“anh có thể… đợi tôi thay đồ được không? Kỷ Niệm Sơ cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, cô đang mặc bộ lễ phục dài màu trắng, cô có chút khó xử.
cô vừa mới trở về từ cuộc họp báo, bộ dạng này mà đi ra ngoài mua cà phê thì sẽ gây chú ý, tuy rằng ở bên ngoài cô còn mặc thêm một áo khoác không dày cũng không mỏng.
Bùi Lương Thành nhìn cô chỉ mặt một cái áo khoác mỏng, ánh mắt hơi tối lại, gật đầu, nói, “Tôi chờ cô.”
Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng mở cửa đi vào, như là sợ người ở bên ngoài đợi lâu, rất nhanh đổi quần áo rồi đi ra.
Bùi Lương Thành nhìn người trước mắt, cô mặc một cái hoodie màu trắng rộng thùng thình có nón, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che lại khuôn mặt.
Cái áo hoodie màu trắng dài che lại cái mông, lộ ra đôi chân thon dài, mang một đôi giày màu hồng hiệu AJ, nhìn đơn giản mà lại thoải mái tươi mát.
- ------
Hai người sánh bước với nhau đi tới cầu thang, một trận gió lạnh thổi tới, Kỷ Niệm Sơ mới tỉnh táo lại đôi chút.
Trời, cô đang làm cái gì vậy nè?
Còn chưa ngại mấy scandal ngày hôm trước chưa đủ lớn hay sao? Cùng ‘người đàn ông thần bí’ cùng nhau đi mua cà phê?
Hơn nữa quan trọng nhất là, cô là người chủ động nói ra… được chụp bởi một đám paparazi.
“anh…”
“Tôi…”
Hai người đồng thời mở miệng, sững sờ dừng lại nhìn đối phương, Kỷ Niệm Sơ chớp mắt, “Luật sư Bùi, anh nói trước đi.”
“Ngày hôm đó cô uống rượu, mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó cô nhớ rõ sao?” anh đi bên cạnh cô, rất gần, thấp giọng cười.
Kỷ Niệm Sơ bị sốc, làm sao anh ta biết??
Chẳng lẽ người hôm đó gặp ở quán bar là anh ta, là anh ta đưa mình về?
Trong lòng cô đang suy nghĩ, người đàn ông bên cạnh mở miệng nói, “Ngày hôm đó, tôi là người đưa cô về.”
“Tôi đang ở quán bar nói chuyện với một vài người bạn kinh doanh, vừa lúc thấy cô, một mình cô ở những chỗ như vậy không an toàn, vì vậy tôi đưa cô về nhà.” Tốc độ nói chuyện của Bùi Lương Thành rất chậm, chậm rãi giải thích cho cô.
“Tôi dùng dấu vân tay của cô để mở cửa nhà cô.” anh bổ sung thêm một câu.
Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, khó trách… khó trách ngày đó cô mơ màng cảm giác ở bên cạnh có người, thì ra người đó chính là luật sư Bùi.
cô cứ tưởng tự mình trở về nhà.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, may mà gặp luật sư Bùi, không phải là người có tâm cơ xấu.
cô có chút bối rối, đôi tai hơi phiếm hồng, “Chuyện ngày hôm đó là tôi làm phiền anh, tôi không nhớ rõ chuyện ngày hôm đó, à… Bộ dạng tôi uống say có phải rất khó nhìn đúng không?”
cô rất ít khi uống say, cho nên cô cũng không biết bộ dạng mình uống say sẽ như thế nào, nhưng mà cô nghĩ, dù sao chắc cũng không đẹp mấy.
Hai người đi xuống lầu một mua cà phê, sóng vai đi với nhau, đang muốn trở về, Kỷ Niệm Sơ liền nhìn thấy tiệm cà phê ở bên cạnh có một đôi nam nữ đang ngồi, bộ dạng nhìn có chút quen mắt.
Kỷ Niệm Sơ liền nhìn thấy người đàn ông là Cảnh Phí, Cảnh Phí…anh ta đang làm gì ở đây?
Vì cô đứng ở vị trí có chút xa, nên cô chỉ nhìn thoáng qua thì thấy dáng người của người phụ nữ có chút gầy theo kiểu nhỏ xinh, cô nhìn nhiều hơn hai lần, thì thấy có chút quen mắt.
Có vẻ là một tiểu minh tinh mới vừa ra mắt gần đây, cô có chút ấn tượng, nhìn bộ dạng này, người đứng ở phía sau cô ấy tám chín phần là Cảnh Phí.
Bùi Lương Thành đứng ở một bên phát giác ra cô có vẻ không thích hợp, nhíu mày, thấp giọng dò hỏi, “Sao vậy?”
cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói, “không có gì.”
Hai người đi tới cửa của quán cà phê, liền nghe thấy Cảnh Phí không lớn không nhỏ nói, “thật trùng hợp.”
Tuy rằng không kêu tên bọn họ, nhưng Kỷ Niệm Sơ vẫn nghe ra được giọng nói của hắn, cũng biết hắn nhận ra mình, đang nói chuyện với mình.
cô xoay người, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Phí đang đứng ở phía sau cô, mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng cũng không che được khí chất của anh. Ngoài chiều cao và ngũ quan hoàn hảo, một đôi mắt đào hoa hơi híp lại, có thể đếm không hết nổi sự phong lưu đa tình trong đôi mắt ấy.
cô nhìn nhìn ở phía sau, tiểu minh tinh không lại đây với anh, còn ngồi ở trên ghế, thường thường nhìn về phía bên này.
Kỷ Niệm Sơ còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Cảnh Phí đè thấp giọng dò hỏi, “cô ở đây làm gì?”
Giọng điệu chất vấn, rõ ràng nghe ra được anh ta không vui.
Cảnh Phí một bên hỏi, đôi mắt đào hoa tìm hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
Như thế nào có cảm giác, có chút quen mắt…
Nhìn thấy rõ diện mạo của người đàn ông, anh hoảng sợ.
Người này là… công tử Bùi nhị?
không phải đi? Tại sao hắn lại ở cùng với Kỷ Niệm Sơ?
Nhưng thật sự quá giống, bất luận là ngũ quan, với khí chất tỏa ra, đều giống với công tử Bùi nhị.
Nhưng anh không dám khẳng định chính là hắn, anh chỉ mới gặp qua có một lần ở bữa tiệc rượu thương mại vài năm trước, hơn nữa cũng không quen thuộc lắm.
Nếu anh ta thật sự là công tử Bùi nhị, con mèo hoang này làm sao có quan hệ với người này?
Thế lực của tập đoàn Bùi thị có thể nói là một tay che trời, không hề khoa trương một chút nào, lưõng đạo thông ăn*, buôn bán thương mại chính thông đều tham gia.
*Kiếm tiền ở hai giới hắc bạch.
Hơn nữa tập đoàn Bùi thị lại công khai người thừa kế là Bùi nhị, sau này sẽ trở thành gia chủ của Bùi thị.
Mèo hoang nhà bọn họ thật có bản lĩnh, xương cứng như vậy cũng dám gặm…
“Tôi xuống lầu mua cà phê, nhưng mà anh.” Giọng điệu của Kỷ Niệm Sơ nhẹ nhàng, nhìn người phụ nữ ở cách đó không xa, cười như không cười nhìn Cảnh hí, “Nhìn dáng vẻ của anh, “Sếp lại đổi người nữa rồi sao?”
“Đúng vậy.” Cảnh Phí lộ ra bộ mặt cà lơ phất phơ cười nói, “Người này nghe lời, không giống những người trước, lúc nào cũng hỏi cũng muốn tôi này nọ, phiền chết tôi rồi.”
anh vừa nói, vừa hướng tới Bùi Lương Thành bĩu môi, “Như thế nào, cô không định giới thiệu với tôi một chút sao?”
Kỷ Niệm Sơ nhuớng mày, “Là hàng xóm của tôi, luật sư Bùi.”
nói xong, cô quay đầu lại nhìn Bùi Lương Thành, trong mắt mang theo ý cười nẹh, “Luật sư Bùi, đây là sếp của tôi, Cảnh Phí.”
Lúc Kỷ Niệm Sơ nói ra ba chữ luật sư Bùi, Cảnh Phí cơ hồ có thể xác định ngay lập tức, hắn chính là công tử Bùi nhị.
Nếu hắn nhớ không lầm, công tử Bùi nhị đang học luật ở nước ngoài.
hắn đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước Kỷ Niệm Sơ có thương lượng với công ty về bức thư của luật sư được ban hành theo chỉ định của anh ta, vậy chữ ký phía dưới là sao đây?
Lúc ấy tại sao anh không nghĩ tới người đó là công tử Bùi nhị? Công tử Bùi nhị từ nước ngoài trở về cũng không ai nói cho anh biết, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.
“Xin chào.” Cảnh Phí không biết anh ta có nhận ra mình không, thấp giọng chào hỏi, vươn tay về phía hắn.
Bùi Lương Thành không có ý định bắt tay lại, trên mặt không hiện ra gì ừ một tiếng.
Cảnh Phí thấy vậy thì có chút xấu hổ thu tay lại, thấp giọng nói hai câu với Kỷ Niệm Sơ, “hiện giờ cô đang hot, đám paparazzi khẳng định sẽ theo dõi cô, cô thu liễm* một chút.”
Kỷ Niệm Sơ không thèm để ý cười cười, “ Được được, sếp cũng vậy.”
Nụ cười này ở trong mắt Bùi Lương Thành phá lệ chói mắt, Trái tim anh thắt lại, làm nah không thể thở nổi, anh như muốn phát điên.
Hai người rất nhanh đã về tới tiểu khu, sóng vai đứng ở thang máy, Kỷ Niệm Sơ có chút chần chừ, cô do dự hồi lâu mới hỏi, “Luật sư Bùi, hot search ngày hôm đó, đối với anh… Có bị ảnh hưởng gì không?”
“không có.” anh không có một chút do dự nào trả lời, nửa ngày sau, thang máy chuẩn bị tới lầu, anh lại bỏ thêm một câu, “cô đừng lo lắng.”
Kỷ Niệm Sơ gật đầu thang máy vừa lúc tới nơi. cô dẫn đầu đi ra, đi đến cửa nhà, một tay cô cầm ly cà phê, một tay cô đang muốn ấn dấu vân tay để vào nhà.
cô đột nhiên cảm giác được cái gì, quay đầu lại, quả nhiên Bùi Lương Thành đang nhìn cô.
Bùi Lương Thành thấy cô quay đầu lại, ôn nhu cười, “Làm sao vậy?”
cô đột nhiên hỏi, “Luật sư Bùi, anh sống một mình sao?”
Bùi Lương Thành sửng sốt, anh trả lời rất nhanh, trong mắt giống như mang theo ý cười, nhẹ giọng nói, “Ân.”
Kỷ Niệm Sơ quay đầu lại ấn dấu vân tay, mở cửa ra, đứng ở phía sau cửa nhìn anh, “Hôm nay thật vui khi đực uống cà phê với luật sư Bùi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Cho đến khi cửa đóng, ánh mắt của Bùi Lương Thành nhanh chóng tối lại, ảm đạm, không nói một lời nào nhìn chằm chằm vào cánh cửa hồilaua.
một lúc sau, anh chậm rãi mở cửa nhà mình đi vào.
- -------------
11 giờ tối, đường phố náo nhiệt, bên ngoài vẫn rực rỡ và náo nhiệt.
Bùi Lương Thành mặc một bộ quần áo ở nhà, mái tóc xõa xuống rơi trên tráng che khuất đôi mắt anh, anh yên tĩnh ngồi ở bàn làm việc.
anh cúi đầu nhìn ảnh chụp trên tay, chậm rãi đem ảnh chụp bỏ vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh bàn làm việc.
anh nghĩ nghĩ, đứng dậy mở cửa, đi tới cửa nhà cách vách.
anh đoán, dựa vào thói quen của cô, lúc này, hẳn là cô đã ngủ.
nhẹ nhàng dùng chìa khoá điện tử ra để mở cửa, quả nhiên, đèn trong phòng đã tắt. anh rũ mi mắt xuống, chậm rãi đi tới, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh.
Bùi Lương Thành đi tới cửa phòng cô, nhìn cô nằm nghiêng ở trên giường, trên người đắp cái mền mỏng, tư thế ngủ có vẻ không tốt lắm, cái mền chuẩn bị tuột ra.
anh đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, ôn nhu đem cái mền đắp lại trên người cô, giơ tay nhẹ nhàng xoa mặt cô, thì thào trong miệng nói.
"Vì sao, em lại cười với người khác?"
"Vì sao..."
"anh không thích như vậy..."
"thật xin lỗi."
anh cúi đầu cọ cọ trên cổ cô, người mùi cơ thể cô, như bị trúng độc.
Bùi Lương Thành ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt cô, như là vĩnh viễn nhìn không tới đáy.
Nửa ngày sau, anh nhẹ nhàng buông cô ra, đứng lên đi ra cửa phòng.
Ở trong bóng đêm, anh ngồi ở trên sô pha trong chốc lát, rồi mới trở về nhà mình ngay cách vách.
Giấc ngủ này của Kỷ Niệm Sơ không an ổn, cô dậy sớm. Mới vừa mở mắt, cô liền xoay người xuống giường, dạ dày đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
cô nghiêng thân mình lấy viên thuốc màu trắng ở ngay tủ đầu giường ra, cô không uống nước mà trực tiếp nuốt xuống. cô duỗi tay xoa bụng, cô chuẩn bị nhai thuốc như mọi khi.
cô bị bệnh đau bao tử từ rất sớm, mỗi lần phát tán, cô luôn nhịn một chút, hoặc uống thuốc qua loa rồi cho nó đi qua luôn.