https://truyensachay.net

[Đam Mỹ]Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba

Chương 37: (H): Vừa Lòng Chưa???

Trước Sau

đầu dòng
Elizabeth chán chường phất phất đuôi, mắt mèo u sầu ngó ra ngoài cửa như đang ngóng đợi cái gì đó.

Nam Nam và Viễn Viễn mở to mắt nhìn vật thể trăng trắng không ngừng vẫy vẫy trước mặt, chân nhỏ quẫy đạp lia lịa, tựa hồ rất phấn khích, thậm chí còn muốn với tay chụp lấy cho vào miệng gặm nhưng không thành.

Việt Việt lại không hoạt bát như hai em trai, nó thực lười. Mới ngủ dậy, vừa uống sữa xong lại nhắm mắt ngủ tiếp, mặc cho Inga trêu chọc như thế nào cũng không phản ứng.

Đột nhiên, Elizabeth hơi vươn thân mình, mắt mèo sáng rực.

Về rồi!

Hà Duật đỗ xe ngoài cổng, Stanislav cẩn thận lấy tay che đầu Ngô Gia Ý tránh trần xe, chậm rãi bước ra khỏi xe. Nhiệt độ bên ngoài thoáng chốc trở nên thay đổi khiến cậu không quen nhíu mày đang nhắm chặt, theo thói quen đưa tay dụi dụi mắt, lại thử nhìn cảnh vật xung quanh, mềm giọng hỏi hắn.

"Chúng ta về nhà rồi à?"

Stanislav nhẹ gật đầu, ừ một tiếng, nhịn không được nói nhỏ bên tai cậu: Đúng vậy, mọi người đều đang chờ chúng ta.

Ngô Gia Ý nhịn không được liền quay đầu lại nhìn, liền thấy Inga và Tôn Nhiên đã ôm bọn nhỏ đứng đó, nhìn hai người bọn họ mỉm cười, đột nhiên trái tim liền đập thình thịch, có loại cảm giác đã thật lâu, thật lâu không về nhà rồi.

"Tiên sinh...chúng ta về nhà thật rồi, em không có nằm mơ." Ngô Gia Ý đỏ mắt, ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy đường cằm lún phún râu của hắn.

Stanislav không nói gì, tay ôm cậu càng chặt hơn một chút.

Đúng vậy, bọn họ không có nằm mơ.

Đây là thật, hắn đã tìm được tiểu Ý của hắn rồi.

Dì Lưu thấy vậy cũng nhanh nhẹn đi ra, mang giúp Hà Duật đồ vào đây. Thật ra cũng không có gì nhiều, chỉ là một ít đồ dùng của Ngô Gia Ý ở bệnh viện.

Stanislav ôm người vào trong nhà, nhìn hai chị gật gật đầu. "Chị cả, chị dâu."

Inga sốt ruột lại đây, xem Ngô Gia Ý. "Tiểu Ý, em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Cô thấy cậu đi đường cần Stanislav ôm vào liền lo lắng, sợ để lại di chứng gì đó. May là Stanislav lắc đầu nói.

"Em ấy vừa mới uống thuốc, dược hiệu còn mạnh nên chưa thể đi được, một lát sẽ ổn."

Thuốc của Ngô Gia Ý sẽ giúp cậu ổn định lại thần kinh, còn thải độc bên trong tiểu não, chỉ có điều vì dược hiệu quá mạnh nên lần đầu sử dụng sẽ bị mềm cơ, đi đường không vững, dùng quen rồi thì sẽ không sao.

Inga đau lòng không thôi, giúp em trai dọn ra gối, chừa chỗ cho hắn đặt cậu xuống sofa.

Ngô Gia Ý gặp được người quen, sống mũi liền cảm thấy cay cay, khoé mắt đỏ hồng nhìn hai người, giọng run rẩy. "Chị cả...chị dâu tiểu Ý về rồi."

Tôn Nhiên hít sâu một hơi, ngăn nước mắt chực trào ra, cô sợ mình mà khóc thì Ngô Gia Ý cũng khóc theo mất, đành phải khoe ra Việt Việt đang ngậm nắm tay trong lòng cô.

"Tiểu Ý, em xem bảo bảo nè."

Thiếu niên liền bị Việt Việt thu hút sự chú ý, đưa ra hai tay, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn dài trên má, miệng mếu máo nức nở.

"Bảo bảo...ba ba ở đây nè."

Tôn Nhiên ôm Việt Việt lại cho cậu xem. Ngô Gia Ý run run tay, gấp gáp ôm đứa nhỏ vào lòng, hít hít mũi liền bật khóc thành tiếng.

"Cuối cùng cũng có thể gặp nại bảo bảo rồi...ô ô..."

"Ba ba xin lỗi, bây giờ baba không còn sữa nữa...chắc bảo bảo ghét baba nắm..."

Tôn Nhiên nhìn bộ dạng ngốc nghếch lại thật thà của cậu liền cảm thấy rất xót xa, người như Ngô Gia Ý phải được nâng niu, nhận được nhiều yêu thương mới đúng.

Cô cũng biết tay cậu vẫn chưa có lực, liền ngồi trên sofa, hỗ trợ cậu, đỡ lưng của Việt Việt, nhẹ giọng an ủi.

"Bảo bảo sẽ không có ghét em, bảo bảo thích em nhất...không có em ở đây, ngày nào bọn nhỏ cũng khóc. Đến khi chị lấy chăn của tiểu Ý đắp cho chúng, chúng mới nín khóc đấy."

Ngô Gia Ý khóc đến thở hổn hển, nước mắt rưng rưng nhìn cô, miệng nhỏ cà lăm hỏi lại.

"Thật vậy...thật vậy ạ?"

"Hức...em cũng rất nhớ bảo bảo, em rất muốn về nhà ô...ô...nhưng nà...nhưng nà...em không thể..."

Ngô Gia Ý cảm thấy rất có lỗi, vừa áy náy lại vừa vui mừng. Cậu ôm Việt Việt không ngừng khóc nói "xin lỗi", Việt Việt còn quá bé cũng không hiểu chuyện gì, mặc kệ để baba cọ cọ nước mắt, nước mũi lên mặt mình.

Stanislav lại ôm Nam Nam và Viễn Viễn lại đây, Ngô Gia Ý vui đến ngây người, đứa nào cũng muốn ôm một chút, ôm rồi lại khóc, khóc rồi lại dây nước mũi lên quần áo bọn nhỏ.

Mọi người nhìn cảnh này đều cảm thấy đau lòng, đồng thời hận không thể đem cái tên đã chia cắt gia đình bọn họ ra phanh thây cho hả giận.

Tiểu Ý đối với bọn họ cũng quý giá như bảo bảo, là đối tượng cần được bảo vệ.

Thế giới này quá hiểm ác rồi.

Đến một người vô tội như Ngô Gia Ý mà đám người kia cũng có thể nhẫn tâm xuống tay, thật không biết lương tâm của bọn họ được làm bằng gì.

Ngô Gia Ý ôm Nam Nam không nỡ buông tay, dùng má cọ cọ bụng nhỏ của con trai, vừa cười vừa đánh nấc.

"Nam Nam, con lại béo lên rồi."

Hơn một tháng không gặp, bọn nhỏ đều lớn nhanh như thổi, tay chân mũm mĩm, đường nét trên gương mặt ngày càng rõ ràng, thậm chí cậu ôm một chút đều cảm thấy mỏi tay.

Stanislav mỉm cười, đưa tay lau đi nước mắt trên má cậu, nhẹ giọng nỉ non. "Đúng vậy, ai cũng béo lên...chỉ có em là gầy đi thôi."

Ngô Gia Ý như không hiểu được phiền muộn của hắn, ôm con trai ngồi trên sofa, hít hít mũi nói chuyện với nó.

"Nam Nam...baba đã nhớ con nắm đó, con có nhớ baba không ?"

Mặc dù bảo bảo không hiểu cậu đang nói gì, nhưng cũng cảm nhận được sự thân quen, nó phấn khích đến đá chân nhỏ, miệng phun bong bóng, hiếu kỳ ê a đáp trả lại những gì cậu nói.

Đáp lại cậu là một cái hôn vô tình, lại nhớp nháp nước miếng thơm mùi sữa trên mặt.

Ngô Gia Ý vui đến cười hắc hắc, cũng không có sợ dơ mà đưa tay lau, ngược lại còn muốn trả đũa, thử cắn cắn má phúng phính của nó.

Má bảo bảo lại mềm lại thơm, khiến cậu chơi đến nghiện, liên tục làm vậy với mấy đứa nhỏ.

Viễn Viễn:"..."

Đáng sợ quá nha.

Việt Việt:"..."

Tuy rất nhớ baba, nhưng baba không cần làm vậy với con đâu.

Nam Nam: (;'༎ຶД༎ຶ')

Cứu.

Mặc dù Nam Nam không thấy đau nhưng cảm giác âm ấm lại nhột nhột vẫn khiến nó cảm thấy khó chịu, nhịn không được hơi mếu miệng, bắt đầu kêu lên vài tiếng kháng nghị.

Ngô Gia Ý vẫn còn chìm đắm trong niềm vui trùng phùng, chưa kịp nhận ra bảo bảo sắp bùng nổ.

Elizabeth lại nhanh nhảu nhảy lên sofa, mềm giọng kêu một tiếng."Meo"

Chào mừng về nhà, Ngốc bảo bảo.

Ngô Gia Ý ngây ra một lúc, sau đó liền vui vẻ kêu lên. "Tiểu Bạch."

Stanislav hiểu ý, mang Nam Nam đặt vào xe dựa chung với hai anh trai, Ngô Gia Ý rảnh rỗi hai tay liền ôm lấy Elizabeth, cuồng hôn một trận cái bụng lông của nó.

"Ô ô...tiểu Bạch, tao nhớ mày quá đi...đến mơ cũng thấy mày ở đó nữa."

Stanislav nhìn bảo bối nhà hắn không ngừng "cưỡng đoạt" "khuê nữ", lại lờ đi ánh mắt cầu cứu của Elizabeth, chỉ mỉm cười.

Elizabeth:"..."

Tiện dân chết tiệt.

Mau ngăn lại tên ngốc này đi. Dù có vui cách mấy cũng không được quá phận như thế với trẫm.

"Em không có nằm mơ." Hắn giải cứu Elizabeth khỏi ma trảo của Ngô Gia Ý, nắm lấy chân sau của nó đưa cho cậu xem.

"Là Elizabeth đã tìm thấy em, dẫn anh đến đó. Nó còn bị đạn bắn trúng chân, còn có sẹo."

Vẻ mặt Ngô Gia Ý đầu tiên là không thể tin, sau đó là tràn đầy vẻ tán thưởng xen lẫn đau lòng, đem chân của Elizabeth săm soi một hồi.

"Tiểu Bạch không ngờ mày nại giỏi như thế...còn có thể cứu người."

Elizabeth kiêu ngạo phất đuôi, hơi híp mắt, tùy ý để người ta ca ngợi mình.

Chuyện, chụy mà.

Stanislav gãi cằm cho nó, lại giải thích." Elizabeth là thú biến chủng được sinh ra từ phòng thí nghiệm, so với mấy con vật khác đều thông minh hơn nhiều."

Inga đang kéo tay Nam Nam ra khỏi đầu tóc đáng thương của Viễn Viễn nghe vậy cũng gật đầu.

"Elizabeth rất khôn, theo số liệu mà phòng thí nghiệm ghi nhận: Nó có thể nhận biết hơn 1000 từ của con người."

Chẳng những thế, tốc độ di chuyển, khứu giác, xúc giác đều tinh tường hơn những con mèo khác.

Stanislav gãi gãi sống lưng cho Elizabeth, như hồi tưởng lại.

" Năm đó, nó được cứu ra cùng với mười chín con thú biến chủng khác, nó là con nhỏ nhất, chỉ mới lớn bằng bàn tay, nhưng lại rất háu ăn, một ngày có thể ăn hai phần ăn của một con mèo trưởng thành."

Elizabeth nheo mắt, bị hắn gãi đúng chỗ ngứa, vểnh mông lên thật cao, phát ra thanh âm meo meo kỳ quái:" Nya~ Đúng rồi, chỗ đó....a...mạnh lên...đừng...a...dừng lại...Yamete~"

Ngô Gia Ý cảm thán không thôi, lại đau lòng cho nó, nắm lấy chân mới lành của nó ngắm nghía.

"Tiểu Bạch... chắc mày đau lắm nhỉ."

Nhốt trong phòng thí nghiệm chắc sẽ bị chích, lại bị rút máu...giống như cậu vậy...rất đáng sợ.

Tiểu Bạch lại còn vì cậu mà bị súng bắn.

Rất đáng thương.

Elizabeth nào quan tâm,nó điên cuồng cọ lấy bàn tay của thiếu niên, liều mạng chổng mông vào mặt Stanislav.

Đằng trước cũng muốn~

Ngô Gia Ý lại hỏi. "Tiên sinh, nàm sao mà anh có thể nhận nuôi tiểu Bạch vậy?"

Stanislav ngưng gãi, đè cái mông của nó xuống.

"Là Liên Bang gửi tặng."

Thiếu niên không hiểu ra sao:" Niên Bang tặng sao?"

Inga giải thích cho cậu hiểu. "Thú biến chủng đưa cho người thường nuôi dưỡng sẽ bị thoái hoá các giác quan, sẽ trở nên không khác mấy con vật bình thường. Liên Bang liền tìm mấy gia đình thích hợp, hỏi có muốn nhận nuôi không."

"Stanis lúc đó cũng muốn mua mèo về nuôi, nó thấy ảnh chụp của Elizabeth và thư của Liên Bang liền nhận lời rồi."

Stanislav nhịn không được mỉm cười, hắn cảm thấy nhận nuôi Elizabeth là quyết định đúng đắn nhất hắn từng làm trong đời.

Inga vân vê cằm, ngữ khí tự hào kể lại chuyện xưa.

"Elizabeth rất giỏi, nhiều người muốn nhận nuôi đều không được, nó chỉ chịu mỗi Stanis thôi. Ngay cả chị còn ôm không được."

Tôn Nhiên vừa cho con gái ăn bột, nghe vậy liền góp vui.

"Đúng vậy. Chỉ số thông minh của Elizabeth chỉ đứng sau một con khỉ và một con chó biến chủng thôi... "

Elizabeth:"..."



Đừng nhắc.

Nó không muốn cho Ngốc bảo bảo biết...nó vậy mà còn thua một con khỉ suốt ngày chỉ biết gãi nách, và một con chó có sở thích ăn c*t.

Nhớ đến Gori và Dogge nó lại sôi máu.

Lúc còn chưa được Stanislav nhận về, nó phải ở lại Sở theo dõi động vật cùng hai tên chết tiệt đó. Gori suốt ngày mang nó ra bắt bọ chét, lại trét nước miếng lên bộ lông xinh đẹp, hại nó trông vừa bẩn vừa nhếch nhác.

Dogge thì không cần phải nói, tên đó còn kinh dị hơn, chuyên rình mò sau lưng Elizabeth, chỉ chờ nó đi ị , lấp cát xong liền chạy đến... Rồi dùng vẻ mặt thèm thuồng đến điên cuồng đó, ngốn hết đống c*t nó vừa mới chôn xong.

Elizabeth nhìn mà bị ám ảnh tâm lý, một tuần sau còn chưa dám đi ị. Nhân viên Sở theo dõi phải cho nó uống thuốc trị táo bón thì mới đỡ.

Đúng là quá khứ kinh hoàng.

Elizabeth không dám nghĩ tới.

Ngô Gia Ý rất có ý thức bênh vực mèo nhà mình. " Chỉ nà cái bảng xếp hạng mà thôi, em thấy tiểu Bạch của chúng ta mới là giỏi nhất."

Mọi người đều mỉm cười, gật gù với cậu.

Tiểu Ý nói cái gì cũng đúng. Không ai được phép bàn cãi.

Lại chơi với Elizabeth một lát, Ngô Gia Ý ngủ quên trên sofa lúc nào không hay, Stanislav thấy vậy liền mang chăn mỏng ra đắp lên người cậu.

Inga lại đây, kéo em trai qua một bên đè thấp giọng.

"Nhiên Nhiên nói em có mời người của Bùi gia đến tiệc tẩy trần của tiểu Ý, có thật không?"

Stanislav ngưng lại một chút rồi gật đầu." Đúng vậy, em có mời ba mẹ nuôi của tiểu Ý."

Nghe vậy, cô liền chau mày, tỏ vẻ không vui.

"Mời bọn họ làm gì? Chẳng phải vì bọn họ mà thằng bé mới thành ra như vậy sao?"

Lúc trước cô còn nghe thư ký Kim kể lại Ngô Gia Ý từng bị Bùi phụ đánh đến chảy máu, trong lòng đã có chút thành kiến, nay lại thêm nhà họ Bùi cũng có liên quan đến vụ việc nghiêm trọng lần này liền càng không thích.

Stanislav thở ra một hơi, dỗ dành chị gái của hắn.

"Em đã có điều tra rồi, bác trai và bác gái quả thực chỉ bị liên lụy thôi...họ không có khai ra tiểu Ý. Là Bùi Túc, tên đó bị Lục Bá Thiên dụ dỗ liền lừa em ấy đi đến đó, em đã cấm không cho cậu ta vĩnh viễn không đến thăm tiểu Ý rồi."

Inga nhịn không được cười lạnh. "Bùi gia dạy con tốt ghê ấy nhỉ?"

Stanislav đè thấp giọng nhắc nhở.

"Chị, dù gì họ cũng nuôi tiểu Ý nên người...Hơn nữa, em thấy...bọn họ đối với tiểu Ý là thật lòng, nếu không thì hôm đó cũng không có nổi giận như vậy với em."

Dù Bùi phụ nóng tính, lỗ mãng nhưng cũng không thể phủ nhận ông xem Ngô Gia Ý như con ruột, thà bị đánh đến sắp chết cũng không khai ra Ngô Gia Ý đang ở đâu.

Bùi mẫu thì lại càng không phải nói...

Hai người họ đều thật lòng với bảo bối của hắn như vậy, hắn cũng không thể vì Bùi Túc mà hoàn toàn ngăn cản bảo bối gặp mặt bọn họ.

Inga vẫn nghe lại tức giận thêm.

"Đã sớm thấy thằng nhãi đó không phải là cái thứ gì tốt lành."

"Nếu không phải em đã cho Bùi Túc một trận thì chị đã đến đánh gãy hai chân của nó rồi."

Thật không hiểu Bùi Túc nghĩ cái gì trong đầu.

Y làm bạn với Ngô Gia Ý đã gần hai mươi năm, tình cảm sâu đậm không cần phải diễn tả. Vì cái gì lại nghe lời của Lục Bá Thiên, bỏ mặc thiếu niên tội nghiệp không thèm ứng cứu?

Nếu đổi lại là cô, nếu có ai đó dám làm vậy với Tôn Nhiên, cô liền đem tên đó ra...đánh đến tàn phế mới thôi.

Stanislav đem người dỗ một hồi mới khiến cô nguôi ngoai, thế nhưng Inga vẫn còn rất tức giận, nắm lấy lỗ tai của hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nhéo cho bỏ tức.

"Mày thì hay lắm...cái gì cũng giấu chị, tự ý quyết định."

"Lần này mày nhân từ, thả thằng ranh con đó đi. Nếu lần sau, nó còn động chạm vào tiểu Ý thì tao đánh luôn cả mày đấy."

Stanislav vội vàng gật đầu, hơi cúi người xin tha, cười cười làm hoà.

Bùi Túc sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp lại tiểu Ý nữa đâu.

Hắn đã nói cho Bùi gia phụ mẫu về hành vi của con trai bọn họ rồi. Đoán chừng lần này, y cũng ăn không ít cái tát đi?

Thấy em trai đã quyết định như thế nên Inga cũng không còn gì để nói, nhưng trong lòng không thể nào nuốt trôi cục tức này.

Tiểu Ý đáng yêu như thế mà tên khốn đó lại dám bỏ mặc thằng bé không lo.

Y cũng đâu có biết lúc Ngô Gia Ý được cứu ra...Khi tỉnh lại, câu đầu tiên hỏi chính là: Túc Túc đã an toàn chưa?"

Đúng là càng sống lâu, đạo đức càng thoái hoá.

Nuôi con chó lâu năm, nó thấy chủ còn biết vẫy đuôi mừng.

Đối tốt với Bùi Túc thì ....chưa chắc.

Inga bực bội, bước chân nặng nề tiến đến đoạt Nam Nam với Tôn Nhiên, vẻ mặt hầm hầm mang cháu trai đi xem phim hoạt hình.

Cô không cần biết.

Tiểu Ý cũng là em trai bảo bối của cô.

Từ nay về sau, ai dám động đến nó...cô sẽ không để yên.

Tôn Nhiên:"..."

Chồng à, chị bị tiền mãn kinh hay sao vậy?

Cô cũng nhớ là Alpha nữ đâu có kinh nguyệt...

Ngô Gia Ý lại không biết "cơn sóng ngầm nội bộ bất hoà" của hai người thừa kế gia tộc Ivanov,ngoan ngoãn ôm chăn mềm ngủ đến ngon lành.

....

Xe Hà Duật bị hư nên hôm nay Bạch Lâm Sâm muốn đưa y đi làm. Hà Duật đã từ chối rồi nhưng hắn vẫn không cho y thương lượng, vừa mặc xong quần áo đã túm người kéo lên xe.

Suốt trên đường đi hắn cứ quay đầu lại trêu chọc Hà Duật khiến y phải gắt lên." Tập trung lái xe đi, anh muốn đi chầu trời hay sao?"

Bạch Lâm Sâm:"..."

Trái ớt nhỏ hung dữ quá, thật muốn đem em ấy ra chịch hai phát.

Hừ.

Không biết lớn nhỏ.

Đến công ti, Hà Duật và Bạch Lâm Sâm lôi lôi, kéo kéo một hồi mới xuống được xe.

Vừa bước đến cổng của Gravex, y liền cảm thấy chân nằng nặng, theo bản năng nhìn xuống liền thấy Trần Lệ Dao gương mặt đầy nước mắt, ôm chân y khóc lóc.

"Tôi mang thai rồi."

Hà Duật:"?!?!?"

Cô mang thai liên quan gì đến tôi ?

Trần Lệ Dao như đã phục kích ở đây từ sớm, tóm lấy được người liền không chịu buông, không ngừng khóc lóc kể lể mấy ngày qua mình đã thảm như thế nào.

Mọi người trong công ti thấy có ồn ào liền kéo ra xem trò vui, Hà Duật nhíu mày, đem người kéo lên, thấp giọng quát.

"Trần tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Đây là nơi làm việc, phiền cô không nên gây ồn ào ảnh hưởng đến mọi người."

Trần Lệ Dao khóc đến trông vô cùng đáng thương, xoa xoa hai lòng bàn tay, ngữ khí nức nở. "Cầu xin anh, cho tôi gặp...gặp ngài Ivanov một lần thôi."

"Tôi không biết chồng tôi bây giờ ở trong tù giờ ra sao rồi."

Hà Duật:"..."

"Giám đốc cũng không phải giám sát viên, cô tìm ngài ấy để làm gì?"

Cô ta như bắt được cọng rơm cứu mạng, ôm lấy cánh tay của Hà Duật nài nỉ.

"Chỉ cần...chỉ cần ngài ấy đồng ý tha lỗi cho chồng tôi...toà án sẽ giảm mức án...xin anh...xin anh cho tôi gặp ngài ấy đi."

Hà Duật:"..."

Nằm mơ.

Chồng cô dám động đến bảo bối trên đầu quả tim của giám đốc. Ngài ấy không lột da của hắn ta đã may rồi.

Lúc này, trợ lý Vu mới rẽ đám đông, chạy ra nói nhỏ bên tai Hà Duật.

"Sáng giờ cô ta túm lấy được vài người rồi ăn vạ giống vậy."

Hà Duật:"..."

Đồ điên này.

Y không nhiều lời, đưa mắt nhìn bảo vệ đứng hai bên.

Chê lương ở đây quá ít, muốn đổi công việc sao?

Ánh mắt Hà Duật thật đáng sợ, bảo vệ liền tiến lên đây, mang người kéo đi, giống sắp đem Trần Lệ Dao đi cẩu đầu trảm.

Hà Duật vừa xoay người vào công ti liền bị cặp mắt đen thùi lùi của tiểu Trương doạ cho bay mất hồn vía.

"Tiểu Trương, mắt của cậu làm sao vậy?"

Tiểu trương mở hai mắt sưng bụp nhìn Hà Duật, đáng thương mếu máo." Em bị bà xã đánh."

Hà Duật:"..."

Hôm nay là ngày tam tai của công ti à?

Trợ lý Vu nhanh nhảu giải thích." Vợ tiểu Trương đến đưa cơm trưa, thấy Trần Lệ Dao ôm chân cậu ấy nói cô ta mang thai rồi. Vợ tiểu Trương hiểu lầm nên..."

Hà Duật:"..."

Vợ chồng của Vu Chấn thật sự rất biết cách chia rẽ gia đình người khác đó nha.

Y nhịn không được hỏi tiểu Trương." Sao cậu không nói với bảo vệ lôi cô ta đi?"

Tiểu trương hít hít mũi uất ức cáo trạng." Cô ta đang mang thai, em sợ động vào...lỡ có chuyện gì lại phải chịu trách nhiệm."

Hà Duật gật gật đầu.

"Đối với loại người như vậy mà còn do dự, nhân từ, cậu sẽ còn bị vợ đánh dài dài. Đừng lo, dần dà rồi sẽ quen thôi."

Tiểu Trương:"..."

Duật ca, anh nói tiếng người đi được không?

Trợ lý Vu xua xua tay, giải tán đám đông." "Có cái gì mà xem, làm việc, đi làm việc, quá giờ giải lao rồi."

Cái công ti gì thế này? Giám đốc nhân sự chỉ toàn tuyển bà tám vào làm thôi.

Quá mệt mỏi.



...

Hà Duật tan ca sớm, vừa ra khỏi cổng đã thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ trước cổng Gravex, mặt mày liền co thành một nắm, không tình nguyện leo lên xe.

Bạch Lâm Sâm vui vẻ thắt dây an toàn lại cho y, giống như mẹ trẻ đón con đi học về, hỏi hắn hôm nay đi làm có vui không?

Hà Duật hơi ngả lưng ra ghế, phất phất tay.

"Ghé cửa hàng tiện lợi một lát, tôi muốn mua thuốc lá."

Bạch Lâm Sâm cụt hứng, ngậm miệng lại.

Thói quen xấu khó bỏ.

Thức đêm, lại còn hút thuốc lá, bảo sao lại yếu sinh lý như vậy, mỗi lần làm đều không có tận hứng.

Nhưng hắn cũng không có dám nói trước mặt Hà Duật, khó khăn lắm Hà Duật mới không đuổi hắn ra khỏi nhà.

Bạch Lâm Sâm vâng lời, đưa Hà Duật đến cửa hàng tiện lợi, còn muốn xuống xe mua giúp, Hà Duật liền cự tuyệt.

Y mua hai bao thuốc lá, tính tiền đi ra khỏi cửa hàng liền chạm mặt Liêu Giai.

Hà Duật:"..."

Đây cũng là ngày tam tai của mình có phải không?

Liêu Giai không ngờ tìm y mấy ngày trời nhưng lại gặp người ở đây, có chút kinh hỉ lại ngập ngừng.

"Duật ca."

Hà Duật nhăn mặt. "Đừng gọi tôi bằng cái tên đó."

Giữa hai người họ đã không còn quan hệ, hôn cũng đã sớm ly, đường ai nấy đi, không có Duật ca hay Giai muội muội gì ở đây hết.

Liêu Giai hít sâu một hơi, nhìn y với ánh mắt của kẻ lạc đường tội nghiệp.

"Tôi mang thai rồi."

Hà Duật:"..."

Nói với tôi làm gì?

Cũng không phải tôi làm cô mang thai.

Liêu Giai thấy Hà Duật không có phản ứng quá khích liền bước đến nắm tay y, giọng nói có chút run rẩy.

"Chúng ta tái hôn có được không?"

"Vợ của Thiếu Quân không chịu ly hôn, Dao Dao đến bây giờ cũng chưa có tên cha trong giấy khai sinh, con bé đi học sẽ bị người ta cười. Còn đứa bé trong bụng tôi nữa,..."

Hà Duật rút tay ra, vẻ mặt không thể hiểu nổi nhìn cô ta. "Liên quan gì đến tôi, chúng ta đã không còn quan hệ, cô đến tìm tôi chịu trách nhiệm để làm gì?"

"Lý Thiếu Quân đâu? Con của hắn đừng bắt tôi hứng nồi chứ?"

Liêu Giai như đã đến đường cùng, bất chấp mọi người đang nhìn, quỳ xuống trước mặt y.

"Coi như tôi xin anh...vì mấy đứa nhỏ...tái hôn với tôi đi có được không?"

Hà Duật:"..."

Y có cảm giác...Hôm nay, thai phụ trên toàn thế giới sẽ đến tìm y chịu trách nhiệm.

Thứ lỗi, y chỉ là một người vô sinh, không chịu nỗi nhiều niềm vui bất ngờ như vậy.

Hà Duật cự tuyệt, lạnh lùng nhìn Liêu Giai.

"Cô có thai thì ghê gớm quá nha, lúc hai người sung sướng thì không có nghĩ đến chuyện làm ra mạng người sao?"

"Liêu Giai, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi...nên khôn ra một chút. Biết nuôi Dao Dao đã khó khăn thì đừng có mang thai nữa, cô cũng không phải là cái gì của tôi, tôi rỗi hơi đâu mà chịu trách nhiệm với mẹ con các người?"

Nói xong, y mặc cho Liêu Giai quỳ khóc, quyết tuyệt trở về xe, kệ người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ hai người.

...

"Rầm."

Hà Duật bị đè xuống ghế sau, mông bị lột ra trần trụi, kinh sợ quát.

"Bạch Lâm Sâm...anh muốn làm cái gì...chúng ta còn ở ngoài đường đó."

Bạch Lâm Sâm cười lạnh, tháo ra thắt lưng, kéo xuống quần lót màu đen, để lộ cự vật tím sẫm thô thạc còn ngủ yên trong bụi rậm, chậm rãi tiến đến bên tai Hà Duật nói khẽ.

"Duật Duật cũng biết là ban ngày lại cùng người đàn bà khác lôi lôi kéo kéo...thật không ra thể thống gì." Vừa nói, hắn vừa tuốt lộng phân thân thô tráng, rất nhanh nơi đó liền sừng sững đứng lên, cương đến nổi gân xanh, nhìn thập phần dữ tợn.

Hà Duật giãy dụa, tức tối mở miệng mắng.

"Tôi chỉ là vô tình gặp lại cô ta, chúng tôi đã sớm chia tay, là cô ta mặt dày bám lấy tôi."

Bạch Lâm Sâm không tin, hắn biết Hà Duật là một trái ớt nhỏ trăng hoa, Liêu Giai xinh đẹp như vậy muốn nối lại tình cũ, lẽ nào y không đồng ý.

"Tôi nghe rồi, Duật Duật đúng là đồ tra nam. Làm người khác mang thai rồi rũ bỏ trách nhiệm, phải thiến đi trái ớt nhỏ này đi nó mới không gây hoạ nữa."

Hà Duật chưa kịp kêu oan, đã bị một thọc của hắn làm cho nghẽn lại hô hấp, hai mắt mở to, nước mắt ồ ạt thi nhau chảy ra.

"Đệt mợ nhà anh Bạch cẩu...tôi đã nói là tôi không có gì với cô ta...ô ô..."

"Đừng...đừng...má nó...hức...sâu quá rồi...sâu quá...tôi chịu không nổi."

Bạch Lâm Sâm không nghe người giải thích, nâng lên mông của người dưới thân, hạ thể điên cuồng trừu dập nghe bạch bạch.

"Duật Duật là đồ dối trá, đã hứa là sẽ không gặp lại người cũ."

Hà Duật nước mắt tán loạn, cắn chặt hàm răng ngăn tiếng khóc thoát ra khỏi miệng nhưng không thành.Y bị đâm đến rớt đi mắt kính, cả cơ thể sắp bị đâm bay ra ngoài xe.

Hậu huyệt không ngừng bị một cây dương căn cực lớn đâm thọc, còn là đâm đến tận cùng, quy đầu to lớn hung hăng đụng vào khoang sinh sản bị thoái hoá khiến y giật nảy người hét lên.

"Đau quá...đau quá...tên điên này."

"Dừng lại...hức...ô...ô có nghe thấy không?"

Bạch Lâm Sâm đưa tay nâng gương mặt tuấn tú kia lên, vươn ra đầu lưỡi thô nhám, thô bạo mà mút lấy vật nhỏ run rẩy nấp bên trong khoang miệng thơm tho, ngăn chặn tiếng khóc bất lực của Hà Duật.

Hắn phải dạy cho trái ớt nhỏ một bài học.

Người này cứ thấy hắn nhún nhường liền sẽ lấn tới. Còn dám đi tìm đàn bà, thật quá quắt.

Hạ thể hai người điên cuồng dây dưa hồi lâu, chiếc xe thể thao đậu ở góc khuất không ngừng rung lắc.

Bạch Lâm Sâm chịch Hà Duật đến sắp tắt thở, không biết có phải vì ở ngoài đường quá kích thích hay không nên hắn có cảm giác muốn ra sớm.

Hà Duật đột nhiên nức nở, ôm cánh tay cường tráng của hắn cầu xin.

"Đừng...đừng có tạo kết...khoang sinh sản của beta...không có..mở được...tôi chết mất".

Bạch Lâm Sâm nào nghe lấy, hai mắt đỏ ngầu giữ chặt lại cái eo trắng nõn không ngừng loay hoay, quy đầu hung hăng phá khai khoang sinh sản, giác mút phía trên bám chặt vào vách thịt, điên cuồng phun ra tinh dịch đặc sệt.

Hà Duật bị hắn bắn nhiều đến mức bụng hơi phồng lên, hai chân không ngừng run rẩy, khoé miệng chảy ra nước miếng, thần trí như sắp bay mất rồi.

Khốn kiếp.

Y vô tội mà.

Đau quá.

Khoang sinh sản của beta vốn bị thoái hoá, không quen tiếp nhận dương cụ cực lớn của Alpha. Một khi đã phá khai thì sẽ có chuyện, mặc dù không thể mang thai tự nhiên nhưng cơ thể cũng sẽ trở nên thay đổi, có xu hướng dùng phía sau để đạt được khoái cảm hơn phía trước.

Đây chính là mục đích của Bạch Lâm Sâm.

Hắn muốn cho Hà Duật trở nên phụ thuộc vào hắn, không còn đi "ăn" bậy bạ bên ngoài nữa.

Hà Duật đau đến nhịn không nổi khóc rống, tan vỡ mà mắng.

"Tôi không có...tôi không có làm Liêu Giai mang thai...tôi bị vô sinh...làm người khác có thai thế nào được...ô...ô"

"Đồ chó này...anh có nghe đoạn sau chưa ...hức...ô...ô...tôi đau quá...đi ra ngoài."

Bạch Lâm Sâm sửng sốt, vẻ mặt không thể tin được nhìn trái ớt nhỏ khóc đến thở không nổi, vẻ mặt Hà Duật đỏ bừng trông cực kỳ đáng thương liền luống cuống đem người ôm lên.

"Duật Duật...em nói là thật sao?"

Hà Duật gục đầu trên vai hắn, ủy khuất gào to.

"Thì tôi bị vô sinh đó...vợ cũ của tôi không thích tôi nên theo thằng đàn ông khác...anh hài lòng chưa? Đồ chó chết...không chịu nghe kỹ đã động tay động chân...tôi đau chết mất...lấy nó ra...lấy ra ngoài mau."

Bạch Lâm Sâm nghe y vừa khóc vừa kể lể như vậy đã hiểu phần nào, hơi hối hận, ngập ngừng hôn lên gương mặt của y tỏ vẻ ăn năn.

"Nếu thật là vậy...cho anh xin lỗi trái ớt nhỏ..."

Hà Duật nắm chặt tay, nước mắt ồ ạt thi nhau chảy xuống, không ngừng la hét. "Lấy nó ra mau...đau chết tôi rồi."

Xin lỗi cc.

Bạch Lâm Sâm khó xử, đem người ôm chặt hơn." Bây giờ rút ra là em sẽ bị thương đó."

Quá trình tạo kết mất chừng mười phút mới xong. Khi hai người tách ra, dưới thân Hà Duật đã là một mớ hỗn độn.

Y giận đến mặt mày đỏ bừng.

Trước mặt Bạch Lâm Sâm lại phải cạy ra nỗi đau chôn giấu bấy lâu nay.

Tự tôn đều mất sạch hết rồi.

Hà Duật nhịn không được, đưa chân đạp Bạch Lâm Sâm xuống xe, không để hắn kịp hồi hồn đã lái xe đi.

Đến lúc Bạch Lâm Sâm tỉnh ra thì chiếc xe thể thao đã phóng đi được một đoạn.

Hắn thầm kêu rên trong lòng.

Toi rồi!

Trái ớt nhỏ trông có vẻ giận lắm.

Một người đi vào hẻm đổ rác thấy hắn tồng ngồng như vậy liền không khỏi há hốc mồm, kinh sợ đánh rơi cả túi rác.

Bạch Lâm Sâm đang bực bội, giận cá chém thớt quát.

"Nhìn cái gì? Chưa thấy chim bự bao giờ sao? "

Người đàn ông tưởng gặp phải biến thái, nhìn cái đống bự chảng kia liền thấy phía sau đau rát, vội vàng lấy tay che mông, hoảng loạn chạy ra khỏi hẻm.

Cứu.

Cứu mị với.

Có biến thái.

_________
alt
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc