Happy birthday to Phương tiểu Hầu gia Phương Quân Càn ^^
Xin lỗi mọi người, hôm nay ta đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể edit dc nhiu đây thôi, mama cứ vòng vòng kế bên hoài làm ta chả mần ăn dc gì hết á, cái này có 4 chương, ta sẽ cố gắng xong sớm mà T^T
Đêm mùa hạ trăng thanh gió mát, thời tiết cực kỳ thích hợp cho các cặp tình nhân hẹn nhau tâm tình. Phương Quân Càn cũng không ngoại lệ, hắn hí ha hí hửng chuẩn bị suốt cả ngày hôm nay, vốn là muốn bất ngờ ngỏ lời với Tiếu Khuynh Vũ để tăng thêm phần tình thú, thế nhưng Phương Quân Càn quên mất Tiếu Khuynh Vũ vốn là một người không hiểu phong tình!
“Khuynh Vũ, ngươi không thể chiều ý ta một lần cùng nhau đi chơi hay sao!”
“Công sự bận rộn, nếu Phương thiếu soái có thời gian ở đây ca cẩm chi bằng hãy ngồi vào bàn nghiên cứu quân tình.”
“Khuynh Vũ…” – Phương Quân Càn mếu máo mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, mặc dù trên cơ bản vẻ mặt này của hắn trong mắt người khác chẳng kém gì hồ ly tinh.
“Tiếu mỗ còn việc phải làm, nếu…”
“Oa oa oa, ta ứ chịu ứ chịu ứ chịu!! Mấy hôm trước ngươi đã hứa hôm nào rảnh sẽ đi chơi với ta, ngươi còn bảo ta chỉ cần chăm chỉ làm một chút thì ngươi nhất định sẽ thưởng, bây giờ thì sao? Ngươi nói không giữ lời! Ngươi gạt ta! Ngươi dụ ta làm bán sống bán chết, giờ chỉ có mỗi chuyện đi chơi với ta ngươi cũng quẳng lên chín tầng mây! Ngươi nghĩ ta là ai, trái tim ta đâu phải bằng sắt đá, mặt ta cũng đâu thể dày so với vạn lý trường thành, ta cũng biết bị tổn thương a, ta nhất định nhất định nhất định không bỏ qua nếu ngươi không cho ta một cái công đạo, oa oa oa…”
Phương Quân Càn biết năn nỉ không xong nhất quyết chuyển sang nằm dài trên bàn Tiếu Khuynh Vũ không ngừng ăn vạ, hai tay lạch bạch đập lên bàn liên hồi, cái đầu không ngừng lắc lắc còn lớn tiếng khóc hu hu, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ kinh hoảng đến mức thiếu chút nữa là té rầm xuống ghế.
Tiểu Dịch đang chơi bên ngoài nghe tiếng rống tê tâm liệt phế uất hận như phụ nhân oán chồng của Phương Quân Càn thì vội vã chạy vào hỏi han: “Quân Càn ca ca, huynh sao thế? Ai ăn hiếp huynh à?”
Phương Quân Càn thấy được cứu tinh thì trong lòng lập tức phát ra một nụ cười quỷ quyệt, thế nhưng bề ngoài vẫn là nước mắt nước mũi tèm nhem không ngừng than khóc: “Tiểu Dịch a, Khuynh Vũ gạt ta, Khuynh Vũ nói không giữ lời, uổng công bao nhiêu ngày nay ta cố gắng… hức hức… hóa ra Khuynh Vũ lại nhẫn tâm gạt ta… ta đau lòng quá… hức hức…”
Tiểu Dịch vừa vỗ vỗ lên vai Phương Quân Càn an ủi vừa trố mắt nhìn y như thể đang xác nhận xem y có thật sự như lời hắn mách đã nói mà không giữ lời hay không, khiến cho Tiếu Khuynh Vũ choáng váng đến mức chỉ có thể ôm trán không ngừng day day huyệt thái dương ở hai bên đầu.
“Phương Quân Càn, đủ rồi! Ngươi ít nhất cũng nên giữ hình tượng một chút!”
“Ta mặc kệ, tâm hồn yếu đuối mỏng manh của ta đang bị tổn thương, ta nhất định phải nói ra cho hết, hức hức…” – vừa nói Phương Quân Càn vừa kéo tay áo chấm chấm lên hai khóe mi, nước mắt thì giàn giụa thật đấy nhưng bản thân y cảm thấy hắn đang tính kế chứ chẳng giống đang khóc một chút nào!
“Thế ngươi muốn sao đây?!” – ngữ khí của Tiếu Khuynh Vũ thực sự có vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Ta muốn… uhm… tiểu Dịch đệ ra ngoài trước đi, ta có chuyện cần nói riêng với ca ca của đệ.”
Nhác thấy bóng dáng đứa trẻ vừa khuất khỏi tầm mắt, Phương Quân Càn đã bổ nhào lại dụi dụi vào vai Tiếu Khuynh Vũ lấy lòng.
“Ta chỉ cần tối nay ngươi đi chơi với ta a, ngươi bỏ mặc ta lâu lắm rồi đấy, suốt ngày chỉ quan tâm đến những thứ khác, chẳng thèm ngó ngàng gì đến ta…”
Tiếu Khuynh Vũ muốn né tránh đưa hai tay đẩy người hắn ra, thế nhưng Phương Quân Càn lại bày ra bộ dáng ấm ức tứ chi như bạch tuột bám chặt lấy Tiếu Khuynh Vũ.
“Không biết đâu, là ngươi đã hứa với ta trước!! Ngươi luôn dạy tiểu Dịch là khi nói thì phải biết giữ lời, thế sao bây giờ ngươi lại nhẫn tâm gạt ta, ta không chịu không chịu không chịu!”
Tiếu Khuynh Vũ hít sâu một hơi cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Nhưng ta có nói là hôm nay sẽ đi sao? Gạt ngươi khi nào?!”
Phương Quân Càn nghe thế lập tức bĩu môi kháng nghị: “Ta sắp xếp chạy đôn chạy đáo mấy hôm nay mới được một ngày rảnh, hôm nay không đi thì phải đợi đến bao lâu nữa ta mới được đi?!!”
Bộ ngươi là tiểu hài tử sao!
Tiếu Khuynh Vũ chán nản nhìn nhìn đống sổ sách trên bàn, lại nhìn nhìn qua cái tên đang vặn vẹo khóc lóc ỉ ôi, cuối cùng tính toán một chút y quyết định… đồng ý!
“Được rồi, nhưng trước tiên ngươi tránh xa ta ra một chút, nóng quá! Khi nào ăn tối xong ta sẽ đi với ngươi.”
“Được được được, ăn cơm tối xong mình lập tức đi ha? Người đâu, dọn cơm tối!!!”
Phương Quân Càn vừa nói vừa cười hì hì kéo theo Tiếu Khuynh Vũ rời đi, mặc cho y ra sức trì lại phản đối: “Phương Quân Càn ngươi nháo cái gì, bây giờ có phải giờ ăn tối đâu, nè, ngươi… ngươi…”
Kết quả, chiều tà còn vương, thế nhưng dạ dày của những người xấu số xung quanh đều đã bị Phương thiếu soái ép ăn tới mức oán hận, ai ai cũng càu nhàu lẩm bẩm nhưng lại không ai dám liều mạng lớn tiếng mở lời.
Ăn uống giờ này tối đói cho chết a! Thiếu soái đang làm cái gì thế không biết!!
Thế là… mặc kệ cho oán khí dâng cao, Phương Quân Càn hí ha hí hửng nắm tay Tiếu Khuynh Vũ bỏ hết những bạn “kì đà” có khả năng cản trở ở lại, kéo y chạy một mạch ra đến bờ hồ, và lẽ dĩ nhiên là tiểu Dịch cũng lọt vào danh sách cấm.
Nói đùa, người lớn tâm tình con nít có thể chen vào đó ngồi nghe hay sao ~
Ra đến nơi là những tia sáng nhàn nhạt của hoàng hôn cũng vừa tới thời điểm tắt, gió mơn man lướt từng cơn thật nhẹ, cuốn theo mái tóc dài của Tiếu Khuynh Vũ lất phất bay bay, vài sợi ngược gió vương lại trên gương mặt trắng nõn, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của vầng trăng mới nhú lại dấy lên một loại phong tình ái ý không thể tả rõ bằng lời.
“Quân Càn, làm gì mà chạy nhanh như thế…”
Tiếu Khuynh Vũ đặt tay lên ngực cố gắng bình ổn hô hấp, nhìn Phương Quân Càn chỉ hơi thở dốc nhưng khuôn mặt lại khỏe mạnh sáng bừng, Tiếu Khuynh Vũ không khỏi thầm trách tại sao sức khỏe mình lại thua kém hắn đến như thế.
“Đi nào, còn một đoạn nữa mới đúng vị trí chúng ta cần đến, chỗ này bí mật, ta mới tìm ra hôm qua đó nha, phong cảnh đẹp và thoải mái lắm, nhất định sẽ không làm cho Khuynh Vũ thất vọng.”