
Cậu cảm thấy smartphone quá mỏng manh, khó trông chừng, rất phiền phức, còn chẳng bằng mấy chiếc cục gạch ngày xưa, nhỡ động đất còn có thể dựa vào nó cứu mạng, vì vậy từ đầu đến cuối đều chọn dùng loại di động cổ lổ sĩ. Thậm chí người trong ngành điện tín còn viết thẳng thừng: “Di động ông già”. Cũng vì việc này, An Cúc Nhạc châm chọc cậu rất lâu: “Cậu đúng là ông già con.”
Vị ông già con này đúng là già thật, còn mắc chứng đãng trí sớm nữa, liên tiếp làm rớt ba chiếc di động. An Cúc Nhạc không thể nhịn được nữa, tức tối móc tiền túi mua cho cậu ấy một chiếc smartphone mới nhất, đắt nhất, sang chảnh nhất, đã thế còn dặn kèm một câu: “Có gan thì vứt nữa xem.”
Đùa à, một chiếc di động ngốn hai chục ngàn Đài tệ (~ 13,7 triệu VNĐ), Đỗ Ngôn Mạch đời nào dám vứt, cậu nâng nó như nâng trứng, cẩn thận từng li từng tí, nhọc nhằn bước từng bước.
An Cúc Nhạc hầm hừ trong đầu: Lẽ ra nên dùng chiêu này sớm hơn mấy năm. Có lẽ vì khi ấy mình lo ngại cậu thanh niên… không, lo ngại lòng tự trọng của cậu thiếu niên nên không dám đề cập, lần đó tặng mỗi đôi giày mà cậu ấy nhận hết sức miễn cưỡng, xém chút chia tay, bây giờ trái lại sóng yên biển lặng, không có dị nghị gì.
Năm tháng thoi đưa, người người nhìn đồng hồ than thở thời gian tàn nhẫn, nhưng đặt trên người cậu thanh niên, từng giây từng phút trôi qua ấy, không hề lãng phí chút nào.
Chương 1: Cậu hại anh táo bón, anh cho cậu lòi trĩ luôn | 9 tháng trước | ||
Chương 2: Hàng khủng | 9 tháng trước | ||
Chương 3: Xém chút nữa | 9 tháng trước | ||
Chương 4 | 9 tháng trước | ||
Chương 5: Muốn cắm vào | 9 tháng trước | ||
Chương 6: Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung | 9 tháng trước | ||
Chương 7: Today isn’t my day | 9 tháng trước | ||
Chương 8: Hoa tàn | 9 tháng trước | ||
Chương 9: Sai một ly, đi ngàn dặm | 9 tháng trước | ||
Chương 10: Đạo lý làm người | 9 tháng trước |