Khương Lãng nằm ngã ra giường, một tay với đầu của Mộ Dung Hi hôn đắm đuối. Mộ Dung Hi đang trần trụi ngồi trên người y với dải bịt mắt. Khương Lãng vẫn nhiều hơn Mộ Dung Hi một lớp y phục mỏng, nhưng do Mộ Dung Hi từng xuất ra trong tư thế này nên lớp y phục đã bị nhiễm bẩn dịch thể, từng mảnh nhăn nhúm có chút dính sát vào nhau.
Khéo nhận ra Mộ Dung Hi không được tập trung như mọi lần, Khương Lãng hơi bất mãn. Y cố tình vừa hôn vừa cắn vào lưỡi Mộ Dung Hi. Một Dung Hi đau điếng người dứt khỏi nụ hôn, hỏi: “Sao lại cắn ta?”
“Hi nhi, ngươi đang lơ đễnh. Ta ghét nhất là ở trên giường cùng với một kẻ lơ đễnh.”
Mộ Dung Hi kêu gào trong lòng. Làm sao hắn không lơ đễnh cho được? Đây là cung của Giả quý phi. Thánh thượng có thể đến bất cứ lúc nào để ôn lại kỷ niệm về mẫu thân. Hắn không biết người ở trước mặt là ai, có địa vị tôn quý bao nhiêu, nhưng tôn quý hơn nữa cũng không thể đấu lại thánh thượng cao cao tại thượng kia. Hắn rất muốn mở miệng hỏi chúng ta có thể nào đổi địa điểm không? Nhưng mà nếu hắn hỏi, cái đầu của A Phúc sẽ khó giữ vì dám tiết lộ cho hắn biết về Giả quý phi.
“Ta xin lỗi.” Mộ Dung Hi thều thào. Khương Lãng ôm eo hắn: “Muốn biết khuôn mặt của ta trông ra sao không?”
Mộ Dung Hi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Muốn!”
“Vậy phải xem thử biểu hiện của ngươi có đủ tốt không?” Khương Lãng đem nhục bổng kéo gần hậu huyệt hắn nhưng không động đậy. “Hi nhi, tự ngươi vào đi.”
Mộ Dung Hi thảng thốt kêu lên: “Ta sao?”
Khương Lãng cắn vào vành tai Mộ Dung Hi day day rồi đánh mông hắn: “Mau lên. Nếu để ta tự vào thì ngươi sẽ rất thảm đấy.”
Mộ Dung Hi lúng túng đặt một tay lên ngực Khương Lãng, tay còn lại lần mò đến nhục bổng y, nhắm mắt thẹn thùng nhét nó vào hậu huyệt.
Khương Lãng khen ngợi: “Phải rồi, vào sâu nữa. Hi nhi có thể làm rất tốt mà.” Rồi lại tiếp tục hôn hắn, sẵn tiện giúp hắn đẩy eo xuống. Ban đầu, Khương Lãng còn vừa nhấp vừa hôn, sau khi hôn đủ thì ngừng nhấp, động viên Mộ Dung Hi: “Hi nhi, đến phiên ngươi thể hiện rồi.”
Đang cuồng nhiệt mà phải dừng lại giữa chừng, đương nhiên không thể làm Mộ Dung Hi thỏa mãn. Mộ Dung Hi mở mắt, khó khăn cử động mông lên xuống. Khương Lãng ngửa đầu ra tận hưởng: “Dùng lực hơn nữa. Ngươi thế này còn lâu mới khiến ta ra được.”
Mộ Dung Hi đẩy nhanh nhịp độ hơn một chút. Ở tư thế đáng xấu hổ này, Mộ Dung Hi cảm nhận được rõ ràng hơn bao giờ hết độ to lớn nhục bổng của y, đặc biệt là khi nhấn xuống, đau thốn đến tận tràng bích. Tuy nhiên, bao nhiêu đau đớn là bấy nhiêu khoái cảm. Mộ Dung Hi dần dần không còn nghĩ được gì nữa, liều mạng mà giãy giụa trong khoái cảm tuôn trào.
“A…a…” Mộ Dung Hi không kìm chế được. Hắn bấu tay vào ngực Khương Lãng, hạ thân đang co giật dữ dội.
“Một chút nữa…” Khương Lãng nhăn mặt, sắp đạt được đỉnh điểm. “Thêm một chút nữa…”
Sóng lưng Mộ Dung Hi tê rần. Cỗ nhiệt khí của Khương Lãng đang run bần bật trong người hắn. Dưới ma lực của dục vọng thúc giục, hắn quên hết những chuẩn mực luân thường, cuồng dại bám víu vào cỗ nhiệt khí kia, tăng thêm co bóp để nó kịch liệt phóng ra. Dịch thể dù đã vào rất sâu vẫn lội ngược dòng chảy lại giường. Khương Lãng phì cười, cảm giác này không tệ.
“Hi nhi, xem ra ngươi rất có tiềm chất quyến rũ ta.”
Mộ Dung Hi vật vã ngã ra như cái xác trên ngực Khương Lãng: “Cho ta…cho ta…xem mặt ngươi.”
“Đêm vẫn chưa tàn, ngươi vội gì? Huống hồ, ta vẫn chưa thỏa mãn lắm.”
“Bảo bối của ta, ngươi thật muốn nhìn thấy ta như vậy?”
“Ân…A….a….” Mộ Dung Hi đã chấp nhận mất hết sỉ diện để làm loại chuyện kia, đương nhiên là vì muốn thấy cho bằng được khuôn mặt y.
“Lẽ nào…” Khương Lãng không ngừng chuyển động, hơi nâng mặt Mộ Dung Hi lên, luồn tay vào miệng hắn âu yếm vuốt lưỡi hắn: “Thích ta rồi sao?”
Mộ Dung Hi hai mắt đẫm đầy hơi sương, yết hầu run run. Thích rồi! Hắn thật sự đã thích người này rồi. Nếu không, đối với kẻ vừa bắt cóc vừa cưỡng bức hắn, không có lý do gì hắn lại khao khát được y chạm vào đến nỗi vứt bỏ cả lý trí và đạo đức.
“Ân!” Mộ Dung Hi lấy hết can đảm thừa nhận. Nhưng phũ phàng thay, đáp trả lại hắn là một tiếng cười lạnh lẽo của Khương Lãng, lạnh đến mức khiến tâm can hắn nát nhàu.
Đang lúc Mộ Dung Hi chưng hửng nụ cười kia có ý nghĩa gì, là thấy chơi đùa với hắn rất vui hay khinh thường hắn tỏ bày, thì Khương Lãng bỗng đẩy người hắn ngồi thẳng lại.
“Hi nhi, đừng nói thích ta quá sớm. Nếu ngươi biết ta là ai, ngươi sẽ hối hận. Nhưng mà, có lẽ ngươi cũng không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.”
Khương Lãng cắn vào yết hầu hắn, nói như răn đe: “Hi nhi tội nghiệp, ngươi là của ta.”
Mộ Dung Hi không hiểu được thái độ lúc lạnh lúc nóng này, lại không thể cất tiếng hỏi được vì cử động cổ là sẽ bị hàm răng của Khương Lãng tổn thương. Hắn đành đem tất cả nghi hoặc chôn xuống. Người này nhiều lần khẳng định hắn thuộc về y, nghĩa là y vẫn muốn có hắn, hắn có nên lý giải như thế không? Miễn là y muốn có hắn, lòng hắn đã mãn nguyện lắm rồi, không dám cầu mong gì khác nữa.
Khi Khương Lãng buông tha thân thể Mộ Dung Hi, trời đã bước qua buổi bình minh. Hôm nay Khương Lãng không cần thượng triều. Y nán lại ngắm nhìn Mộ Dung Hi ngủ rồi khoác hờ một tầng áo mỏng bước đến cửa sổ đẩy ra. Ánh nắng trong vắt như sương mai. Những nhành hoa tử đằng nhẹ nhàng đung đưa theo gió, hương thơm dìu dịu lay động lòng người. Một ngày cũng giống như thế này mười tám năm trước, một ngày trời trong nắng đẹp, y muốn rủ mẫu hậu đi ngắm hoa tử đằng thì bị các thái giám ngăn lại. Y không hiểu lý do đến hỏi phụ hoàng. Phụ hoàng nói mẫu hậu y thần trí bất minh, để tránh tổn hại y nên tạm thời bị đưa đến Triều Dương cung, đợi khi bà bình phục thì sẽ được đón về. Y có cầu xin thế nào người cũng không đổi ý, còn giao y lại cho hoàng hậu nuôi dưỡng.
Hoàng hậu đối xử với y rất tốt, nhưng dù gì bà cũng không phải mẹ ruột y nên đám người hầu thường có lời qua tiếng lại dèm pha y. Y đợi một năm, hai năm, ba năm rồi lại đợi. Đợi từ khi còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện đến khi trở thành trữ quân vẫn không thể gặp lại mẫu hậu y. Một đêm của sáu năm trước, mẫu hậu y thắt cổ qua đời tại chính Triều Dương cung này. Rốt cuộc thứ y đợi được chỉ là một cái xác. Y xin gặp mặt bà lần cuối nhưng phụ hoàng lo sợ y chứng kiến rồi sẽ u uất thành bệnh nên tàn nhẫn gạt bỏ yêu cầu ấy. Y uống say làm loạn, một mình múa kiếm trong ngự hoa viên, nộ khí công tâm không làm chủ được đường kiếm, tổn thương chính cánh tay trái của mình. Y nằm vật vờ ra, không thiết nghĩ gì nữa. Y biết với vết thương cỏn con này, y sẽ không chết nổi, nhưng phụ hoàng biết được chắc chắn nổi giận, cũng có khi sẽ hoài nghi về tư cách trữ quân một nước của y. Có điều, y không muốn quan tâm đến, ít nhất là trong giờ phút bi thương ấy.
Tuy nhiên, vào lúc y tuyệt vọng nhất, một con cừu non ngơ ngác đi lạc đã xuất hiện. Con cừu non hoàn toàn không biết y là trữ quân, vẫn xé rách tay áo băng bó lại cho y, còn khuyên y mau chóng đến gặp thái y vì băng bó thôi mà không có thuốc thì vẫn chưa đủ tốt. Mẫu hậu y vừa ra đi, con cừu non này lại đến. Hơn là nhân duyên, đó giống như một món quà kỳ diệu mà mẫu hậu gửi gắm lại trần thế cho y. Y nhất kiến chung tình, cứ vậy mà chìm đắm không lối thoát.
Một năm sau đó, phụ hoàng băng hà, y chính thức kế thừa đại thống, lập tức đem chuyện của mẫu hậu điều tra cặn kẽ. Thì ra năm đó người tỷ muội thân thiết mà mẫu hậu tin tưởng Lân phi ganh tị bà ân sủng tột cùng, lại còn sinh được hoàng tử, đã bỏ thuốc độc vào trầm hương bà dùng mỗi ngày. Dần dà, bà mắc bệnh hoang tưởng, luôn nghĩ có người ám hại mình. Lần trở nặng nhất đã đâm phụ hoàng rồi tự đâm bản thân. Tuy hai người đều bị thương không sâu nhưng phụ hoàng liền đem bà đưa đến lãnh cung. Lân phi bị ban rượu độc, những ai biết chuyện hoặc có liên quan cũng bị ban chết tránh tạo ra tin đồn thất thiệt làm hoàng cung dậy sóng. Y còn muốn điều tra thêm nữa, xem thử Lân phi một mình tự làm tự chịu, hay còn có kẻ khác đứng sau xúi giục, nhưng người chết như nến tắt, không cách nào lần ra manh mối.
Trước khi thái hậu lâm chung, bà đã tiết lộ một sự thật khủng khiếp với y. Bà nói tiên hoàng từng có rất nhiều hoàng tử, nhưng đa phần đều bệnh chết từ nhỏ, chỉ còn mỗi ngũ ca, lục ca, và y là khỏe mạnh trưởng thành. Ngũ ca không để tâm đến vương vị, chỉ thích ngao du hải hồ. Lục ca tuy có lòng tham hoàng quyền lại không đủ thông minh. Bởi vậy, bà đã đặt rất nhiều kỳ vọng lên người y. Bà xúi giục kẻ mù quáng như Lân phi hãm hại mẫu hậu y, đoạt lấy quyền được nuôi dưỡng y. Tuy rằng kế hoạch thành công mỹ mãn, nhưng lại khó thoát khỏi sự dày vò lương tâm. Sở dĩ bà thú nhận hết với y là muốn được giải thoát khỏi nghiệp chướng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Bà còn nói vô luận mục đích ban đầu là xấu xa, nhưng bà cũng có tình cảm. Nuôi dưỡng y nhiều năm như vậy, bà đã thật lòng xem y như con trai ruột của mình. Y càng nghe càng lạnh lòng. Lợi dụng thì chính là lợi dụng, khiến mẫu tử y phân ly cũng là thật, nào có cái lý chỉ vài câu nói yêu thương y thật lòng là xóa bỏ được? Do đó, vào đêm bà nhắm mắt xuôi tay, y đã không thèm đến tiễn đưa. Lễ tang của thái hậu diễn ra long trọng đúng nghi thức hoàng tộc, lại tuyệt nhiên không có sự đau lòng của kẻ làm đế vương.
Mộ Dung Hi chập chờn tỉnh dậy. Hắn tưởng Khương Lãng đã đi rồi nên tháo dây bịt mắt ra, thập phần kinh ngạc khi thấy có bóng lưng nam tử đang đứng gần cửa sổ.
“Cửu lang, ngươi chưa đi sao?”
“Trễ một chút nữa mới đi. Ta có thể cùng ngươi dùng bữa.” Khương Lãng quay đầu lại. Ánh nắng ấm áp đang phản chiếu lên khuôn mặt ôn hòa trầm tĩnh và khí độ bất phàm của y. Mộ Dung Hi nấc cụt, tim đập thình thịch. Thì ra khuôn mặt của người mà hắn thích chính là như vậy.
Khương Lãng tiến gần. Mộ Dung Hi càng nấc cụt nghiêm trọng hơn. Khương Lãng rót cho hắn ly nước, cười giễu: “Khuôn mặt ta đáng sợ vậy sao? Dọa ngươi một phen?”
Mộ Dung Hi uống hết ly nước, nấc cụt thêm đôi lần thì bình thường trở lại, chầm chậm lắc đầu. Đó là một khuôn mặt rất đẹp a!
Khương Lãng giữ đúng lời hứa, dùng bữa xong với Mộ Dung Hi mới rời đi. Tuy rằng không có buổi thiết triều nhưng y vẫn cần gặp mặt riêng các quân cơ đại thần bàn bạc chút việc, cũng không thể lưu luyến quá lâu.