https://truyensachay.net

[Đam Mỹ Sắc] Bỏ Mặc

Chương 24: (H)

Trước Sau

đầu dòng
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Khi Trần Ngang mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là tình cảm không biết tên đang cuồn cuộn, dịu dàng như biển.

***

Hai người không thể làm gì khác hơn là tìm một chỗ ở qua đêm. Trong phạm vi trăm dặm, khách sạn nhỏ khá nhiều, nhưng Từ Hành nghĩ đến Trần Ngang soi mói, nên cậu nghiêm túc so sánh, chọn ra một phòng nhìn qua khá sạch sẽ, mở cửa sổ kéo rèm ra là hướng biển.

Vừa nãy đăng ký trước bàn lễ tân, Từ Hành liếc thấy chứng minh thư của Trần Ngang, phát hiện ngày mai không phải sinh nhật hắn.

Trần Ngang nói: "Sinh nhật lịch âm, ngày mai là sinh nhật theo lịch âm, thật đó."

Từ Hành lười so đo với hắn, vào lúc này, có người bồi bạn cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu đem cửa sổ phòng mở rộng, dựa vào bên cạnh. Gió biển thổi tới, cậu ngẫm mà thấy hơi khó tin, cậu thế mà đã cùng Trần Ngang trở về quê hương rời xa bấy lâu.

Trần Ngang lái xe mấy tiếng, hơi mệt mỏi, nặn nặn sống múi, đem kính mát gỡ xuống, cởi áo sơ mi chỉ mặc áo ba lỗ bên trong, nằm úp sấp trên giường, bắp thịt trên lưng thả lỏng. Hắn miễn cưỡng nói: "Chợp mắt một lát đi."

Từ Hành chậm rãi xoay người, tránh khỏi cái chân dài của Trần Ngang đang duỗi ra ngoài giường, muốn tới cái giường khác trong phòng. Mới đi chưa được mấy bước, Trần Ngang như động vật họ mèo lanh lẹ, ngồi dậy kéo Từ Hành lại phía mình, vươn tay ôm lấy, "Cùng nhau ngủ."

Giường nệm mềm mại, cả người Từ Hành như rơi vào đám mây, giãy dụa hai cái tượng trưng, xong đó thì nhắm mắt ngủ thiếp đi.

***

Khi Từ Hành tỉnh giấc, đã là hoàng hôn. Ráng hồng đầy trời, như vẩy thuốc nhuộm khắp thinh không, mây nhiễm sắc màu rực rỡ, nơi biển trời giao nhau cũng một mảnh xán lạn.

Trần Ngang ngủ rất ngon, thậm chí còn ngáy khe khẽ. Từ Hành cảm giác có một vật cứng đỉnh đỉnh vào mông mình, lúng ta lúng túng, khẽ khàng từ giường dậy.

Trần Ngang lật mình nằm ngửa, bên dưới đội thành túp lều, áo ba lỗ xốc lên, lộ ra một phần cơ bụng.

Từ Hành vào phòng tắm rửa tay, rửa mặt cho thanh tỉnh rồi đi đến bệnh viện thăm mẹ cậu. Cậu hỏi y tá ở quầy tiếp nhận khu nội trú số giường của mẹ mình, sau đó lặng lẽ đứng ở ngoài phòng bệnh cách đó không xa nhìn một chút.

Mẹ Từ ngồi dựa trên giường bệnh, đeo một chiếc kính lão đan len, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện dăm câu với giường bên cạnh, nhìn qua xác thực là không có việc gì.

Từ Hành không đi vào, chỉ ra bên ngoài bệnh viện mua đồ mẹ thích ăn từ trước, đặt ở quầy nhờ y tá đưa giúp, sau đó liền đi.

***

Khi cậu về khách sạn, Trần Ngang đã tỉnh rồi, dựa vào cửa sổ, vừa hay nhìn thấy nhau, vẫy vẫy tay với cậu.

Hai người ăn tối qua loa, Trần Ngang đề nghị đi dạo biển một chút. Buổi tối bên bờ biển có mấy nhà hàng hải sản lớn náo nhiệt, mùi ngao hoa xào ớt (*) thơm lừng khiến Từ Hành lại đói bụng.

(*) Cảm ơn Trà My đã giúp tui sửa lại món này. Lúc đầu tui nghĩ nó là con hàu. Và HanaOokami bảo đây nà con chíp chíp (?) ( ̄︶ ̄*))

Hai người mua một ít hải sản nướng, ngồi ăn trên một hòn đá ngầm lồi ra. Trên bờ biển có không ít trẻ con địa phương chơi đùa, chân đất đuổi bắt với sóng biển, tiếng cười giòn tan truyền đi rất xa.

Trần Ngang thở dài: "Đã lâu rồi tôi không nghỉ phép."

Từ Hành trong lòng hơi động, đem con tôm tít cuối cùng ăn sạch sẽ, đứng lên, nói: "Đi, đi đến một nơi."

Bọn họ ngồi vào xe, theo hướng Từ Hành chỉ, lái trong màn đêm đến một đoạn đê biển không người, phía trước là biển, phía sau là núi. Đê biển kéo thật dài, ban đêm gió nhẹ nên sóng biển đặc biệt dịu dàng, xa xa là ngọn hải đăng vĩnh viễn không tắt đèn.

Ánh trăng ánh sao tung tăng trong nước, nổi lên từng hạt ánh sáng, biển đêm đen kịt là phông nền, trên đó là mênh mông đầy sao.

Từ Hành cởi giày ra, ôm chân co lên, mở cửa kính xe xuống, mặc cho gió biển thổi phất phơ tóc mình.

"Trước đây khi còn bé tôi thường xuyên đến nơi này, đi bộ cả tiếng lận. Nhưng nơi này không có ai, rất thích hợp ngẩn người."

Trần Ngang nở nụ cười: "Trụ sở bí mật ha."

Từ Hành: "Chỉ có biển với tôi."

Trần Ngang: "Hồi đó tôi cũng có một căn cứ bí mật. Vào sinh nhật 8 tuổi của tôi, mẹ tôi thuê người làm cho tôi một cái nhà trên cây ở sân sau. Tôi và Trần Tịnh thường trốn ở trên đó. Thế nhưng sau đó, ba tôi phá nhà trên cây đi. Có lẽ ông ấy không chấp nhận được việc chúng tôi không sinh hoạt dưới khuôn phép."

Từ Hành ngạc nhiên: "Nhà trên cây?"

Trần Ngang nói: "Đúng, như kiểu phim <> ấy, nhà trên cây của Tarzan và Jane. Khi còn bé tôi rất thích xem Disney."

Từ Hành rũ mắt xuống, thất vọng nói: "Tôi chưa từng xem phim đó... Khi còn rất nhỏ ba tôi đã để tôi giúp ông ấy mổ cá. Khi tôi không muốn làm thì trốn ra chỗ này ngắm biển. Sau đó, chuyện tôi thích đàn ông bị ông ấy phát hiện ra, tôi liền bỏ nhà đi. Mang theo một ngàn đồng đến thành phố lớn rửa bát thuê... Ngại quá, tôi không nên nói cái này..."

Từ Hành vốn cho là dạng thiên chi kiêu tử như Trần Ngang, khi còn bé có nhà trên cây để chơi ấy, sẽ cảm thấy buồn cười với chuyện cậu từng rửa bát thuê. Ai ngờ Trần Ngang lắng nghe rất nghiêm túc.

Từ Hành có chút ngượng ngùng, tự giễu nói: "Mỗi ngày tôi đều rửa bát, rửa rau cải thảo trong cửa hàng lẩu cay (*). Mỗi ngày ngửi mùi lẩu cay ngửi nhiều đến muốn ói. Anh đừng ăn nhiều, không tốt cho sức khoẻ... A, chắc anh không đi ăn lẩu cay đâu ha."

(*) Mala Tang: Lẩu đặc trưng của người Trung Quốc

Trần Ngang: "Tôi cũng rất thảm, cả tuần cả đêm lẫn ngày (*), chỉ cần một cú điện thoại của sếp là phải tăng ca. Sáng sớm đã kẹt xe chỉ đành cưỡi xe đạp công cộng đi làm, lương trừ thuế đi chỉ còn vài ngàn. Mỗi ngày phải cười làm lành, lãnh đạo nói gì cũng phải gật đầu bảo đúng."

(*) câu gốc là Năm cộng hai, trắng cộng đen /五加二白加黑/: ý chỉ thời gian phải làm việc của dân công sở. 5 ngày trong tuần cộng thêm 2 ngày cuối tuần, ngày trắng không xong đêm đen làm tiếp...

Từ Hành: "Tôi... tôi còn suýt nữa lưu lạc đầu đường xó chợ..."

Trần Ngang: "Tôi thường xuyên phải bầu chọn cho con cái sếp trong vòng bạn bè, cái gì mà <> linh tinh, còn phải khen lão sếp hói đầu rằng dạo này tóc ngài có vẻ dày rậm hơn trước v.v"

Từ Hành: "... Được rồi."

Trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, gió biển thổi vào từ cửa sổ, Trần Ngang nghiêm túc nói: "Em rất ưu tú."

Từ Hành đỏ mặt, quay đầu ra ngoài: "Không, không có..."

Trần Ngang: "Thật sự, em rất ưu tú. Em xem nhé, nếu không có ba tôi, đại khái đến năm 35 tuổi tôi mới leo lên được chức trưởng phòng. Nếu không có trong nhà hỗ trợ, sao Hà Ngạn có thể đến Pháp vẽ vời, giúp người đi dạo trong công viên vẽ bức chân dung còn có khi."

Từ Hành không để ý Trần Ngang nhân tiện đạp cho tình địch tự suy diễn một cước. Từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng được khích lệ như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình có cái gì ưu tú đáng để người khác ngợi khen.

Cậu nói lời từ nội tâm: "Lúc trước tôi đến công ty của anh làm việc, rất nhiều người khen anh."

Từ Hành: "Tôi muốn làm việc mình yêu thích, sống sao cho bản thân thấy thoải mái."

Trần Ngang đột nhiên nghẹn lời. "Việc mình yêu thích", "cuộc sống thoải mái", kỳ thực rất khó đạt tới.

Không phá thì không xây được, điều này ai cũng hiểu, nhưng mấy ai đủ dũng khí để phá vỡ định kiến gông xiềng.

Mắt Từ Hành nhìn biển cách đó không xa, sao trên trời đọng vào đáy mắt cậu. Cậu như một gốc cỏ kiên cường, tuỳ ý cắm rễ, vĩnh viễn có sức sống vươn lên.

Trần Ngang yên lặng nhìn cậu, Từ Hành không cảm giác được, chỉ chăm chú nhìn trời đêm. Đột nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua chân trời.

Mắt Từ Hành sáng lên, quay đầu, kích động reo lên: "Anh xem kìa ____ "

Trần Ngang chồm người từ bên ghế lái qua, tay vịn lấy gáy Từ Hành, nghiêng đầu hôn môi cậu. Từ Hành giật mình, mở to hai mắt, từ cửa sổ xe sau lưng Trần Ngang nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy đuôi sao băng loé qua, kéo một vệt sáng trên bầu trời đêm rộng lớn vô ngần.

Trần Ngang nhắm mắt lại, động tình hôn đôi môi mềm mại của Từ Hành.

Từ Hành có thể nhìn thấy sống mũi cao ngất và hốc mắt sâu của hắn, như dãy núi chập trùng.

Khi Trần Ngang mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là tình cảm không biết tên đang cuồn cuộn, dịu dàng như biển.

Môi hai người hơi tách ra, hô hấp gấp gáp. . Hãy‎
alt
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc