Phương Tùng ban đầu không gọi là Phương Tùng. Phương Tĩnh Nghiêu gọi nó là “chó”, Phương Thi Lam gọi nó là “Tùng Tùng”.
Nhưng “Tùng Tùng” không phải tên do Phương Thi Lam đặt.
“Chú hai, chú mua Husky ở đâu vậy? Đẹp quá à.”
Phương Thi Lam nghe chú út Phương Tĩnh Duy nói chú hai của cô đang nuôi một con chó, cảm thấy tò mò đến mức không kịp đợi đến cuối tuần, học buổi chiều xong đã chạy đến xem. Cô nhóc mười sáu tuổi, duyên dáng yêu kiều, ánh mắt có vài phần giống chú hai của cô nhưng lại có nét dịu dàng hơn hắn. Địch ý của chó săn dần biến mất, nó nằm phủ phục tại chỗ, cuộn tròn cái đuôi mặc cho cô nhóc vuốt lông.
“Nhặt.” Phương Tĩnh Nghêu đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Không phải Husky, giống chỗ nào?”
Trong căn nhà dạng duplex một lầu, có một cửa sổ to dài kéo từ phòng khách đến ban công. Ngoài cửa sổ là ánh đèn sáng rực của thành phố, đèn xe vẽ thành những đường sáng lấp lánh trên đường. Phương Tĩnh Nghiêu ngồi trên ghế hướng ra phía cửa sổ mà nghịch iPad. Tóc vừa được cắt, để lộ chóp tai và phần xương chân mày, trông sạch sẽ và gọn gàng. Phương Tĩnh Nghiêu rất đẹp trai, đàn ông ba mươi tuổi, vóc dáng cao ráo mạnh mẽ, gương mặt góc cạnh, vai rộng, eo thon, mông vểnh, chân dài, cơ bắp rắn chắc.
Chó săn đã từng thấy hắn tắm rửa. Lúc mới đến nó chạy lung tung khắp nơi, xông cả vào phòng tắm. Phương Tĩnh Nghiêu ở một mình đã quen, cửa phòng tắm cũng không đóng. Thấy chó săn nhỏ mình vừa ôm về đang đứng ở cửa nghiêng đầu nhìn mình cũng không giận, quay người cầm vòi hoa sen xối lên ngực. Vậy nên, phần sau lưng để lại cho chó săn nhỏ nhìn.
Ánh mắt của chó săn từ phần cơ lưng rắn chắc của người đàn ông trượt dài xuống hai cánh mông mạnh mẽ cong vểnh. Phương Tĩnh Nghiêu có làn da màu lúa mạch, chỉ có hai cánh mông là màu trắng, siết chặt phần rãnh mông tối màu, chó săn nhìn một lúc lâu cũng không động đậy.
Đợi đến khi Phương Tĩnh Nghiêu quay người lại để tắm phía sau, chó săn nhỏ đã không thấy tăm hơi.
Phương Tĩnh Nghiêu rất đẹp trai, trong mắt chó săn, vẫn cực kỳ đẹp trai.
Đúng vậy, nó là một con sói. Nó có thể nhìn thấy những màu sắc khác nhau, cũng có thể nghe hiểu tiếng người.
“Chắc là lai tạp rồi, có thể là lai với Berger.” Phương Thi Lam nhẹ nhàng vuốt lỗ tai nó: “Tên gì vậy chú ơi?”
Ngón tay Phương Tĩnh Nghiêu dừng lại, quyết định không nói tiếp về vấn đề “Có khi Berger còn chê Husky ngáo chứ ở đó mà lai”, thuận miệng trả lời: “Không có tên.”
Phương Thi Lam hỏi: “Sao lại không có tên được?”
Phương Tĩnh Nghiêu không đáp, tiếp tục chơi iPad.
Phương Thi Lam hôn nhẹ lên đầu chó săn một cái: “Đi, đi làm nũng với chú hai để chú đặt tên cho mày.”
Định nói chơi chút thôi, ai dè cô lại tròn mắt ngạc nhiên. Chó săn thật sự đứng lên, kéo cái đuôi dài thong thả đi đến bên chân Phương Tĩnh Nghiêu, dùng đầu cọ cọ mắt cá chân của hắn. Phương Tĩnh Nghiêu đã tắm xong, trên người chỉ mặc một cái áo tắm, lộ ra cẳng chân, dưới chân mang đôi dép bông bị chó săn cọ đến mũi chân.
Phương Tĩnh Nghiêu đặt iPad xuống đùi, giơ tay sờ đầu nó.
Phương Tĩnh Nghiêu nói: “Trùng hợp thôi, nhưng mà nó thật sự rất thông minh.”
Phương Thi Lam nhìn chằm chằm vào một người một chó hồi lâu, rồi nhẹ nhàng với với chó săn đang ngoe nguẩy đuôi: “Cưng à, chị nói cưng nghe, cưng chắc chắc không phải Husky…”
Chó sói vẫn cọ lên người Phương Tĩnh Nghiêu, Phương Tĩnh Nghiêu nhẹ nhàng chạm vào đầu nó, thấp giọng nói: “Có thể.”
Chó săn dừng lại, ngồi thẳng người bên chân Phương Tĩnh Nghiêu.
Phương Thi Lam: “Đỉnh!”
Phương Tĩnh Nghiêu đem chó về từ tuần trước.
Phương Thi Lam lại nói: “Đặt tên cho nó đi.”
Phương Tĩnh Nghiêu suy nghĩ một lúc mới nói: “Tùng Tùng.”
Phương Thi Lam: “Trùng Trùng? Không được đâu chú hai…”
“Chữ ‘Tùng’ trong ‘bụi cỏ rậm rạp’.” Phương Tĩnh Nghiêu vuốt lông trên đầu nó: “Nhặt được trong bụi cỏ.”
“Tùng Tùng… Tùng Tùng.” Phương Thi Lam cười rộ lên, hướng về phía chó săn vỗ tay: “Tùng Tùng lại đây nào.”
Chó săn ngẩng đầu nhìn Phương Tĩnh Nghiêu.
Phương Tĩnh Nghiêu vỗ vỗ lên lưng nó, cười cười: “Đi đi.”
Chó săn chạy vào lòng Phương Thi Lam, nhưng đuôi không ngoe nguẩy, vẫn rủ xuống.
Phương Tĩnh Nghiêu nhìn cháu gái mình chơi vui vẻ với chó, lại cúi đầu chơi iPad. Chừng nửa tiếng sau, mới nói: “Trễ rồi, để chú gọi tài xế đưa cháu về.”
Phương Thi Lam chưa muốn đi nhưng cô hơi sợ người chú hai lớn tuổi hơn chú út Phương Tĩnh Duy rất nhiều này. Bỗng nhiên Phương Thi Lam nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi Phương Tĩnh Nghiêu: “Sao Tùng Tùng không liếm người nhỉ?”
Phương Tĩnh Nghiêu không đáp, đẩy cô đi. Cửa vừa đóng, chó săn bỗng nhiên nhào đến. Phương Tĩnh Nghiêu chỉ cảm thấy mắt cá chân nong nóng, sau đó liền ướt đẫm.
Chó săn đang chăm chú liếm láp.
Phương Tĩnh Nghiêu khom lưng, một tay vòng qua bụng nó, ôm lên ngang hông, đi đến cái ổ của nó, ném nó vào trong sau đó về phòng ngủ tiếp.