Lục Khoa lắc đầu, phun ra khói thuốc mờ mịt: "Cậu xem TV cho lắm vào, có thể trợ giúp được cái gì cơ chứ?" Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng vẫn đi kiểm tra mấy con xe trên con phố cũ xem có chiếc nào gắn camera hành trình hay không, nếu có thì sẽ liên hệ chủ xe để hỏi xe đã dừng ở đây được bao lâu rồi.
Đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Tan tầm hai người ngồi ở một quán mì ăn mì, cả hai đều ăn một cách no nê.
Lục Khoa một bên ăn một bên nói: "Hung thủ có thể trực tiếp đem xe có cắm nguyên chìa khóa ném ở ven đường chứng tỏ là muốn cho người khác trộm đi, xem ra hung thủ đích xác là người có tiền giống như cậu viết vậy."
Trình Tinh gật gật đầu: "Thấy tôi thông minh không?"
Sau khi ăn xong Trình Tinh liền về nhà, trên đường còn gọi điện thoại cho Chu Kính Vũ hỏi thăm xem Chu Kính Vũ ở trong trường học học tập ra sao, quan hệ xã giao thế nào......
Trình Tinh nghe điện thoại một lúc liền ngửi thấy mùi thịt nướng ngào ngạt.
Liễu Triệt bưng một mâm nấm kim châm cùng một mâm rau xà lách từ phòng bếp đi ra, đặt ở trên bàn cơm: "Cậu về rồi à, hôm nay ăn thịt nướng."
Trình Tinh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi."
Liễu Triệt nghe xong lời cậu nói thì tươi cười chậm rãi biến mất, âm trầm nhìn chằm chằm cậu đến lạnh cả sống lưng, da đầu tê dại.
"À...... Ăn rồi à." Liễu Triệt không vui đem mớ rau xà lách mới mua đổ vào thùng rác.
Trình Tinh kinh ngạc nói: "Đừng đổ đi, tôi ăn mà, vừa lúc tôi cũng thấy đói bụng, ăn ở bên ngoài không đủ no." Cậu thật cẩn thận nhìn chằm chằm Liễu Triệt nói: "Chúng ta cùng nhau ăn nhé."
Liễu Triệt hơi hơi mỉm cười: "Một mình ăn cơm cũng chán, nếu cậu không ăn tôi cũng không muốn ăn. Cậu cũng nên ít ăn ở bên ngoài đi, bên ngoài không vệ sinh, trong nhà mới là tươi ngon nhất, tôi đi chuẩn bị lại rau xà lách, mau ngồi đi."
Trình Tinh chậm rãi ngồi xuống bàn cơm, nhíu mày nhìn chằm chằm vào phòng bếp, đó là một Liễu Triệt không hề giống với trước làm người ta không rét mà run, sau đó lại vẫn giống như thường mà đi tới đi lui đều toát lên phong độ nhẹ nhàng thân sĩ.
Khi đi tắm, Trình Tinh cảm thấy cả người không thoải mái......
Bên kia gương, Liễu Triệt nhàn nhã đem ngăn tủ kéo ra, lộ ra mặt kính một chiều đằng sau tủ, sau đó hắn ngồi ở ghế trên, bên cạnh bày giá vẽ cùng thuốc màu, hắn nhàn nhạt cười, đem gương mặt người đàn ông họa trên giấy, khi tấm gương trở nên mờ đi hắn liền sử dụng trí tưởng tượng của mình.
Sau khi tắm rửa xong sau không lâu Trình Tinh liền nghe được tiếng đập cửa, cậu mở cửa, quả nhiên là Liễu Triệt lại bưng một ly sữa bò nóng cho cậu.
"Uống khi còn nóng."
Trình Tinh không lấy sữa bò: "Anh uống đi, tôi không uống đâu."
Nụ cười trên môi Liễu Triệt hơi cứng đờ: "Tôi uống rồi, ly này là cho cậu." Hắn ghét bỏ bất cứ thứ gì đi chệch khỏi quỹ đạo mà hắn dự đoán.
"...... Thế, cảm ơn anh, anh cũng đi ngủ sớm một chút." Sau khi đóng cửa lại, Trình Tinh chỉ uống một nửa ly sữa: "Ai da, sao no thế nhỉ." Cậu thật sự không uống được nữa liền đem chỗ sữa bò còn lại đổ vào bồn rửa mặt.
Ban đêm, Trình Tinh đang nằm trên giường đột nhiên tỉnh dậy, dường như cậu nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ... Hình như là từ dưới đất phát ra, sau khi cẩn thận lắng nghe một hồi lâu lại không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Cậu lẩm bẩm: "Chắc là ảo giác." Sau khi nằm xuống thì không ngủ lại được nữa, đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô, thế là cậu mơ mơ màng màng rời giường đi xuống lâu, mở đèn rồi đi đến máy lọc nước rót cho mình một ly nước ấm.
"Muộn thế này rồi sao còn không ngủ?"
Trình Tinh bị thanh âm này dọa cho giật mình, cơ thể run lên một chút, nhờ thế đã đánh bay luôn cơn buồn ngủ còn sót lại của cậu, cậu quay đầu lại cười nói: "Tôi đi uống nước."
Liễu Triệt mặt không cảm xúc, hai mắt như viết chì đang vuốt ve từng tấc da thịt trên người cậu: "Sữa bò tôi đưa cậu đã uống chưa?"
Liễu Triệt trầm mặc nhìn chằm chằm cậu hai giây, sau đó lại trên dưới liếc mắt đánh giá cậu một cái: "Tôi rất ghét người nào nói dối."
Tay Trình Tinh khẽ run, cốc nước rơi xuống sàn.
Cảnh tượng này bị Liễu Triệt xem đến rõ ràng, mặt hắn vô biểu tình xoay người lên lầu, theo đó là tiếng bước chân vang vọng.
......
Ngày hôm sau, mọi người đều rất bận rộn, từng người đều được phân công đi tìm kiếm thi thể, Trình Tinh phụ trách ở đường phía bắc, đi đi lại lại suốt cả buổi chiều cậu mới đi đến một căn nhà bỏ hoang.
""Meo meo,....." trong căn phòng cũ nát có mấy con mèo. Chúng rất dễ thương, nhìn qua cũng rất sạch sẽ.
Trình Tinh mỉm cười bước tới sờ sờ mèo con, sau đó thấy được càng nhiều mèo đi ra cậu liền đi theo chúng đến phía sau phòng: "Oa, trụ sở của mèo con đây rồi." Trong một đống bê tông thấp có một không gian cực lớn, bên trong có rất nhiều mèo nhỏ.
Trình Tinh càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, lấy di động ra mở đèn pin chiếu vào đống xi măng sau đó liền thấy được một bộ xương trắng, thịt trên bề mặt đã bị nhóm mèo ăn sạch từ lâu, bộ xương kia chỉ có nửa người trên không có cánh tay, phần xương bên dưới bị nhuốm máu đến mức đỏ thẫm.
Trình Tinh nhíu mày, lập tức đóng lại đèn pin không muốn nhìn cảnh tượng kinh khủng này nữa mà nhanh chóng gọi điện cho Lục Khoa. Thực mau cảnh sát điều tra đã tới, cẩn thận tra tìm manh mối trên bộ xương sau đó dùng túi nâng bộ xương lên rồi mang đi.
Lục Khoa mang theo Trình Tinh đi hỏi thăm những người dân gần đó nhưng không thu hoạch được gì.
Sau khi tan làm thì trời cũng sớm đã tối, hai người đang đi bộ trên phố thì Lục Khoa đột nhiên quay đầu lại.
Trình Tinh không hiểu ra sao hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Khoa nhìn kỹ phía sau, không thấy được người nào khả nghi mới lắc đầu: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, cửa hàng ngày hôm qua tới ăn cũng không tệ đâu."
Trình Tinh nghĩ lại tình cảnh của Liễu Triệt tối qua liền nói: "Thôi bỏ đi, tôi không ăn đâu." Nói xong điện thoại cậu liền vang lên, là Chu Kính Vũ.
"Anh, em muốn xin học ngoại trú nên sẽ thuê một gian phòng ở bên ngoài, anh chuyển đến ở chung với em đi."
"Này sao được, em còn chưa có việc làm mà đã đi thuê nhà, em đó, cứ ngoan ngoan ở trong trường học đi."
"Anh...... Ngày mai là một ngày rất quan trọng, em muốn chỉ anh và em cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Ngày mai là ngày quan trọng gì thế? Úi chà, là sinh nhật anh đây mà, gần đây bận quá nên anh quên béng mất, ngày mai anh không trực ban, nếu không tăng ca thì nhất định sẽ ăn cùng em." Trình Tinh vừa đi trên đường vừa gọi điện thoại nói chuyện một hồi thật lâu.
Khi cậu về đến nhà liền thấy được trên bàn cơm có nến, rượu vang đỏ, ánh đèn ấm áp và Liễu Triệt đang ngồi trước giá vẽ mang mắt kính vẽ tranh.
Trình Tinh chậm rãi đi lên trước, nhìn thấy trong tranh có một con chim trắng bay cao: "Đây là chim gì vậy?"
Liễu Triệt quay đầu lại mỉm cười, hai tròng mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm cậu: "Chim tử vong."
#7: Tử vong điểu trên đầu lâu
"Chim tử vong không phải màu đỏ sao?"
Liễu Triệt lắc đầu: "Chim tử vong là màu trắng, mọi người thường xuyên cho rằng nó là màu đỏ, đó là bởi vì mỗi lần "Chim tử vong" giết người đều sẽ ở trên mặt đất hoặc là trên tường vẽ ra một đồ án tử vong điểu bằng máu đỏ rực, tôi cảm thấy màu đỏ để họa hẳn là lấy từ trên thân thể xương cốt người."
Trình Tinh rụt rụt cổ: "...... Chậc, cái tên sát nhân ma quỷ kia mỗi lần đều sẽ dùng máu vẽ ra tử vong điểu, nếu như hắn bị bắt, thì tất cả tin tức về tử vong điểu sẽ đều bị phong kín, tôi phỏng chừng cái tên kêu tử vong điểu này cũng sẽ sớm phải chấp hành án tử hình thôi."
"Có lẽ vậy."
"Mà sao anh lại muốn vẽ chim tử vong? Bởi vì con quỷ sát nhân kia gọi là tử vong điểu nên mang đến cho anh cảm hứng à."
"Bởi vì thích thôi, cậu mau ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm Tây."
Rất nhanh Liễu Triệt đã bưng lên bàn hai đĩa gan ngỗng kiểu Pháp.
"Oa, tôi còn chưa bao giờ ăn qua gan ngỗng đâu, tôi nghe nói quy trình làm gan ngỗng này rất tàn nhẫn."
Liễu Triệt cầm ly rượu lên, xoay xoay ly rượu vang đỏ như máu: "Chính bởi vì tàn nhẫn nên món này mới càng thêm mỹ vị."
Trình Tinh không chú ý tới câu nói của Liễu Triệt, cậu nói cho Liễu Triệt biết ngày mai mình muốn đi cùng em trai nên khả năng không về nhà, sau đó liền hoàn toàn nhập tâm vào mỹ thực trên bàn, ăn xong gan ngỗng, hai người lại chuyển qua ăn bò bít tết.
Ban đêm, Liễu Triệt cứ theo lẽ thường đưa cho Trình Tinh sữa bò nóng sau đó mới trở về phòng của mình, hắn bật máy tính lên nhìn chằm chằm vào màn hình. Màn hình bị bức màn che mất một phần nhưng vẫn thấy hết được Trình Tinh đã đem sữa bò uống sạch, khóe miệng Liễu Triệt lúc này mới chậm rãi nhếch lên, lúc sau hắn cởi áo thun, một bên xem Trình Tinh một bên chú ý đồng hồ trên màn hình, phát hiện sau mười sáu phút thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng.
Camera mini là hắn hôm nay mới giấu trong phòng Trình Tinh ở bức màn bên góc tường, bên góc tường giấy vừa vặn là một nhánh mai cho nên không chú ý nhìn thì căn bản sẽ không biết có camera tồn tại.
Liễu Triệt đi xuống lâu, đi tới phía sau xe trong phòng chứa đồ lấy ra một cái hộp, mở ra một loạt cửa ngầm sau đó leo xuống cầu thang, đầu tiên là đến một cái cửa sắt, hắn dùng khóa sắt mở ra.
Đèn sợi đốt phát ra tiếng "bíp bíp", chao đèn đung đưa qua lại, trên bàn có dao găm, rìu và các dụng cụ khác, ở đây còn có một cái ghế, ngồi trên đó là một người phụ nữ dính đầy máu, cô ta tay chân đều bị trói lại, sợ hãi mà nhìn người đang ông đang tiến vào, phát ra âm thanh khụt khịt cùng "Ư ư ư" cổ quái.
Liễu Triệt bình tĩnh nhìn cô ta, hắn đóng cửa lại, đeo một đôi găng tay sau đó nâng cằm người phụ nữ lên, lấy ra một miếng giẻ nhét vào miệng người phụ nữ buộc cô ta phải mở miệng, hắn nhìn người phụ nữ bị cắt một nửa đầu lưỡi khẽ cười nói: "Đừng quấy rầy giấc ngủ thú cưng của tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không đơn giản là cắt đứt đầu lưỡi như thế này đâu."
Đầu lưỡi chỉ bị cắt một nửa, không cắt đến đại mạch máu ở gốc lưỡi cho nên người phụ nữ sẽ không bị chảy máu đến chết mà chỉ không thể nói chuyện bình thường.
Người phụ nữ nhìn nụ cười khủng bố của Liễu Triệt mà toàn thân sợ hãi đến run rẩy cả lên, cô ta bật khóc.
Lúc này bên ngoài sấm sét ầm ầm, chỉ chốc lát sau liền đổ mưa to.
Vốn tưởng rằng có thể ngủ một giấc dài vào ngày thứ bảy nhưng Trình Tinh lại bị điện thoại đánh thức, cơm cũng không ăn liền chạy tới cục. Đêm qua mưa to, thế là sáng nay có người chạy bộ thì đột nhiên mắc tiểu, đến khu rừng cây định giải quyết nỗi buồn liền thấy được một cái đầu đầy đất bị nước mưa làm lộ ra.
Hình cảnh đào đất lên còn có thể tìm thấy một ít xương cốt dính thịt nát. Mấy tiếng sau, mọi người đều tụ tập trong phòng họp, đội trưởng mặt mày tái mét cực kỳ tức giận vì vừa rồi bị phó cục trưởng mắng vì vụ này, hắn không muốn đường làm quan của mình dừng bước ở đây nên nhất định phải nghĩ cách lấy lòng phó cục trưởng.
Không mất bao lâu, đội trưởng lập tức đưa một tấm ảnh lên màn hình lớn.
Bức ảnh này được họ chụp lại nhưng nó vẫn khiến ai nấy đều rùng mình và ớn lạnh sống lưng khi xem lại. Giữa bức ảnh là một cái đầu hư thối của một người đàn ông, da đầu là bị lột ra, trên hộp sọ thì vẽ một con chim tử vong màu đỏ.
Đội trưởng bắt đầu nói: "Chúng ta đã tìm được thi thể cùng vài phần xương cốt nhưng đây có phải thuộc về người bị hại đầu tiên hay không thì còn phải chờ kết quả DNA đối chiếu, vừa rồi tôi đã liên hệ qua với thượng cấp, tên tù biệt danh Tử Điểu vào lúc 8 giờ 30 phút đã vượt ngục, để tránh làm cho người dân khủng hoảng nên chúng ta đã phong tỏa toàn bộ tin tức, mà người bị hại đầu tiên lúc 9 giờ 1 phút kia có khả năng cũng là tên Tử Điểu này gây án...... Bên đó cũng đã tra qua nhưng không có tra được tin tức gì của Tử Điểu cả, một bức ảnh chụp cũng không có." Nói xong thật sâu thở dài.
Tất cả mọi người đều bị cái vụ án này hành đến thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ẩn ẩn có chút tuyệt vọng, nếu vụ án này hung phạm đúng là tên Tử Điểu kia thì dễ rồi, dù vậy nhưng bọn họ cũng không tin dựa vào mình mình là có thể bắt được tên này, đến Lam Tinh cục của Hoa cục trưởng cũng phải mất đến mấy tháng mới bắt được tên Tử Điểu đó cơ mà.
Lam Tinh cục là một tổ chức quốc tế của chính phủ, có bốn cục trưởng, mỗi một thành viên trong cục đều được tôn trọng cùng ngưỡng mộ.
Trình Tinh phát hiện sắc mặt mọi người đều tối sầm, bởi vì sợ hãi rơi vào ác mộng mà mất đi năng lực suy đoán chăng...... Thế là cậu mở miệng nói: "Không nhất định là do Tử Điểu làm, tôi nhớ rõ Tử Điểu mỗi một lần giết người sau đều là dùng máu để vẽ đồ án, mỗi lần đều vẽ thật sự rất to để ai cũng có thể thấy được, nhưng bởi vì là dùng máu vẽ cho nên đồ án sẽ phai nhạt khá nhanh nhưng đồ án trên ảnh chụp không chỉ vẽ nhỏ hơn mà rõ ràng -- đồ án này là được dùng sơn màu vẽ chứ không phải máu, cho nên hung thủ hẳn là không phải Tử Điểu."
Đội trưởng giương mắt nhìn cậu một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền cười nói: "Đúng vậy, nói rất có đạo lý, nói không chừng tên hung thủ này là một fan cuồng của Tử Điểu, tôi thấy hắn không phải muốn bắt chước Tử Điểu, mà là muốn mượn chuyện này khiến cho Tử Điểu chú ý. Chuyện này tôi sẽ truyền đạt lại lên thượng cấp, nếu phía trên cho rằng hung thủ là Tử Điểu thì bọn họ sẽ lập tức phái người xuống dưới này thôi, mọi người cũng tỉnh táo lên đi, chúng ta chính là cảnh sát, chúng ta mà nản lòng thì những người khác phải làm sao bây giờ?"
Sau khi cuộc họp kết thúc Trình Tinh liền ngồi trở về vị trí của mình, như cũ đi xem camera theo dõi, cậu nhìn thấy Lục Khoa nhìn chằm chằm vào máy tính bất động vẻ mặt hoảng sợ liền hỏi: "Lục đội, sao tôi thấy anh tâm thần có vẻ không yên vậy?"
Lục Khoa như ở trong mộng tỉnh lại: "Tôi nào có tâm thần không yên gì? Tôi đang rất vui vẻ, tên Tử Điểu này à! Nếu thật sự gặp được hắn thì tốt rồi, tôi muốn xem thân thủ của tên này thế nào rồi bắt hắn về quy án, bây giờ tôi đang rất kích động đó, tim đập nhanh lắm nè, cậu sờ thử xem." Nói xong hắn liền bắt lấy tay Trình Tinh sờ lên ngực mình.