Hổ Tử dẫn binh đuổi giết quân Sở, nhưng không cần tiến quá gần. Nghĩ biện pháp làm cho hắn rơi mất ba vạn đại quân đằng sau, rồi lại đuổi theo dùng biện pháp 'kiến ăn voi' từng bước gặm Sở.
Mệnh cho quân của Xích Trung tiếp ứng. Toàn bộ thuyền kiểu mới ở Nam Vũ thành đưa ra, theo dòng kênh mới đào tiến vào Trường Giang, ngược dòng đi lên, sau khi hội hợp với quân của Xích Trung, thì cùng quân của Xích Trung xuất phát theo đường thủy, phối hợp với Lương Hổ Tử đuổi giết quân Sở.
Mệnh cho quân của Lương Hổ Tử ở Ngũ Hồ lên thuyền, theo đường thủy đuổi theo Câu Tiễn, đợi khi nhân mã của Câu Tiễn vượt biên, sẽ cùng với quân của Anh Đào trong ngoài giáp công, lấy binh nhàn đánh kẻ địch mệt mỏi, tiêu diệt toàn bộ quân Việt, hoàn toàn giải quyết họa lớn của Ngô quốc ta, từ nay về sau sẽ không để cho loại cá tôm ngao rùa này cản chân, làm hỏng đại kế của Ngô quốc ta nữa!"
" Mệnh Tôn Vũ tọa trấn ở trung tâm, phụ trách chỉ huy cụ thể toàn bộ chiến dịch Việt từ nay về sau."
Theo từng đạo quân lệnh của Khánh Kỵ, một đội tín sứ nhất nhất lĩnh mệnh, một lát sau, một đội tín sứ vai cắm cờ đỏ giục ngựa giơ roi lướt nhanh mà đi.
Khánh Kỵ phân phó xong, thở ra một hơi thật dài, trên mặt vô cùng thoải mái cười: "Người đâu, khởi giá, trở về vương thành Cô Tô." Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lý Hàn đóng quân ở Yên Cơ, đang chờ mệnh lệnh của Phí Vô Kỵ chặn đường lui của Khánh Kỵ, không ngờ chờ một hồi lâu, kiễng chân lên mà chờ, lại chờ được tin tức Sở thái hậu tước đi chức quan của Phí Vô Kỵ, đưa hắn trở thành một gian thần phản nghịch, nhất thời vô cùng sợ hãi.
Phí Vô Kỵ mệnh cho hắn lập tức lui binh, theo sông phản hồi, đến Sào thành chờ mệnh, Lý Hàn với mệnh lệnh này cũng không nguyện nghe theo. Theo sông trở về, tới Sào thành, như vậy chỉ cần đi đường thủy một chút là tới thẳng Dĩnh Đô, nếu Phí Vô Kỵ có thể thành công đánh quay về Dĩnh Đô, lại đoạt lấy quyền hành thì không sao, nhưng nếu hắn thất bại, chính mình chỉ có một đạo thủy quân trơ trọi, chẳng phải chỉ biết chờ người xâu xé sao?
Đạo thủy sư của hắn không chở được vô số nhân mã của Phí Vô Kỵ, Phí Vô Kỵ chỉ có thể đi đường bộ trở về Dĩnh Đô. Phí Vô Kỵ muốn hắn xuôi dòng mà đi, đường xá tuy có xa, nhưng lại trực tiếp trở về Dĩnh Đô, có điều chỉ bằng đội thủy sư của hắn có thể đánh hạ Dĩnh Đô sao? Phí Vô Kỵ mệnh lệnh cho hắn như vậy, rõ ràng... rõ ràng là khiến hắn trở thành một bó đuốc, dùng hắn để hấp dẫn đội quân của Sở thái hậu mà thôi.
Nhưng mà, Lý Hàn là một con người dễ dàng chịu như thế sao? Sau khi bấm đốt ngón tay suy nghĩ thông suốt, hắn lập tức bỏ lộ tuyến mà Phí Vô Kỵ chỉ định cho hắn, chọn tuyến đường Hoài Thủy về Sở. Con đường này có thể phối hợp cùng với Phí Vô Kỵ, cũng không bị trở thành tấm lá chắn cho Phí Vô Kỵ.
Hắn có thể đi về phía tây Hoài Thủy, tới Nhữ Thanh lại quan sát động tĩnh, nếu Phí Vô Kỵ có thể tấn công đến Dĩnh Đô, hắn có thể dễ dàng từ Hoài Thủy đuổi tới, phối hợp với hắn công Dĩnh. Nếu Phí Vô Kỵ binh bại, như vậy hắn có thể theo Hoài Thủy về phương Bắc tiến vào lưu vực Hoàng Hà, trong các chư hầu Trung Nguyên tìm cho mình một lối thoát, tin rằng với một đội thủy sư trong tay hắn, cho dù là chư hầu nào cũng sẽ giang tay chào đón và trọng dụng.
Lý Hàn tính toán xong, lập tức nói cho tín sứ của Phí Vô Kỵ là hắn nhận được tin tức, Sở thái hậu phái thủy sư mai phục ở thượng du Trường Giang, hắn sẽ chọn tuyến đường đi về phía Tây Hoài Thủy, phối hợp với lệnh doãn đại nhân công kích Dĩnh Đô. Tín sứ vừa đi, Lý Hàn lập tức chỉ huy đại quân thủy sư từ Trường Giang tiến vào Hoài Thủy, đi về hướng Tây...