“Sách thảo mộc Mông Cổ” có nói rõ, nhân sâm giúp giảm ho khan, lưu thông huyết mạch, cuồn cuộn âm hỏa, bổ dưỡng nguyên dương, là thần dược, ngươi làm tướng quân chắc không phải không biết chữ đi.”
Nghiêu Hồng thấy thú vị, dò hỏi: ” Lần trước ngươi cũng vào dựa vào sách thuốc, hiện tại làm sâm tinh còn muốn hiểu thêm y thuật hay sao?”
“Cái gì sách thuốc? Nhân loại các ngươi ca ngợi nhân sâm tinh chúng ta, có thể chuyển kiếp thành tiên, tự nhiên các ngươi cần biết địa vị của nhân sâm tinh chúng ta ở nhân gian.”
Nghiêu Hồng không tiếp tục hỏi nữa, vì tập võ mà bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng xoa khắp da Thân Thập Tam.
“Ngươi không muốn động tay động chân, ta là tới trị bệnh cứu người, không phải tiếp ngươi làm loại chuyện như vậy, ngươi nếu không nhịn được thì đi tìm người khác!”
Thân Thập Tam ngôn từ chính nghĩa, Nghiêu Hồng liền đứng dạy thay y phục, ra khỏi phòng.
Mãi đến tận ban đêm Nghiêu Hồng cũng không hồi phủ, trong lòng Thân Thập Tam có một cảm giác khó chịu dâng lên, người này quả nhiên là thay đổi thất thường, sáng sớm còn cùng nhau ở trên giường ngủ trần như nhộng, ban đêm liền cùng người khác ôm nhau ngủ, thật sự là đáng ghét.
Không biết Nghiêu Hồng có hay không cùng người khác làm chuyện đó, Thân Thập Tam trằn trọc trở mình không suy ra, liền ôm hận đi ngủ, chưa hề nghĩ tới oán hận này là đến từ đâu. (yêu rồi yêu rồi)
Ngày mai, sau một đêm không về Nghiêu Hồng bị chính thủ hạ là tướng sĩ khiêng về.
Cả phòng đầy mùi máu tanh nhanh chóng tràn ngập giác quan Thân Thập Tam, làm vành mắt hắn đỏ cả lên, giúp hạ cáng Nghiêu Hồng còn đang nhỏ máu xuống, đặt trên đất gạch.
“Công tử Thân.” Người đến chính là phó tướng Nghiêu Hồng, là người ngày ấy cùng Nghiêu Hồng đến Địa Tinh các, tự nhiên nhận ra Thân Thập Tam.
“Hắn như thế này là sao?” Thân Thập Tam cùng vài thái y cẩn thận từng li từng tí đem quần áo nhuốm đầy máu tươi cắt xuống, chỗ bị thương cùng quần áo đã dính liền, tuy rằng Nghiêu Hồng đã ngất, nhưng mỗi lần khẽ động hắn cũng có một tiếng rên.
“Hôm qua hoàng thượng xuất cung tế trời, không may có thích khách cải trang thành bách tính, tướng quân dùng thân mình hộ giá, bị chém trúng mấy đao. Tướng quân chưa từng băng bó kịp thời, hộ tống hoàng thượng hồi cung sau đó liền ngất đi ở điện Dưỡng Tâm.
“Ngu ngốc, một kẻ thân thể phàm trần, vì sao lại làm cái việc ngốc nghếch này!” Mấy vị thái y tốc độ rất nhanh, đem vết thương do đao chém từng cái xử lý sạch sẽ, không chút khách khí vẩy lên Kim Sang dược hoàng thượng trực tiếp cấp cho, lúc này nếu không dùng thuốc, tướng quân gặp chuyện gì bất trắc, mấy ông lão bọn họ cũng không sống được.
Đem vết thương toàn thân băng bó kĩ, Nghiêu Hồng cả người là băng, cứ như đã chết rồi.
Mấy vị thái y hướng về Thân Thập Tam cùng phó quan hành lễ, nói:”Vết thương đã xử lý tốt, không biết trong phủ tướng quân có nhân sâm hay không, cắt ra một chúng để tướng quân ngậm trong miệng sẽ tốt hơn.”
“Để ta!” Thân Thập Tam nói xong liền tìm trong rương thuốc thái y tìm tiểu đao, hướng vào cánh tay mình cắt tới.
“Công tử không thể!” Phó tướng tiến lên một bước giật lấy tiểu đao, nói rằng: “Tướng quân trước khi ngất có giao phó ta, chuyển lời rằng công tử Thân không được làm tổn thương chính mình.
“Nhân sâm đến rồi.” Phu nhân đầu đầy mồ hôi nhanh chóng nâng một cái hộp đi vào trong, đem mấy viên nhân sâm trăm năm giao cho thái ý, ngồi ở một bên thở hồn hển.
Phó quan lên nói: “Công tử Thân, dùng nước sâm này là được.”
“Bảo thủ! Ngươi không phải bị ngốc đấy chứ! Có ta là đỉnh cấp nhân sâm núi ngươi không cần, nhất định cứ phải dùng hàng kém chất lượng!” Thân Thập Tam đẩy ra thái y vây quanh trước giường, không cởi giày leo lên giường.
Hai ngón tay ở cổ tay tìm một hồi, cả phòng nhàn nhạt mùi nhân sâm.
Không giống máu của người, nhân sâm tinh cắt da ra sẽ chảy ra nước sâm. Nước sâm chảu xuống chầm chập, tay kia không bị thương của Thân Thập Tam cậy ra miệng Nghiêu Hồng, để nước sâm chậm rãi nhỏ vào miệng hắn.
Mới vừa rồi mặt không có chút huyết sắc, Nghiêu Hồng lập tức khôi phục khí tức, trên mặt cũng có chút hồng hào.
Vết cắt trên cổ tay Thân Thập Tam đã không còn thấy nữa, hắn cảm thấy có chút chóng mặt, liền nằm ở một bên rơi vào giấc ngủ.