Ngày thứ hai, Vũ Văn Quân Quyết liền mua một chiếc mã xa đắt tiền, Tác Tây lái xe, mấy người chậm dãi thong thả trở về Hoàng thành.
Mã xa này rộng rãi hơn so với cái trước. Tuy bên trong xe không có giường nhưng cũng có một tấm thảm giày, phía trên còn có hai chiếc gối cùng một cái chăn mỏng gấp gọn gàng, coi như ngủ qua đêm trên mã xa cũng không thành vấn đề.
Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư ngồi trên thảm, tựa lưng vào gối, một góc khác bên trong xe trang trí một chiếc tủ nhỏ Tác Tây đang chuẩn bị điểm tâm, hoa quả. Vén rèm cửa lên, một bên ngồi dựa vào mã xa ăn trái cây trò truyện, một bên ngắm nhìn cảnh đẹp mùa xuân bên ngoài cửa sổ, đúng là cảnh đẹp ý vui. Đương nhiên, nếu như có thể bỏ qua dáng vẻ mặt dày mày dạn theo tới của Mặc Sĩ Thịnh.
Mặc Sĩ Thịnh lần này suất cung một là vì muốn tìm Vũ Văn Quân Quyết đòi một lời giải thích, hai chính là muốn bắt cóc tổng quản của Vũ Văn Quân Quyết. Mặc Sĩ Thịnh có nhiều thời gian đương nhiên là lấy lí do khách khứa yêu cầu cùng nhau về Hoàng cung. Tác Tây muốn lái xe, hắn cũng sẽ không cưỡi ngựa một mình mà cùng ngồi chung với Tác Tây ở phía trước lái xe ngựa, không hề để tâm đến thân phận cao quý của mình.
Rời khỏi Khúc thành ắt phải đi qua khu rừng kia, lúc này đã chạng vạng, Tác Tây liền ngừng lại ở lối vào rừng cây, quay vào phía trong xe hỏi ý kiến của Vũ Văn Quân Quyết: “Chủ tử, phía trước là rừng cây, chúng ta nên tiếp tục đi hay dừng lại qua đêm ở đây?”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư đã ngủ trong lòng, lấy chăn mỏng phía góc trong đắp lên cho hắn. Liếc nhìn ngoài cửa sổ, nơi này không có người ở, tuy là ngày xuân, phong cảnh bên ngoài một mảnh lục sắc của lá cây tràn đầy sức sống. Ở đây cũng xem như một mảnh đất hoang, may mắn bên cạnh có một con sông có thể cung cấp thức ăn cho bữa tối hôm nay, lưu lại ở đây qua đêm an toàn hơn so với ở trong rừng.
“Qua đêm ở đây, thuận tiện bắt lấy vài con cá nướng lên ăn đêm.”
Tác Tây lĩnh mệnh, lái mã xa đến một gốc cây đại thụ bên cạnh, lại múc ít nước cho ngựa uống, lúc này mới đi nhặt một vài cành cây to đi bắt cá.
Mặc Sĩ Thịnh thấy người thương bị Vũ Văn Quân Quyết sai bảo, trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là chọn nhánh cây cùng Tác Tây bắt cá.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn thấy màn này qua cửa sổ, không khỏi cong khóe miệng, lập tức cúi đầu hôn lên trán Tử Thư, dịch chăn cho Tử Thư, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bụng hắn giúp hắn ngủ yên.
Trong sông có không ít cá, Tác Tây không bao lâu cũng cắm xuống một con cá rồi ném lên bờ. Hoàng đế Mặc Sĩ Thịnh nào có trải qua hoàn cảnh như thế này bao giờ, nhìn cành cây trong tay ngây người, hồi lâu mới chịu dằn giọng nói: “Ngươi ở nơi này bắt cá vì bọn họ, bọn họ lại ngồi ở trong xe ngựa nghỉ ngơi, ngươi hà tất lại tự làm khổ mình?”
Mặc Sĩ Thịnh đột nhiên nói những lời nói không thể giải thích được, Tác Tây cảm thấy rất khó hiểu, kỳ quái nhìn hắn, “Đây là chức trách của ta, tại sao Hoàng đế Mặc Sĩ lại nói như vậy? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi có thể thuê một chiếc mã xa ngồi nghỉ ngơi.”
Mặc Sĩ Thịnh nhíu mày, thấp giọng nói: “Ta không có ý tứ này, chỉ là…Không nỡ ngươi mà thôi.”
Tác Tây sửng sốt, không rõ nhìn hắn, cũng không biết có phải mình nghe lầm gì hay không, sau đó thẳng thắn nói: “Đa tạ Hoàng đế Mặc Sĩ quan tâm, kỳ thật chuyện này cũng không tính là gì. Làm thuộc hạ đều không phải chiếu cố chủ tử như vậy sao? Thuộc hạ của ngài cũng không ít, hẳn là ngài hiểu. Trước đây nếu không phải Hoàng thượng cùng Vương gia tuyển ta, ta đến nay cũng chỉ có thể làm một thị vệ. Huống hồ Hoàng thượng cùng Vương gia từ trước đến nay đối với ta như tri kỷ thân nhân vậy, bây giờ công tử lại vô cùng tốt với ta, chiếu cố bọn họ là ta cam tâm tình nguyện.”
Nói xong, Tác Tây mỉm cười, lại tiếp tục bắt cá.
Mặc Sĩ Thịnh lăng lăng nhìn hắn, trong lòng không biết là tư vị gì, có lẽ là hiểu cùng vui mừng! Hắn nói không sai, làm đại tổng quản Hoàng cung, chiếu cố Hoàng thượng là chức trách của hắn, huống hồ hắn cũng nói Vũ Văn Quân Quyết đối xử tốt với hắn, thật sự là mình quan tâm người ta đến loạn rồi. Bất quá người thương mỗi ngày đếu chiếu cố người khác khiến cho hắn rất không thích, sớm lừa về tay mình mới tốt.
Tầm tình tốt lên Mặc Sĩ Thịnh cũng cong khóe miệng, tinh thần tỉnh táo giúp Tác Tây bắt cá.
Tác Tây vội vàng nói: “Việc này ta làm được rồi, Hoàng đế Mặc Sĩ ngài cứ ngồi nghỉ ngơi đi.”
Mặc Sĩ Thịnh lắc đầu cười, tiếp tục cắm cành cây xuống nước bắt cá, cười nói: “Không ngại, khó có dịp xuất cung, thể nghiệm một phen cũng tốt. Tác Tây gọi ta Thịnh, ra khỏi cung rồi nếu cứ kéo theo chữ Hoàng thì thật không tốt.”
Tác Tây lại sửng sốt, ở ngoài cung xưng hô như vậy xác thực không tốt, họ Mặc Sĩ này lại là họ của Hoàng tộc nước Mặc Sĩ, cũng không thích hợp lắm, cân nhắc nhiều lần mới nói: “Vậy làm phiền Thịnh công tử.”
Mặc Sĩ Thịnh khẽ cười, Thịnh công tử? Không sao, so với ‘Hoàng đế Mặc Sĩ’ vẫn êm tai hơn.
Dưới sự nỗ lực của hai người đã bắt được vài con cá, sau đó Mặc Sĩ Thịnh lại giúp Tác Tây nhặt một ít cành cây khô nhóm lửa nướng cá.
Ban đêm mùa xuân vẫn có một chút lạnh, ngồi bên cạnh đống lửa thật ấm áp vui vẻ, nướng cá cũng có hứng thú hơn.
Vũ Văn Quân Quyết sợ Tử Thư một mình ở trong xe không an toàn, liền ở cùng hắn cho tới khi hắn tỉnh ngủ Vũ Văn Quân Quyết mới khoác thêm cho hắn cái áo choàng rồi mới dẫn hắn xuống xe ngồi nướng cá chung với Tác Tây và Mặc Sĩ Thịnh.
Mộ Tử Thư vừa mới tỉnh ngủ còn hơi mơ màng, thấy Tác Tây đang nướng cá liền hứng thú. Trước đây hắn chưa từng trải qua sự tình này, bèn nhận lấy một con cá của Tác Tây hăng hái nướng.
Còn lại một mình Vũ Văn Quân Quyết rảnh rỗi, cũng không gúp bọn họ nướng cá mà chỉ ngồi xem bọn họ, thi thoảng cầm tay Tử Thư một hồi, trong lòng thấy không nỡ.
Sau khi nướng xong ba con cá, vấn đề là, bốn người làm sao chia ba con cá đây?
Tác Tây tự nhiên sẽ không ăn, trong tay công tử có cá, chuyện đương nhiên là đem vật cầm trong tay đưa cho Vũ Văn Quân Quyết, “Chủ tử, nướng xong.”
Vũ Văn Quân Quyết đã quen Tác Tây chiếu cố coi đó là chuyện hiển nhiên nhận lấy, cũng không ăn mà gỡ phần thịt của con cá đưa cho Tử Thư ăn.
Mộ Tử Thư mỉm cười, thăm dò con cá, sau đó cũng học dáng vẻ của Vũ Văn Quân Quyết, đưa cho hắn ăn.
Vũ Văn Quân Quyết đương nhiên không từ chối liền cắn ăn.
Tác Tây nhìn hai chủ tử nhà mình lại vui vẻ ấm áp, trong lòng cũng thỏa mãn vui mừng, cao hứng bắt đầu nướng tiếp con khác.
Người không thoải mái duy nhất chính là Mặc Sĩ Thịnh, thấy Tác Tây nướng cá xong liền đưa cho Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái, lại nhìn thấy hai người kia nùng tình mật ý mà ăn cá, tuy không bị lây nhiễm không khí ấm áp. Nhưng trong lòng vẫn không nỡ để Tác Tây vất vả lâu như vậy lại là vì nướng cho người khác ăn.
“Ngươi ăn.”
Mặc Sĩ Thịnh cuối cùng vẫn đoạt lấy cá mới trong tay Tác Tây, đem cá trong tay mình nướng xong đưa cho hắn.
Tác Tây cầm cá nướng ngẩn người, nhìn Mặc Sĩ Thịnh nói: “Thịnh công tử không cần khách khí, tự mình ăn đi.”
“Không sao, ngươi ăn đi, ta vẫn chưa đói.”
Vũ Văn Quân Quyết nhếch khóe miệng, khó có được hảo tâm nói: “Thịnh công tử lễ độ như vậy, Tác Tây cũng không nên từ chối.”
Hoàng thượng đã nói như vậy rồi, Tác Tây cũng không nỡ từ chối nữa, hào phóng ăn, tuy hắn luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Mộ Tử Thư nhìn Tác Tây cùng Mặc Sĩ Thịnh, không khỏi uốn cong khóe miệng, liếc mắt sang Vũ Văn Quân Quyết, Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn cười cười. Phu phu hai người này đã hiểu mà không diễn đạt bằng lời, biểu tình như vậy khiến cho Mặc Sĩ Thịnh muốn phát điên, lại vẫn trầm mặc nướng cá, không nói năng gì.
Bốn người vừa ăn hết chỗ cá nướng, ngược lại cũng ăn đến bảy phần no nê, ban đêm bỗng nhiên có tiếng âm thanh khác lạ,mấy người đều lập tức cảnh giác.
Mộ Tử Thư không có nội lực, cũng không biết bọn họ đang đề phòng gì, thấy bọn họ đều nghiêm túc, không nhịn được lo lắng, nhưng cũng không dám quấy rối.
Cảm giác được chung quanh có người tới gần, Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, ôm Mộ Tử Thư vào ngực, cảnh giác quan sát bốn phía.
Tác Tây cũng vội vàng đứng dậy che chở Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư. Mặc Sĩ Thịnh ngược lại lúc này cũng không khoanh tay đứng nhìn, đứng dậy cùng bọn họ phòng bị trước sau.
Một trận gió thổi qua, những bụi cỏ chung quanh cọ sát phát sinh ra âm thành aafo ào, trong nháy mắt, hơn mười hắc y nhân phi thân tứ tứ phía ập đến, mỗi người đều cầm kiếm đâm tới, nhất thời dưới ánh trăng một mảnh trắng bạc ánh kiếm.
Tác Tây cùng Mặc Sĩ Thịnh lập tức phi thân chiến đấu với đám hắc y nhân ở một chỗ.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn đám thích khách ép tới gần, nhíu mày, trấn an vỗ về người trong ngực, bỗng nhiên phi thân lên, không đợi mấy người kia phản ứng đã ly khai vòng vây. Hắc y nhân đang định ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Văn Quân Quyết bổ tới một chưởng, nhất thời đem cả đám hắc y nhân đánh bay.
Sau khi nhảy ra khỏi vòng vây, Vũ Văn Quân Quyết che chở cho Tử Thư đi tới cạnh xe ngựa. Một đám hắc y nhân che nơi bị thương, giơ kiếm muốn chém tới phía bọn họ lần nữa. Chưa đi được mấy bước, tám ảnh vệ thoáng chốc hiện thân, bốn người giao chiến cùng đám hắc y nhân kia, bốn người còn lại bảo bộ bên cạnh Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư.
Lạnh mắt nhìn nơi đang xảy ra giao chiến, Vũ Văn Quân Quyết cúi đầu nhìn người trong ngực ôn nhu nói: “Không có chuyện gì, đừng sợ.”
Mộ Tử Thư lắc đầu, nhìn nơi vẫn đang chiến đấu kịch liệt kia, lo lắng nói: “Đây chính là một nhóm thích khách khác mà ngươi nói sao? La ai phái tới?”
Vũ Văn Quân Quyết trấn an vỗ về sau lưng Mộ Tử Thư, cau mày nói: “Còn chưa biết, nhóm người này đối tượng giết là chúng ta, nếu như nhằm vào ngươi thì có thể là do những người trong hậu cung kia phái tới, còn nếu như nhằm vào ta thì khó đoán.”
Mộ Tử Thư hiểu ý tứ Vũ Văn Quân Quyết, hậu cung phi tần không con nối dõi, nếu như Vũ Văn Quân Quyết xảy ra chuyện, các nàng lại không có hoàng tử, không thể nhằm vào mẫu bằng tử quý, mất đi Vũ Văn Quân Quyết thì đương nhiên đồng nghĩa với mất đi tất cả.
“Phải chăng là cung tần trong cung có bất mãn trong lòng?”
Vũ Văn Quân Quyết suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói: “Những người đó đều không có bối cảnh gì, không có khả năng mời được sát thủ lợi hại như vậy, việc này còn phải tra kỹ.”
Địch trong tối ta ngoài sáng, loại thế cục này không khỏi khiến cho Mộ Tử Thư lo lắng trong lòng, lo âu nắm chặt tay Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết trấn an xoa tay hắn, hôn lên trán hắn nói: “Đừng sợ, ta sẽ không để cho ngươi cùng hoàng nhi bị tổn thương.”
Vũ Văn Quân Quyết khẽ cười một tiengs, vỗ người trong ngực cười nói: “Được, còn có ta, chúng ta đều không có việc gì.”
Nhận được sự cam đoan của hắn, Mộ Tử Thư lúc này mới an tâm, lặng lẽ tựa trong ngực hắn.
Võ công của Tác Tây không kém, Mặc Sĩ Thịnh lại càng là cao thủ, còn có ảnh vệ hỗ trợ, cũng không lâu sau thì đám hắc y nhân cũng chết gần hết.
Nhìn số hắc y nhân không còn nhiều, Tác Tây một bên phòng thủ địch, một bên hướng Vũ Văn Quân Quyết nói: “Chủ tử, có cần để lại người sống để thẩm tra không?”
Vũ Văn Quân Quyết liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó nhếch môi tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Đều là mấy tên tử si, hỏi cũng sẽ không có được thông tin gì, bắt bọn chúng cũng sẽ cắn lưỡi tự sát, để bọn chúng tự sát ngược lại tiện nghi cho bọn chúng.”
Thấy vậy, Tác Tây cũng không hề lưu tình nữa.
Mộ Tử Thư nghe Vũ Văn Quân Quyết nói lời tàn nhẫn, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa vặn chạm phải ánh mắt nhu tình của hắ, bất an trong lòng cũng bay đi hết, cong môi ôm lấy nam nhân này.
Mặc kệ nam nhân này vô tình vô tâm như thế nào, đối với hắn đều dùng tình dụng tâm, còn cầu gì nữa?
Vũ Văn Quân Quyết nhìn ánh mắt tin tưởng của Mộ Tử Thư, cũng cong môi, vỗ về lưng hắn, hạ môi xuống trán hắn ấn một nụ hôn.
Không lâu sau, tất cả đám sát thủ đều bị xử lý.
Về việc Mạc Sĩ Thịnh xuất thủ tương trợ, tuy Vũ Văn Quân Quyết biết nhất định là vì có Tác Tây hắn mới làm vậy, nhưng vẫn cảm kích trong lòng, thái độ đối với hắn cũng tốt hơn một ít.
Tác Tây kiểm tra nhóm thích khách, không thu hoạch được gì, lo lăngs nói: “Chủ tử, những người này không biết do người nào phái tới, chúng ta có cần về cung gấp không?”
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, “Không sao, chúng ta vẫn đi theo tốc độ như dự kiến, cũng chỉ vài tên tiểu lâu la, cũng không làm nên trò trống gì.”
Tác Tây gật đầu xác nhận, nhưng trong lòng vẫn để ý chuyện hôm nay, bây giờ công tử đang mang trong mình hai tiểu Hoàng tử, nhất định là không ddể cho kẻ xấu làm bị thương tới công tử.
Gió đêm thổi tới, Vũ Văn Quân Quyết kéo tấm áo choàng lại cho Tử Thư, nghiêng đầu nói với Tác Tây và Mặc Sĩ Thịnh: “Đường đêm lạnh, trong xe còn rộng, hai ngươi cùng vào chung nghỉ ngơi đi.”
Bên trong xe
Rộng rãi, tuy không đủ để bốn nam nhân nằm nghỉ ngơi, nhưng vẫn có thể ngồi.
Tử Thư lắc đầu nói: “Nơi đây không an toàn, tiểu nhân sẽ ở ngoài xe gác đêm.”
Tử Thư ở bên ngoài xe, Mặc Sĩ Thịnh đương nhiên sẽ không chen vào trong xe ngựa ở cùng phu phu bọn họ, “Ta cùng Tác Tây sẽ thay phiên nhau gác đêm, Mộ công tử thân thể yếu, mau vào nghỉ ngơi đi!”
Bọ họ đã nói như vậy, Vũ Văn Quân Quyết cũng không nói thêm gì nữa, lấy áo choàng từ trong bao quần áo đưa cho hai người, rồi cùng Tử Thư trở về xe ngựa.
Tác Tây và Mặc Sĩ Thịnh mỗi người trùm một tấm áo choàng lên, ngồi phía trước xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc Sĩ Thịnh liếc mắt nhìn Tác Tây, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ đi, ta trông coi trước, đến giờ tý ta gọi ngươi.”
Tác Tây nghe vậy cũng trợn mắt lên nhìn Mặc Sĩ Thịnh, với hành vi hắn hạ mình cùng nhau gác đêm mặc dù không hiểu, nhưng ấn tượng với hắn cũng tốt hơn nhiều,, xoa cằm nói: “Được, làm phiền Thịnh công tử.”
Mặc Sĩ Thịnh cười lắc đầu, thấy hắn nhắm mắt nghỉ ngơi mới mỉm cười nhìn khuôn mặt hắn ngủ thật lâu.