Kiều Nhất Dã phát hiện Bạch Khê rất thích anh mặc đồ bóng rổ, mỗi lần anh thay đồng phục chạy ra từ phòng thay quần áo thì hai mắt Bạch Khê sẽ sáng lên, đánh bóng xong đổi đồ đi ra thì ánh mắt sáng lấp lánh ấy đã biến mất tăm rồi.
Lần thử nghiệm đầu tiên cho phỏng đoán này là có một hôm anh tắm rửa xong thì nhận ra là mình lấy nhầm đồ, vớ nhầm thành bộ đồ bóng rổ nên đành chấp nhận mặc tạm vào. Ra khỏi phòng tắm, anh theo thói quen mà nhào tới Bạch Khê đang nằm trên giường đọc sách, vốn dĩ cậu định đẩy anh ra nhưng lúc nhìn thấy anh mặc thế này thì ngây ngẩn cả người.
Mái tóc mềm mềm rủ xuống trước trán, không có keo xịt tạo kiểu làm anh trông ngoan ngoãn cực kỳ, cứ như đang trở về hồi học cấp ba vậy.
Hơn nữa còn bộ đồng phục này, như thể họ thật sự quay lại mười năm trước.
“Anh… sao lại mặc đồ chơi bóng thế này?” Bạch Khê lén lút kéo chăn che lại thân dưới, Kiều Nhất Dã không phát hiện mà chỉ dán sát vào muốn cọ cọ người cậu, lại bị Bạch Khê giơ tay che mặt lại không cho anh tiến tới, “Được rồi, mau đi đổi đồ đi.”
Trước đây dù có đẩy thì Bạch Khê cũng là ngầm đồng ý cùng anh thân mật, nhưng hôm nay không hiểu sao cậu luôn nghiêng đầu trốn tránh anh. Kiều Nhất Dã tò mò quan sát người trước mặt, lúc này mới nhận ra cánh tay kia của cậu vẫn luôn kéo chặt chăn.
“Có chuyện gì thế?” Kiều Nhất Dã thừa dịp cậu lơ là mà xốc chăn lên rồi duỗi tay về hướng Tiểu Bạch theo trực giác. Tiểu Bạch hào hứng ngẩng đầu chào hỏi anh, anh bật cười, an ủi vuốt ve Tiểu Bạch rồi dán sát vào hôn lên môi Bạch Khê, “Sao lại muốn trốn anh?”
Bạch Khê ngượng ngùng không muốn nói anh biết là bộ dáng này của anh gợi lên tình dục trong lòng cậu, chỉ dám cắn môi Kiều Nhất Dã liếm liếm rồi thoải mái thở dốc, rất nhanh đã bắn đầy tay anh.
Dáng vẻ này của Kiều Nhất Dã khiến Bạch Khê thật sự không thể kiềm chế được.
Kiều Nhất Dã xuống giường đi rửa tay, lúc quay lại thì bản thân cũng đã cương cứng rồi. Vốn định cởi quần áo rồi bước ra chiến trường thì lại bị Bạch Khê đè tay lại, “Đừng cởi.” Anh cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe lời vợ thả áo xuống, tay thì vươn tới xoa xoa tấm lưng bóng loáng của Bạch Khê.
Không hiểu vì sao mà hứng thú của vợ anh hôm nay tăng cao bất thường, chủ động ngồi lên muốn dùng tư thế cưỡi, Kiều Nhất Dã đỡ cậu muốn giúp sức mà còn bị cậu gạt luôn tay ra ngoài, “Em tự làm!”
Tuy anh thấy tủi thân nhưng khó lắm vợ mới muốn chủ động, thế là đành cúi đầu cụp tai. Bộ dáng vợ yêu cố gắng nâng mông phun ra nuốt vào thật sự quá mê người, Kiều Nhất Dã dán đến hôn môi cậu rồi nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh.
“Cẩn thận đó, nếu không ngày mai em lại phải mặc áo cao cổ.” Bạch Khê không quên vỗ vỗ cái đầu của Kiều Cún Bự nhắc nhở. Kiều Nhất Dã ừ hai tiếng có lệ nhưng lại ngậm chút thịt trên cổ cậu mút vào, thừa lúc cậu không để ý mà lưu lại một dấu vết đo đỏ.
Khê Khê của anh tốt như thế, không đánh dấu thì sợ sẽ bị người khác nhớ thương mất.
Kiều Nhất Dã để Bạch Khê tự xử mấy hồi rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mà đè cậu xuống giường, để cậu ôm chân thành một chữ M thật lớn rồi mới tiếp tục chịch. Rất nhiều lần làm tình giúp lỗ nhỏ của Bạch Khê dần trở nên quen thuộc, tự tiết ra không ít dịch ruột non bôi trơn làm cho từng động tác ra ra vào vào còn mang theo tiếng nước nhóp nhép.
Bạch Khê khó khăn nâng cao mông để cho Kiều Nhất Dã đâm thọc. Phần trước của áo bóng rổ bị anh ngậm trong miệng, trước mắt cậu là những khối cơ bụng rắn chắc của anh, Bạch Khê không nhịn được mà vươn tay vuốt ve khiến cho Kiều Nhất Dã giật mình một chút, anh nhìn cậu thật sâu rồi bắt đầu một đợt tấn công càng mãnh liệt hơn.
Đêm đó là lần đầu tiên Bạch Khê quấn lấy Kiều Nhất Dã nói còn muốn, vừa nức nở vừa rên rỉ sung sướng.
Lúc đầu Kiều Nhất Dã còn cho rằng chỉ vừa khéo đêm ấy Bạch Khê nhiệt tình tăng cao tình dục tràn trề thôi, cho đến một hôm khác anh không thay quần áo mà mặc nguyên bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi về nhà, Bạch Khê nhìn anh rồi nuốt nuốt nước miếng: “Có thể mặc đồng phục bóng rổ làm xong rồi mới tắm được không?”
Cả người anh nhễ nhại mồ hôi, vốn dĩ Bạch Khê có một chút tính ưa sạch sẽ nên trước khi làm tình cậu đều đá Kiều Nhất Dã vào phòng tắm tắm rửa, anh nghe vậy thì ngạc nhiên đẩy đẩy cậu ra, lần đầu tiên từ chối vợ mình: “Anh đi tắm cái đã, nhanh thôi.”
Bạch Khê nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi buông nồi và muôi trong tay xuống: “Không thì chúng mình cùng tắm đi.”
Kiều Nhất Dã nghĩ mãi không ra, Bạch Khê rất hiếm khi nhiệt tình chủ động như vậy, anh mở nước ấm rồi mà thấy cậu vẫn tiếc nuối nhìn bộ đồng phục vừa bị cởi ra, hỏi thử: “Không lẽ Khê Khê thích nhìn anh mặc đồng phục bóng rổ à?”
Bạch Khê sững người, đúng lúc bị Kiều Nhất Dã một hơi thúc sâu vào bên trong, mất một lát cậu mới thích ứng được, tấm lưng đang dán trên vách tường còn hai tay thì ôm cổ anh ngượng ngùng nói: “Chỉ là em cảm thấy anh mặc đồ bóng rổ trông rất quyến rũ… Là lúc hơi thở của Kiều Nhất Dã nồng đậm nhất…”
Anh nghe vậy thì cười khẽ rồi dồn sức xỏ xuyên, vừa ra vào vừa cọ cọ lên mặt bạn trai: “Thích thì phải nói, có vậy thì anh mới thỏa mãn người yêu anh được chứ, mặc đồ bóng rổ làm tình với em.”
Không có gì khó đoán, lần làm tình này dài hơn một tiếng so với những ngày thường. Khi anh mặc đồng phục thì Bạch Khê hứng tình hơn bình thường rất nhiều, cũng đồng ý cho anh làm lâu hơn.
Kiều Nhất Dã càng ngày càng thích mặc đồng phục làm tình với Bạch Khê.
Để thỏa mãn bạn trai.
Và cũng để thời gian làm lụng lâu hơn nữa.
2
Chớp mắt mà hai người đã ở bên nhau tròn một năm, Bạch Khê đắn đo mãi về việc mua quà tặng, lại nhớ ra Kiều Nhất Dã từng nói anh thích mèo nhưng trước mắt bọn họ không có khả năng nuôi một con, cuối cùng khẽ cắn môi ấn vào nút đặt hàng.
Gần đây Kiều Nhất Dã có một đơn hàng lớn, vốn dĩ tối nay không thể về nhưng vì ngày kỷ niệm một năm quan trọng này mà anh lùi việc lại rồi cố làm bù sau, rốt cuộc mười giờ đêm cũng về được tới nhà.
Mở cửa ra thấy trong nhà đen kịt, Kiều Nhất Dã nhíu nhíu mày buồn bực, chẳng lẽ Bạch Khê không ở nhà? Hay là đi ngủ rồi? Nhưng mà anh vừa nhắn wechat cho cậu là sắp về tới nhà rồi, cậu còn nhắn lại mà.
Không lẽ trong nhà có kẻ trộm? Kiều Nhất Dã dừng bước ngắt cuộc gọi, trước giờ Bạch Khê chưa từng để chuông kêu lâu như thế mà không nghe điện thoại, nếu đã ngủ thì tiếng chuông cũng đủ để đánh thức cậu rồi.
Nhưng vẫn không có gì, căn nhà lại trở về yên tĩnh.
Kiều Nhất Dã đặt tay lên then cửa phòng ngủ nhưng do dự mãi mà không mở cửa ra, anh cẩn thận nhớ lại xem trong phòng có cái gì để ném. Thứ có lực sát thương cao nhất chắc là đèn ngủ ở trên tủ đầu giường, hơn nữa còn có nắm đấm của chính mình, hẳn là đủ rồi.
Anh nín thở xoay tay nắm cửa, ánh đèn chiếu lên giường tạo thành một quầng sáng.
“Khê…” Kiều Nhất Dã nhìn thấy hóa trang của Bạch Khê, lời nghẹn cứng ở họng không thể nói ra được.
Tiếng kêu lanh lảnh của lục lạc, người mà anh yêu nhất đang đi tất chân dài và mặc chiếc váy màu đen ngắn chấm mông, hai bàn tay đeo găng lông hình chân mèo trắng muốt, trên đầu là hai cái tai mèo nhỏ lông xù màu đen, sau mông còn có một cái đuôi vừa dài vừa mềm mượt, nơi gắn vào khiến người ta mơ màng.
Trên cổ tay còn buộc hai chiếc nơ bướm màu đen, chân đi tất đen khiến cho làn da càng trở nên trắng nõn, tất khá mỏng hẳn là xé nhẹ một chút là sẽ rách. Cái miệng nhỏ đỏ bừng khẽ nhếch, đầu lưỡi màu hồng nhạt giật giật: “Anh… anh đã về, chồng ơi…”
Giọng nói ngày càng nhỏ nhưng Kiều Nhất Dã nghe thấy rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Lúc nói chuyện vòng lục lạc ở trên cổ Bạch Khê cũng rung theo, phát ra những tiếng vang lanh lảnh.
“Hôm nay không thể ăn cơm cùng nhau, bây giờ ăn bù nhé.” Bạch Khê nhìn người trước mắt từng bước từng bước lại gần cậu, cả người Kiều Nhất Dã nổi lửa như muốn nuốt luôn cậu vào bụng, biết rằng đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
“Chúc mừng ngày kỉ niệm một năm, Kiều Nhất Dã.”
“Đây là bữa tiệc lớn tặng anh.”
3
Kiều Nhất Dã khăng khăng kéo Bạch Khê đi chụp một bộ ảnh, là bộ ảnh hai người mặc đồng phục cấp ba.
Lúc đầu Bạch Khê không đồng ý, nói đã 28 29 tuổi rồi mà còn mặc đồng phục làm gì, trông kỳ quái hết sức. Thế nhưng cậu vẫn không thể lay động được quyết tâm của Kiều Nhất Dã, sau khi bị hôn cả mặt đầy nước miếng thì rốt cuộc cũng đồng ý.
Mặc lên bộ đồng phục xanh trắng rồi cầm tay Kiều Nhất Dã đi trong sân trường, vậy mà Bạch Khê lại như có ảo giác bọn họ trở về hồi trung học, vào những ngày cấp ba đã cùng anh yêu đương.
Quên luôn cả việc phải thỉnh thoảng quay đầu nghe nhiếp ảnh gia hướng dẫn.
Bạch Khê kéo tay Kiều Nhất Dã tới chỗ bóng râm mà cậu thường đứng để lén xem anh chơi bóng, mấy cây đại thụ ấy vẫn chẳng thay đổi gì, chỉ là cành lá càng xum xuê hơn trước. Từ nơi này có thể nhìn thấy sân bóng rổ, nhưng người đứng trong sân sẽ hiếm khi nhìn về phía bên này.
Bạch Khê mặc đồng phục không hề mang cảm giác kỳ quái, cậu đã không còn chiếc kính to màu đen và lớp tóc mái thật dày nữa, cả người trông sáng sủa hoạt bát hơn nhiều, chẳng khác mấy một học sinh cấp ba.
Tiếc rằng ký ức của Kiều Nhất Dã về “học sinh trung học Bạch Khê” quá ít ỏi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài hình ảnh rời rạc. Thế nhưng không quan trọng, từ hôm nay trở đi trong trí nhớ của anh sẽ lưu lại rất nhiều bộ dáng thời cấp ba của Bạch Khê.
Nắm tay đi ngang tòa hành chính, hai người bỗng hiểu ý nhau mà cùng buông tay ra rồi nhìn nhau cười cười, Kiều Nhất Dã lại duỗi tay tới nắm chặt tay Bạch Khê.
Cảnh tượng thầy chủ nhiệm nhảy ra bắt tại trận mà bọn họ chờ đợi không xuất hiện, cũng đúng thôi, đã qua mười một năm, thầy chủ nhiệm đã sớm về hưu rồi.
Nghĩ lại thì, bọn họ đã tới gặp cha mẹ, là người đã đính hôn, còn sợ gì thầy chủ nhiệm nữa chứ?
“Chính là góc này, ánh sáng tốt lắm! Xoay lại xoay lại đây một chút, một hai ba!”
Tách một tiếng, trên bức ảnh là hai người mặc đồng phục xanh trắng.