Trần Thúc lấy mấy viên đá cho Giang Tiểu Nhạc chườm, anh ra tay độc ác nên cánh tay và trên người Giang Tiểu Nhạc bị quất mấy roi, nổi bật trên da thịt trắng nõn nhìn càng tội nghiệp hơn.
Giang Tiểu Nhạc cũng chẳng kêu đau mà nhìn Trần Thúc chăm chú, thấy anh nhíu mày lộ ra vẻ ảo não mà ngay cả mình cũng không phát hiện, Giang Tiểu Nhạc hết sức vui vẻ.
Cậu nghĩ có chịu thêm mấy roi nữa cũng đáng!
Trần Thúc bị cậu nhìn làm mất kiên nhẫn, tặc lưỡi đập lên đùi cậu rồi nói: "Đừng nhìn nữa, có nhìn ra hoa không mà nhìn?"
Giang Tiểu Nhạc hừ một tiếng rồi lại mím môi cười thầm.
Trần Thúc lườm cậu, cuối cùng nhớ ra chuyện chính: "Được rồi, gọi điện đi."
Giang Tiểu Nhạc chẳng chút do dự cầm điện thoại gọi ngay cho Triệu Tứ. Đêm đã khuya, thật lâu sau Triệu Tứ mới nghe máy, đầu dây bên kia rất ồn ào, có thể nghe thấy phòng karaoke bật một bản tình ca xưa cũ.
Triệu Tứ uống rượu, giọng nói khàn khàn, Giang Tiểu Nhạc gọi một câu "anh Triệu", Triệu Tứ ngẩn ra mấy giây rồi cười nói, "Tiểu Nhạc đấy à, muộn thế này còn tìm anh Triệu làm gì? Tới đây chơi đi! Mày biết chỗ này mà."
Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nói: "Anh Triệu, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Triệu Tứ cao giọng nói: "Có gì để mai nói đi, anh đang bận lắm." Hắn nói đùa làm bên kia cười vang, có người giục Triệu Tứ cúp máy, Triệu Tứ vừa định cúp thì nghe thiếu niên nói: "Anh Triệu, việc anh nói em không làm đâu."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, anh cũng đang nhìn cậu, đá viên tan ra làm ngón tay thon dài ướt sũng. Một tay Giang Tiểu Nhạc cầm điện thoại, tay kia rút khăn giấy, nghiêm túc lau tay cho Trần Thúc rồi nói: "Số 26 ấy, em không đi đâu."
Mấy giây sau, Triệu Tứ rống lên, "Câm hết cho ông, tắt máy đi."
Triệu Tứ đá văng chai bia xuống bàn, hồi lâu sau mới nói: "Không muốn làm —— Được thôi, Giang Tiểu Nhạc, ngày mai tới tìm tao rồi nói rõ ràng trước mặt tao đi."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Được."
Cúp điện thoại, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Trần Thúc nói: "Ngày mai anh đi với cậu."
Giang Tiểu Nhạc lắc đầu: "Em sẽ đi một mình."
Trần Thúc nhớ tới Triệu Tứ, anh không quen gã này nhưng cũng biết hắn có thể tác oai tác quái tới hôm nay cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Trần Thúc nói: "Anh đã ngăn cản cậu nên anh phải đi."
Giang Tiểu Nhạc kiên quyết nói: "Trần Thúc, đây là chuyện của em."
Trần Thúc trầm mặc.
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhịn không được khều ngón tay anh, Trần Thúc rụt lại, Giang Tiểu Nhạc xích tới gần rồi nhỏ giọng nói: "Trần Thúc, anh tốt thật."
Trần Thúc liếc cậu: "Có gì mà tốt."
Giang Tiểu Nhạc rũ mắt cười, cậu mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng trên ghế salon, nhìn như thiếu niên thanh tú ngoan ngoãn.
"Cha em là dân cờ bạc," Giang Tiểu Nhạc nói, "Em chưa từng gặp mẹ em, bà em nói bà ấy không cần em nữa, vì cha em mắc nợ nhiều quá nên bà ấy không chịu nổi mà bỏ đi."
Giang Tiểu Nhạc nói rất bình tĩnh, Trần Thúc nhịn không được ngẩng đầu nhìn cậu, cậu không ngẩng đầu lên mà lấy ra một bộ bài từ cạnh ghế salon, bộ bài bình thường vào tay Giang Tiểu Nhạc trở nên ngoan ngoãn cực kỳ, cậu xào bài điêu luyện ngoài sức tưởng tượng.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Hồi nhỏ người khác có rất nhiều đồ chơi, còn đồ chơi của em là cái này ——"
Cậu cũng chẳng nhìn mà tùy ý rút ra một lá bài bằng hai ngón tay, Trần Thúc liếc nhìn, là át chủ bài.
Trên mặt Giang Tiểu Nhạc chẳng có cảm xúc gì, cậu nói: "Từ nhỏ cha em đã dạy em đánh bài."
"Sau khi bà em qua đời, trong nhà chỉ còn hai cha con em, ông ấy thích đánh bài, cũng thích uống rượu," Giang Tiểu Nhạc nhíu mày rồi đổi từ khác, "Nghiện rượu."
"Cha em nợ rất nhiều tiền, bị người ta bám theo đòi nợ, ông ấy không có tiền trả nên đi trộm cướp, sau đó bị bắt. Thật ra lúc đó trong lòng em chẳng buồn chút nào cả, còn nghĩ nếu ông ấy bị nhốt trong tù vĩnh viễn thì tốt quá."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Ở nhà nhiều người đòi nợ quá nên em bỏ đi, sau đó giống như cha em, trộm đồ lừa đảo ——" Cậu nhìn Trần Thúc nói, "Thật ra em đều làm hết rồi, hơn nữa còn làm rất nhiều lần, chỉ cần có tiền, có đồ ăn là được."
"Trần Thúc, em không thánh thiện như anh nghĩ đâu."
Giang Tiểu Nhạc nghĩ mình bò ra từ bùn lầy, xấu xa từ trong xương tủy, chỉ có Trần Thúc ngốc nghếch mới cảm thấy cậu tốt, cậu trong sáng, tin cậu sẽ có tương lai sáng sủa rộng mở.
Nhưng Trần Thúc hoàn toàn không biết nếu không có anh thì Giang Tiểu Nhạc chẳng là gì cả.