- Quý Thị khinh người quá đáng, nếu biết vậy thì đã chẳng làm, chúng ta giúp hắn đuổi Quốc Vương đi, đã rước vào cái danh bất nghĩa, lại còn làm tăng dã tâm của hắn. Tà tâm của Quý Thị không chết, chỉ luôn muốn độc tài quyền hành, nếu đợi khi hắn thật sự nắm hết quyền hành, làm gì còn chỗ nào cho hai nhà Mạnh Tôn cùng Thúc Tôn chúng ta đây?
Vừa vào phòng nhỏ, Mạnh Tôn Thị đã căm giận mà nói, Thúc Tôn Thị ảm đạm cười, khuôn mặt trắng như ngọc hơi hơi nổi lên một chút ửng đỏ kích động, nhưng đáy mắt hắn lại lộ ra vẻ lạnh buốt xơ xác tiêu điều:
- Tử Uyên, ta gọi ngươi tới, chính là muốn thương nghị cho thật tốt một phen, hiện giờ quyền lực của Quý Tôn Ý Như cũng đã khuynh đảo triều đình và dân chúng, bực tức ra như vậy thì có tác dụng gì?
Mạnh Tôn Tử Uyên hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống chiếu, liếc mắt nhìn hắn một cái nói:
- Tử Ngọc, ngươi bảo chúng ta phải làm sao bây giờ? Theo ta thấy thì, không bằng giết Khánh Kỵ đi để trừ hậu họa. Nếu Khánh Kỵ chết, mọi chuyện sẽ chấm dứt, trừ bỏ đi mầm mống tai họa này, Quý Tôn Ý Như còn có thể làm gì được?
Thúc Tôn Ngọc cười nhàn nhạt:
- Nếu ngươi giết hắn, không sợ Quý Tôn Ý Như sẽ giận cá chém thớt sao? Vả lại, Lỗ quốc ta luôn luôn hành nhân nghĩa thi lễ giáo, nếu làm ra chuyện như vậy, chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ chê cười sao?
Mạnh Tôn Tử Uyên ha ha cười lớn, ngạo nghễ nói:
- Còn không phải dễ dàng sao? Hạp Lư dùng thích khách giết Vương Liêu, dùng thích khách giết Khánh Kỵ, cũng không phải là một lần hai lần, Khánh Kỵ mà chết, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên.
Thúc Tôn Ngọc không cho là đúng, nói:
- Hồ đồ, Hạp Lư lòng muông dạ thú, làm sao có thể nhận 'ân tình' mà chúng ta dành cho hắn, định mang một cái tội danh mơ hồ mà đổ cho hắn sao? Đừng tưởng hắn hiện tại còn đang gấp gáp muốn diệt trừ Khánh Kỵ, đến lúc đó có khi còn coi đó là cái cớ để phạt Lỗ. Huống hồ, Quý Thị đã có tâm độc tài quyền hành, Khánh Kỵ chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của hắn, nếu quân cờ này bị ăn mất, ai mà biết được nước tiếp theo của hắn là gì?
Mạnh Tôn Tử Uyên phẫn nộ nói:
- Như vậy theo ý kiến của ngươi thì phải như thế nào? Quý Tôn Ý Như đã tiến từng bước, may là hắn làm việc trước giờ vẫn luôn lo trước lo sau, do dự không quyết, lúc này mới chậm trễ chưa hạ quyết định, nếu chờ hắn tâm ý đã quyết, dùng cái cớ lấy binh viện trợ, mượn binh quyền của ta, lúc đó chẳng phải quân quyền, tài quyền sẽ đều nhất nhất lọt vào tay hắn sao, đại thế của chúng ta coi như xong, khi đó còn có thể phản kháng như thế nào?
Thúc Tôn Ngọc hơi hơi nhíu mày, ở giữa phòng từ từ đi đi lại lại hai vòng, chậm rãi nói:
- Tử Uyên huynh, như ý kẻ ngu này nghĩ, tiến hành ám sát thì rủi ro rất lớn, chưa nói tới Khánh Kỵ vũ dũng ít người có thể địch, hơn nữa ngay cả gạt bỏ được Khánh Kỵ, chỉ cần tà tâm của Quý Thị một ngày còn chưa chết, chúng ta tóm lại là vẫn không thể ngủ ngon được, phải nghĩ ra một biện pháp, làm xua tan hoàn toàn tham vọng của hắn.
Mạnh Tôn Tử Uyên nghi hoặc nói:
- Hắn hiện giờ là Lỗ quốc chấp chính, lại nắm giữ một nửa quân quyền, chúng ta phải làm thế nào để xua tan tham vọng của hắn?
Thúc Tôn Ngọc đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, nói:
- Không bằng chúng ta mời Quốc Vương từ Tề quốc trở về, ngươi thấy thế nào?
Mạnh Tôn Tử Uyên lắp bắp kinh hãi, thất thanh nói:
- Cái gì? Đây là cái chủ ý quái gì, Tấn quốc từng một lần làm trung gian điều đình, Quý Tôn Ý Như đã tự thân đi mời, Quốc Vương cũng không chịu trở về, chúng ta đi mời, hắn làm sao chịu đáp ứng?
Thúc Tôn Ngọc cười nói:
- Có cái gì mà không chịu, chúng ta cũng không phải là Quý Tôn Ý Như. Quý Tôn Ý Như đi mời, Quốc Vương còn lo lắng không biết hắn có hại mình không, chúng ta đi mời, chỉ cần thoáng để lộ ra dã tâm của Quý Tôn Ý Như, Quốc Vương đương nhiên sẽ hiểu được thành ý của chúng ta. Hắn nếu chịu trở về, như vậy vị trí chấp chính của Quý Tôn Ý Như đương nhiên là miễn đi. Đến lúc đó, hắn sẽ không thể lấy danh nghĩa chấp chính để dùng thế lực bắt ép chúng ta, Quốc Vương có ta và ngươi tương trợ, chống đỡ với Quý Tôn Ý Như cũng không phải là khó, tiến tới làm suy yếu lực lượng của hắn cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Mạnh Tôn Tử Uyên suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy rằng không nên quá dựa vào việc này, cái vấn đề ở đây là, lúc trước khi vua Lỗ Cơ Trù đánh dẹp Quý Tôn Ý Như, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà xuất binh giải vây, hắn lại là kẻ đánh ác nhất, khi đuổi giết theo nhân mã của vua Lỗ, thủ hạ của hắn một tên bắn vỡ trâm gài tóc của Quốc Vương, khiến cho Cơ Trù sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Cơ Trù nếu ghi hận trong lòng, chờ tới khi Quý Thị suy yếu, khó chắc rằng sẽ không khai đao với Mạnh Tôn Thị hắn.
Mạnh Tôn Tử Uyên suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không ổn, vẫn không ổn, theo ta thấy, vẫn nên giết Khánh Kỵ, cắt đứt tai họa về sau cho thỏa đáng. Khánh Kỵ nếu chết, Quý Thị cũng sẽ không giở được thủ đoạn gì nữa, khi đó ta và ngươi liên thủ, sẽ không nhường bước cho hắn. Về phần lo lắng của ngươi, chỉ cần chúng ta làm xảo diệu, không lưu lại sơ hở gì, thì có gì phải sợ?
Hai người ai giữ ý nấy, một người kiên trì dùng thủ đoạn lôi đình diệt trừ Khánh Kỵ, một người kiên trì cho rằng hẳn nên mời Lỗ quân quay về, giải quyết triệt để, hai người đang giằng co lẫn nhau, chợt nghe thấy trong viện có tiếng ồn ào, Thúc Tôn Ngọc nhíu mày, đứng dậy đi ra nghe ngóng, đứng ở hành lang nhìn xuống, chỉ thấy gia nhân đang dắt tới hai con ngựa cao lớn, lại mang một chiếc xe đến, chính là xe ngựa, giống như là muốn đi ra ngoài, liền hỏi:
- Trời đã muộn rồi, ai còn muốn ra ngoài?
Một đầy tớ quay đầu lại, thấy là gia chủ hỏi, vội vàng chạy lên, cười nói:
- Chủ thượng, là Đại tiểu thư muốn ra ngoài.
Thúc Tôn Ngọc nghe xong mặt càng thêm nhăn lại: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Đã trễ thế này, Diêu Quang còn muốn ra ngoài làm gì?
Đầy tớ kia ấp úng nói:
- Đại tiểu thư hẹn bạn bè ở Lỗ Quái cư gặp nhau uống rượu, cho nên...
Mạnh Tôn Tử Uyên từ trong phòng kêu lên:
- Tử Ngọc, con gái nhàn rỗi để ý đến nó làm gì, mau mau nghị luận đại sự mới phải.
Thúc Tôn Ngọc thở dài, bước vào trong phòng, vừa đi vừa nghĩ: "Ai! Quốc sự gia sự, mọi chuyện đều phải lo. Diêu Quang là một nữ hài, lại thường xuyên xuất đầu lộ diện, không tốt cho thanh danh của nó, đứa nhỏ này tính tình lỗ mãng, xem ra hẳn là nên để nó chọn một vị hôn phu, lúc đó ra khỏi cửa mới yên tâm."
----------------------------1889
* Tiêu đề chương: Nhị hoàn mật mưu - Hai nhà mưu đồ bí mật.