https://truyensachay.net

[Đam Mỹ] Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 1

Trước Sau

đầu dòng
"Có một dị tộc giữa các cậu."

Sau khi nghe thấy những lời này, rốt cuộc Diệp Ngọc Tinh cũng lấy lại được quyền khống chế cơ thể mình, cậu ngơ ngác chuyển động đầu, sau một khoảng thời gian ngắn sợ hãi và mất tự chủ thì rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Cậu sống đến 20 tuổi, lần đầu tiên trải qua sự kiện siêu nhiên, không ngờ nó lại hoành tráng như vậy.

Khi đang ngồi học trong lớp, cậu chợt bị dịch chuyển đến một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cơ thể còn không thể động đậy. Cậu đếm một chút, trong phòng còn 7 người khác gặp phải chuyện này giống y như mình, điều này cũng an ủi cậu được phần nào.

Sau khi giọng nữ lạ lùng đó nói xong câu đầu tiên, một tấm thẻ đen lập tức xuất hiện lơ lửng trong không trung trước mặt mọi người.

Diệp Ngọc Tinh đã phải cố hết sức để kiềm lại bản năng của mình, mới không có phát ra tiếng "wow" trước ma thuật thần kỳ này. Cậu thấy người bên cạnh lấy tấm thẻ xuống mà không có chuyện gì xảy ra, do đó cũng cẩn thận gỡ tấm thẻ trước mặt xuống giống như họ.

Thông tin cá nhân của Diệp Ngọc Tinh được viết trên đó.

Tên họ: Diệp Ngọc Tinh

Giới tính: Nam

Tuổi: 20

Chủng tộc: Con người

Đặc điểm: Tính cách hiền lành trong sáng, sức chiến đấu thấp

"......"

Diệp Ngọc Tinh liếc nhìn đặc điểm của mình được viết trên thẻ, bên cạnh là một khuôn mặt tươi cười thật tươi, cậu mím môi, tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ: Rất tốt, mình là người bình thường.

Nghĩ như vậy, cậu yên tâm ngẩng đầu lên.

Chờ đến khi ai cũng nhìn thấy chứng minh thư của mình rồi, thiếu nữ lại cười hì hì, búng tay một cái, một dòng chữ màu vàng sáng lấp lánh liền xuất hiện trên đầu mọi người, nó viết tên của họ.

"Kế tiếp, hãy tự tìm ra dị tộc trong số các cậu, giành chiến thắng trong trò chơi sẽ nhận được phần thưởng bí ẩn! Mỗi người sẽ có một quyền bỏ phiếu vào lúc 7 giờ tối hàng ngày, những người bỏ phiếu sai cần phải rút thẻ ngẫu nhiên, bỏ phiếu đúng và bỏ phiếu trắng không có hình phạt nào, kết quả của cuộc bỏ phiếu sẽ dựa theo đa số, nghĩa là chỉ khi có ít nhất năm người chọn đúng phương án thì mới có thể rời khỏi trò chơi! Xin đừng chơi thụ động nha~ Chúc các cậu chơi game vui vẻ!"

Nói xong câu đó, giọng nói cũng biến mất trong phòng.

Bảng tên màu vàng trên đầu mọi người tỏa sáng hơn một phút mới chịu biến mất, người đàn ông ngồi bên tay phải Diệp Ngọc Tinh chửi thề một câu, sắc mặt khá khó coi.

Diệp Ngọc Tinh nhìn xung quanh, trong căn phòng to lớn đặt 8 cái ghế dựa, sắc mặt của ai cũng không được tốt lắm.

Mãi đến khi chữ vàng trên đầu tan ra như bụi vàng và biến mất trong không khí, thì sau một hồi yên lặng, một người đàn ông đeo mắt kính ôn hòa nói:

"Xem ra, chỉ có tìm được dị tộc giữa chúng ta, chúng ta mới có thể trở lại cuộc sống bình thường."

Diệp Ngọc Tinh nghiêng đầu, nhớ ra người đàn ông này tên là Tả Khâu. Anh đeo một cặp mắt kính gọng nhỏ viền vàng, nở nụ cười ôn hòa lễ độ, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, khuôn mặt anh lộ ra một vầng sáng vàng nhạt nhòa, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác gần gũi.

Nhưng rõ ràng cảm giác gần gũi này không thể nào làm cho người ngồi bên trái anh rung động.

Hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, phản ứng đầu tiên của Diệp Ngọc Tinh là hơi há miệng ngửa đầu nhìn hắn.

Người đàn ông này...... Cao quá.

Diệp Ngọc Tinh đoán chắc hắn phải cao một mét chín gần hai mét, hình như là con lai.



Moore bực bội vò mái tóc nâu của mình, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét sâu vì không vui mà cau mày, hắn đá ghế một cái:

"Tôi không rảnh để chơi loại trò chơi này! Muốn chơi thì mấy người tự mình chơi đi."

Nói rồi hắn mở cửa phòng bước ra ngoài, bên ngoài là hành lang tối om không một ánh đèn.

Diệp Ngọc Tinh chớp chớp mắt, căn phòng này dường như nằm trong một lâu đài cổ, tấm thảm màu đỏ mềm mại bao phủ mọi ngóc ngách trong phòng, tám chiếc ghế đẹp đẽ quý giá được bày rải rác thành một vòng tròn, chiếc đèn chùm lớn trên đầu tỏa ra ánh sáng vàng, chiếu vào mặt mọi người.

Sau khi Moore rời khỏi, một số người cũng rời khỏi theo.

Diệp Ngọc Tinh hơi do dự, cũng không ra ngoài theo bọn họ. Cậu rất nhát gan, sợ bóng tối bên ngoài.

"Em bao nhiêu tuổi?"

Diệp Ngọc Tinh quay đầu, người đặt câu hỏi cho mình là cô gái duy nhất ở đây. Cô ấy có làn da trắng ngần, mái tóc màu rượu vang đỏ xoăn dài như rong biển luôn rũ xuống trước ngực.

Sắc mặt của Diệp Ngọc Tinh hơi đỏ lên, lắp bắp nói:

"Hai...... Hai mươi."

Trời ơi, cô ấy hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng về phụ nữ của mình.

Cô gái gật đầu, môi đỏ hơi cong lên:

"Xin chào, bé đáng yêu, tôi tên Percy."

-

Diệp Ngọc Tinh lén lút nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp đang đi bên cạnh mình, quả thực không thể tin được những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Một tiếng trước, cậu đang ngồi học trong lớp, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, cậu đã xuất hiện ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Cuộc sống trong 20 năm qua của cậu rất bình thường, lại không ngờ rằng vào ngày sinh nhật thứ 20, cậu lại gặp phải một sự kiện siêu nhiên khó tin như vậy.

Một mặt, cậu cảm thấy sợ hãi và không biết làm sao, nhưng mặt khác......

"Ngọc Tinh, em có muốn ở chung phòng với tôi không?" Percy mỉm cười, hỏi cậu bằng giọng nói dễ nghe.

Diệp Ngọc Tinh sắc mặt ửng hồng, lắp bắp nói:

"Cái này...... Cái này không ổn đâu." Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sao được.

Percy chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của cô có màu vàng nhạt, giống như có thể phát sáng vậy, cô nhẹ giọng nói, lông mi thật dài rũ xuống, trông có chút yếu đuối:

"Có gì không ổn đâu, Ngọc Tinh, tôi ở một mình thấy hơi sợ."

Diệp Ngọc Tinh nghe thấy những lời này, sự nam tính liền trào dâng trong lòng, cậu lập tức gật đầu, trông giống như một bé hamster đang phồng má vậy.

Percy nhìn mái tóc đen xoăn nhẹ và gò má mềm mại của cậu, môi đỏ khẽ cong, nở một nụ cười quyến rũ:

"Vậy thì quá tốt rồi."

Diệp Ngọc Tinh đi theo Percy đến căn phòng có viết tên cô ấy, cảm thấy hơi e dè. Đây là lần đầu tiên cậu vào phòng của một cô gái đấy, vả lại còn là một cô gái đẹp tựa nữ thần như Percy.



Cậu quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Percy, có lẽ vì là con lai, Percy có vóc dáng cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp, toát ra vẻ đẹp vừa kiên cường mạnh mẽ vừa trưởng thành, giống như một bông hồng đỏ đang nở rộ vậy.

Sau khi tắm rửa sơ, hai người quần áo ngay ngắn lên giường, nằm cách nhau một khoảng cách.

Diệp Ngọc Tinh đỏ mặt vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nói:

"Percy, chị nói xem dị tộc sẽ là thứ gì đây? Sẽ là quỷ hút máu, cương thi gì đó sao?"

Percy nghiêng người, nhìn đôi mắt to đen láy của Diệp Ngọc Tinh, y đưa tay sờ vào khóe mắt cậu, nhận thấy Diệp Ngọc Tinh khẽ run lên, liền mỉm cười nói:

"Có lẽ là vậy, nhưng chúng ta đều là người thường mà, đúng không?"

Mắt Diệp Ngọc Tinh sáng lên, cậu gật đầu để mặc cho Percy cầm tay mình, có chút thẹn thùng. Cậu cảm thấy mình chính là người may mắn khi bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, cậu đã gặp được nữ thần bình minh của mình rồi!

Cậu và Percy chúc nhau ngủ ngon xong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

-

Hôm sau vừa mở mắt ra, Diệp Ngọc Tinh đã ngơ ra, không dám cử động một chút nào, sợ không cẩn thận đụng vào ngực Percy, cậu thế mà lại lăn vào trong ngực Percy!

Cậu mở to mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Percy.

Percy đang chìm trong giấc ngủ say, khuôn mặt không có chút cảm xúc nào trông có chút lạnh lùng, nhưng điều này vẫn không làm mất đi vẻ xinh đẹp động lòng người của cô. Lông mi của Percy run lên, Diệp Ngọc Tinh vội vàng nhắm mắt lại trước khi cô mở mắt ra.

Diệp Ngọc Tinh nhận thấy gò má của mình bị chạm nhẹ vào, theo sau là một giọng nói trầm thấp dễ nghe:

"Chào buổi sáng, Ngọc Tinh."

Gò má của Diệp Ngọc Tinh lập tức trở nên đỏ bừng, cậu mở mắt ra, giả vờ như vừa tỉnh ngủ:

"Sớm, chào buổi sáng! Percy."

Thế nhưng kỹ thuật diễn này rõ ràng là quá kém cỏi, điều đáng xấu hổ hơn là cậu cảm nhận được phản ứng sinh lý vào buổi sáng của mình đang chọc thẳng vào eo Percy, cậu ưỡn người như con tôm luộc, vội vàng đứng lên, hy vọng Percy không phát hiện phản ứng xấu xa này của mình.

Nhưng rõ ràng là lời cầu nguyện này không có thành công, Percy chớp chớp mắt:

"Cần tôi giúp em không?"

"Không cần!"

____ ____ ____

Đôi lời từ tác giả:

Ngôn ngữ phổ biến mặc định là tiếng Trung, tôi không muốn mất thời gian giải thích tại sao người nước ngoài cũng nói tiếng Trung.

Đây không phải là vô hạn lưu giải câu đố, tôi không thông minh như vậy, tôi chỉ muốn viết "sẽ" cho vui thôi.

Những ai cảm thấy hứng thú với cốt truyện thì có thể thử đoán xem người nào là dị tộc nha. (tuy rằng tôi đã tiết lộ gần hết trên WB rồi or2)

- Hết chương 1-
alt
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc