Tại sao những kẻ mà chúng ta hay gọi là " côn đồ "ngoài xã hội kia, lại đáng sợ?
Vì chúng liều.
Nghĩa là bản thân chúng gần như chẳng có gì để mất nữa. Hoặc giả như ngay khi nhát dao chí mạng kề ở cổ, cũng không có gì được gọi tên là sợ hãi ở đây.
Vĩ kều phát hiện ra rằng, hầu hết đàn em của hắn phải có tý thuốc vào người hoặc chí ít cũng phải là tý men say, mới có để điên cuồng trong trận. Thế nhưng Văn Diệp thì khác.
Không hiểu vì lý do gì, mà ngay từ đầu cậu đã bất cần, đã nhởn nhơ tới thế. Không nói cũng không hẳn là không làm.
Không nói cũng không hẳn là không chú ý.
Lướt đôi mắt qua chiếc áo sơ mi bỏ hở hai cúc đầu,
Vĩ kều gõ lên chiếc bàn nhỏ, nhẹ một tiếng.
- Đi.
12h đêm, đường phố Hà Nội êm ru như tờ. Lặng thinh không mấy tiếng người qua lại. Một nhóm những chiếc xe tay côn, xe phân khối lớn, vít ga rú liên hồi.
Đoạn đường nơi con hẻm nhỏ sáng quắc bóng đèn xe, chỉ như vậy đã đánh động một đám người từ căn nhà lụp xụp lao ra, liếc qua còn có thể thấy được ánh sáng của mã tấu lánh lên chói mắt.
Đối với mấy loại vũ khí dài này, nếu không khôn khéo cận chiến, chỉ cần sơ xảy một chút lập tức mất mạng như chơi.
Hôm nay, không có màn thương lượng.
Hai bên chỉ trong chưa đầy một phút đã tiếp cận, tạo thành một mớ hỗn độn.
Văn Diệp bấm dao ra khỏi vỏ, xoay chiếc dao thành một vòng trên tay, lao đến.
- Xoẹt.
Phía bên kia rõ ràng có chuẩn bị không tồi, gần như trận này chính là một chọi một, tên to con ăn một dao cứa gần như rạch đứt bắp tay phọt thành đường máu văng trên mặt Văn Diệp, vẫn căng mặt giơ mã tấu, bổ tới.
Văn Diệp xoay người,nhanh hết sức dùng sức lấy chân đạp thẳng vào bụng hắn, thế nhưng cũng ngay lập tức chiếc mã tấu chém xuống, bắp đùi của cậu một vệt máu đỏ tràn ra,
Tên kia ăn đạp vô bụng hơi lảo đảo, Văn Diệp chớp lấy thời cơ, phi dao đến.
- Sụt!
Tiếng dao cắm thẳng lên bả vai,. Văn Diệp rút thêm một đoản. Vành mắt đã đỏ máu, không chần chừ xiên thêm một phát lên vai còn lại, máu thịt tứa ra lẫn lộn.
Gân đứt, tên kìa quằn quại trong bóng tối, dường như đã ngất đi.
Văn Diệp cũng không còn đứng vững, lảo đảo ngã quỵ, rơi trong vòng tay của Vĩ kều
- Đại ca..
- Đưa tới chỗ thằng Khánh đi.
- Khôn..g. Đưa em về.. nhà.
- ....
Vĩ kều dùng chiếc áo khoác ngoài buộc chặt vết thương đang chảy máu ròng ròng trên đùi, nếu không phải nhát mã tấu đó đã bị giảm nhẹ lực do cánh tay tên kia ăn một dao trước chém tới. Có lẽ cái chân này khỏi cần dùng tới nữa.
Vĩ kều buộc xong, nhăn mặt:
- Cãi lời?
- ...
Khánh là một bác sĩ tư. Hiển nhiên Ever phải bao dưỡng lấy một phòng khám tầm tầm, nếu không anh em đánh nhau rồi cứ đưa đến viện, thì hồ sơ điều tra của công an phải chất thành ba tầng núi.
Văn Diệp sau đó, thì chẳng còn sau đó nữa, bởi vì tất cả đều là màn đen bao phủ. Mất máu quá nhiều, vết thương cũng toác một đường kinh khủng, ý thức chỉ còn lại mập mờ.
Đến thế mà lại chỉ lo rằng, kẻ ngốc ở nhà kia, sẽ chờ cậu..
Mà.. có chờ thật hay không?
========
2h sáng.
Phạm Thái mang theo một cái chăn đơn ra cửa phòng, phủ lên người Mễ Nam:
- Vào nhà ngủ đi. Đêm nay anh ấy không về đâu.
Mễ Nam lắc lắc mái tóc:
- Không. Mễ Nam sẽ ngồi đây. Diệp sẽ về. Chờ Diệp về Mễ Nam mới ăn cơm.
Phạm Thái thở dài một hơi, suốt từ sẩm tối tới giờ, là bao nhiêu tiếng đồng hồ?. Vậy nhưng kẻ bên cạnh này không một chút nào rời khỏi bậu cửa, thậm chí là ôm cái bụng đói không ăn.
Im lặng một lát, Phạm Thái mở lời:
- Cậu thích anh Diệp?
- Ừm. Rất thích. Diệp rất đẹp, rất thương tôi.
Phạm Thái bất đắc dĩ, cười.
- Thật mong được như anh.
- Tôi ngốc..
- Anh nói ra một tiếng thích thật dễ dàng, muốn ôm sẽ liền ôm, muốn ngủ chung thì nhất định sẽ ngủ chung. Muốn chờ, sẽ chờ. Thật đáng ghen tỵ.
- Thái đi ngủ được mà?
Phạm Thái không nói thêm gì.
Anh biết không. Mễ Nam, giá như tôi cũng có thể giống như anh. Sống mà không cần suy nghĩ gì, thích một người, yêu một người, đều có thể nói ra rõ ràng mà không cần phải quản rằng, mình là trai hay gái, cũng không cần quản rằng, mình là con trai thứ nhà họ Phạm, gánh trên lưng không chỉ chút búp chè xanh thơm ngát kia.
Tôi chỉ có thể dùng cái danh nghĩa em trai hờ để mà ở bên anh ấy ngày qua ngày càng lâu càng tốt. Như một ngọn đèn hiu hắt đứng trước gió lớn, soi ra chính mình cũng tự thấy mình thật quá đáng thương.
Nếu có một ngày tôi mất đi trí nhớ giống như anh thì tốt quá, khù khờ như anh thì tốt quá. Có thể đứng trước mặt anh ấy mà nói rằng. Tôi yêu anh ấy, rất nhiều, rất nhiều..
Mễ Nam đưa tay lên, chạm chạm vào tóc của Phạm Thái
- Thái đừng buồn, Thái đừng buồn nhé.
- Ừm. Chúng ta sẽ cùng chờ anh Diệp, được không?
- Ừ. Diệp sẽ về.
=======
Qua buổi trưa ngày hôm sau, Văn Diệp được dìu về.
Mễ Nam đã mệt mỏi mà thiếp đi ngay trước cửa nhà, Phạm Thái cẩn thận dìu vào trong giường, đang say giấc ngủ.
Vậy nhưng chỉ vừa nghe tiếng lạch cạch phía ngoài cửa, đã liền thảng thốt tỉnh giấc, đôi chân trần vội vã chạy ra:
- Diệp.. Diệp.. về...
- .. Tôi về rồi.
Văn Diệp suy yếu mặt trắng bệch dựa vào hai người anh em bên cạnh, trên đùi băng trắng toát vòng qua bộ quần áo bệnh rộng thùng thình, một tên ai oán nhìn vết máu thấm qua băng gạc, đặt Văn Diệp xuống giường lại càu nhàu:
- Nói thế nào cũng không chịu ở lại, cậu lì như chó vậy!
Mễ Nam không dám lại gần, đôi chân vẫn chết sững gần cửa ra vào, nhìn theo,..
Diệp, Diệp,..
Đau lắm..,
Đau lắm..
Mễ Nam không hiểu nổi vì sao, nảy lên trong lồng ngực mình những âm thanh dồn dập kỳ lạ, nhức nhối tới nỗi cậu cảm giác muốn đưa tay lên bám chặt lấy..
Diệp bị đau...
Hai người nhìn hung dữ đã ngay lập tức rời khỏi. Phạm Thái hối hả bưng tủ thuốc tới bên giường. Đôi chân Mễ Nam như tự động di chuyển. Đôi mắt chỉ phút chốc ngần ngật nước, đứng trước cửa phòng nhìn vào bên trong,.
Người nằm đó, bông băng trắng toát, đôi môi cắn chặt theo từng cử động của Phạm Thái, tay nắm chặt ga giường.
Mễ Nam cũng cảm thấy như, một mảnh thịt của mình đang bị xé dần ra...
Đau...
Phạm Thái sốt ruột không thôi, nhẹ nhàng chấm vết máu thấm bên ngoài, cố định lại băng gạc, liên tục hỏi:
- Anh đau chỗ nào?
- Có cần băng lại thêm không?
Văn Diệp đau tới tưởng như không nói nổi. Vết thương quá sâu và rộng, cộng thêm những vết xô xát trầy trụa không tính. Riêng quãng đường từ chỗ Khánh về, cũng đã muốn đem nửa tính mạng cậu đi.
Lòng thầm chửi rủa,
Ditme mấy thằng anh em chó. Đưa bệnh nhân về mà chúng nó phi xe như phi trâu, sóc tới lòi ruột.
Mễ Nam..
Nhìn qua vạt người Phạm Thái,
Văn Diệp không khó để nhận ra một kẻ đang ngập ngừng đứng dừng trước cửa, ngón tay bấu lấy cánh cửa tới muốn thủng luôn rồi, một tay còn lại đưa lên.. quẹt nước mắt!
Trời ạ, Không phải chứ?!.
Người bị thương là chính cậu đây, Cậu còn chưa khóc, anh ta khóc cái gì?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng trên khóe miệng lại câu lên một nụ cười nhợt nhạt:
Mễ Nam khóc tới nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt cả. Trong những tiếng nấc nghẹn, chỉ nói ra được những câu không thành hơi.
- Đừng bị đau.. đừng bị đau. Diệp...
- Mễ Nam sợ.. Mễ Nam sợ..
- Sợ Diệp đau...
Như một chú mèo nhỏ tội nghiệp, vừa muốn chạm tới, lại không dám chạm tới, vừa muốn được cọ lại vừa phải tủi thân đứng cách xa một đoạn.
- Chết thế mẹ nào được mà khóc!
Nói thì nói thế, cười thì cười thế.
Vui, là có vui.
Tên ngốc này, vậy mà thực sự ngồi chờ cậu. Không uổng cái công trốn về.
- Nhưng.. Mễ Nam không muốn Diệp đau, không muốn...
- Biết rồi!. Lắm mồm như vịt.
- ------------
Sao cơ?
Vĩ kều vừa đặc cách tới " thăm bệnh". Lại nhận được tin Văn Diệp đã về từ trưa.
Siết chặt chút thuốc đặc trị trên tay. Vĩ kều không hỏi thêm một lời, quay lên xe.
Đã thân thiết tới mức độ như vậy?
Còn trốn về sớm?.
Xem ra, cần phải nhanh tay hơn một chút.
Đưa cho người tài xế bên cạnh một cái ảnh,
- Theo dõi người này. Tất cả.
- Vâng.
Con mồi dễ kiếm là con mồi dở.
Con mồi ương bướng khó nhằn, lại đích xác là con mồi khiến hứng thú đi săn của một kẻ như Vĩ kều đây cảm thấy hứng thú.
Văn Diệp được cậu phát hiện trong một quán ăn khi cậu đang dùng dao xoay vài vòng gọt vỏ quả dưa hấu theo ý thích.
Ngón tay nhuần nhuyễn, mũi dao chuẩn xác. Nếu thông qua luyện tập ắt hẳn thành tài. Thế nhưng, cậu ta chỉ vì tiền, làm xong một vụ nhận tiền một vụ, cho thêm cũng không lấy, bồi ngoài cũng không hưởng. Như một kẻ bán sức bán máu của chính mình, không hơn không kém, cũng chẳng có tý tình cảm nào sót ra dư thừa.
Thậm chí khi gần như kết liễu đối thủ, cũng có thể nhận ra ẩn sâu trong đôi mắt vương đầy tia máu kia. Là sự thản nhiên đến lạnh nhạt.
Vô cùng có tố chất của một kẻ lãnh đạo. Không sợ trời đất.
Ban đầu thì, muốn bồi cậu ta thành một kẻ bên mình.
Thế nhưng vòng eo kia quá nhỏ,
Bờ hông kia quá rắn chắc,
Đôi tay tưởng như thô ráp kia lại có những ngón quá mảnh dài.
Và quan trọng nhất, cậu ta không có hứng thú đi sâu vào con đường này: chưa từng bỏ học.
Người thú vị trên đời có nhiều.
Nhưng, hợp khẩu vị thì nên chỉ có một.
Văn Diệp ơi là Văn Diệp
Vậy mà cuối cùng, lại có thứ khiến em hứng khởi đến như vậy.
Vĩ kều tôi quả thực phải xem lại sức hút của bản thân rồi.