Lúc thụ sáp lại gần, nam thần vốn có thể né tránh, thế nhưng dường như hắn đã bị cố định không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thụ tiến càng lúc càng gần, mãi đến khi đôi môi ấy chạm lấy môi mình.
Phản ứng đầu tiên là, môi Hứa Hạ khá ấm.
Phản ứng thứ hai là, rất mềm, rất ngốc.
Chắc có lẽ Hứa Hạ không biết hôn môi, lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu nam thần có hơi muốn bật cười, thế nhưng sau đó nhiều hơn là sự chua xót. Có lẽ, hắn là mối tình đầu của người này.
Giống như Hứa Hạ đã nói, chín năm qua, mỗi ngày mỗi giờ đều yêu đều thích.
Không có ai có thể ơ thờ không rung động trước lời bày tỏ thế này, hắn cũng thế.
Năm đó nam thần cũng đã từng yêu thích một người, nhưng phần tình cảm ấy vẫn rất khắc chế không để bản thân bị tổn thương nhiều. Sau khi quãng thời gian phóng túng qua đi, hắn cũng đã buông tay.
Nhưng Hứa Hạ thì không, ngần ấy năm rồi cậu vẫn thích hắn.
Nam thần biết rõ lúc này mình nên đẩy ra, hắn không thể ám muội với cái người thật lòng yêu thương mình này. Lúc chưa xác định quan hệ đã hôn môi thì là gì đây, sau khi để Hứa Hạ toại nguyện lại cự tuyệt tiếp, như thế tổn thương há chẳng phải càng sâu hơn ư.
Tay hắn đã giơ lên đặt trên đôi vai thụ, lúc đang muốn đẩy nhẹ thì lại cảm giác được người ấy đang run. Giống như cái lúc cậu ấy kéo lấy áo mình, đôi tay ấy cũng run bần bật.
Giờ khắc này rõ ràng trong lòng nam thần đang truyền đến cảm giác có gì đó khẽ khàng trũng xuống.
Rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm được. Hắn cảm nhận cái liếm nhẹ nhàng của thụ trên môi mình, dè dặt từng li từng tí, sau đó lại triền miên hôn, vô cùng quý trọng, cứ như thứ mình đang hôn là một đồ vật mong manh dễ vỡ, là một giấc mộng chóng tỉnh.
Đột nhiên nam thần có hơi đau lòng, thậm chí có chút oán giận kỳ lạ.
Tất nhiên nỗi oán giận trách móc ấy là dành cho chính mình, vì suy cho cùng năm đó hắn không xử lý tốt nên đã để lại cho thụ một món nợ tình.
Rõ ràng về mặt tình cảm, chẳng ai nợ ai, vậy mà nỗi khổ sở ấy cứ quẩn quanh trong lòng nam thần. Hắn thở dài, rốt cuộc cũng hé miệng để thụ đi vào.
Đầu lưỡi mềm mại, giống như một bé ốc sên khẽ khàng duỗi râu ra ngoài, yếu đuối lại khát khao, vừa thăm dò lại dũng cảm.
Lúc chạm đến đầu lưỡi nam thần, thụ mới như bừng tỉnh mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là một mảnh sương mù mờ mịt ươn ướt.
Thụ lùi ra nhìn nam thần một hồi lâu.
Cậu nhìn đến độ nam thần cảm thấy mất tự nhiên, lúc này mới nở một nụ cười, một nụ cười thật ngọt ngào vui vẻ. Cậu tiến lại gần sát mặt nam thần, dùng mũi cọ cọ chóp mũi nam thần.
Động tác này quá thân mật, thậm chí nam thần còn cảm thấy thân mật hơn rất nhiều so với nụ hôn lúc nãy.
Thụ trượt xuống khỏi sô pha ngồi cạnh nam thần, vòng tay ôm eo hắn, gò má nóng bừng thì cọ xát trên mặt hắn, giống như một con vật nhỏ đang cần sưởi ấm.
Thụ choáng váng ngây ngất cọ nam thần hồi lâu, lúc này mới nhìn thấy vành tai đỏ rực của nam thần.
Cậu khe khẽ day cắn trên đôi tai ấy một cái, nhỏ giọng nói: “Anh cũng say rồi đúng hông.”
Thịch.
Cậu liếm một cái: “Chẳng lẽ là em đang nằm mơ sao?”
Thình thịch.
Một giọt nước mắt của thụ trượt xuôi theo cổ nam thần: “Nếu là mơ, vậy em thật sự hi vọng ngày mai vĩnh viễn không bao giờ đến.”
Thịch thịch thịch…
Trong tiếng lẩm bà lẩm bẩm của thụ, lần đầu tiên nam thần cảm nhận rõ ràng được nhịp tim mất khống chế của mình.